Editor: Endy.
Đường đi có chút gập gềnh, An Sênh kéo tay Phí Hiên, tay kia bảo vệ hộp bánh ngọt.
Mặc dù anh tức đến run người, nhưng vẫn như trước giữ chặt tay An Sênh, ngồi vào chỗ ổn định mới bỏ tay cô ra.
Tay An Sênh bị quăng ra cũng không để ý, trong mắt cô, Phí Hiên chính là một tiểu tử ngốc, trên cơ bản không thể nổi giận nổi với cô, ngẫu nhiên anh nói vào câu uy hiếp người, An Sênh nói lại vài câu anh liền rút lui.
Đu quay chậm rãi đi lên, những ánh đèn màu lập loè, nghịch ngợm nhảy nhót trên người cả hai.
An Sênh không ngồi đối diện Phí Hiên, càng không ngồi bên cạnh anh, mà ngồi bên chân anh, đem đầu dán lên đùi Phí Hiên.
Phí Hiên đặc biệt muốn đẩy cô ra.
Người ta đang tức giận, dán cái gì mà dán?
Nhưng nắm tay rũ xuống bên người siết chặt lại, đến cuối cùng vẫn không nỡ, hầm hừ động động chân, giả vờ muốn tránh né An Sênh.
An Sênh đè lại chân anh, ngẩng đầu, “Đừng nóng giận.” tay cô bắt lấy tay anh, đưa hộp bánh ngọt cô nâng niu đến tay anh, “Là dành riêng cho anh, là tiệm bánh anh hay mua cho em đó.”
Phí Hiên nhìn An Sênh, ánh mắt vẫn như cũ trầm xuống, không đưa tay nhận, giật giật khoé môi, lời đến bên miệng nhưng không nói ra.
Nhưng đối với ánh nhìn chăm chú của An Sênh, nhìn biểu tình lấy lòng đưa bánh ngọt của cô, Phí Hiên có chút không mở miệng được.
Nhưng anh đã quyết định, chỉ có hôm nay thôi, hôm sau anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp, để cô hoàn toàn ở bên cạnh anh.
Anh thật sự không thể chịu đựng được tư vị chờ đợi cô.
An Sênh thấy Phí Hiên không nhận bánh, thần sắc còn nghiêm túc như vậy, bất đắc dĩ nắm nắm ngón tay anh.
“Làm sao vậy?” An Sênh nói, “Không phải gọi điện thoại bảo anh không cần chờ em sao.”
Lửa giận Phí Hiên bùng lên, muốn phun ra miệng, nhất là An Sênh còn dùng loại lời nói nhẹ bẫng như vậy nói với anh.
“Chúng ta bây giờ là người yêu, ở cùng một chỗ, em nói một câu không cần chờ, anh tan ca sớm một mực chờ em.” Phí Hiên khống chế không được, giọng điệu tăng thêm, “Cái chỗ tồi tàn kia, nếu không có em, em cảm thấy anh sẽ bước vào một bước sao?”
An Sênh bị anh rống đến sửng sốt, nhìn khuôn mặt anh kích động đến đỏ bừng.
Ngẫm lại cô ở chỗ đó rất thoải mái, nhưng đối với Phí Hiên mà nói, thật sự miễn cưỡng gọi là tổ ấm.
Nhưng lời nói cùng thái độ này của anh, nếu đổi lại là một cô gái khác, có thể sẽ cãi nhau.
Dùng giọng điệu như vậy để nói với một người chỉ có khả năng thuê chỗ đó để sống, thật sự có chút khó nghe.
Nhưng An Sênh lại khác, cô đã ở qua biệt thự phú quý, cũng đã làm một thiếu phu nhân mười ngón tay không dính nước xuân, nên cô không để loại tự ti kia vào trong lòng.
Cô còn cảm thấy Phí Hiên nói rất đúng, chung quy người đàn ông của cô chính là chủ nhân của thế giới này, rất quý giá đó.
Hơn nữa, Phí Hiên cũng không thật sự ghét bỏ, bộ dáng hiện tại nhất định là do chờ đến sốt ruột.
Theo lý thuyết, anh so với cô còn bận rộn hơn, An Sênh biết, trừ thời gian ở cùng với cô, anh đều vì hai người mà cố gắng rất nhiều.
Cho nên cô sẽ không bởi vì Phí Hiên nói hai câu mà tức giận, ngược lại chủ động nhận sai, “Em sai rồi, em sai rồi.
Vốn dĩ nên ở nhà chờ anh, nhưng đây cũng chỉ là ngoài ý muốn.
Em không nghĩ là sẽ tìm được việc.”
An Sênh nói, đem tiền móc từ trong túi quần ra, nhét vào tay Phí Hiên, “Đây là tiền hôm nay em kiếm được, là lỗi của em, hẳn là phải gửi tin nhắn cho anh, gọi điện thoại.
Em cam đoan về sau sẽ không như vậy nữa.
Lúc làm việc sẽ lén đem điện thoại theo, gọi cho anh có được không?”
Phí Hiên cúi đầu nhìn thoáng qua, trong tay là 150 tệ nhăn nhúm, mày càng nhíu chặt.
“Ai muốn em kiếm tiền.” Phí Hiên để tiền sang một bên, cầm bánh ngọt cô đưa cũng để sang một bên, nắm vả vai cô, “Anh không cần em kiếm chút tiền ấy, em có thể đừng để bản thân mình khổ sở như vậy không?”
“Em ở nhà chờ anh, cái gì cũng không cần làm.
Anh nuôi em, không, anh đưa tiền cho em, đều cho em hết, anh làm việc cho em được không?”
Phí Hiên có chút kích động, anh nắm bả vai kéo cô tới gần, “Anh cũng chỉ có một yêu cầu, ở nhà chờ anh, chờ ở bên cạnh anh, được không?”
Phí Hiên vẫn luôn rất dính người, An Sênh xem như đã thành thói quen, cũng thích anh như vậy.
Do đó, khi Phí Hiên nói như vậy, An Sênh thậm chí còn nghĩ, như vậy cũng không có gì ngoài ý muốn, không có lúc nào cô có suy nghĩ không ở bên anh.
Nhưng trong cuộc sống không phải chỉ có tình yêu, hai người ở chung một chỗ, cũng không thể chỉ dùng tình yêu để gắn bó.
Dư quang vẫn để ý đến độ cao của đu quay, lúc gần lên tới điểm cao nhất, cô ôm cổ Phí Hiên, ở khoảng cách gần, vuốt nhẹ an ủi anh.
“Em có lời muốn nói với anh, trước hết nghe em nói…”
“Anh nghe em nói cái gì? Anh cần em ở bên cạnh anh, mỗi thời mỗi khắc, em nhất định phải chờ ở bên cạnh anh, nghe hiểu không?!”
An Sênh đột nhiên hôn lên môi Phí Hiên một cái, đè lại tay anh, hỏi “Anh đã từng nghe về truyền thuyết đu quay chưa?”
Phí Hiên sửng sốt, tiếp đó sắc mặt liền không tốt nổi, “Anh không muốn nghe truyền thuyết gì hết.
Hiện tại mỗi câu anh nói với em đều là nghiêm túc, em nếu không nghe lời, anh…”
Đu quay lên tới điểm cao nhất, An Sênh nhắm mắt lại, hôn lên môi anh, trằn trọc xâm nhập, triền miên động tình.
Phí Hiên cự tuyệt không được, lời của anh bị chặn trở về.
Anh không tự chủ được đáp lại, mãi cho đến khi qua điểm cao nhất, hai người mới tách ra.
Phí Hiên lau miệng, vừa rồi tích một bụng lửa giận lại bị nụ hôn này đánh tan hơn phân nửa, nhưng vẫn nghiêm mặt, ở trong lòng tìm từ ngữ một lát, tìm một cách nói cường ngạnh, chỉ là không đợi anh mở miệng, An Sênh đã nói trước.
“Em không biết anh đã nghe về truyền thuyết kia chưa, vào thời điểm đu quay lên đến điểm cao nhất, hai người hôn nhau, cả đời này sẽ mãi mãi bên cạnh nhau.”
An Sênh không biết thế giới này có loại truyền thuyết kia không, nhưng ở thế giới trước, lúc nghe về truyền thuyết đó, cô cũng chỉ cười cho qua.
Loại truyền thuyết này cũng tựa như chuyện ma quỷ trong trường học, căn bản không đáng tin.
Nhưng bất kể là thật hay giả, hôm nay An Sênh đã nhìn thấy vô số đôi tình nhân ngồi đu quay, vẻ mặt hạnh phúc đi lên, vẻ mặt hạnh phúc đi xuống.
Cô cũng muốn mang Phí Hiên ngồi một lần, quản làm gì chuyện đó thật hay giả, cô chỉ muốn đem suy nghĩ trong lòng nói cho anh nghe.
“Kỳ thật truyền thuyết này cũng không nhất định là sự thật.” An Sênh nói, “Nhưng Phí Hiên, em nói là sự thật, hành động cũng là sợ thật.
Em muốn cùng anh đi mãi.”
Ánh đèn màu biến ảo, không ngừng lưu chuyển trên mặt hai người.
An Sênh ngồi xổm trước mặt Phí Hiên, vừa lúc cửa sổ nhỏ đón dải đèn màu sặc sỡ, phóng đại hình ảnh cô trong mắt Phí Hiên, mỹ lệ chói mắt.
An Sênh bắt lấy tay Phí Hiên, thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng chịu nói một câu này với anh, “Em đặc biệt đặc biệt thích anh, em cảm thấy anh vô cùng hoàn mỹ.
Hai lần trước khóc, không phải em bị bệnh thần kinh phác tác, mà là vì anh đối với em thực sự quá tốt…”
Cô cầm tay anh, dán lên mặt mình, nghiêng đầu, “Phí Hiên, em vẫn chưa từng nói với anh, em yêu anh.”
Từ khi Phí Hiên nghe cô kể về truyền thuyết đu quay đã không lên tiếng, trong đầu như có ngàn vạn pháo hoa sặc sỡ nổ tung, sáng rực cả một bầu trời, cuối cùng ngưng tụ thành một điểm, dừng ở hình ảnh An Sênh.
Anh tuyệt không hoàn mỹ, anh chính là biếи ŧɦái.
Phí Hiên ở trong lòng nhẹ giọng trả lời.
Anh biết anh không bình thường, cho nên đem hết sức lực, dùng mọi biện pháp để che dấu.
Mắt cô chỉ thấy được mặt ngoài đã được anh che đậy hoàn mỹ.
Nhưng giờ này khắc này, Phí Hiên vô cùng hy vọng, anh là một người bình thường, giống như tất cả mọi người, không có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu kia.
“Em hy vọng, chúng ta có thể đi mãi.” An Sênh nói, “Kết hôn, có lẽ sẽ có cãi nhau, nhưng rất nhanh sẽ làm hoà, sinh hai đứa nhóc, tốt nhất là một nam một nữ.”
Cuộc sống sinh hoạt bình thường, cãi nhau, con cái, đây chính là giấc mộng của An Sênh.
-Hết chương 42.1-
Thấy thương chị Sênh quá :((
Chúc mụi người một tuần mới tràn đầy năng lượng nhé!
Tym bài để cổ vũ mình nha.
Yêu cả nhà.