Editorr: Endyy.
An Sênh khóc một trận, thiếu chút nữa đem Phí Hiên gϊếŧ chết.
Hai mắt cô có chút sưng, hơi ngượng ngùng, chôn đầu trong sofa không chịu ngẩng đầu.
Phí Hiên không biết cô bị làm sao, hỏi cô, cô lại không có chỗ nào không thoải mái, nhìn cô cũng không giống không thoải mái, đành chờ cô trở lại bình thường.
An Sênh xấu hổ nằm trong chốc lát, Phí Hiên an vị bên cạnh.
Cô đem đầu cọ tới trên đùi anh nằm, đầu hướng về phía hông anh, im lặng một lúc mới nói, “Tối hôm nay anh ở lại đây được không?”
Phí Hiên vuốt tóc An Sênh, “Em muốn anh ở lại thì anh sẽ ở lại.”
Cô xuy một tiếng, đánh lên chân anh, “Vậy anh ngủ ở sofa đi?”
Phí Hiên trầm mặc một chút, hỏi An Sênh, “Em có còn là người không?Lương tâm của em ở đâu?”
Cô nghiêm trang đưa tay sờ trước ngực mình, “Chết rồi! Em không có lương tâm.”
“Không được.” Phí Hiên nở nụ cười, “Anh thử xem, có khi lại tìm thấy.”
An Sênh lập tức biến thành tư thế nằm, mở miệng cắn Phí Hiên, bị anh bóp chặt cằm.
Anh cúi đầu hôn cô, vò tóc cô, “Anh ngủ trên giường, cam đoan sẽ không khi dễ em.
Tốt xấu gì em cũng phải cho anh chỗ duỗi chân, ngày mai còn phải đi làm.
Em nhìn xem, cái sofa này, em nằm còn miễn cưỡng.”
An Sênh nằm trên đùi Phí Hiên trong chốc lát, mang theo cặp mắt sưng đỏ, đi nhìn vào gương trong nhà vệ sinh.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Sáng sớm ngày mai khẳng định không thể nhìn ai…” vẻ mặt cô đau khổ, “Ngày mai em còn muốn đi tìm việc nữa.”
Phí Hiên đứng bên cạnh cô đánh răng, nghe vậy động tác dừng lại, trong lòng thầm nói “Đừng nghĩ nữa, em không tìm được việc đâu.”
Anh tiếp tục rửa mặt, An Sênh vẫn còn phát sầu, dùng khăn vắt nước ấm, kéo cô nằm trên sofa, dùng khăn nóng chườm hai mắt.
Mắt không bớt sưng ngay nhưng lại đặc biệt thoải mái, An Sênh nằm trên ghế sofa, một bên hưởng thụ Phí Hiên hầu hạ, một bên sờ tay Phí Hiên chiếm tiện nghi.
Giống một tiểu phú bà, vung tay lên, “Biểu hiện rất tốt, sẽ thưởng cho anh.”
Hai người ở cùng nhau, mỗi ngày trôi qua đều vui vẻ.
Đắp khăn ấm nửa giờ, lúc An Sênh mở mắt ra, cảm giác chua xót giảm bớt không ít.
Hai người rửa mặt xong, leo lên giường hết sức tự nhiên, An Sênh nằm trong ngực Phí Hiên, đầu dụi dụi gối trên ngực anh.
Hai người ở bên nhau chưa được bao lâu, nhưng lại có cảm giác như một đôi vợ chồng già.
Lồng ngực Phí Hiên nóng bỏng, trước đây An Sênh chưa từng tiếp xúc gần gũi với bất kỳ người đàn ông nào, không biết có phải thân nhiệt của đàn ông đều cao hơn phụ nữ như vậy hay không.
Dù sao trên người anh luôn nóng hầm hập, hơn nữa nhiệt độ rất ổn định, An Sênh đặc biệt thích dán lên người anh.
“Em lấy tờ tạp chí này vào làm gì?” Phí Hiên đang muốn tắt đèn, cô cản lại, không biết từ đâu kéo ra một tờ tạp chí, gối lên ngực anh xem.
“Em muốn xem trước ngày mai nên đi xin việc chỗ nào trước.” An Sênh nói, “Nếu anh buồn ngủ thì ngủ trước đi.”
Phí Hiên cầm lấy tờ tạp chí, kéo cô vào lòng, bấm eo cô một cái, “Em có biết một người phụ nữ để đàn ông qua đêm là một ám chỉ gì không?”
An Sênh quay đầu nhìn về phía anh, “Không có ám chỉ, nghĩa trên mặt chữ.”
Phí Hiên cuộn lưỡi bên má thịt, kéo tờ tạp chí trong tay cô, “Không phải sáng sớm ngày mai em mới đi sao? Sáng sớm ngày mai lại nhìn, mắt em tuy đã đỡ, nhưng nếu không mau nghỉ ngơi, sáng ngày mai khẳng định sẽ sưng lại cho xem.”
Cô nghe vậy lập tức sờ sờ hai mắt, không đoạt lại tờ tạp chí, “Vậy được rồi, đi ngủ, sáng sớm ngày mai dậy xem.”
Phí Hiên tắt đèn, trong phòng chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn trên vách tường, An Sênh nhắm mắt lại tìm tư thế thoải mái, liền nghe Phí Hiên nói, “Em có nghĩ hay không, em có thể tới công ty anh làm.”
Trong lòng An Sênh một trận cảm động.
Ở chợ bán cá, mỗi một lần cô làm cá không cẩn thận, đụng phải tay bị thương, Phí Hiên đều như lâm đại địch, nào là sát khuẩn, các loại thuốc bôi, rồi dùng băng dán vết thương.
Mỗi khi như vậy, lông mày anh đều nhăn tít lại, An Sênh biết, đó là anh đau lòng cho cô.
Có một người đau lòng cho mình, tư vị như vậy, nếu không được trải qua sẽ không biết có bao nhiêu tuyệt vời.
Bất quá An Sênh không đồng ý, đối với thành tích kiếp trước còn có thể, nhưng đời này có quá nhiều sự khác biệt.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc tiếp tục đi học, chỉ là muốn xây một toà nhà cao tầng, cô phải có nền móng thật tốt, nhưng đã nhiều năm như vậy, thật không dễ dàng gì.
Người trưởng thành tâm tư hỗn độn, không giống lúc trước đến trường chỉ nghĩ đến việc ăn cơm, ngủ, tan trường, đi thi.
Cuộc sống khi đó thật đơn thuần nhưng cũng không thể tìm về được, nếu muốn đi học, cô cũng phải tìm một công việc để trang trải.
Cho nên An Sênh không đáp ứng Phí Hiên.
Cô lắc lắc đầu, tay ôm anh chặt thêm một chút, thẳng thắn nói, “Nếu em đi làm ở công ty anh, đến phỏng vấn chỉ làm cho anh mất mặt, em không muốn như vậy.”
“Sao lại như vậy được?” Phí Hiên nói, “Em làm việc trong văn phòng của anh, làm trợ lý cho anh.” Có làm hay không cũng không sao hết, không ai biết.
Huống hồ Phí Hiên cũng không muốn cô làm cái gì, thậm chí anh còn nghĩ ngay cả bưng trà rót nước cũng không cần, chỉ cần ở trước mắt anh là được.
An Sênh ở trước mắt anh, khẳng định hiệu suất làm việc của anh sẽ tăng lên gấp bội.
Đáng tiếc, “Em chỉ cần làm bình hoa của anh, cái gì cũng không cần làm, ở trước mắt anh là được.” loại lời này, Phí Hiên không dám nói.
Lại phí công khuyên An Sênh vài câu, cô cũng không đồng ý, anh chỉ có uổng phí khí lực mà thôi.
Vậy cứ để cô tìm, dù sao cô cũng không tìm được.
Hai người đều nhắm mắt lại, An Sênh mơ mơ màng màng, Phí Hiên động đậy, kéo gần hơn tư thế của hai người, kín kẽ dán lên nhau.
Ngẩng đầu, dán bên tai An Sênh nhỏ giọng hỏi cô, “Dù gì em cũng chủ động để anh ở lại qua đêm, có chút phúc lợi gì không?”
An Sênh đã muốn ngủ, nửa tỉnh nửa mơ, người bình thường bị chọc như vậy sẽ không để yên, cô cũng không ngoại lệ.
Câu đầu tiên cô không có phản ứng, đến câu thứ hai, An Sênh không kiên nhẫn xoay tay một phen.
“Tiểu Hiên Hiên đàng hoàng lại, ngủ!” An sênh nói, kéo chăn lên lật người.
Phí Hiên bất ngờ không kịp phòng bị, sắc mặt không khống chế được đỏ bừng, mà đầu sỏ An Sênh đã bẹp bẹp miệng rơi vào mộng đẹp.
Phí Hiên “bị thua thiệt nhiều”, làm sao có thể cứ như vậy cho qua?
Anh nắm cằm An Sênh, hừ hừ nói, “Em bắt anh nhịn, sao có thể đối xử với anh như vậy?Bảo bối, em muốn từ bỏ hạnh phúc nửa đời sau của mình sao?”
An Sênh sắp ngủ lại bị Phí Hiên kéo trở về, cả người rơi vào trạng thái phát hoả, vung tay một cái, nếu không phải Phí Hiên nhanh nhạy tránh được, khẳng định sẽ in năm ngón tay trên mặt.
“Anh đến cùng muốn làm cái gì?” cô hé mở mắt, sắc bén nhìn về phía anh.
Thái độ của cô đặc biệt không thích, người vừa rồi còn ôm anh nói sợ hãi, không muốn anh đi hoàn toàn không phải là cùng một người.
Phí Hiên uỷ khuất mâm mê miệng, “Em như thế nào lại như vậy a? Lật mặt còn nhanh hơn lật sách…”
An Sênh lười nghe anh, hừ một tiếng nói, “Bây giờ anh mới biết thì quá muộn rồi.” An Sênh lại hỏi anh, “Có chuyện nói mau, anh còn dám đánh thức em một lần nữa, anh mặc quần áo về nhà ngay!”
Phí Hiên nín thở, bị An Sênh doạ, không chiếm được chút tiện nghi, thật sự là quá thua thiệt.
Anh rụt vào trong chăn, nhăn nhăn nhó nhó một hồi, hự hự nói, “Anh chỉ muốn giúp em tìm lương tâm.”
An Sênh nhắm mắt lại, nửa tỉnh nửa mơ, nghe vậy, não cũng không kịp suy nghĩ liền nói, “Tìm đi, tìm thấy thì em thua! Nói thêm một câu nữa, em sẽ ném anh ra cửa sổ!”
Phí Hiên “được cho phép tiến đến”, không khách khí mò tới, An Sênh liền giật mình, buồn ngủ cũng tan biến.
“Phí lưu manh! Đem tay anh bỏ ra ngoài----“ An Sênh gầm nhẹ.
Phí Hiên nói, “Anh không có, là em đồng ý!”
Năm ngón tay Phí Hiên thon dài linh hoạt, biến tấu ra đủ hình dạng, An Sênh đều không biết, đầu rụt vào trong chăn, cong eo, ôm cánh tay Phí hiên, thoáng chốc liền thấp giọng cầu xin tha thứ, “Phí Hiên, Hiên ca, Tiểu Hiên Hiên, Bảo bối…”
An Sênh dụ dỗ anh, “Cảm giác rất kỳ quái, nhanh đừng làm rộn…Em buồn ngủ.”
“Ngủ của em đi.” Thanh âm Phí Hiên vui thích, chỉ lộ ra đôi mắt ở ngoài chăn, hai tròng mắt quay tròn, so với đèn tường còn sáng hơn, trong mắt đều là hứng thú dạt dào.
-Hết chương 40.1-
Mọi người tym bài để mình ra chương mới nhe
Luv u.