Thắt lưng bị một bàn tay cường thế ôm chặt, vuốt ve qua lại.
Vành tai bị ngậm vào trong khoang miệng ấm áp, dái tai mềm mại bị răng nanh khẽ cắn, An Sênh đau không nhịn được rụt cổ lại.
Âm nhạc đinh tai nhức óc, người đang hát đoán chừng là một người bán đậu hủ ngoài đường, vô luận là cao trào hay điệp khúc đều chỉ hát một giọng, vẻ mặt rất nhập tâm nhưng biểu tình như bị táo bón!
Ánh đèn flash lập loè, đập vào mắt cô là hình ảnh nam nữ quần áo xốc xếch.
Dưới ánh dèn, mọi thứ đều rực rỡ, vừa nhìn giống như bước vào một tổ chim trĩ oa.
“Trốn cái gì?” Giọng nói của một người đàn ông vang lên, kề sát bên tai An Sênh, trầm thấp mà lạnh lùng, lộ ra vẻ đùa giỡn.
“Không…”
Tay khẽ dùng lực, An Sênh bị ép tựa vào lồng ngực, bị anh bá đạo nhéo eo.
Cô muốn né tránh khỏi bàn tay ấy, kết quả lại bị anh trả thù gặm cắn.
“ Tiểu Hiên! Nào…đến đây hát một bài!”
Một cái mic được đưa qua, An Sênh cho rằng anh sẽ không nhận, nhưng anh chỉ dừng một chút, đặt ly rượu xuống bàn, ngón tay thon dài nhận lấy mic, nhìn về phía màn hình.
An Sênh cọ cọ tai, cảm thấy ẩm ướt và khó chịu, bất đắc dĩ thả lỏng thân thể tựa vào vai người đàn ông bên cạnh.
Chẳng qua khi người đàn ông bên cạnh cất tiếng hát, An Sênh giật nảy mình, trong lòng than thầm, nhanh chóng kết luận người này cùng vị vừa hát đích thực là đồng môn.
Một người hát như rao đậu hủ, một người hát như tiếng dao chặt đinh chém sắt.
Âm thanh quái dị vang lên bên tai, cô rũ mi mắt, tận lực cất giấu sự chán ghét ở đáy mắt, nghĩ về thế giới này.
Sau khi chết ở kiếp trước, cô mới biết được thế giới mình đang sống lại là một quyển sách.
Bởi vì làm nữ chính chết oan uổng, phải sống sáu năm như một con chó, cho nên lúc chết cô được đặc quyền.
Chính là có thể lựa chọn thế giới tiếp theo, làm một người hoàn toàn khác, tiếp tục sống sót.
Cô xuyên vào quyển sách “ Ca ca bệnh kiều hãy yêu tôi”, nam chính và nữ chính dây dưa giữa yêu và hận.
Dù sao chuyện của hai người cùng An Sênh không có quan hệ gì lớn.
Bởi vì cô không phải là nhân vật nữ chính, chỉ là một pháo hôi nữ phụ.
Nhân vật của cô dù có chết, một chút cũng không ảnh hưởng đến cốt truyện.
Ở thế giới tiểu thuyết, chỉ có nhân vật phụ như vậy mới có thể thoát khỏi tình huống chính, sống tuỳ theo ý mình.
Đây cũng chính là lý do An Sênh chọn nhân vật và cuốn sách này.
Trong truyện, nguyên thân của cô ỷ vào mối quan hệ hàng xóm lúc nhỏ với nam chính, đã mượn nam chính rất nhiều tiền nhưng chỉ mượn không trả, còn có ý định lấy thân trả nợ.
Đương nhiên nam chính Phí Hiên vốn đã chướng mắt nguyên thân của cô, nhưng vì trong nhà có đủ lời gièm pha khó nghe, cho nên anh ta mới lấy nguyên thân làm tấm bình phong.
Không thể nghi ngờ, nguyên thân của cô là người vô cùng thích hợp, ngay cả tiền nợ anh ta cũng giảm.
Trăm nghĩ ngàn nghĩ lại không nghĩ tới, nguyên thân mới đảm nhiệm chức vụ ngày thứ nhất đã gặp một đám thiếu gia ăn chơi, vì tranh giành một cô gái mà gây chuyện cùng một vị Đường thiếu gia.
Hai bên tranh chấp tại KTV, nguyên thân lại cản cho nam chính một dao, liền nhanh chóng vinh quang nghỉ việc không lương.
.
Lúc An Sênh xuyên tới, cô nghĩ tốt nhất nên xuyên vào thời điểm trước khi làm tấm bia đỡ đạn cho Phí Hiên.
Như vậy, cô có thể trực tiếp vạch rõ giới hạn với nhân vật chính, sau đó sống cuộc đời tự tại của chính mình.
Nhưng ông trời lại không muốn cô toại nguyện, lại cho cô xuyên vào đúng thời điểm cuộc tranh chấp ở KTV, cũng là lúc nguyên thân sắp chết.
(~.~)
Nếu lúc này cô giúp, đám thiếu gia cũng sẽ tranh đoạt vị tiểu thư khác, chắc chắn sẽ xảy ra vụ hỗn độn đáng xấu hổ.
Trong tác phẩm gốc, nguyên thân đã anh dũng hy sinh ngăn cản hai bên gây chiến đó ….An Sênh có chút muốn chửi tục mà.
Cô tựa vào lồng ngực Phí Hiên, nghĩ đợi lát nữa nếu xảy ra chuyện, cô sẽ mượn cớ đi vệ sinh để chuồn thoát thân.
Dù sao nếu cô không cản con dao kia, kịch bản cũng sẽ có người khác chịu thay, xem như cô chết sau vậy.
Đây cũng là sau khi chết, trước khi vào thế giới này, tại trang chủ hệ thống Tấn Giang, cô đã chứng kiến rất nhiều lần xuyên không và cho ra kết luận—tác giả là lớn nhất.
Cho nên An Sênh an ổn trở lại, trơ mắt nhìn đám người đang gào thét điên cuồng, càng uống càng không bình thường.
Cuối cùng cũng sẽ gọi người vào phục vụ ca hát, cuộc chiến sẽ hết sức căng thẳng.
Chính là thời điểm hiện tại.
An Sênh nghĩ.
Nghĩ vậy, An Sênh nghiêng đầu nhìn nam chính Phí Hiên, đem cánh tay đang đặt trên eo mình bỏ ra, ánh mắt lướt qua đường cong gò má hoàn hảo, dịu dàng nói: “Phí Hiên, tôi muốn đi nhà vệ sinh.”
Phí Hiên sau khi gào thét xong một bài hát, tay niết cái cốc rượu, đưa lên môi tuỳ ý uống.
Nghe cô nói vậy liền quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn An Sênh.
Môi mỏng nhẹ nhàng nhếch lên tạo ra một độ cong tà mị, đuôi lông mày khẽ nhướng, nở nụ cười chầm chập hỏi: “Em vừa gọi tôi là gì?”
An Sênh nghiến răng, chịu đựng cơn cuồn cuộn từ dạ dày, che miệng cười duyên, mở miệng ngọt ngào: “Hiên ca~”
Học theo nguyên thân được miêu tả trong tiểu thuyết, có chút sợ hãi chống lại ánh mắt Phí Hiên, nắm tay nhỏ khẽ đấm vào lồng ngực anh, trong mắt tràn đầy cầu xin.
Dư quang ánh mắt lại liếc về phía tên mập muốn chuồn ra ngoài.
Trong truyện, chính hắn là người đã gọi người tình bé nhỏ của Đường thiếu gia, khiến cho cả phòng bao ầm ĩ, dẫn đến tranh chấp.
An Sênh trong lòng có chút sốt ruột, ánh mắt Phí Hiên hàm chứa ý tứ không rõ, niết cằm cô ghé sát vào.
Tim An Sênh nhảy vọt lên cổ họng, theo bản năng, bàn tay lặng lẽ sờ chai bia bên cạnh.
Phí Hiên cũng không có hành động gì, khẽ lui ra nói: “ Đi nhanh rồi trở về.” Anh khẽ quay mặt đi và buông lỏng eo An Sênh.
An Sênh nhanh chóng đứng lên, nói với cô gái bên cạnh nhường đường.
Cô gái nghiêng chân nhường đường, cô đang muốn đi qua, cả người liền cứng đờ.
“Ba” một tiếng, nháy mắt bị âm thanh đinh tai nhức óc nhấn chìm, mặt An Sênh thoáng chốc đỏ bừng.
Bên cạnh có mấy nam nhân cười xấu xa.
Mông của cô vừa bị vỗ, lực đạo không nặng không nhẹ nhưng lại xấu hổ vô cùng.
Không cần quay đầu cũng biết ai làm, An Sênh cắn răng, trong lòng đem Phí Hiên nhai nát không còn mảnh xương, lúc này mới cất bước đi tới cửa.
Cô bước nhanh ra khỏi cửa, vừa lúc gặp tên mập bộ dạng như một tú bà, dẫn một đám mỹ nữ thướt tha đi về hướng này.
Bên cạnh hắn là một cô gái bộ dạng rụt rè, trắng nõn.
Tên mập khoát tay qua vai cô gái, cười xấu xa hỏi: “Tiểu mỹ nhân, đây là lần đầu tiên? Hẳn là còn đi học?”
Ánh mắt cô gái đầy bất lực, biểu cảm trên mặt như sắp khóc.
Nhưng An Sênh biết, cô gái này chính là người được Đường thiếu gia coi trọng.
Bộ dáng cô như vậy, không phải vì kinh hoảng, cũng không phải vì sợ hãi, mà đây chính là phong cách tỏ vẻ “tiểu bạch thỏ” của cô nàng.
Theo miêu tả của tác phẩm, cô ta giống một tiểu bạch thỏ, kỳ thực chỉ đang nguỵ tạo, đem vị Đường thiếu gia khoe khoang, kiêu ngạo không chỉ đùa giỡn mà còn khiến hắn vì cô ta hiến giác mạc, cuối cùng trở thành một người mù sống suиɠ sướиɠ, vui vẻ.
An Sênh thu hồi ánh mắt, trong lòng cảm thán hai tiếng, quay đầu hỏi người phục vụ đang đứng ở cửa: “Cho tôi hỏi nhà vệ sinh ở hướng nào?”
“Đi thẳng rẽ trái.” An Sênh đi theo hành lang hướng người phục vụ vừa chỉ.
Lúc An Sênh đi ra rửa tay, không ngoài dự liệu nghe một trận loảng xoảng.
Tiếng bàn ghế, vỏ chai bia va chạm, kèm theo tiếng đàn ông chửi rủa, tiếng phụ nữ thét chói tai.
An Sênh lắc lắc nước trên tay, không để ý tới âm thanh đánh nhau, ngước nhìn gương mặt trong gương.
Là khuôn mặt của cô, bất quá so với cô trẻ hơn vài tuổi.
Trong gương, cô gái mang theo nét đẹp tự nhiên, khuôn mặt hơi tròn, làn da trắng nõn không tỳ vết.
Tóc ngắn ngang vai, phần đuôi xoã hơi cong, tinh xảo giống như búp bê sứ.
Ánh mắt to tròn, mũi thẳng thanh tú, môi hồng răng trắng, nhìn qua như đang làm nũng.
“Lại sống lại…” An Sênh vỗ vỗ mặt, môi nở nụ cười nhẹ, trong lòng thầm nhắc nhở chính mình, lúc này đây nhất định phải…
“A a a a….”
“Làm tôi sợ muốn chết…”
“Có kẻ đâm người khác…”
“Mau mau gọi 100!”
“Mày bị ngu đúng không? Gọi 110, chúng ta cũng chạy không thoát…”
Một trận rối loạn, An Sênh bị một đám mỹ nữ đột nhiên xông vào nhà vệ sinh ép đến góc tường, động tác vỗ mặt dừng lại.
Đám người kia tiến vào liền đem cửa toilet đóng chặt, thậm chí còn dùng cây lau sàn chắn, líu ríu một trận ầm ĩ.
Thậm chí còn có 2 cô gái mắng chửi, bắt đầu lao vào.
Người kéo tóc, người cào mặt.
An Sênh sửng sốt một lát, nhất thời nhận thấy có điều không thích hợp.
Bên trong toilet phần lớn là những người cùng phòng bao với cô, còn có tên mập và cả cô nàng “tiểu bạch thỏ”.
Này không đúng!
Trong nội dung nguyên bản, rõ ràng là hỗn chiến, các cô tiểu thư đều đứng chung trong một căn phòng, cảnh sát đến mang một đám người đi….
Không xong!
Không lẽ căn phòng kia chính là nhà vệ sinh?!
An Sênh nhanh chóng cúi đầu nhìn thoáng qua trang phục của bản thân, thân thể khẽ lùi.
Váy ngắn cũn cỡn làm người khác nóng máu, dáng người có lồi có lõm.
Bởi vì cổ áo trễ, thấp thoáng hai khối trắng mềm…
Nguyên thân vì muốn lấy lòng Phí Hiên mà ăn mặc như vậy, nhưng lúc cảnh sát ập đến, cô nói không phải kỹ nữ cũng không ai tin!
Cô nhớ kỹ, cuộc ẩu đả này sẽ lên báo Thân Thị, còn lên trang đầu.
Ngay cả các vị tiểu thư cũng bị đưa lên.
Nếu cô bị đưa lên báo, cảnh sát cũng sẽ tra ra cô không phải gái ngành.
Nhưng truyền thông cũng không vì cô mà đăng bài làm rõ!!
Cô còn phải gả cho người đàn ông tốt!
An Sênh vỗ nhẹ mặt, nhất thời liền cảm thấy không được.
Cô không thể đứng ngây ngốc trong này, cô phải ra ngoài.
Cô nhanh chóng đi mở cửa, nhưng vừa mới đụng tới tay nắm cửa, đã có người tới kéo cô.
“Cô làm cái gì!”
“Cô có muốn chết cũng đừng kéo chúng tôi theo..”
“Cô bây giờ không thể đi ra, bên ngoài…”
An Sênh ngay cả đầu cũng không quay, hất tay một người phụ nữ, trực tiếp mở cửa ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài vừa nói: “Tôi ra ngoài không phải là chuyện của mấy người.
Bất quá tôi đề nghị các người nên sớm giải tán, chạy nhanh một chút!”
An Sênh bước ra, cửa liền đóng lại, cô nhìn thoáng qua cánh cửa, lắc lắc đầu.
Nhìn qua nơi hỗn loạn, lại nhìn về phía hành lang trống rỗng, bỏ chạy thục mạng.
Tiếng đánh nhau vẫn còn kéo dài, hơn nữa ngày càng kịch liệt.
Tiếng chửi tục vang vọng ngày càng khó nghe, như muốn lôi cả tổ tiên dòng họ.
Nhưng tất cả mọi người đều ở trong phòng.
Ngược lại trên hành lang lại vắng tanh, ngay cả mấy người phục vụ cũng hoảng sợ bỏ chạy không thấy tăm hơi.
An Sênh tăng tốc, nghĩ nhanh chóng chạy qua cửa phòng bao.
Chỉ cần ra khỏi KTV, cô chỉ là một người qua đường mà thôi.
Nhưng ngay lúc cô vừa đến, một trận gió quét đến, chết không được tử tế, cửa phòng thế nhưng con mẹ nó mở----
Cửa phòng KTV là mở ra ngoài, một đám người từ bên trong ùa ra.
An Sênh cơ hồ lấy hết sức bình sinh mà chạy, nhưng vẫn không thể nào tránh thoát, bị cửa phòng bao “Rầm!” một tiếng, doạ cho quỳ rạp trên mặt đất.
An Sênh vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một ánh sáng sắc lạnh, thắng tắp hướng cô mà đâm tới---.