Editor: Endy.
Này cũng quá kinh dị rồi, An Sênh kinh hãi kêu một tiếng "Mẹ ơi".
Phí Hiên đỡ được cô, ngồi dậy khỏi mặt đất.
Xiên que vấy lên quần áo loang lổ vết dầu mỡ, nhưng nó không còn ghim ở vị trí cũ.
Tất nhiên cũng không đâm trúng người anh chút nào.
"Đừng sợ, anh chỉ là đang trêu em thôi." Phí Hiên sờ soạng cổ tay An Sênh hai lần.
"Tối nay em chưa ăn phải không?" Phí Hiên nói, "Đây là cửa hàng mới mở.
Là cửa hàng đang sửa chữa mà lúc trước chúng ta đã đi ngang qua hai lần.
Không phải em đã nói, chờ cửa hàng khai trương nhất định phải nếm thử sao?"
An Sênh cố rút tay về, anh buông ra, không cố chấp giữ lấy.
Cô đứng lên, lùi về phía sau một chút, Phí Hiên cũng từ mặt đất đứng lên, "Anh rất nhớ em."
Phí Hiên nhìn An Sênh chăm chú, tiến về phía cô một bước, lại nói "Anh rất nhớ em, rất rất nhớ em.
Lúc em mới chuyển ra ngoài, anh đã ngồi ở phòng trọ cả đêm, ngủ không được…”
“Anh ..." Phí Hiên nói rồi tiến lên một bước, An Sênh cũng lùi lại một bước, dựa vào tường, vẻ mặt không vì những lời ngon tiếng ngọt của anh mà cảm động.
Cô giơ tay lên, ra hiệu cho anh dừng lại.
Phí Hiên đứng im nhìn An Sênh với ánh mắt tha thiết.
An Sênh mím môi.
Cô đang xoã tóc, tuỳ tiện mặc một bộ quần áo ở nhà, dáng dấp nhỏ nhắn, dễ thương.
Bởi vì môi đang mím lại nên lộ ra sắc hồng như quả anh đào chín mọng.
Phí Hiên biết hương vị của đôi môi đó như thế nào, biết được cảm giác ôm An Sênh vào lòng sẽ mềm mại như thế nào.
Anh khống chế không được muốn hung hăng ôm cô vào lòng, không bao giờ buông ra.
Nhưng nhìn người vừa rồi còn khẩn trương chạy ra ngoài xem anh như thế nào, so sánh với vẻ mặt bây giờ, thật sự không giống như những gì Phí Hiên đã nghĩ.
Lần đầu tiên, anh phát hiện bản thân không nhìn ra được ý nghĩ của An Sênh.
Trong suy nghĩ của anh, nếu An Sênh biết cô bị anh gạt, khả năng lớn sẽ tức giận rồi náo loạn, hoặc có lẽ sẽ vội vàng trốn về phòng, hoặc bày ra bộ dạng căm giận bất đắc dĩ.
Như vậy, Phí Hiên mới có thể không cố kỵ cái gì, đem cô ôm vào lòng.
Nhưng An Sênh không quay vào nhà, cũng không náo loạn, cũng không có phản cảm như hai lần trước.
Cô chỉ giữ khoảng cách một chút, dùng một loại kháng cự vô hình cẩn thận nhìn anh, cảm xúc bình thản, dường như đã biết trước sự thật.
Sự hoảng loạn và sợ hãi vừa rồi dần dần biến mất vì cô biết anh không có bị thương.
An Sênh dựa lưng vào vách tường.
Cô không biết bản thân phải đối mặt với việc dây dưa không rõ này bao lâu nữa.
Việc này giống như cầm dao rạch vào nơi yếu ớt nhất của cô.
Hệt như lúc cô làm công việc bán cá ở chợ thuỷ sản vậy.
Sau khi lấy hết những thứ hỗn độn ra, phơi bày trước mắt chỉ còn là những suy nghĩ chân thực nhất trong nội tâm.
Phẫn nộ, công kích, né tránh, hoảng hốt, bất an, … những cảm xúc này đều do Phí Hiên gây ra.
Đơn giản chỉ vì ba chữ, còn quan tâm.
Vì cái gì mà cô vẫn còn quan tâm?
Bởi vì Phí Hiên đã từng cho An Sênh thấy một khía cạnh khác của con người anh.
Điều đó thật sự quá mê người.
Nên khi chân tướng bị vạch ra một cách đột ngột, lý trí bảo cô phải tỉnh táo lại.
Bởi vì cô không phải là một kẻ tự ngược, không thể là của Phí Hiên.
Nhưng loại lý trí này đôi khi cũng lười phản ứng.
Sở dĩ An Sênh luôn hoảng hốt, bởi vì sự tốt đẹp mà Phí Hiên dành cho cô, cùng với dáng vẻ ngoan độc sau này của anh, làm cô cảm thấy không chân thật.
Tại sao cô lại gặp phải một người đáng sợ như vậy?
Bởi vì không thể tin được, cũng không muốn tin nên phản ứng đầu tiên của cô chính là chạy trốn.
Vừa ra khỏi phòng trọ cũ thì vừa vặn gặp Nguyên Khúc, sau đó anh ta giúp cô trốn thoát dễ dàng hơn.
Ngay cả khi biết Phí Hiên sẽ tìm đến, cô vẫn lựa chọn trốn.
Đến khi Phí Hiên thực sự dây dưa với cô, phản ứng đầu tiên của cô vẫn là trốn.
Nếu đêm nay cô có điện thoại, chắc chắn cô sẽ yêu cầu Nguyên Khúc sắp xếp chỗ ở khác cho cô.
Nếu có nơi để đi, cô nhất định sẽ lại chạy trốn.
Nhưng tại sao cô lại phải chạy chứ? An Sênh từ từ đào cảm xúc của mình ra, rút gân bóc xương mới tìm được lý do.
Cô sợ Phí Hiên.
Không phải vì sợ hãi, thậm chí không phải vì hận.
Cô chỉ hận Phí Hiên duy nhất một điểm, đó là anh đã chiếm quá nhiều không gian trong cuộc sống trước kia của cô.
Bây giờ làm gì cô cũng có thể liên tưởng tới anh đầu tiên.
Cho dù biết Phí Hiên đã làm những chuyện như vậy với mình, nhưng cô cũng không thể hận anh được.
Cô chỉ muốn bỏ chạy.
Sở dĩ An Sênh sợ Phí Hiên vì lý trí mách bảo cô phải cắt đứt tất cả với anh, nhưng trong lòng cô vẫn còn yêu người này.
Dù lý trí có tỉnh táo như thế nào đi nữa nhưng có một sự thật rất rõ ràng, đó là cô vẫn còn yêu anh.
Bởi vì yêu, cho nên cô mới bày ra vẻ công kích, khủng hoảng, muốn trốn tránh, để rồi giống như vừa rồi, lại bị anh lừa.
Nếu Phí Hiên thật sự chết, thế giới này sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Đây là vấn đề cô đã từng thảo luận với Nguyên Khúc, cũng có thể nam chính sẽ chết ngoài ý muốn.
Vì vậy mới có những người xuyên không đến để sửa chữa những điều đó.
Nhưng ngoài chuyện đó ra, An Sênh và Nguyên Khúc còn thảo luận về những thứ khác.
Ví dụ như nam chính là mệnh chi tử, nên anh sẽ không dễ dàng chết đi được.
Cho nên những kích động và hoảng sợ vừa rồi của cô, nếu thật sự nhìn nhận sự thật, Phí Hiên chắc chắn sẽ không có khả năng chết “lảng xẹt” như vậy.
Xét đến cùng, cô sợ anh chết vì thế giới sẽ sụp đổ chẳng qua là nguỵ biện, thậm chí lý do này còn chả có tí trọng lượng nào.
Mà chỉ đơn giản bởi vì cô yêu Phí Hiên, cô không muốn anh chết.
Sau khi An Sênh phân tích xong, trong lòng thầm nguyền rủa một câu.
Cô rất chắc chắn rằng bản thân không có xu hướng tự ngược, nhân sinh quan cũng tương đối bình thường, không có khả năng làm một “con búp bê trong lồng kính” được.
Sau khi biết tất cả chân tướng, nguyên nhân cô vẫn còn yêu Phí Hiên, chỉ có thể bởi vì cô vẫn còn tham luyến sự tốt đẹp của anh, thậm chí là tham lam, tham lam cả ngoại hình của anh.
Nhìn xem, bản chất con người chính là thứ nông cạn như vậy đó.
Con gái ngàn vạn đừng chịu khổ, bằng không chỉ cần có ai đó tuỳ tiện đối xử tốt với mình một chút, cô sẽ tự hãm sâu vào vũng bùn, giãy dụa cực khổ ...
"Sênh Sênh ..." Phí Hiên đứng một lúc lâu, nhìn An Sênh có chút sợ hãi.
Anh thử tiến lên một bước, phát hiện cô không kháng cự nữa, trong lòng cảm thấy vui vẻ.
Đang muốn tiến lên ôm cô, liền nghe được cô nói chuyện.
"Anh đã bị người khác lừa gạt lần nào chưa?" An Sênh đột ngột hỏi.
Phí Hiên sửng sốt trong chốc lát, thật sự nghiêm túc suy nghĩ, rồi lắc đầu.
Anh lớn đến như vậy, nhưng thật sự chưa có ai lừa anh.
Chủ yếu là bởi vì khi còn bé, Phí La Minh rất khinh thường mấy thứ dối trá, những đứa trẻ khác lại không dám.
Khi trưởng thành, đương nhiên anh thành thục không dễ bị lừa, cũng không có ai lừa được anh.
An Sênh gật đầu, nghĩ nghĩ về điều đó, sau đó hỏi "Có phải anh đã bị hạn chế quyền tự do cá nhân của mình không?"
Phí Hiên ngơ ngác lắc đầu, "Không có.
Sênh Sênh, em hỏi cái này làm gì?"
An Sênh rũ mắt xuống, mím chặt môi.
Sau một lúc, cô lại lắc đầu, nhếch mép cười nhẹ rồi nói với Phí Hiên “Anh về nhà đi, đừng làm những trò lố lăng này nữa”.
Nói rồi cô mở cửa phòng, lập tức vào trong.
Phí Hiên muốn đưa tay ngăn cô đóng cửa, nhưng không kịp, tay suýt chút nữa bị cửa phòng kẹp lại, anh nhanh chóng thu tay về.
Sau khi vào phòng, An Sênh ngồi trên sô pha ngẩn người một lúc.
Nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, cả người liền cảm thấy thoải mái.
Cô tắm rửa rồi đi ngủ, một đêm không mộng mị.
Cô ngủ thẳng một giấc đến sáng hôm sau.
Sáng hôm sau, cô đến cửa hàng như thường lệ.
Gần đến ngày khai trương nên cửa hàng tương đối bận rộn.
Mấy ngày nay cô đã bắt đầu làm những món điểm tâm nhỏ.
Chúng được đóng gói trong một hộp nhựa trong suốt, còn thắt một chiếc nơ nhỏ.
Các bạn nhỏ trong khu rất thích, còn có cả những nữ sinh trường đại học gần đó.
Buổi sáng tuỳ tiện ăn một chút gì đó, sau đó An Sênh mở cửa ra ngoài, không có gì ngạc nhiên, nhưng lại gặp Phí Hiên trong thang máy.
An Sênh không có vẻ gì là không muốn vào, thậm chí cũng không có trốn tránh, thực tự nhiên đứng bên cạnh Phí Hiên, nhấn nút thang máy.
Phí Hiên nhẹ giọng gọi cô một tiếng nhưng An Sênh không đáp lại, ngay cả lông mi cũng không chớp..