An Sênh chỉ nhìn người bên cạnh Phí Hiên một cái, liền đoán được cô là ai.
Bởi vì trong truyện, cô đối mặt với cô ta còn nhiều hơn so với nam chính, cơ hồ muốn đem tất cả từ ngữ nữ tính ôn nhu để hình dung.
Khuôn mặt cô ấy cực kỳ ôn hoà, cả người chỉ cần đứng ở đó cũng đủ khiến cho người ta liên tưởng đến “gió xuân phất động cành liễu”, “mưa phùn hôn môi hạ hoa”---xuất từ nguyên văn trong truyện .
Nam nữ chính đều có hào quang, tuy rằng kiếp trước An Sênh là nữ chính nhưng cô không có cảm giác lắm, nhưng đời này, lần đầu tiên nhìn thấy Phí Hiên, chẳng sợ tình cảnh hỗn loạn ở KTV, An Sênh nhìn Phí Hiên đến mất hồn.
Cô gái bên giường quá chói mắt, An Sênh chẳng cần nghĩ nhiều đã xác định, cô chính là nữ chính Phí Lam Lam.
Thật sự là quá xuất chúng, tướng mạo khí chất, trang phục xinh đẹp, phác hoạ dáng người thướt tha.
Sóng mắt lưu chuyển làm người khác phải thản thốt.
Cô gái này không phải nữ chính, An Sênh trực tiếp cắt đầu.
Cô dụi dụi mắt , xoa mặt.
Nhân vật chính đã đến, cô cũng không thể ở lại làm kỳ đà cản mũi, nhanh chóng xỏ giày, bước nhanh ra ngoài.
Phí Lam Lam nhìn An Sênh, rất nhanh đem ánh mắt chuyển đi, lại ôn nhu khuyên Phí Hiên, “Hiên ca, anh ăn chút cháo đi, buổi sáng…”
An Sênh trong lòng vừa mới nhẹ nhàng thở ra, cô vốn là đã chết trong KTV tối qua, hôm nay còn công khai xuất hiện làm chướng mắt nữ chính.
Đây tuyệt đối không phải chuyện tốt!
Cô làm bộ như người vô hình, nhanh chóng bước ra cửa.
Nữ chính không thể trêu vào.
Chẳng qua mới đụng tới tay nắm cửa, người nằm yên bất động trên giường Phí Hiên, ngữ điệu âm u mở miệng, “Em yêu, em muốn đi đâu?”
Cả người như có dòng điện cao thế chạy qua, đè nén tứ chi run rẩy, giả vờ không nghe, tiếp tục mở cửa, lại nghe Phí Hiên nói, “Em mặc áo ngủ của anh nhìn rất đẹp.”
An Sênh:…
Phí Lam Lam:…
“Hiên ca, cô ta là…” Phí Lam Lam nhẹ nhàng cắn môi dưới, vẻ mặt mờ mịt lại hốt hoảng.
“Quên giới thiệu với cô.” Phí Hiên nở nụ cười ý tứ hàm xúc không rõ, lộ ra hàm răng trắng, quay đầu nói với Phí Lam Lam, “Đây là bạn gái của tôi, An Sênh.”
An Sênh nhắm chặt mắt, Phí Lam Lam sắc mặt trắng bệch, biểu cảm như muốn khóc, mím chặt môi, chậm rãi xoay đầu nhìn An Sênh.
Cảm giác tội lỗi của An Sênh nháy mắt trở nên kiêu ngạo, giống như cướp kẹp hồ lô của người khác, ôm bạn trai của người ta bỏ chạy…
“Sênh Sênh, em lại đây.
Giới thiệu với em, đây là con của bác anh, Lam Lam.”
Phí Hiên chính là muốn tìm chết.
Trong lòng An Sênh nói anh cứ làm như vậy đi, đến lúc mất vợ thì đừng tìm cô mà khóc!
Phí Lam Lam nghe vậy, cả người liền chấn động, lung lay như sắp ngã, tựa vào tay vịn giường.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, kéo ra nụ cười chua xót với An Sênh, “Truyền dịch còn bao lâu, em đi hỏi y tá…”
An Sênh nhìn thoáng qua chai nước biển còn nhiều, nhìn Phí Lam Lam hốc mắt bỏ bừng, ánh mắt rưng rưng, lực sát thương mười phần.
An Sênh sờ sờ tới lương tâm…
Hoàn hảo, cô không có lương tâm.
Phí Lam Lam ra cửa.
An Sênh nhìn về phía Phí Hiên như cười như không, đứng ở cửa do dự một chút.
Dù sao bây giờ là ban ngày, cô trở về cũng không sợ, đơn giản mở miệng đi thẳng vào vấn đề.
“Chúng ta chia tay đi.”
“Cô lại đây cho tôi!”
Hai người mở miệng cùng lúc, An Sênh tựa vào cửa, vẫn không nhúc nhích, Phí Hiên lại ngây ngẩn cả người, cho rằng chính mình nghe lầm.
Nháy mắt sắc mặt liền khó coi, rất giống như vừa bị đâm thêm một dao, “Cô nói cái gì? Lặp lại lần nữa.” ngữ khí của anh thập phần nguy hiểm.
An Sênh lại nghe không ra, lặp lại, “Chúng ta chia tay đi.”
Cô nhíu mày nhớ lại nội dung truyện, Phí Hiên nói lúc trước nguyên chủ quỳ xuống cầu xin anh, lại còn thuê phòng chờ, không biết thật hay giả, “Không biết tôi đã nói những gì, nhưng đó chỉ là nhất thời xúc động.
Hiên ca, dù sao nể tình lúc trước chúng ta là hàng xóm, anh đừng so đo với tôi được không?”
Ý cô chính là bỏ qua mọi chuyện.
Sắc mặt Phí Hiên biến đổi liên tục, nhưng lúc này An Sênh lại không hoảng sợ.
Không phải cô nhất thời xúc động, trong tác phẩm, Phí Hiên là người tự trọng rất cao, bởi vì nguyên nhân gia đình, điều anh cấm kỵ nhất là phản bội.
An Sênh từng bước đụng tới những điều cấm kỵ của anh, chính là chọc anh phát hoả.
Tốt xấu gì anh cũng là lão đại, không đến mức làm khó dễ cô.
Chuyện qua đi, dĩ nhiên là không muốn gặp lại cô, nhanh chóng coi cô thành cái rắm.
Mặt Phí Hiên tái mét, trực tiếp bị lời lời nói của An Sênh làm bật cười.
“Chia tay?” Anh lớn như vậy, còn chưa bị ai đùa giỡn như vậy!
An Sênh gật đầu.
Phí Hiên nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đỏ bừng, vốn muốn mắng cút đi, lại ma xui quỷ khiến gầm nhẹ, “Nghĩ tốt nhỉ!”
Nói xong, hai người đều sửng sốt.
An Sênh trừng mắt, sau một lúc lâu hỏi, “Tại sao?”
Thật là không nói đạo lý! Cô nhiều lần chạm phải cái vảy ngược của anh, không phải anh nên đá cô sao?
Phí Hiên hô hấp dồn dập.
Tối qua, lúc An Sênh cố ý động vào vết thưong, anh ôm một bụng lửa giận.
Lúc anh trở lại, liền thấy An Sênh đang ngủ ngon lành trên giường khác.
Nửa đêm còn nói mớ, lẩm bẩm con chó, lúc đó thuốc tê đã hết, anh đau đến nửa đêm không ngủ được.
Nhìn cô chốc lát khóc một hồi uỷ khuất, ồn nháo muốn chết!
Kết quả sáng nay lại dám nói chia tay với anh.
Anh lớn như vậy, còn chưa bị người khác đá lần nào.
Muốn đá cũng là anh đá người khác!
Phí Hiên nhìn An Sênh lộ vẻ ngạc nhiên, cười lạnh một tiếng, nói “Cô cầu xin theo tôi, còn nói không có tiền trả nợ, muốn lấy thân trả nợ.
Cô đã quên?”
An Sênh mím chặt môi.
Nguyên chủ nói như vậy, cô cũng không có cách nào, nhưng nhìn vẻ mặt Phí Hiên lộ ra vẻ đắc ý, cô cũng nổi giận.
Tối qua nằm mơ không vui, cô đổi lại tư thế, cũng cười lạnh một tiếng, dang chân rộng bằng vai, quần áo bị kéo lên, lộ ra cái bụng nhỏ, “Bồi thường có thể, anh đến đây.”
Phí Hiên:…
An Sênh cười hừ, “Anh vẫn nên uống cháo dưỡng bệnh thì hơn.”
Cô đặt áo ngủ xuống, ngáp một cái, cũng không vội đi.
Cô còn chưa rửa mặt, một thân áo ngủ phi ra ngoài, lại bị người khác nói là bệnh tâm thần cũng nên.
Cô chậm rãi lắc lư ngồi trên giường, nhìn về phía Phí Hiên.
A…thái dương gân xanh tán loạn, ôm cánh tay, cùng anh đối diện.
Phí Hiên nhịn một lúc lâu, “Tôi không có bị đâm đến thận! Lại nói, tôi vì ai mới bị thương, cô----“
An Sênh nhún vai, dựa vào tường nói, “Tôi tổng cộng nợ anh hai mươi vạn, tôi có thể từ từ trả , chắc chắn sẽ không quỵt, anh muốn hay không thì tuỳ.”
An Sênh nở nụ cười, nằm lên giường, “Vậy anh lại đây.
Ngay bây giờ.
Quá thời hạn coi như anh chủ động buông tay.”
Phí Hiên quả thực chưa thấy qua người nào khốn kiếp như vậy.
Anh mà bị người khác uy hiếp, anh không phải là Phí Hiên!
“Chính cô nói.” Làm chết cô!
Anh một tay kéo bình truyền dịch, một tay chống đỡ thật sự muốn ngồi dậy.
An Sênh vốn ỷ vào việc anh không động đậy không tiện mà đùa giỡn vênh váo, những chiêu khiêu khích này là cô học ở hệ thống không gian, không nghĩ Phí Hiên sẽ thực sự muốn lại chỗ cô.
Mắt thấy anh đã rút kiêm tiêm, mu bàn tay bị chảy máu loang tới tận đầu ngón tay.
Cô như bị đâm cho một dao ngồi bật dậy, lập tức chạy đến bên giường ấn Phí Hiên nằm lại.
Trong lòng một cỗ ngoạ tào, người khác dùng chiêu này thì hiệu quả, thế nào mà đến lượt cô thì ngược lại vậy chứ?
“Đừng nhúc nhích! Ai…vết thương trên thắt lưng anh còn chưa lành, nếu có chuyện thì cẩn thận quả thận của anh đó, đến ba giây anh còn không chịu được.” An Sênh tức giận nói.
Phí Hiên quả thực bị cô chọc tức đến xì khói, “Tôi có chịu được ba giây không thì bây giờ cô liền thử xem!” Nói xong còn muốn ném cô.
An Sênh đè lại mu bàn tay còn đang chảy máu của anh, bị anh nửa ôm vào lòng, ngoài miệng dở khóc dở cười khuyên, “Đừng làm rộn, eo của đàn ông rất quan trọng a…”
Hai người vẫn duy trì tư thế ôm quỷ dị, nhìn qua như một đôi tình nhân ôm nhau đầy thân mật, không chỉ ôm còn nắm tay.
Trên thực tế, An Sênh cúi người áp chế Phí Hiên, không cho anh ngồi dậy làm miệng vết thương tét ra.
Phí Hiên khoát hờ vai cô, sắc mặt đỏ bừng, nhưng là bị làm cho tức hồng hộc, như bong bóng sắp nổ.
Trong ấn tượng của anh, anh tức như vậy là khi lúc đó mẹ anh vừa mất, ba anh cưới tiểu tam vào nhà, lúc đó anh chỉ mười mấy tuổi.
An Sênh ấn mu bàn tay anh, vài giọt máu đỏ nở hoa trên nền chăn trắng muốt.
An Sênh bị Phí Hiên nắm chặt tay, ngẫm lại vừa rồi anh cũng thật ngốc, còn kéo bình truyền dịch, càng nghĩ càng thấy buồn cười.
“Ai…buông tay ra.
Tôi đi tìm y tá xử lý vết thương của anh.” An Sênh cố ý nén ý cười, buông bàn tay không còn chảy máu của anh ra, tách bàn tay đang cầm chặt của anh ra.
Phí Hiên buông lỏng vai An Sênh, nhưng tay lại di chuyển đến gáy cô, nhìn cô trong chốc lát, đang muốn nói cái gì, cửa lúc này bị mở ra, Phí Lam Lam ra ngoài tìm y tá đã quay trở lại.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, vì sợ Phí Lam Lam hiểu lầm tư thế hai người, An Sênh theo bản năng nâng tay ý định gạt cánh tay của anh, nhưng cường độ cùng góc độ cô tính toán không chuẩn, “ba” một tiếng tát thẳng mặt Phí Hiên.
Phí Lam Lam đứng hình ở cửa, Phí Hiên bị cái tát làm cho bối rối, An Sênh cũng sửng sốt một chút.
Định cứu vớt hình tượng của Phí Hiên, cô muốn nói là mình không cố ý.
Nhưng suy xét đến nữ nhân vật chính đang đứng ở cửa, bộ dáng lạnh lùng diễn tiếp.
“Chúng ta chia tay đi.
Tôi đã chán anh rồi.”
An Sênh nói xong, “soạt” đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.
Cô đi quá nhanh, Phí Hiên còn đang bối rối chưa tỉnh.
Chờ cô ra khỏi phòng, đứng ở hành lang, Phí Hiên khí thế ngất trời thét lên.
“An Sênh! Nếu cô dám đi thì chết với tôi - -“
An Sênh bước chân không ngừng, lòng nói chết thì chết đi - -
Nếu trên đường đi bị nhầm là bệnh nhân tâm thần, cô bị nhốt vào bệnh viên tâm thần cũng là đối mặt với bệnh tâm thần.
Ở trong đó cũng không kém khi đối mặt với Phí Hiên.
Cô không tin có nữ chính ở trong phòng, Phí Hiên sẽ đuổi theo cô.
Bước nhanh đến cửa thang máy, nhìn con số đang nhảy dần lên tầng thượng, cô do dự một chút, lựa chọn chờ.
Cô chưa từng nghĩ mấy giây mà như chờ đợi cả năm, sợ tên bệnh thần kinh Phí Hiên kia sẽ thật sự đuổi theo.
Thang máy mở, ngay cả đầu cũng không quay, cô bước thẳng vào, liền bị một đôi tay hữu lực kéo ra ngoài - -.