Editor: Endy
An Sênh ngồi trên xe buýt, nhìn qua cửa sổ, thấy Phí Hiên quần áo xộc xệch, túm lấy tây trang chạy theo phía sau.
Cô tựa vào ghế ngồi ở trước, nhìn bóng dáng Phí Hiên chật vật đuổi theo xe buýt, trên mặt lộ ra ý cười.
Nhưng rất nhanh, cô hé mở cửa sổ, gió lạnh theo đó luồng vào, thổi tan ý cười trên môi.
Mấy ngày tiếp theo, An Sênh và Phí Hiên vẫn như cũ không có trao đổi gì với nhau, lại khôi phục trạng thái “anh nhìn tôi nhưng tôi không liếc mắt”, nhưng cũng xem như là yên tĩnh.
Chỉ là An Sênh cố ý không nhìn Phí Hiên, bởi vì cô không chạm mặt chính diện với anh.
Vì lẽ đó nên trong mắt anh đều là âm u như mưa bão sắp kéo đến.
Ánh mắt nhìn cô càng ngày càng thâm trầm.
An Sênh đưa ra kết luận rất chính xác.
Chính là mệnh cô không hợp.
Cho nên những điều cô mong muốn chỉ đơn giản là sống an ổn qua ngày.
Điều này có vẻ rất nhàm chán đối với người khác, nhưng đối với An Sênh mà nói chính là hy vọng xa vời.
Buổi sáng hôm nay, theo thường lệ, An Sênh tuỳ tiện ăn bữa sáng, sửa soạn xong mở cửa đi ra.
Không có gì ngoài ý muốn, Phí Hiên và cô mở cửa cùng một lúc, cùng tiến vào thang máy, giống như hai người xa lạ, đứng trong thang máy đi xuống tầng một.
Đến nơi, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, nhưng điểm khác biệt duy nhất là hôm nay Phí Hiên không chờ An Sênh cùng đi ra.
Mới vừa rồi còn đứng sau lưng cô, mà giờ bước lên trước, đi ra khỏi thang máy.
Bước chân An Sênh hơi chấn động, khó được dịp chủ động giương mắt nhìn thoáng qua Phí Hiên, sau đó cô mới chậm rì rì đi ra ngoài.
Phí Hiên đi trước An Sênh, bước chân tuy không tính là nhanh, vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với cô, nhưng tuyệt nhiên không có ý tứ chờ đợi.
Phải biết rằng, bình thường ánh mắt Phí Hiên hận không thể thời thời khắc khắc dán trên người An Sênh.
Mỗi ngày cô đi phía trước đều có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh ở phía sau.
Hôm nay anh rất khác thường, An Sênh đi sau Phí Hiên, nhìn bóng dáng thon dài của anh, nhịn không được trong lòng nói thầm.
Rốt cuộc không nhịn được nữa rồi sao?
An Sênh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nếu Phí Hiên bắt đầu không kiên nhẫn, như vậy…là một chuyện tốt.
Nếu anh chủ động buông tay…
“Tần Thư Dư! Con bé là do tôi sinh! Dựa vào cái gì mà không cho tôi gặp con bé chứ!” một giọng nữ bén nhọn đột nhiên vang lên ở góc rẽ.
An Sênh đang thất thần bị làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại phía sau, bước chân Phí Hiên cũng dừng lại.
Cách đó không xa, có hai người đang cãi nhau.
Bên cạnh có vài người vây xem, chính là biệt đội bà tám của tiểu khu, đứng cách đó không xa không gần.
Có người lên tiếng khuyên can, có người lại không dám tiến lên xen vào.
An Sênh liếc mắt liền nhìn thấy Tần Thư Dư.
Anh đang quay lưng về phía này, áo sơ mi bị lôi kéo xộc xệch, đang định gạt cánh tay của người phụ nữ ra.
Kết quả, người phụ nữ kia giống như người điên, không chỉ lôi kéo mà còn có ý nằm vạ, kéo Tần Thư Dư phải lảo đảo.
“Anh nói đi! Có phải anh đã có con hồ ly tinh nào rồi phải không?!” thoạt nhìn người phụ nữ kia gầy yếu như chiếc đũa, tóc tai loạn như ổ gà, hốc mắt hõm sâu, môi nứt nẻ.
Nhưng vẫn có thể thấy được bộ dáng của cô ta khá tốt, chẳng qua là quá mức gầy yếu, nước mắt nước mũi tèm lem.
Dù có đẹp đến đâu cũng không thể cứu nổi.
Kính mắt của Tần Thư Dư không biết bị rơi chỗ nào, bị người phụ nữ kia lôi kéo, muốn lùi về phía sau, nhưng cô ta không buông tha, “Anh nói đi! Là ai?! Tôi gϊếŧ chết cô ta!”
“Cô điên rồi sao?” Tần Thư Dư rốt cuộc cũng mở miệng, giọng điệu không có gắt gỏng.
Giống như loại chuyện này không phải là lần đầu tiên vậy.
Anh chỉ mới nói một câu như vậy, mà người phụ nữ kia giống như nổi cơn điên, nắm chặt cổ áo Tần Thư Dư, còn đánh lên người anh.
“Anh có lương tâm không hả? Tần Thư Dư! Rốt cuộc anh có lương tâm không hả?” người phụ nữ điên cuồng nói, “Lúc còn theo đuổi tôi, rõ ràng anh nói sẽ đối tốt với tôi một đời một kiếp.
Lúc sinh Ngải Ngải, anh đặt tên con bé là Tần Ngải, còn nói anh Tần Thư Dư cả đời đều yêu tôi! Anh bây giờ lại đối xử như vậy với tôi hay sao? Anh không sợ bị thiên lôi đánh hay sao?”
Tần Thư Dư nhếch môi, bị người phụ nữ kéo về phía An Sênh.
Bây giờ đang là đầu đông, áo khoác của anh bị ném trên mặt đất, áo sơ mi lại bị lôi kéo mở mấy cúc, mắt kính không biết tung tích, lồng ngực bị lạnh đến đỏ lên.
Cho dù như vậy, anh cũng chỉ nắm chặt tay, chỉ nói một câu kia liền không có ý định mở miệng tiếp.
Muốn đẩy người phụ nữ kia ra, nhưng không phải kiểu thô bạo đẩy ra.
An Sênh cũng không tính xem loại náo nhiệt này, đang chuẩn bị bước nhanh bước chân thì bất ngờ bắt gặp một màn này, lại càng không ngờ đụng phải ánh mắt của Tần Thư Dư.
Cô xấu hổ vội vàng cúi đầu.
Tần Thư Dư không mang kính, so với lúc bình thường có chút khác biệt.
Cơ ngực căng đầy phơi bày ra ngoài, cơ bụng ngay ngắn chỉnh tề xếp hàng, đường nhân ngư kéo dài xuống dưới.
Đôi mắt không còn bị ngăn cách bởi lớp kính, nhìn anh trẻ ra vài tuổi, đặc biệt hút mắt.
Phí Hiên nhìn thấy Tần Thư Dư trong bộ dạng như vậy, trong nháy mắt, mặt anh liền đen như đít nồi.
An Sênh nhanh chóng dời tầm mắt.
Tần Thư Dư lại nhìn chằm chằm cô.
Từ lúc đầu, anh không có ý giãy dụa, cơ hồ là bị động thừa nhận.
Nhưng vừa thấy An Sênh, đột nhiên anh cứng rắn kéo tay người phụ nữ kia ra, khép lại áo sơ mi.
Quá chật vật.
Bộ dáng này thật sự quá chật vật.
Tần Thư Dư có ý tứ với An Sênh, lại bất ngờ bị cô bắt gặp trong bộ dạng như bây giờ, ngay cả tai cũng có chút hồng.
Người phụ nữ kia bị Tần Thư Dư kéo tay ra, lòng bàn tay nóng bỏng, nhìn chằm chằm anh vài lần.
Sau đó hung hăng nhìn về phía An Sênh, đôi mày nhíu lại, lần nữa bắt lấy Tần Thư Dư hét to, “Là cô ta sao? Có phải là cô ta hay không? Anh thích cô ta? Ả hồ ly tinh này?!”
“Tần Thư Dư, đồ súc sinh!”
Cô ta tiếp tục thét chói tai, vừa lôi kéo vừa đánh đấm.
Gò má Tần Thư Dư bị móng tay cô ta cào ra một vết đỏ hồng thật dài.
Anh bắt lấy tay cô ta, lớn tiếng quát, “Cô bình tĩnh lại cho tôi!”
Thanh âm của người phụ nữ liền ngưng bặt, trong mắt nổi lên hơi nước, hai vai co lại, bộ dạng điềm đạm đáng yêu nhìn Tần Thư Dư.
“Anh quát em.” Giọng cô ta đột nhiên trở nên nhỏ nhẹ, “Anh chưa bao giờ quát em…Anh bây giờ vì người phụ nữ khác…”
Người phụ nữ bắt đầu khóc “Ô..ô..” Người xung quang nghe vậy đều quay sang nhìn về phía An Sênh, ghé tai nhau nhỏ giọng xì xầm gì đó.
Phí Hiên không dấu vết lại gần An Sênh.
An Sênh cũng nhanh chóng cất bước đi ra ngoài tiểu khu.
Lúc này, người phụ nữ đột nhiên buông lỏng, nhìn Tần Thư Dư nói, “Anh thả tôi ra.”
Nhìn qua có vẻ cô ta đã tỉnh táo lại, thanh âm thậm chí có chút đáng thương, “Tôi sẽ không tìm anh náo loạn nữa.
Tôi chỉ muốn gặp Ngải Ngải…”
Tần Thư Dư buông lỏng cô ta ra, thái độ vẫn rất kiên quyết, “Không thể nào, cô đã nói sẽ không gặp con bé.
Tôi xin cô dừng lại…”
Người phụ nữ ngẩng phắt đầu, bộ dáng đáng thương liền đổi 180 độ sang dáng vẻ độc ác, “Anh thật là nhẫn tâm.
Con bé là do tôi sinh, vì lý do gì mà tôi không thể gặp!”
Cô ta lui về phía sau hai bước, kéo ra khoảng cách với Tần Thư Dư, đưa tay vào túi áo, lấy ra một chiếc bình nhỏ.
Cô ta nhanh chóng mở nắp, ngoan độc nhìn Tần Thư Dư, “Anh chính là đã thay lòng đổi dạ.
Anh đã nói sẽ mãi yêu một mình tôi.
Tôi còn vì anh mà sinh Ngải Ngải.
Kết quả anh cứ như vậy đối xử với tôi.
Tôi nhất định phải làm cho các người trả giá thật lớn!”
Tần Thư Dư nhíu chặt mày, muốn mở miệng nói gì đó.
Người phụ nữ lại đột nhiên vượt qua anh, chạy về phía An Sênh.
An Sênh đang đi bên đường, không biết tai hoạ ở phía sau.
Cô dừng ở trạm xe buýt ven đường chờ xe.
Phí Hiên đen mặt đứng bên cạnh, không biết đang nghĩ cái gì.
An Sênh còn đang cảm thấy kỳ quái, mỗi ngày đều là anh sẽ lái xe, sau đó đứng ở ven đường cách cô không xa chờ.
Chờ cô lên xe buýt mới lái xe theo sau.
Nhưng hôm nay không biết vì cái gì, vẫn đi theo bên cạnh cô.
An Sênh khó có được lại nhìn anh một chút.
Nhìn thần sắc của anh liền nghĩ đến bộ dáng vừa rồi của Tần Thư Dư, đại khái liền đoán được, chắc hẳn anh lại đang ăn giấm chua.
An Sênh ở trong lòng thở dài, còn tưởng rằng anh muốn chủ động bỏ qua.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân chạy, An Sênh thậm chí đầu cũng không quay.
Ngã tư đường này khá rộng, người qua lại khá nhiều, cũng sẽ có người chạy bộ buổi sáng.
Nhưng rất nhanh, tiếng bước chân ngày càng gần, bả vai cô bị đụng một chút.
Lúc cô quay đầu lại cũng là lúc tiếng gầm của Phí Hiên vang lên.
“Cô muốn làm gì?!”
Tiếp đó, An Sênh bị đẩy ngã trên mặt đất.
Ngẩng đầu nhìn lại liền thấy Phí Hiên đang bụm mặt thét lên, rồi bổ nhào trên mặt đất.
Mà đối diện anh chính là người phụ nữ điên vừa rồi lôi kéo với Tần Thư Dư trong tiểu khu.
Tay cô ta cầm một cái bình nhỏ, trong chai còn lại một nửa chất lỏng, đang sửng sốt nhìn Phí Hiên.
Mặt Phí Hiên đều ướt, hai tay che mặt, phát ra tiếng rên trầm thấp, chất lỏng đang tí tách rơi trên mặt đất.
Người phụ nữ rất nhanh đã phản ứng lại, ánh mắt bối rối nhìn xung quanh, sau đó xoay người bỏ chạy.
An Sênh nhìn Phí Hiên, cảm giác máu trong người đều đông lại.
Lúc này Tần Thư Dư cũng đuổi theo đến, định chạy đuổi người phụ nữ, nhưng nhìn đến Phí Hiên liền lập tức chạy qua.
An Sênh lảo đảo bò lại, vừa muốn đưa tay chạm vào anh, Phí Hiên một tay che mặt, một tay ngăn cản cô, “Em đừng chạm vào anh, đừng tới đây… Không biết đó là thứ gì, em đừng chạm vào…”
An Sênh bị anh hất tay ra, lúc này Tần Thư Dư cũng tới, bắt lấy bả vai cô, “Em trước mắt đừng động, anh ấy nói đúng.
Không biết đó là thứ gì, phải mau đưa đi bệnh viện---“
Chương dài cho cú đêm thức đón giao thừa nè~
Chương 49.2:
Editor: Endy
An Sênh bị anh hất tay ra, lúc này Tần Thư Dư cũng tới, bắt lấy bả vai cô, “Em trước mắt đừng động, anh ấy nói đúng.
Không biết đó là thứ gì, phải mau đưa đi bệnh viện---“
Ngay lập tức gọi xe cứu thương, An Sênh lấy khăn tay từ trong túi xách ra, nhẹ nhàng lau đi chất lỏng trên tay và trên mặt Phí Hiên.
Khoé miệng cô giương lên không biết muốn nói gì, Phí Hiên vẫn kêu đau, nói mắt không mở được…
An Sênh cảm thấy mọi giác quan của mình đều bị tê liệt.
Xe cứu thương đến lúc nào cô cũng không nhận ra.
Phí Hiên được đưa vào khoa cấp cứu của bệnh viện.
Tần Thư Dư trước khi vào, lên tiếng an ủi cô, “Không có việc gì nghiêm trọng đâu.
Chất lỏng đó chắc sẽ không nguy hiểm lắm, nên mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Cô ấy vẫn chưa có gan gϊếŧ người.”
“Tôi vào xem trước, có tin gì tôi sẽ báo cho cô ngay.” Tần Thư Dư vỗ vỗ vai An Sênh, “Đừng sợ.”
An Sênh gật đầu, ngồi trên băng ghế lạnh lẽo.
Nghĩ đến người phụ nữ kia chạm vào vai cô, cầm cái bình nhỏ đó, hẳn là muốn tạt lên mặt cô…
Cô cúi đầu, ngón tay run rẩy xoa lên mặt, cưỡng ép chính mình phải tỉnh táo lại.
Đứng ngoài phòng cấp cứu không nghe được âm thanh của Phí Hiên, lòng An Sênh nóng như lửa đốt.
Mãi cho đến khi Phí Hiên được đẩy vào phòng bệnh, An Sênh mới dùng di động của anh để gửi tin nhắn cho Phí Sư.
Lúc này, cô mới cầm một đống giấy xét nghiệm đi về phía phòng bệnh.
Ngồi trên ghế, nhìn mắt Phí Hiên quấn một lớp băng gạc mỏng, đang an tĩnh ngồi trên giường, lúc này cô mới cảm giác được máu trong người lưu thông trở lại.
Vừa rồi ở bên ngoài, bác sĩ có nói qua với cô.
Cụ thể chưa xác định được đó là chất gì.
Không có gì nguy hiểm, chỉ làm cho da mặt nóng bỏng, không nghiêm trọng lắm.
Nhưng hai mắt Phí Hiên đều bị dính chất lỏng này, hiện tại chỉ mới khử khuẩn và làm sạch, cần phải xét nghiệm thêm để xác định.
Kết quả xét nghiệm vẫn chưa có.
An Sênh ngồi bên giường Phí Hiên, mấp máy môi, không biết muốn nói gì với anh.
Loại chuyện như vậy, nói một câu cảm ơn có vẻ quá đơn giản.
Phí Hiên vì cô mà làm như vậy khiến An Sênh rất bất ngờ.
Nếu mắt anh thật sự để lại di chứng…
An Sênh càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, ngón tay nắm thật chặt làm nhăn nhúm tờ bệnh án trong tay.
Phí Hiên vẫn an tĩnh ngồi đó, đưa tay sờ soạng về phía cô.
Sờ ở bên giường cả nửa ngày mới bắt được tay An Sênh.
“Em không cần phải sợ hãi, sẽ không có việc gì.
Hiện tại anh đã hết đau…” anh thậm chí còn cười.
Băng gạc bịt kín mắt chỉ còn vỏn vẹn nửa khuôn mặt, nhưng lúc anh cười rộ lên vẫn anh tuấn bức người.
“Sênh Sênh…” Phí Hiên nói, “Anh hận bản thân mình không bị mù.
Như vậy, em sẽ không rời xa anh, đúng không?”
Ngón tay An Sênh rụt một chút, có chút giãy dụa.
Hai tay Phí Hiên lại đột nhiên phủ lên tay cô, gắt gao siết chặt, “Anh nói đùa thôi, anh chỉ nói đùa…”
Anh đối mặt với cô, ý cười ở khoé miệng thập phần chua xót, “Em không cần sợ, nếu mắt anh thật sự bị mù, anh cũng sẽ không dùng loại chuyện này để uy hiếp em phải ở với anh.
Là anh tự nguyện, anh không thể nhìn người khác làm tổn thương em.”
Phí Hiên vuốt ve mu bàn tay An Sênh, nhẹ giọng nói, “Em không cần cảm thấy gánh nặng trong lòng…”
An Sênh không thể hình dung tâm tình của mình vào lúc này.
Trong đầu loạn thành một đoàn, chất chồng lên nhau.
Phí Hiên thấy cô không có ý giãy dụa, khoé miệng lại lộ ra ý cười xin lỗi, “Kỳ thật anh cảm thấy, mù hay không đều không có vấn đề gì.
Anh vốn đã mù, đôi mắt này có hay không cũng không có tác dụng gì…”
Phí Hiên nói, “Em rõ ràng tốt như vậy, lúc trước anh lại đối xử với em như vậy.
Anh đúng là bị ma quỷ ám.
Anh chỉ là quá sợ hãi em sẽ rời bỏ anh, còn muốn em mãi mãi phải ở bên cạnh anh, làm nhiều chuyện hồ đồ như vậy…”
“Em đừng giận anh có được không?” thanh âm Phí Hiên trầm thấp, “Em xem như anh bị mù nên nhất thời choáng váng, tha thứ cho anh.
Anh thật sự thật sự rất hối hận, anh…”
“Cốc..cốc..cốc!” tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Hai chữ “Yêu em” đến bên miệng, Phí Hiên cứ như vậy bị nghẹn trở về.
An Sênh nuốt nước bọt, rút tay về, lau chỗ Phí Hiên vừa nắm, quay đầu nhìn về phía cửa.
Phí Sư tiến vào, nhìn thấy hai người vừa tách ra, nhất thời muốn quay trở ra.
Nhìn thấy cái nhếch cằm của Phí Hiên, thầm cảm giác bản thân đã làm hỏng đại sự rồi.
“Anh…” giọng Phí Sư nhẹ hẫng, nhưng vẫn lo lắng đi về phía Phí Hiên, “Anh không sao chứ?”
Cậu ta quay đầu lại hỏi An Sênh, “Bác sĩ nói thế nào?”
An Sênh thuật lại toàn bộ lời bác sĩ, rõ mười mươi nói với Phí Sư.
Phí Sư nhận một đống giấy tờ và bệnh án, lại hỏi thăm Phí Hiên bây giờ cảm thấy như thế nào, sau đó nói, “Em đi gặp bác sĩ, thuận tiện xem đã có kết quả xét nghiệm hay chưa?” Sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài.
An Sênh cảm thấy thái độ Phí Sư có chút không thích hợp.
Phí Hiên đường đường là trụ cột của Phí gia.
Hoàng đế đương triều bị bệnh, không phải là các bá quan văn võ trong triều đều phải bàng hoàng sao?
Như thế nào “Thừa tướng” Phí Sư nhìn qua có vẻ…quá trấn định?
“Sênh Sênh,” Phí Hiên nói, “Có thể phiền em rót giúp anh cốc nước không? Anh có chút khát…”
Giọng điệu Phí Hiên đáng thương.
An Sênh khẽ “ừ”, đứng dậy rót nước cho anh.
Đầu Phí Hiên nhìn theo chuyển động của An Sênh, nhưng ngay lúc cô quay người lại, anh lập tức nhìn thẳng về phía trước, ngồi thẳng lưng.
Lúc An Sênh đưa ly nước, anh còn sợ soạng vài cái mới bắt được tay cô.
Hơn nữa, còn không có buông ra, cứ như vậy nắm tay An Sênh và ly nước, đưa đến bên môi uống mấy ngụm.
Đối với hành động này của anh, An Sênh cũng không nhất quyết giãy ra.
Đút nước xong, thậm chí còn dùng khăn lau miệng cho anh.
Đặt cốc nước xuống bàn, cô ngồi trở lại bên giường.
Hai người lại tiếp tục trầm mặc.
Phí Sư đi ra ngoài đã lâu mà vẫn chưa trở về.
An Sênh chuẩn bị đứng dậy muốn nhìn tờ giấy xét nghiệm một chút.
Kết quả Phí Hiên qua loa nắm lấy quần áo của cô, thanh âm đáng thương, “Em muốn đi đâu? Em đừng đi có được không?”
Phí Hiên nói xong liền cắn cắn môi, đổi thành giọng điệu thập phần ẩn nhẫn, “Anh không nhìn thấy gì cả, anh…anh có chút sợ, em có thể hay không…”
Giọng anh cơ hồ mang theo nức nở, “Em có thể ở bên cạnh anh một lát được không? Ở với anh một lát, đến khi…đến khi Phí Sư trở lại thì em có thể đi…”
Đột nhiên mất đi ánh sáng, quả thật ai cũng sẽ hoảng sợ.
An Sênh chưa từng trải qua cảm giác đó, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của Phí Hiên, cô cũng có thể hiểu được.
Vì vậy, cô đành ngồi xuống bên giường.
Phí Hiên không buông tay, một tấc lại muốn tiến lên một thước, lần nữa bắt được tay An Sênh, tiếp tục chủ đề vừa nãy.
“Thật hy vọng thời gian sẽ dừng lại ngay bây giờ.” Phí Hiên nói, “Cứ như vậy, anh vẫn có thể nắm tay em, không cần phải nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của em.
Chỉ cần cảm nhận nhiệt độ của em…”
Cảm giác quái dị của An Sênh càng ngày càng mãnh liệt.
Nhất là Phí Hiên càng nói càng nhiều mấy câu từ văn chương, từ ngữ phong phú.
Thậm chí có rất nhiều từ mà từ trước đến giờ An Sênh chưa từng nghe qua.
Cô bởi vì Phí Hiên bị thương mà mất bình tĩnh, nhờ cảm giác quái dị này mà dần trở lại bình thường.
Cô nhịn một lúc lâu, ngay tại lúc Phí Hiên nói, “Anh hy vọng có thể cùng em đi đến cuối cuộc đời, có thể nhìn thấy ánh sáng…” những lời phía sau, cuối cùng cô không nhịn được nữa, mở miệng hỏi anh.
“Có phải gần đây anh lại xem tạp chí Tiểu Nghiễm nữa không hả?”
Thanh âm Phí Hiên nghẹn lại, không khí như đóng băng.
Anh tự động bỏ qua câu hỏi của An Sênh, hít vào một hơi, giọng điệu trầm thấp.
Tiếp tục nói, “ Nếu không thể, anh muốn cùng em đi ngắm hoa vào đầu mùa xuân, chân đạp cỏ, cùng em đi trong làn tuyết đêm, coi như là…”
“Cốc…cốc…cốc!” tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, cắt đứt dòng cảm xúc của Phí Hiên.
An Sênh nhìn thoáng qua, thấy Phí Sư mở cửa đi vào.
Cậu ta đi ra ngoài hơn hai tiếng đồng hồ, nhưng trên tay lại không có giấy xét nghiệm nào.
Sau khi bước vào lại nhìn thấy cái nhếch cằm của Phí Hiên, còn có tay hai người vừa tách ra, Phí Sư hận không thể thu nhỏ bản thân lại, theo khe cửa mà lăn ra ngoài…
“Xét nghiệm…” Phí Sư khẽ cắn môi, anh dũng nói, “Đã chuyển đến bệnh viện Lâm Thị, có thành phần không kiểm tra được, chỉ có bên Lâm Thị mới có thiết bị chuyên dụng.”
Phí Sư lại nói, “Bác sĩ nói tạm thời mắt của anh sẽ không nhìn thấy, phải chờ đến…”
Mẹ nó…thật sự là nhịn không nổi nữa.
Phí Sư làm ra vẻ khó mở lời, nhìn An Sênh một chút, để cô tự tưởng tượng vế sau.
Đi đến trước giường bệnh, cầm lấy tay Phí Hiên, học dáng vẻ người nhà của một bệnh nhân bị chẩn đoán bệnh ung thư vừa thấy ở bên ngoài, gân cổ gào thét, “Anh…anh yên tâm đi.
Em nhất định sẽ xử lý ổn thoả mọi việc của Phí Thị.
Anh cứ an tâm dưỡng bệnh.
Mọi người trong nhà anh cũng không cần bận tâm, em sẽ thuê hộ lý riêng.
Tối nay ba sẽ tới, anh ngàn vạn lần không cần…”
“Mọi việc ở công ty vẫn ổn?” Phí Hiên thật sự là nghe không vô.
Khách quan mà nói, Phí Sư điểm nào cũng đều tốt.
Công việc cậu ta xử lý đều vô cùng dứt khoát và lưu loát.
Đàm phán, tiệc rượu, hợp tác hay cạnh tranh đều giành được lợi, hoàn toàn không cần Phí Hiên phải bận tâm.
Duy chỉ có một điểm là không suy nghĩ trước khi nói, nhất là để cậu ta nói dối.
Nếu không có chuẩn bị trước, Phí Sư thật sự có thể nói với người khác rằng những điều cậu ta nói đều là giả.
Đây cũng chính là lý do vì sao Phí Hiên trọng dụng cậu ta nhất.
Vì cậu ta sẽ không nói dối.
Nếu Phí Sư muốn lừa gạt anh, cần phải tập luyện rất nhiều.
Nhưng dù có tập luyện nhiều đến đâu thì Phí Hiên vẫn có thể nhìn ra.
Phí Sư nói xong những lời này, Phí Hiên lại không thể thấy rõ biểu cảm của An Sênh, sợ bị cô bắt được, vội vàng đánh gãy lời Phí Sư, “Tôi nhớ gần đây có một dự án đang triển khai, cậu không cần ở lại bệnh viện.
Mau trở về theo dõi tiến triển của công việc đi.”
Vốn muốn tạo ra không khí đẫm nước mắt bi thương, Phí Sư đành phải nuốt những giọt nước mắt trở về, vội vàng nói, “Ai..ai… em phải trở về liền đây.
Em đã gọi Tam muội đến, anh yên tâm, sẽ không có việc gì.”
Phí Hiên hận không thể một ngụm cắn đứt Phí Sư.
Gọi Tam muội tới đây làm cái quái gì?! An Sênh đã gặp qua ở trạm xăng! Còn ngại mọi chuyện chưa đủ rối hay sao!
Nhưng anh không thể nói thẳng trước mặt An Sênh, đành phải gật đầu, nản lòng nói, “Cậu đi nhanh đi!”
Phí Sư rất nhanh đã đi ra ngoài.
An Sênh đứng cách giường không xa, trầm tĩnh suy nghĩ.
Trong đầu cẩn thận sắp xếp lại mọi việc.
Cô ung dung khoanh tay nhìn Phí Hiên đang loay hoay trên giường, nhưng căn bản không có ý định đến bên giường.
Cô thong thả bước đi trong phòng bệnh, Phí Hiên gọi cô, cô cũng không lên tiếng trả lời.
Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường… chỉ có thể giận chính cô bị mê hoặc, trăm ngàn chỗ hở khôi hài như vậy, lại có thể làm cô mụ mị đầu óc, làm cô bối rối.
“Sênh Sênh?” Phí Hiên ngồi trên giường sờ soạng, lo lắng gọi cô, “Em còn trong phòng không? Em đừng đi được không? Sao em không lại đây? Sênh Sênh, em đừng làm anh sợ!”
Mắt thấy Phí Hiên quơ loạng trên giường, sau đó không cẩn thận hụt tay ngã từ trên giường xuống đất, nện vào ghế.
Một tiếng kêu vang lên, anh co rút thành một đoàn.
Một lát sau, Phí Hiên mới dựa vào giường đứng lên.
Sau đó, giống như lơ đãng đưa tay về phía cô.
“Sênh Sênh, em ở đâu?!”
Đầu năm post chương mới để cả năm trộm vía chăm chỉ hơn nè~
Chương dài nên mụi người đọc tha hồ nha~
Chương 49.3:
Editor: Endy
Mắt thấy Phí Hiên quơ loạng trên giường, sau đó không cẩn thận hụt tay ngã từ trên giường xuống đất, nện vào ghế.
Một tiếng kêu vang lên, anh co rút thành một đoàn.
Một lát sau, Phí Hiên mới dựa vào giường đứng lên.
Sau đó, giống như lơ đãng đưa tay về phía cô.
“Sênh Sênh, em ở đâu?!”
An Sênh khoanh tay dựa vào vách tường cách đó không xa.
Nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, bởi vì đang là mùa đông, cành cây đều trơ trụi.
Ban ngày thiếu đi những ánh đèn neon đầy màu sắc, vách tường của các toà nhà cao tầng hiện ra màu bụi đất.
Không khoa trương mà nói, chúng giống hệt như tâm trạng của cô bây giờ.
Phí Hiên ở phía trước giống như cương thi, duỗi hai tay một lúc lâu, cuối cùng “vô tình” đụng phải An Sênh.
Hơn nữa, anh còn chuẩn xác ôm cô vào lòng, thân thể run rẩy nói, “Anh rất sợ.” tay anh quàng qua thắt lưng, ôm cô chặt chẽ.
An Sênh không né tránh, nhìn chằm chằm lớp băng gạc thưa quấn trên mắt Phí Hiên.
Nhìn chòng chọc trong chốc lát, Phí Hiên không dấu vết dời ánh mắt, lúc này cô mới lộ ra ý cười.
Phí Hiên ôm cô, cô dựa vào tường, cánh tay nhẹ nhàng khoát lên vai anh, dùng loại tư thế mập mờ nhìn anh diễn trò.
Phí Hiên diễn trong chốc lát liền lạnh run, cuối cùng ôm An Sênh, chôn đầu trên vai cô.
Cô dựa vào vách tường, không né tránh cái ôm của anh.
Nếu hỏi cô cảm giác hiện tại như thế nào, cô thậm chí còn cảm thấy hưởng thụ.
An Sênh vẫn che dấu một sự thật tàn khốc, đó là đến bây giờ cô vẫn không thể quên được Phí Hiên, vẫn còn yêu anh, khát vọng anh.
Thế nên khi nhìn thấy anh vì cô mà hứng chịu thứ chất lỏng không rõ kia, An Sênh thật sự là sợ muốn chết.
Cô khoát tay lên vai Phí Hiên, tay xoa nhẹ vành tai anh, một tay kia ôm eo Phí Hiên.
Quả nhiên, eo của anh đã rắn chắc hơn so với trước kia.
Phí Hiên rất kích động.
Khí huyết anh như sôi trào.
Ôm như vậy nửa ngày, An Sênh cũng không giãy dụa.
Anh cho rằng mình đã thành công, kích động đến nỗi cả người run rẩy.
Nhưng trong đầu An Sênh đang suy nghĩ những việc không liên quan với nhau.
Lúc trước, cô đã từng hỏi Phí Hiên hai vấn đề.
Anh đã từng bị người khác lừa gạt chưa?
Anh đã từng bị người khác hạn chế tự do của mình chưa?
An Sênh khẽ thở dài, đẩy bả vai của anh ra, ôn nhu nói, “Lại giường nằm đi, anh đang bị thương, không nên đứng lâu…”
Phí Hiên vẫn ôm cô không buông, ỷ bản thân “không thể nhìn thấy”, ôm eo, môi dán lên cổ An Sênh.
Một đoạn đường từ vách tường đến giường bệnh đều tranh thủ chiếm hết tiện nghi.
An Sênh làm bộ không biết, mặc kệ anh, đưa người lại bên giường, đặt chân anh lên giường.
Sau đó, cô ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm Phí Hiên trong chốc lát, cúi đầu nhìn lại chính mình.
Hôm nay cô mặc một cái váy dài, áo sơmi buộc ngang eo, phối với một chiếc áo khoác lông nhung cổ điển, mang một đôi giày đế thấp.
An Sênh cởi giày, sau đó chân trần đứng trên sàn, nhẹ nhàng bước đi.
Lặng yên không một tiếng động đi về hướng ngược lại của Phí Hiên.
Sau đó, bàn tay thon dài đặt ở nút áo sơmi, cởi từng cúc từng cúc.
Đến cúc ở giữa, cô kéo áo xuống, lộ ra bả vai.
Phí Hiên chuyển ánh mắt, tuy rằng nhìn chỗ khác, còn nhẹ nhàng gọi tên cô, không dấu vết dời ánh mắt.
Nhưng khi anh nhìn thấy bờ vai trần của cô, mặc dù có kiềm chế nhưng thần sắc vẫn đình trệ.
Anh có thể nhìn thấy được.
Tên cẩu khốn nạn này.
An Sênh nghĩ trận khôi hài lần này đã khiến Phí Hiên phải nhọc lòng rồi.
Liên hoàn kế tới khổ nhục kế, nếu thật sự bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho mắt bị mù, An Sênh có thể tự nói với chính mình, Phí Hiên chỉ là tên mù, anh không thể làm hại mình.
Một người mù không có lực công kích, cô có thể tự cho mình một lý do để dao động.
Nhưng tên cẩu này lại lừa cô.
Lừa gạt cô một lần nữa.
Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật chuyện lần này Phí Hiên làm có quá nhiều sơ hở.
Không có việc gì, ai lại cùng chồng trước ầm ĩ mà còn mang theo chất gì đó để tạt người? Phần tử khủng bố sao?
Tuy rằng tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân đó quá xưa, nhưng không thể phủ nhận rằng nó vẫn khiến lòng cô rung động.
An Sênh nghĩ chất lỏng đó không hẳn là hoàn toàn vô hại.
Bởi vì lúc trên xe cấp cứu, cô thấy hai mắt Phí Hiên đỏ bừng và hơi sưng.
Anh kêu đau rất nhiều, ngay từ đầu cô đã không để ý tới sự việc nên thật sự tin.
Tuy rằng khi Phí Sư đến, thái độ của cậu ta thật sự có chút không đúng, lời cũng không nói hết.
Còn định qua mắt cô, cái gì mà phải chuyển tới Lâm Thị xét nghiệm, thật là vô nghĩa.
Trong thế giới tiểu thuyết này, ở thành phố mà nam chính không chữa bệnh được, còn muốn đưa đi Lâm Thị? Không đúng.
Phải là chỉ cần một cú điện thoại, các chuyên gia hàng đầu sẽ mang dụng cụ, ngồi phi cơ riêng bay tới đây mới đúng.
Điều đáng nói là Phí Hiên gạt cô quá nhiều lần.
Giống như câu chuyện cậu bé chăn cừu vậy, dù có kêu cứu bao nhiêu lần nữa thì cũng sẽ không có người tin.
Buổi sáng, anh đi trước cô đã là một hành động bất thường, định trước âm mưu hôm nay sẽ bị bại lộ.
Phí Hiên hiểu rõ An Sênh.
An Sênh lại làm sao mà không hiểu rõ Phí Hiên.
Cô biết rõ anh là kiểu người gì, biết rõ suy nghĩ trong lòng cô là như thế nào, cũng biết rõ hai người sẽ có kết cục ra sao.
Cô sẽ tỉnh táo, không thể trầm luân vào loại việc này.
An Sênh tuyệt đối sẽ không dựa vào người nào, đây cũng là cơ hội cuối cùng cô cho Phí Hiên.
Cơ hội cuối cùng để Phí Hiên lừa gạt cô.
An Sênh mặc lại áo, cài từng cúc áo.
Sau đó đi đến bên giường Phí Hiên, đưa tay xoa xoa mặt anh, nói, “Nhọc lòng anh rồi.
Thật sự là vất vả cho anh hy sinh nhiều như vậy.
Vạn nhất bị mù thật thì làm sao đây? Nhưng chuyện này anh vẫn chưa tính toán chu toàn.
Lần này là anh làm việc quá nóng nảy.”
Ngay cả hô hấp của Phí Hiên cũng ngừng lại.
An Sênh thấy mặt anh chợt đỏ bừng.
Cô nói, “Tôi nói cho anh biết, Phí Hiên, anh đã đạp trúng giới hạn của tôi.” An Sênh nói, “Tốt nhất từ nay về sau, anh lăn xa một chút.
Nếu còn dám xuất hiện trước mặt tôi…”
An Sênh cười khẽ một tiếng, gằn từng chữ, “Tôi chắc chắn sẽ làm cho anh phải hối hận.
Những việc anh làm với tôi, tôi sẽ cho anh nếm thử.”
Phí Hiên hoàn toàn ngây dại, cương ngạnh nhìn cô.
Tuy rằng lớp băng gạc khá mỏng, nhưng cũng cách mấy tầng vải vóc, anh không nhìn rõ lắm biểu tình của An Sênh.
Chỉ thấy cô đứng lên, chậm rãi đi về phía cửa.
Phí Hiên không dám mở miệng nói gì, lại càng không dám xuống giường để giữ cô lại.
Lần này đúng là anh nóng nảy.
Anh chỉ là quá yêu cô, không thể mất cô.
Mỗi ngày nhìn cô cùng người khác vui cười, anh ghen tị đến phát điên lên.
An Sênh mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài, đi qua ngã rẽ trên hành lang, vừa đúng lúc gặp Tần Thư Dư và mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Tần Thư Dư dừng lại, mấy bác sĩ còn lại đi lên trước.
Đợi mấy người đó đi xa một ít, anh mới an ủi An Sênh, “Cô yên tâm, tôi đã hỏi trưởng khoa, tuy rằng thành phần này không xác định được, phải đưa đến Lâm Thị, nhưng còn chưa có kết quả.
Nhưng tổn thương ở mắt không nghiêm trọng…”
“Bác sĩ Tần,” An Sênh ngắt lời anh, cười nhẹ, sau đó hỏi, “Anh ta đưa cho anh bao nhiêu tiền?”
Tần Thư Dư sửng sốt một chút, nghi ngờ nói, “Tiền gì? Ai đưa tiền cho tôi?”
An Sênh nhìn chằm chằm mắt anh một lát, không phát hiện thấy vẻ chột dạ của anh, mới hỏi lại, “Bắt được người phụ nữ kia rồi sao?”
Tần Thư Dư nhíu nhíu mày, trầm giọng nói, “Đã bắt được, hiện tại đang bị giam ở đồn cảnh sát.”
Cô nhìn thái độ của anh một chút, không nhìn ra điểm bất thường, thần sắc lúc này mới dịu đi một chút, thản nhiên nói, “Trong cửa hàng còn có việc, tôi đi trước.”
Không nhìn sắc mặt Tần Thư Dư, cô nhanh chóng đi về phía thang máy.
Giằng co một trận, bây giờ cũng đã xế chiều, An Sênh trực tiếp đi về nhà.
Chuyện ở cửa hàng tính sau.
Cô lên mạng tải xuống một đống phim kinh dị, tất cả đều là thể loại “thoát khỏi mật thất”.
Cô xem đến nửa đêm mới đi ngủ.
Ngày hôm sau, An Sênh đi ra ngoại thành.
Vừa thấy ba mẹ, cô liền đem sự tình nói với hai người.
Cô nói rằng có một nhà hảo tâm đã giúp đỡ cô.
“Cửa hàng làm ăn khá tốt, con đã thuê một cô bé trông coi.” An Sênh nói, “Hai người không cần quá cực khổ, theo con tới Thân Thị.
Dù sao hai người cũng đã lớn tuổi như vậy, nên nghỉ ngơi.”
Mẹ An lôi kéo tay An Sênh, lệ nóng doanh tròng, lắc lắc đầu, “Mẹ và ba con sống ở đây rất thoải mái.
Bà chủ cũng rất chiếu cố chúng ta.”
Ba An lúc này cũng nói, “Con sống tốt là được rồi.
Hai người chúng ta đã quen bận việc mỗi ngày, bây giờ nhàn rỗi ngồi yên không chịu được.”
An Sênh không thể lay động được hai người.
Sau đó, một nhà ba người cùng nhau ăn một bữa cơm đến no căng bụng.
Lúc sắp đi, mẹ An còn kéo tay cô hỏi, “Lần trước không phải con nói muốn dẫn người yêu về ra mắt sao? Bạn trai của con đâu rồi?”
An Sênh há miệng thở dốc, chần chừ một chút mới nói, “Gần đây anh ấy hơi bận rộn…”
Mẹ An gật gật đầu, vui vẻ ra mặt, “Có hình chụp không? Cho mẹ xem…”
An Sênh lắc lắc đầu, “Con mới đổi điện thoại, cái lúc trước bị mất rồi.
Chờ lần sau con cho mẹ xem.”
Cô nói tiếp, “Lần sau nhất định con sẽ dẫn anh ấy về ra mắt hai người…”
“Cứ từ từ tìm hiểu.
Nếu thật sự yêu thương nhau thì có thể xác định chuyện lâu dài.” Mẹ An nói, “Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa…”
An Sênh có chút dở khóc dở cười, “Me, con mới có 22 tuổi.”
“Trong trang trại chúng ta làm, có một cô bé nhỏ hơn một tuổi.
Người ta đã có hai đứa con.” Mặt mẹ An đầy hâm hộ nói, “Tụi nhỏ chạy nhảy khắp nơi, rất hoạt bát.”
Cô cũng cười, “Mẹ đừng sốt ruột, về sau con nhất định sẽ sinh cho mẹ hai đứa cháu để chơi.”
Mẹ An vỗ lưng An Sênh một cái, “Ai nha…Con nhỏ này nói cái gì vậy! Chơi cái gì mà chơi…”
Từ ngoại thành trở về, mọi chuyện lại khôi phục như cũ.
Phí Hiên cũng không đến tiệm bánh, cũng sẽ không đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, những người theo dõi cô cũng không thấy tăm hơi.
Đối với việc này, An Sênh cũng không có biểu tình gì.
Cô vẫn như trước, mỗi ngày đến tiệm bánh làm điểm tâm.
Sau khi về nhà sẽ mua xiên nướng, vừa ăn vừa xem phim kinh dị, xem đến tận nửa đêm.
Thấp thoáng nửa tháng an tĩnh trôi qua, mẹ An gọi điện thúc giục An Sênh gửi hình cho bà ấy.
Cô lên mạng tìm đại một hình rồi gửi qua, chuyện này mới miễn cưỡng được bỏ qua.
Mấy ngày nay thời tiết có vẻ bất thường.
Rõ ràng đã bắt đầu vào mùa đông, nhiệt độ lại ấm lên.
Lúc An Sênh ngồi xe buýt, thấy một cô bé mặc váy, để lộ một đoạn cẳng chân.
Cô kéo kín chiếc áo bành tô của mình, xuống xe buýt.
Lúc đang đi trên đường thì bị người khác cản lại..