Editor: Endy.
Đứng trước cửa, Phí Hiên bị An Sênh “tát” vào mặt, rốt cuộc cũng yên tĩnh, không dám lại gần cào cửa, nhưng vẫn như cũ tức tức không biết nhỏ giọng nói cái gì.
An Sênh đơn giản không để ý tới anh, rửa mặt nhanh chóng, mặc áo choàng tắm, mở cửa đi ra.
Hơi nước làm khuôn mặt cô hồng hồng, trắng mịn mềm mại, đôi môi như tô một lớp son, hồng hào thập phần diễm lệ.
“Anh cào cửa cái gì, anh là chó hả?” An Sênh nghiêng mắt trừng Phí Hiên, “Còn muốn chìa khoá, anh muốn chìa khoá làm gì?”
“Buổi trưa, tôi lại đây tắm rửa thay quần áo có được không…” Phí Hiên nói không có khí lực, thật không dám cùng An Sênh đối diện.
Bởi vì anh muốn chìa khoá, là hy vọng có thể tuỳ lúc đến tìm cô, không cần ở dưới lầu khốn khổ chờ đợi.
Nhưng phải thừa nhận, bộ dạng hiện tại của An Sênh rất dễ nhìn, giống cái bánh bao mới ra nồi, lớp vỏ mỏng manh trắng bóc, lộ ra bên trong mê người.
Chỉ nhìn một cái liền có thể tưởng tượng ra, nếu cắn một ngụm hương vị bên trong sẽ tuyệt vời cỡ nào.
“Mỗi ngày anh theo tôi làm ở chợ thuỷ sản, lúc nào muốn thay quần áo, trực tiếp đến chỗ tôi lấy chìa khoá là được.
Vì cái gì còn muốn có chìa khoá riêng?” An Sênh đã sớm nhìn thấu mục đích của anh, “Không có sự đồng ý của tôi mà bước vào phòng của tôi, đây chính là phạm pháp.
“
Phí Hiên cúi đầu xuống thấp, nhưng ánh mắt hướng lên trên.
Người bình thường nếu làm biểu tình này sẽ lộ ra một cảm giác vô tội, nhưng Phí Hiên trời sinh mặt mày tuấn tú, làm cái biểu tình này, không giống như làm nũng, càng giống như đùa giỡn.
An Sênh cũng không sợ anh, sau khi hỏi xong ôm cánh tay, ung dung chờ Phí Hiên trả lời.
Bị An Sênh chất vấn một trận, Phí Hiên á khẩu không trả lời được, đơn giản không lên tiếng.
Môi giật giật, tựa hồ muốn biện giải hai câu, nhưng tâm tư anh quả thật nghĩ chuyện không đúng, liền không thể nào biện giải.
Hai người cứ như vậy giằng co, ánh mắt Phí Hiên nhìn nhìn, nhưng không nhìn An Sênh.
Muốn làm bộ dáng đáng thương, đáng tiếc người cao ngựa lớn, nhìn qua nhìn lại căn bản không giống cái bộ dáng đáng thương luống cuống, mà càng như đang nổi lên ý nghĩ xấu…
May mà hai người mặc dù không phải tự nguyện, nhưng tốt xấu cũng đã dây dưa gần một năm, An Sênh xem như hiểu đức hạnh của Phí Hiên.
Biết bộ dáng này của anh chính là nói không ra lý.
Cô có chút buồn cười, bộ dáng này của anh làm cô cảm thấy Phí Hiên giống như một chú chó bị kẹp tai, thậm chí trong cổ họng còn phát ra tiếng “ô..ô…ô..ô” cầu xin tha thứ.
Thực kỳ lạ, đây vốn là điều An Sênh ghét nhất (chị Sênh không thích chó), nhưng hiện tại cô lại không cảm thấy chán ghét, còn cảm thấy như…rất đáng yêu.
Đưa chìa khoá cho Phí Hiên là không có khả năng, sự tình hai người đến bây giờ như vậy cũng làm cho Phí Hiên tiến dần từng bước, đối với An Sênh mà nói như vậy đã muốn đến cực hạn.
Mấy tháng này gió êm sóng lặng, cũng không thể làm An Sênh an tâm, ngược lại giống yên tĩnh trước cơn bão, khiến cho tâm trạng cô càng thêm hoảngsợ.
Tâm tư cô như treo cành cây, cô cảm giác trên đầu mình luôn có một cây đao, tuỳ thời có thể rớt xuống.
Mà sợi dây thừng giữ chặt cây đao kia đang bị một ánh nến đốt cháy, sợi dây đã bị hung đen vì ánh lửa.
Đợi đến khi dây thừng bị đốt đứt, chính là lúc cây đao kia rơi xuống.
An Sênh hiện tại tham luyến ánh nến ấm áp, trơ mắt nhìn dây thừng bị hung nóng, mà Phí Hiên đối với cô mà nói, chính là loại ấm áp khiến cô luyến tiếc, lại chính là ánh nến nguy hiểm trí mạng.
Hết thảy tất cả tựa hồ gần như mất khống chế, An Sênh có thể kháng cự, nhưng hiện tại cô không nguyện ý kháng cự, làm tổn thương người trước mặt này.
Không nghĩ muốn nghe tiếng anh khóc nữa, không nghĩ lại nhìn anh lộ ra biểu tình bi thương.
Bất quá giờ phút này, nhìn biểu tình của Phí Hiên, hẳn là chơi xấu, làm nũng, từng bước một công kích điểm mấu chốt của cô, mở rộng địa bàn của anh trong lòng An Sênh.
Vẻ mặt của anh là chột dạ.
Phí Hiên đúng thật là chột dạ, nhất là An Sênh cứ nhìn chằm chằm anh, mặt đầy nghiêm túc, không nói một lời, làm cho anh ảo giác chính mình trở lại thời đi học.
Phí Hiên nhớ kỹ, khi đó trốn học nhảy tường, vừa lúc bị thầy giám thị bắt được, sau đó báo cho giáo viên chủ nhiệm, anh bị răn dạy đến hai giờ đồng hồ, trước mặt học sinh toàn trường.
Lúc ấy Phí Hiên mặt đỏ tai hồng, lúng túng hận không thể tìm cái hố chui xuống đất cho xong.
Cái loại cảm giác này cùng với hiện tại có chút giống nhau, nhưng lại có sự khác biệt.
So sánh, ánh mắt của An Sênh càng làm cho Phí Hiên đến cả tay chân không biết đặt ở đâu…
“Không cho thì không cho…” Phí Hiên dùng âm thanh cực nhỏ nói, “Không phải tôi chỉ muốn tiện hơn sao…” muốn gặp em cũng dễ dàng hơn.
An Sênh đổi tư thế tiếp tục nhìn anh.
Hai người giằng co như vậy cũng không phải lần đầu, Phí Hiên cuối cùng cũng kiên trì nhìn An Sênh một chút, sau đó nói sang chuyện khác, “Tóc em vẫn còn ướt, tôi sấy tóc cho em…” Nói xong chạy đi lấy máy sấy tóc.
An Sênh than một tiếng, tạm thời đem những thứ suy nghĩ ngổn ngang kia ném ra sau đầu, tiếp nhận máy sấy tóc từ tay anh, đi đến trước gương trang điểm cắm điện.
“Anh đi tắm đi.” An Sênh mở máy sấy, tiếng ong ong vang lên.
Phí Hiên thở dài một hơi, cầm khăn tắm cùng quần áo, nhanh chóng tiến vào phòng tắm.
Đợi đến khi anh tắm xong đi ra, An Sênh đã thay quần áo xong, đang trang điểm trước gương.
Phí Hiên chỉ nhìn một cái liền biết cô không phải mặc quần áo anh đưa, đã rất nhiều lần, anh chọn những bộ quần áo kia rất phù hợp với cô, còn cố ý cắt bỏ nhãn hiệu, nhưng cô lại không chịu mặc.
Trên đầu anh còn trùm cái khăn, do dự một chút đi về phía An Sênh, đứng ở sau lưng, nhìn cô qua gương.
An Sênh cũng nhìn về phía anh, đang nhẹ nhàng vẽ mày.
Thấy anh đứng trong chốc lát, nhìn chằm chằm cô không nói lời nào, nghi hoặc quay đầu nhìn anh, “Anh làm cái gì? Không nhanh chóng thay quần áo?”
An Sênh nhìn thời gian, quay đầu tiếp tục trang điểm nói, “Anh nếu không nhanh một chút, qua 8h tôi liền không đi…”
Phí Hiên vừa nhìn thời gian, đã 7h30, vội vàng nói, “Em như thế nào lại không mặc quần áo tôi đưa?”
Mí mắt An Sênh cũng không nâng, “Trời đã vào thu, buổi tối mặc váy cái gì.
Lạnh.”
Phí Hiên: “…Con gái mặc váy còn phân biệt mùa sao?”
An Sênh quay đầu liếc anh một cái, “Anh cho rằng nhiệt độ ở phòng chiếu phim giống như ở tiệc rượu sao?”
Phí Hiên ồ một tiếng, gục đầu chuẩn bị đi thay quần áo, đi hai bước bị cô gọi lại.
“Anh lại đây.” An Sênh nhíu mày nhìn vào gương, đem tay vươn đến sau đầu, ngoắc ngoắc ngón tay.
Phí Hiên phản ứng cực nhanh, hai bước thành một nhảy trở lại.
“Làm sao?”
An Sênh quay đầu, có chút buồn rầu chỉ vào lông mày cô, “Anh giúp tôi nhìn một chút, hai bên lông mày có phải chênh nhau không?”
Căn bản cũng không thể gọi là An Sênh trang điểm, bởi vì cô chỉ vẽ lông mày cùng tô chút son môi.
Môi đã tô xong, giống như trái anh đào mê người khiến người khác muốn nhấm nháp.
Phí Hiên liếm liếm môi, đè nén ngứa ngáy khó chịu trong lòng.
Hai ngày trước Phí Sư dẫn bạn gái về, sáng ngày thứ hai, Phí Hiên nhìn hắn tiễn bạn gái, ôm ôm ấp ấp.
Lúc ấy Phí Hiên tâm tình hết sức phức tạp…
Anh cũng không nhỏ, vừa vặn thanh niên đầy sức sống, mỗi sáng sớm “tiểu đệ đệ” đều dậy sớm hơn anh.
Mỗi ngày vây quanh cô gái mình thích, nhiều lắm chỉ cầm tay, Phí Hiên làm sao có khả năng không khó chịu?
Nhưng như vậy cũng tốt, nếu cô không nguyện ý, Phí Hiên cũng không cưỡng ép, anh nguyện ý chờ.
Chờ một gốc cây mọc giữa cỏ dại, lớn lên trở thành một cây hoa nhỏ giữa vùng hoang du, chỉ toả hương đối với một mình anh.
“Có phải hai bên không đều không?” An Sênh gõ một cái trên trán Phí Hiên, “Anh nhìn tới sáng à..”
Phí Hiên lúc này mới đè nén cảm xúc dâng trào, cẩn thận quan sát một chút, gật gật đầu, “Quả thật hơi chênh…”
An Sênh tức giận nhăn mày, “Vẽ không được không đi!”
Bình thường môi An Sênh có chút giống chu môi, lúc này tức giận, thật sự quá mê người.
Phí Hiên chịu đựng cảm giác muốn ôm cô, hung hăn hôn lên đôi môi ấy.
Theo đuổi An Sênh một thời gian, khả năng khống chế của anh có thể nói đạt tới mức siêu phàm.
“Bằng không…” Phí Hiên giữ chặt An Sênh, nói “Tôi vẽ cho em?”
An Sênh lau hàng mày, tỏ vẻ nghi hoặc, “Anh biết vẽ lông mày sao?”
Phí Hiên cười một cái, không nói gì, ánh mắt nhìn về phía cổ An Sênh.
Cô sửng sốt một chút, cũng nhìn cổ mình.
Sau đó nhớ lại, Phí Hiên đã từng vẽ một dây leo uốn lượn ở cổ.
An Sênh đưa bút cho Phí Hiên, “Vậy anh vẽ đi.
“ cô nhìn thoáng qua thời gian, nói với anh, “8h vẽ không xong, hôm nay xuống lầu ăn lẩu cay.”
Phí Hiên nhận bút, miệng dụ dỗ cô, “Đừng mà đừng mà, tôi đều đã mua vé xem phim.
Vài trăm đồng đó, em không đau lòng a…”
Anh nói xong cầm bút để sát vào, một tay nhẹ nhàng nắm cằm An Sênh, một tay cầm bút, tô tô vẽ vẽ lông mày cho cô.
“Tôi đau lòng cái gì, cũng không phải tiền của tôi.
“ An Sênh nói.
Phí Hiên cười khẽ một tiếng, bởi vì khoảng cách gần, thanh âm của anh trực tiếp chui vào tai, réo rắt mà dứt khoát.
Anh nói, “Sẽ là tiền của em.” ( ui…xĩu mấttt)
-Hết chương 30.1-
Chương 30.2:Lưu manh!
Editor: Endy.
An Sênh nghĩ đến tiền lương cô đưa cho anh, lại nhìn Phí Hiên lấy ra tiêu, nhất thời trong lòng như muốn bùng nổ.
Vốn số tiền này là cô gửi cho ba mẹ, nhưng từ hai tháng trước, Phí Hiên trở thành chủ nợ của nhà cô, tất cả đều giao cho Phí Hiên.
Ba mẹ cô vẫn tốt, tiền lương là lãnh theo năm, nhưng An Sênh không phải.
Mỗi tháng trừ tiền sinh hoạt thiết yếu, tiền còn lại đều đưa cho Phí Hiên.
Thiếu nợ thì phải trả, điều này là tất yếu, nhưng chung quy là cô cẩn thận.
Làm một tháng nhận lương, sau đó đưa cho Phí Hiên cũng không có vấn đề gì.
Nếu Phí Hiên không tiêu tiền trước mặt cô cũng không có chuyện gì để nói, đằng này không biết anh thấy thú vị thế nào, cố tình thích trước mặt cô tiêu tiền lương của cô.
An Sênh nín nửa ngày, nói ra một câu, “Cái gì điện ảnh, xem ở đâu mà lại nhiều tiền như vậy? Anh chính là cái đồ phá gia chi tử mà!”
Phí Hiên cười rộ lên, động tác trên tay không ngừng, một chốc sau liền thu bút, nhìn hai hàng chân mày, nâng mặt An Sênh không buông.
“Em nói không đúng.” Phí Hiên nói, “Tôi bây giờ không phải là phá gia chi tử.”
Anh cười một thoáng, cười đến cực kỳ ngứa đòn, “Tôi bây giờ là tiểu bạch kiểm.”
( Tiểu bạch kiểm dùng để chỉ những chàng trai trắng trẻo, xinh đẹp, dáng vẻ thư sinh.
Ngoài ra còn dùng để chỉ trai bao, hám tiền)
An Sênh:…
Chính anh tự nói bản thân là tiểu bạch kiểm, nhưng lại nói một cách đầy kiêu ngạo như vậy, An Sênh vẫn là lần đầu tiên gặp.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Phí Hiên, nghĩ tiền anh tiêu đều là mồ hôi nước mắt của cô, An Sênh hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô đẩy bả vai anh một chút, quay đầu nhìn vào gương, phát hiện anh vẽ chân mày quả thật rất đẹp.
Không phải dáng mày đen nhánh một đường, mà là kiểu phẩy sợi, có thể nhìn được từng sợi lông mày.
Mặc dù biết là giả, nhưng vừa nhìn rất chân thực, ít nhất nhìn bằng mắt thường cũng không khác hàng thật là bao.
An Sênh rất vừa lòng với tay nghề của Phí Hiên, nhưng lời nói ra vẫn vô tình, “Tôi mới không nuôi anh thành tiểu bạch kiểm.”
Phí Hiên nghe vậy nở nụ cười, đuôi lông mày hếch lên cao, hỏi “Vậy em muốn nuôi tôi thành cái dạng gì?” anh vây quanh cô, khoé mắt đuôi mày đều tràn đầy ý cười, “Em thích người như thế nào, có thể nói.
Tôi có thể sửa đổi.”
“Không sửa được.” An Sênh chậc chậc, đi đến ấm nước bên cạnh, rót một ly nước ấm, trôi chảy nói một câu, “Cẩu không đổi được ăn…”
Sau khi nói xong, Phí Hiên sửng sốt một chút, tiếp đè bả vai An Sênh, trực tiếp cười cong eo.
An Sênh còn chưa biết phản ứng sao, đợi đến khi phản ứng lại, sắc mặt đỏ ửng.
“Tôi là không đổi được…” Phí Hiên cười vô cùng ma mị.
An Sênh uy hiếp nhìn anh, Phí Hiên lui về sau hai bước, đi về phía phòng ngủ, mở miệng khoa trương nói, “Ăn em.”
An Sênh đuổi theo, anh nhanh chóng bước vào phòng ngủ đóng cửa lại.
Đây là phòng ngủ của An Sênh, cô liều mạng mở cửa.
Phí Hiên tựa hồ đã dự liệu trước, đứng ở cửa chờ cô.
An Sênh vừa mở cửa, thiếu chút nữa bổ nhào vào ngực anh.
Mà anh nghiêng người dựa vào khung cửa, nâng lên khoé miệng, cười đến thập phần quỷ dị, hai tay đặt lên hông áo choàng tắm, kéo gần khoảng cách giữa cả hai, nói vào tai An Sênh một câu.
-------kim chủ đại nhân, tôi sẽ biểu diễn vũ điệu thoát y cho ngài.
An Sênh chưa kịp chạy trốn, liền thấy Phí Hiên đột nhiên mở rộng áo choàng tắm sang hai bên.
“A---“ lưu manh!
“Rầm” một tiếng, An Sênh nhanh chóng đem cánh cửa phòng ngủ đóng mạnh lại, cả người nhiễm một màu hồng, trở lại bàn, trực tiếp cầm cốc nước lên uống, cảm giác cả người thẹn đến phát hoả.
Mà trên thực tế, cô cầm lấy cốc nước dán lên mặt, cẩn thận suy nghĩ một chút, vừa rồi cô căn bản cái gì cũng không thấy…
Phí Hiên đứng bên trong cửa phòng ngủ, cánh cửa chỉ cách mũi anh có 1cm, cửa đóng mạnh thổi qua một trận gió mát mẻ.
Hai tay vẫn còn giữ tư thế mở áo choàng tắm, nhưng bên trong mặc T-shirt, phía dưới mặc một cái qυầи ɭóŧ tứ giác bảo thủ, bất quá chỉ lộ ra hai cái đùi mà thôi.
Anh chỉ nghĩ muốn trêu cô một chút, cũng không phải muốn “khoe khoang”, nhưng lại tính sai, An Sênh thiếu chút nữa vừa rồi dùng cửa đập gãy sống mũi của anh.
Loại vui đùa này về sau vẫn là không nên…Rõ ràng trong “Tiểu Nghiễm Cáo” đã nói, cô gái nhỏ bị như vậy bịt mặt la hét, nói một câu “Anh thật đáng ghét.”
Nhưng Phí Hiên dùng sự thật chứng minh, cùng con gái trêu đùa kiểu này, sợ là mạng chó không đảm bảo.
Anh rất nhanh thay quần áo đi ra, một dạng không có việc gì.
An Sênh nhìn anh, nhiệt độ trên mặt mới giảm xuống lại có chút phát sốt.
Nhưng cô đè nén không biểu hiện ra ngoài, vẻ mặt hai người nghiêm túc giống như đi gặp đối tác làm ăn, đối với nhau thản nhiên gật đầu, ý tứ là đã chuẩn bị xong, sau đó một trước một sau ra ngoài.
Lúc xuống lầu, Phí Hiên bật điện thoại để chiếu sáng, chính mình đi ở phía trước, di động cùng tay đặt ở phía sau lưng, chiếu sáng đường đi cho cô.
Hai người ra khỏi hành lang, lên xe, An Sênh muốn ngồi ghế sau, miễn cho không khí xấu hổ, nhưng Phí Hiên phát hiện ra ý đồ của cô, trước lúc cô mở cửa liền khoá lại.
“Ngồi phía trước.” Anh mở cửa kính xe, nhìn cô rất nghiêm túc giải thích, “Vừa rồi tôi đã mặc quần áo bên trong, chỉ muốn trêu em chút thôi, em bị doạ sợ? Về sau tôi cam đoan sẽ không đùa như vậy…”
An Sênh quấn lọn tóc, không nói chuyện, đi đến vị trí kế tài xế, mở cửa xe ngồi vào.
Phí Hiên cho rằng muốn đem không khí điều hoà trở lại.
Bình thường cùng An Sênh một chỗ, nhất là loại tình huống giống như hẹn hò như thế này, miệng anh nói không ngừng.
Nhưng hôm nay lại không như vậy.
Eo anh ngồi thẳng tắp, thập phần nghiêm túc lái xe, dư quang thường thường liếc nhìn An Sênh, suy nghĩ lát nữa làm thế nào để cô vui vẻ.
Loại trêu đùa này có chút quá, hai người còn không phải là quan hệ yêu đương, nhưng Phí Hiên muốn thử, có thể hay không tiến thêm một bước.
Mà An Sênh kỳ thật đã hình thành thói quen Phí Hiên nói chuyện không ngừng, không ngừng thay đổi tiểu xảo.
Hôm nay anh đột nhiên không nói gì, làm cho cô không thích ứng được.
Dư quang cũng bắt đầu quan sát anh, phát hiện anh cũng vụиɠ ŧяộʍ nhìn cô, môi hơi mím, bộ dạng thật cẩn thận.
Nhất thời cô chút buồn cười.
Gần đây An Sênh luôn muốn cười, không lý do, không khống chế được, mạc danh kỳ diệu muốn cười.
Phí Hiên hẳn là còn để ý vụ việc kia, phỏng chừng cho rằng cô đang tức giận.
Ngón tay cô đặt trên túi xách nhỏ, đầu chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn sắc màu ánh đèn rực rỡ bên ngoài, mở miệng nói, “Tôi không tức giận, vừa rồi cái gì tôi cũng không phát hiện ra.”
Phí Hiên vừa thấy An Sênh mở miệng, lập tức sủa bậy (nguyên văn nhé mụi người :v ), “Tôi chỉ muốn trêu em thôi.
Ngày hôm qua tôi đọc “Tiểu Nghiễm Cáo”, cô gái kia nói chồng cô ấy là thanh mai trúc mã, rất thích trêu chọc cô ấy, trong đó có tình tiết này…”
An Sênh hít một hơi, tay đỡ trán, đến lúc này cô mới phản ứng được, vì cái gì lúc trước sau trận tai nạn xe cộ, cô và anh còn ở trong bệnh viện, Phí Hiên không có biểu hiện như vậy.
An Sênh cho rằng nửa năm này, anh đi tu đâu đó, hiện tại xem ra là tự học thành tài…
Mấy chiêu trò kia đều là học từ “Tiểu Nghiễm Cáo”?
Cô không nghĩ sẽ phối hợp với anh, bởi vì “Tiểu Nghiễm Cáo” nói đi nói lại đều sẽ liên quan ít nhiền đến tiểu Hoàng văn ( thể loại sắc ), cô bị tiểu Hoàng văn kia cọ rửa , nhưng lại cảm thấy Phí Hiên rất tri kỷ, ngẫm lại thật sự là…xấu hổ a.
Nhưng cô lại rất hiếu kì với câu chuyện này, cho nên nhịn trong chốc lát, vẫn ho nhẹ một tiếng, hỏi “Sau thế nào?”
Phí Hiên đoán được cô sẽ hỏi, quay đầu cười như vầng thái dương nói, “Sau này theo thời gian trưởng thành, hai người dần dần lớn lên, cô gái này ngực từ nhỏ đến lớn đều như vậy, không có lớn hơn…”
“Ha ha ha ha…”
Hai người đồng thời nở nụ cười, An Sênh dựa lưng vào ghế, thật sự là khống chế không được, đập một cái vào vai Phí Hiên, “Anh như thế nào lại cứ xem những thứ này! Đều xem đến choáng váng!”
Phí Hiên không có trốn, thậm chí còn nghiêng về phía cô, để cô đánh.
An Sênh cười trong chốc lát, miễn cưỡng dừng lại, sau đó lại hỏi, “Sau này sao…”
“Kết cục đều một dạng.” Phí Hiên nói, “Sau này cô ta đi nâng ngực, sau đó liền biến thành ngực tấn công mông phòng thủ.
Bạn trai cô ta vừa thấy, lập tức liền chôn trong ngực không ra được.”
“Nhưng câu chuyện gần đây đều là nâng ngực hả?” An Sênh nói.
Phí Hiên có chút thần bí nở nụ cười, hắng giọng một cái, “Chỉ có cái này còn có thể nói cho em một chút, cái khác…qua một đoạn đi, hiện tại không quá thích hợp.”
Nam chính bệnh tật, những câu chuyện trên “Tiểu Nghiễm Cáo” đều quá mức **, trên cơ bản đều là quay chung quanh những điểm này, hiện tại nếu nói cho cô nghe không quá thích hợp.
Về chuyện nâng ngực trong “Tiểu Nghiễm Cáo”, Phí Hiên đọc một ít, kịch bản không giống, thuộc lòng kể cho An Sênh nghe giải trí.
Bất quá không thể không nói, vô luận đọc sách gì cũng có ích, anh ngược lại đọc rất nhiều truyện, tuy rằng kết cục đều như nhau, nhưng diễn biến câu chuyện lại đặc sắc, cẩu huyết mười phần.
Tuy đều là những truyện tra nam, nhưng anh không học theo những thứ kia, chỉ học làm thế nào để con gái vui vẻ, nhưng phải thừa nhận rất hữu dụng.
Phí Hiên nghiêng đầu nhìn khoé mắt An Sênh còn mang theo ý cười, trong lòng không khỏi thầm khen giơ ngón tay cho biên tập “Tiểu Nghiễm Cáo”.
Những câu chuyện từ xưa nhưng đi vào lòng người, “Tiểu Nghiễm cáo” cũng thật thông minh!
Không khí giữa hai người đặc biệt tốt, dọc theo đường đi đều nói cười vui vẻ.
Đến nhà hàng, Phí Hiên vô luận là muốn cái gì đều sẽ hỏi qua ý An Sênh.
Toàn bộ buổi tối, An Sênh nào có nhớ ăn cái gì mùi vị ra sao, chỉ nhớ rõ Phí Hiên làm cô cười không ngớt.
-Hết chương 30.2-
Mình comback đây! Hôm nay chương dài hơn nè~~~
Chương 30.3: Lưu manh!
Editor: Endy.
Kỳ thật Phí Hiên nghĩ cũng không hoàn toàn đúng.
Anh có thể làm lung lay An Sênh, một phần là vì những hành động nhỏ ấm áp, nhưng phần lớn là An Sênh có thể cảm nhận được sự chân thành của anh.
Rất nhiều chuyện, tất cả mọi người đều biết làm như thế nào, nhưng có rất ít người nguyện ý làm, kiên trì làm.
Giữa người với người, có nóng có lạnh, ngay từ đầu khí thế ngất trời, nhưng từ từ, theo thời gian càng quen thuộc, rất nhiều thứ bắt đầu nguội lạnh, tìm không thấy được cái cảm giác ban đầu.
Nhưng Phí Hiên vẫn kiên trì lấy lòng, không chỉ làm cô cảm động, không mang đến cho cô cảm giác nhạt nhẽo, mà vẫn luôn duy trì sự mới mẻ, đây là điều rất khó làm được.
Có lẽ một phần nguyên nhân là vì Phí Hiên không đem cô đuổi tới tay, nhưng không thể không phủ nhận, An Sênh đúng là động tâm.
Nếu không có kịch bản, không có nam chính nữ chính, thế giới này chỉ là một thế giời bình thường, không phải là một hệ thống vận hành thế giới tiểu thuyết, có một người chịu đối xử như vậy với cô, đừng nói kiểu người đẹp trai ngời ngời lại nhiều tiền như Phí Hiên, lại ôn nhu chăm sóc, chỉ cần là một người bình thường, An Sênh cũng sẽ đáp ứng.
Nhưng không có nếu như, cho nên cô cũng không dám đáp ứng, ngay cả lúc vui vẻ cũng không dám cười quá bừa bãi, quá lớn tiếng.
Ăn xong, hai người đến rạp chiếu phim.
Trong khu chiếu phim, từng đôi từng đôi tình nhân, An Sênh cùng Phí Hiên ngồi ở một cái bàn nhỏ bên cạnh, tuyệt không có vẻ đột ngột.
Phí Hiên đi mua bỏng ngô, mua khoai tây chiên vị cà chua, lại mua loại nước trái cây An Sênh thích.
Bộ phim còn nửa tiếng nữa mới tới giờ khởi chiếu, đầu hai người tụm lại chơi game.
Hai người đánh vài ván, phim mới bắt đầu, Phí Hiên chọn vị trí ở phía sau, rạp chiếu phim cũng không nhiều người, màn hình cũng không phải loại cỡ lớn.
Tiếng âm nhạc vang lên, không phải âm thanh của bất kì loại nhạc cụ nào, mà là tiếng huýt sáo du dương của một người.
Khoảng thời gian trước, An Sênh trong lúc vô tình tìm thấy một bộ phim.
Nam chính còn thiếu niên, cãi nhau kịch liệt cùng người cha, nguyên nhân là người cha muốn kết hôn cùng một người phụ nữ lớn hơn anh vỏn vẹn 5 tuổi, anh ta không đồng ý.
Nhưng rất nhanh, bi kịch ập tới, không chỉ cướp đi người cha, mà còn lấy mất khả năng đi đứng của anh ta.
Bộ phim này tên là “Mẹ nhỏ”, sau khi người cha qua đời, mẹ kế không vứt bỏ anh, mà chăm sóc anh vài năm, tất cả tiền bạc đều tích cóp để chữa bệnh cho anh.
Chỉ cần anh muốn cái gì, vô luận dùng cách nào cũng sẽ đưa tới cho anh.
Năm tháng im lặng trôi qua, hai người sống nương tưa lẫn nhau, đương nhiên, nam chính yêu mẹ kế của anh, nhưng cuối phim, “mẹ nhỏ” này lại chạy.
Cốt truyện rất bình thường, nhưng kỳ lạ lại làm An Sênh xúc động.
Đạo diễn là người có chút danh tiếng, khắc hoạ nhân vật khá tốt, những hình ảnh hai người sống nương tựa lẫn nhau, nhìn như rất bình thường nhưng lại làm người rơi lệ.
Cuối cùng, nam chính tìm đến “mẹ nhỏ”, hai người cãi nhau kịch liệt.
Toàn bộ An Sênh xem rất chuyên chú, Phí Hiên đối với phim ảnh không có cảm giác, nên liền đặt lực chú ý lên người cô.
Nương theo ánh sáng trong rạp, không kiêng nể gì nhìn chằm chằm cô.
Trên màn hình, thiếu niên đã thành chàng thanh niên, dựa vào năng lực chính mình để lấy được thành công, đem công ty của ba anh kinh doanh trở lại.
Bởi vì gắn chi giả, tư thế đi của anh rất quái dị, hơn nữa còn cần đến nạn để duy trì cân bằng.
Trên màn hình anh ta chống nạn, từ từ đi theo một người phụ nữ bưng chậu nước, đi trong ngõ nhỏ.
“Đốc..đốc..đốc..” mỗi một bước đi, tiếng chân nạn nện trên nền đất.
Người phụ nữ kia rốt cuộc cũng bị âm thanh kia hấp dẫn, từ từ quay đầu lại, nhìn chàng thanh niên ở phía sau, chậu nước trên tay rơi xuống đất.
Ánh mặt trời chiếu rọi lên hai người, khảm lên một tầng ánh sáng mềm mại.
Người thanh niên đứng cách cô không xa, sau một lúc lâu mới mở miệng, “Theo tôi về nhà.”
“Tôi không trở về, cậu đừng si tâm vọng tưởng, tôi là mẹ cậu.” Người phụ nữ muốn quay đi.
Anh ta ném nạn, bước nhanh chạy lên trước bắt lấy tay cô, ép cô lên vách tường cũ nát.
Hơi nước ngưng tụ trong khoé mắt, gân xanh trên trán nổi lên, môi run run một lúc lâu, gắt gao nhìn chằm chằm người phụ nữ, cắn răng nghiến lợi hỏi cô, “Năm đó, em theo ba tôi căn bản không ở cùng một chỗ, nhiều năm như vậy em vẫn tận lực chiếu cố tôi, liền con mẹ nó là vì làm mẹ tôi sao?!”
Hình ảnh cuối cùng, dừng lại tại khoảng khắc người phụ nữ buông mi mắt, cô đang nhìn chàng thanh niên gắn chi giả, màn hình chiếu cận cảnh gò má cô, ngay cả lông tơ trên mặt đều thấy rõ, nhưng lại nhìn không ra bất cứ cảm xúc nào.
Phim kết thúc, bóng tối bao trùm làm cho người khác nghĩ sâu hơn, ý còn chưa hết.
Sau khi màn hình tối đen, là một giọng nam trầm thấp độc thoại.
Đây chính là cuộc sống, trừ cái chết, đều không có kết cục.
Phía trước có hai cô gái nhẹ nhàng khóc thút thít, An Sênh không khóc, nhưng cô xem rất nhập tâm, xem chi tiết hai người trong phim sống nương tựa lẫn nhau.
Màn hình lớn sáng lên, An Sênh chuẩn bị đứng dậy thì mới phát hiện, Phí Hiên không biết từ lúc nào đã giữ tay cô lại.
Lúc đèn sáng, cô phát hiện anh đang nhìn cô.
Trong rạp chiếu phim, nhạc dạo rất lớn, cảnh tượng cảm động, nam chính khóc lớn, nữ chính rơi lệ, An Sênh đều không nghĩ sẽ khóc, nhiều hơn là hưởng thụ, là đắm chìm vào câu chuyện của người khác, ảo tưởng chính mình cũng có thể chờ đợi.
Nhưng khoảng khắc ánh đèn bật sáng, cô nhìn thấy Phí Hiên nhìn vào mắt cô, đột nhiên có chút ức chế không nhịn được muốn khóc.
Cô lựa chọn làm một nhận vật pháo hôi (nhân vật phụ), liền thật sự không thể nhảy ra khỏi cái vòng lẩn quẩn này sao?
Bình thường An Sênh cũng không dám nghĩ sâu, chỉ cảm thấy bây giờ cô có thể cùng Phí Hiên ở chung, đã là may mắn.
Nhưng giờ này khắc này, cô cùng Phí Hiên đối diện, nhìn thấy tình cảm trong mắt anh, cảm giác được lòng bàn tay hai người nắm chặt cùng một chỗ đã rịn ra một lớp mồ hôi, An Sênh khống chế không được nghĩ.
Cô đã chết qua một lần, cũng xem như vì nam chính mà chết, thời gian dài như vậy cái gì cũng không phát sinh.
Có phải hay không cô đã thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn kia?
Kịch bản thật sự không thể dịch chuyển sao? Nam chính cuối cùng cũng sẽ yêu nữ chính sao? Nếu nam chính không cùng nữ chính ở cùng một chỗ, thế giới thật sự sẽ sụp đổ sao?
Đoàn người trong rạp chiếu phim lục tục ra ngoài, Phí Hiên cùng An Sênh ai cũng không có động, mười ngón đan xen, dẫn tới ánh nhìn của nhiều người.
Nhưng hai người cũng không để ý, An Sênh ở trong lòng chất vấn, sau đó lại đang phủ định.
Nhưng không thể bỏ qua, vách ngăn giữa cô và Phí Hiên đã muốn xuất hiện vết rạn, chỉ cần một động tác nhẹ liền vỡ vụn.
Phí Hiên lôi kéo tay An Sênh, từ từ lôi cô tới gần, thẳng đến khi có thể nghe thấy tiếng hô hấp của hai người, An Sênh như cũ ngồi trên ghế, không tránh né.
Tim Phí Hiên đập rất nhanh, anh nhìn thấu An Sênh đã động tâm, hưng phấn không kiềm chế được.
Anh hiểu được phải nắm bắt cơ hội.
Phí Hiên nhẹ giọng mở miệng, gọi “Sênh Sênh…” trên màn hình lớn đang chiếu cảnh kết, vẫn là tiếng nam chính huýt sáo du dương, không khí phi thường thích hợp để đùa giỡn lưu manh.
Nhưng tại thời điểm môi hai người sắp chạm nhau, còn kém một cm, nhân viên rạp phim chạy vào.
“Bộ phim đã kết thúc, xin mời quý khách rời phòng chiếu theo lối này!” nói chuyện là thanh âm hùng hậu, giọng nói như tiếng chuông đồng, vang vọng khắp rạp chiếu phim.
An Sênh bị tiếng rống làm run run, Phí Hiên vốn ngại tay vịn ở giữa có chút xa, muốn đứng dậy, ngồi xổm ở kẽ hở giữa hai hàng ghế, bị người đàn ông rống một tiếng, sợ tới mức chân run run, quỳ xuống đất, đầu vừa lúc chụp trên đùi An Sênh.
An Sênh nhịn không được, phì cười một tiếng.
Phí Hiên thẹn đến mặt đỏ bừng bừng, ngẩng đầu nhìn cô một chút, uỷ khuất vô cùng.
Dưới sự thúc gịuc của nhân viên quản lý rạp, hai người rất nhanh bước ra khỏi rạp chiếu phim.
Bây giờ đã là 12h đêm, trên đường cơ bản không có ai, vừa ra khỏi cửa, một trận gió thu thổi tới, An Sênh khép chặt quần áo, liền cảm giác được trên vai trầm xuống.
Cô phát hiện Phí Hiên đã cởϊ áσ khoác, choàng lên vai cô.
Tại hệ thống không gian chủ, xem các nhân vật xuyên không tới các thế giới tiểu thuyết, từng nhìn vô số kịch bản.
Nhưng chân chính xảy ra trên chính bản thân mình, quần áo Phí Hiên còn mang theo hơi ấm thuộc về anh, xuyên qua lớp áo khoác của cô tiến vào, khiến cho cô nháy mắt như ngâm mình trong dòng nước ấm, không thể ức chế được tâm liền mềm mại.
Cô đi vài bước về phía trước, vẫn bị cơn gió thổi vào run rẩy, xoay người nhìn thoáng qua Phí Hiên.
Hai người nhìn nhau một lát, đều nở nụ cười.
“Em còn muốn ăn chút gì không?” Phí Hiên đứng bên cạnh An Sênh, chỉ vào cửa hàng thức ăn nhanh 24h cách đó không xa, “Muốn ăn cái kia không? Là các món nướng em thích?”
An Sênh đứng bên đường, hít một hơi thật sâu không khí mát mẻ ban đêm, không đáp câu hỏi của anh, mà quay đầu hỏi, “Anh không lạnh sao?”
Cô không hỏi Phí Hiên còn cứng rắn chống đỡ, cô vừa hỏi anh liền đánh run rẩy một cái, răng nanh đập vài cái, sau đó kiên cường nói, “Lạnh! Nhưng vì để kim chủ không lạnh, tiểu bạch kiểm tôi phải tu dưỡng!”
An Sênh muốn đem áo khoác trả lại cho Phí Hiên, nhưng lại nghĩ đến tiền mồ hôi nước mắt của cô bị tiêu xài, đem quần áo ôm chặt, biểu tình tán dương, “…Ngài thật chuyên nghiệp.”
Phí Hiên run cầm cập khoanh tay đến gần cô, đứng dưới bậc, che chắn thân thể cô, tiếp tục hỏi, “Ăn chút đồ ăn khuya, em muốn ăn cái gì?”
“Kỳ thật lúc này, khách sạn Thân Thị mở cả đêm…” Phí Hiên nói một nửa, bị An Sênh u u trừng mắt, lập tức nhấc tay thề, “Tôi không có bất cứ tà niệm nào, tôi nói khách sạn là khách sạn nhà tôi, trong đó có đủ loại đồ ăn.
Nếu bây giờ không có, tôi đi cũng phải có!”
An Sênh đương nhiên biết, bởi vì cô đã từng làm trong khách sạn đó.
Lại nói có khách sạn nào lại đóng cửa ban đêm, đồ ăn khách sạn Thân Thị quả thực rất mê người, nhưng bây giờ không thể đi.
Hai người trai đơn gái chiếc đêm hôm khuya khoắt chạy tới khách sạn, nói là ăn khuya, có quỷ mới tin.
Hơn nữa hiện tại An Sênh có chút hỗn loạn, bình thường Phí Hiên đều đặc biệt quy củ, hôm nay không biết như thế nào, hữu ý vô ý luôn dựa gần vào cô, quát một chút cọ một chút, bị cô bắt gặp liền chạy đến lấy lòng cười.
Cô có chút buồn rầu, Phí Hiên quá thông minh, cô động tâm nửa điểm cũng không thể gạt được ánh mắt của anh.
“Lẩu cay dưới lầu lúc này vẫn còn mở.” An Sênh cúi đầu, thấp giọng nói, “Tôi muốn về nhà.”
Phí Hiên muốn mang An Sênh đi ăn đồ ngon thầm nghĩ, “Lẫu cay không có dinh dưỡng, ăn xong ngực sẽ nhỏ lại, chồng sẽ không cần em…”
An Sênh không thèm để ý, “Không dinh dưỡng liền không dinh dưỡng, vừa lúc đỡ được ít thịt, nhỏ liền nhỏ, dù sao tôi cũng chưa có chồng.”
Phí Hiên dở khóc dở cười, “Lẩu cay nhiều mỡ nhiều calo lại nóng, như thế làm sao lớn được?”
An Sênh cũng quay đầu cùng anh cố chấp, “Nhiều mỡ nhiều calo, như thế nào không dinh dưỡng…”
Phí Hiên thấy cô cố chấp, cơn gió thổi qua lạnh thấu tâm can, nhấc tay đầu hàng nói, “Được được được, về nhà, nhưng mà lần sau không thể lại ăn lẫu cay…”
An Sênh hừ một tiếng, Phí Hiên đè lại bờ vai cô, khép lại quần áo cô một chút, “Tôi đi trước lấy xe, em ở đây chờ tôi.”
Sau khi nói xong liền bước xuống đường, An Sênh nhìn bóng dáng Phí Hiên chạy đi, vụиɠ ŧяộʍ cúi đầu nhẹ nhàng ngửi mùi nước hoa trên áo khoác của anh.
Cô đã sớm ngửi thấy, không biết Phí Hiên xịt lúc nào…
Là mùi lần trước cô khen thơm.
Tiếp tục hít sâu một hơi không khí ban đêm, đối với bóng dáng Phí Hiên cười một cái.
Chỉ là cô chưa cười sâu, đột nhiên nổi lên một trận gió xoáy, cuốn những chiếc lá rụng.
An Sênh lấy tay che trước mặt, híp mắt chạy đến chỗ bên cạnh, mới chạy ra khỏi phạm vi gió xoáy, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua hướng Phí Hiên, sau đó chợt mở to hai mắt---.