Nam Chính Cặn Bã Chiếm Hữu

Chương 77


Tỉnh lại sau cơn mê, quả nhiên Phí Hiên không thấy An Sênh trong phòng.

Anh xuất thần đối diện với căn phòng trống được thắp sáng bằng những ánh đèn nhạt.
Đồng hồ trên tường đã chỉ đến sáu giờ.

Phí Hiên thiếp đi lâu đến mức không thể phân biệt được sáu giờ này là sáng hay tối.
Cảm giác ngột ngạt trong lòng càng lúc càng mạnh, bởi vì anh ngủ cả ngày, đầu óc uể oải, đau nhức.
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ của mình, kim chỉ giờ đã chuyển sang bảy giờ.

Lúc này ngoài cửa vang lên một tiếng động nhỏ, cửa mở ra, An Sênh bưng đồ ăn đi vào như mọi khi.
Nhưng Phí Hiên lại không nhìn cô một cái, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống chân, kìm nén lửa giận muốn gầm lên trong lòng, hết lần này đến lần khác tự nhủ, anh đã thề sẽ không nổi giận với An Sênh, sẽ không mất bình tĩnh nữa, sẽ không nổi giận...
An Sênh tập trung dọn đồ ăn lên bàn, nhưng dư quang lại chặt chẽ chú ý đến động tĩnh của Phí Hiên.

Cô lường trước được Phí Hiên nhất định sẽ phát hoả.
Ngày đầu tiên An Sênh đến thế giới này, Phí Hiên như một con khủng long bạo chúa.
Chỉ là sau này khi theo đuổi cô, tính cách anh lại hoàn toàn trái ngược với trước kia, dùng loại tính cách đó để mê hoặc cô.
Sau này khi bị vạch trần, Phí Hiên liên tục hoán đổi giữa hai nhân cách, vừa khẩn cầu tình yêu của cô, nhưng cũng bá đạo cùng điên cuồng, bất chấp mọi thủ đoạn để vãn hồi, đến mức có ý nghĩ muốn giam cầm cô.

Cả hai loại tính cách đó đều là Phí Hiên, chỉ là biểu hiện bất đồng mà thôi, nên không thể nói rốt cuộc cái nào mới là bộ mặt thật của anh.
Vô số đêm khuya tỉnh dậy, chạm đến vị trí bên cạnh không có nhiệt độ quen thuộc, An Sênh đã sớm đem hai nhân cách đó nhập thành một.

Là khủng long bạo chúa cũng được, là kẻ siêu dính người cũng tốt.

An Sênh thậm chí còn không yêu cầu anh phải là con người, chỉ mong anh học được cách để hai người ở bên nhau.

Mà muốn thay đổi, tất nhiên trước hết phải đấu tranh, không phá thì không xây được.

An Sênh không phải là một kẻ biếи ŧɦái, cô không có sở thích nhốt người yêu của mình vào phòng tối trong suốt phần đời còn lại.

Cô chỉ hy vọng Phí Hiên học thật nhanh.

An Sênh dọn cơm xong, đi tới bên giường, đứng bên cạnh anh, giọng nói mang theo dè dặt thận trọng, "Anh có đói không?" An Sênh nói, "Hôm nay em về nhà hơi muộn, em đã làm đồ ăn cho anh, có khoai lang tím rất thơm và ngọt.

Anh nếm thử.”
Nói xong, cô kéo lấy tay Phí Hiên, "Rửa tay đi."
Phí Hiên cả người cứng ngắc, miễn cưỡng kiềm chế xúc động, sắc mặt có chút đỏ lên vì nghẹn, gân xanh trên trán muốn nổi lên.
Nhưng anh lại ngoan ngoãn đứng lên, bị An Sênh đẩy vào phòng tắm rửa tay, không có chất vấn, thậm chí cũng không thèm nhìn An Sênh một cái.
Phí Hiên sợ.

Anh sợ nếu mở miệng hỏi thì anh sẽ không nhịn được mà nổi giận.


Anh đã lớn đến như vậy, cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy nghẹn khuất đến thế này.
Phí La Minh nuôi thả đối với anh.

Trong nhà, một đám con cái, có ai mà không thành thành thật thật, mặc anh vo tròn như viên kẹo.

Từ trước đến nay, Phí Hiên chính là kiểu người độc đoán, như một người phán xử.

Những đứa trẻ nhát gan thậm chí còn không dám nói lại, cứ như vậy hình thành tính cách của anh như bây giờ.

Một người trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, gần như là kẻ muốn gì được nấy, nhưng hiện tại lại giống như một cô gái yếu đuối và nhu nhược, ngay cả nóng giận cũng phải đắn đo, không dám bộc phát...
Phí Hiên không chỉ rửa tay, còn rửa mặt, nhìn gương mặt tức giận trong gương, dứt khoát dúi đầu dưới vòi nước, lạnh đến mức da đầu tê rần mới dừng lại.

Đứng trước gương hít một hơi thật sâu, các ngón tay dùng sức nắm lấy thành bồn rửa mặt đến trắng bệch.

Một lúc sau, anh thở một hơi, cười nhạt trong gương.
Lần đầu tiên, anh khiển trách hành động của bản thân mình.

Anh là tự làm tự chịu, ai bảo lúc trước bỏ thuốc vào nước đưa cho An Sênh, bây giờ cô cho anh ăn thuốc ngược lại, anh lại không dám nổi giận với cô.

Anh không sợ trời không sợ đất, nhưng vừa rồi thái độ thận trọng của An Sênh lại khiến anh đau đớn.

Phí Hiên sợ nhất là việc An Sênh bị doạ sợ, không dám lại gần anh nữa.
Anh dùng nước lạnh táp lên đầu một hồi mới trút được lửa giận, sau đó lau mái tóc ướt sũng đi ra ngoài.
Vừa mở cửa, An Sênh đã đứng ngay ở cửa.

Hai người bất ngờ không kịp phòng bị đối diện nhau.

Phí Hiên có chút không được tự nhiên.
"Có phải anh tức giận không?" An Sênh cắn cắn môi.
Hôm nay cô chuẩn bị một vài thứ, cố ý mặc một chiếc váy nhỏ, trang điểm nhẹ nhàng, dựa theo phong cách mà Phí Hiên từng trang điểm cho cô lúc trước, tóc xõa ngang vai uốn lọn.

Cô đã mất nửa giờ để đến tiệm làm một kiểu tóc giả.

Cô không mong nó giống thật, chỉ đừng mất tự nhiên quá là được.

Hiện tại nhìn cô có chút giống một con búp bê, nhìn chằm chằm Phí Hiên với đôi mắt tròn và đáng thương.
"Em ..." An Sênh nói một chữ, sau đó tự cắn đầu lưỡi mình.

Vốn vành mắt đã có chút đỏ, nhưng không nghĩ dùng sức hơi lớn, đau đớn làm nước mắt trực tiếp rơi xuống.
Lúc An Sênh bước vào phòng, anh không dám ngẩng đầu nhìn cô, vì sợ bản thân sẽ không kiềm chế được.


Lúc này mới nhìn thấy bộ dáng trang điểm của An Sênh, không khỏi sửng sốt một hồi, hô hấp như trật một nhịp.

Đầu lưỡi cuộn nhẹ trong má, nhìn An Sênh khóc mà tim anh rạo rực, nhanh chóng ôm lấy An Sênh, vươn tay lau nước mắt cho cô.
"Em khóc cái gì ..." cổ họng Phí Hiên hơi thắt lại, "Anh không có ..." Anh nhắm mắt lại, trái lương tâm nói, "Anh không tức giận."
An Sênh vùi đầu vào lòng Phí Hiên, nước mắt vì đau vẫn chưa khô.

Cô vụиɠ ŧяộʍ nở nụ cười.

Phí Hiên, cái tên đại biếи ŧɦái này, quả nhiên là thích kiểu này!
"Đừng khóc," Phí Hiên hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Sênh, "Anh chỉ là ...!Anh ngủ cả ngày, đầu có chút đau, anh thật sự không tức giận."
An Sênh gật đầu, nín khóc mỉm cười, nắm lấy tay Phí Hiên, "Ăn thôi, em mua cho anh một củ khoai tím nhỏ..."
Phí Hiên gật đầu, nhưng không có buông tay An Sênh, cẩn thận nhìn cô một cái, lại còn sờ sờ lọn tóc xoăn của cô, cơ hồ là si mê nói, "Em rất đẹp." Sau đó nắm lấy cằm cô hôn xuống.
An Sênh quàng tay qua cổ anh, đón ý hùa theo lấy lòng.

Phí Hiên đối với bộ dáng hiện tại của cô cảm thấy rất mới mẻ, muốn đến phát điên.
Một lúc lâu sau, anh mới buông An Sênh ra, đáy mắt xẹt qua ngọn lửa, cũng không có ý định ăn cơm.
Chiếc đầm của cô đã có chút nhàu, tóc tai rối loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, nhưng như vậy mới thật sự làm cho người khác không nhịn được.

Phí Hiên vòng qua An Sênh, đi tới cửa, không nhịn được hỏi, "Emmuốn anh chịu đựng tới khi nào?"
Tai của An Sênh đỏ đến mức sắp rỉ máu, hắng giọng, hơi thở có chút bất ổn nói, "Đợi một khoảng thời gian nữa ..." Chờ đến lúc anh phát điên, cô sẽ dùng chuyện này để xoa dịu tên đại biếи ŧɦái anh.
An Sênh nói xong, ngẩng đầu nhìn Phí Hiên, ánh đèn nhàn nhạt trong phòng phản chiếu vào đôi mắt, tựa như hai vầng trăng sáng.
Trái tim Phí Hiên mềm lại, anh không mù, anh có thể thấy được tình yêu trong mắt An Sênh.

Vậy nên anh nguyện ý đợi cô, tuỳ cô cao hứng.

"Ăn cơm thôi." An Sênh nói.
"Vậy đợi anh ...!đi toilet." Phí Hiên mỉm cười, giọng điệu có chút bất lực.
An Sênh đỏ mặt gật đầu, "Đồ ăn nguội rồi, em đi hâm nóng lại một chút."
Nói xong cô xoay người bưng đồ ăn đi, Phí Hiên quay vào phòng tắm, đứng trước bồn cầu, một bên thở dài một bên tự “an ủi” người anh em.
Đợi đến khi “xoa dịu”, anh mới rửa tay, đi ra ngoài ăn cơm.
Cảm giác tức giận biến mất, các giác quan liền trở lại.

Bây giờ anh mới cảm thấy rất đói.

Vừa bước tới bàn ngồi xuống, gắp một đũa đồ ăn đưa vào miệng, thì thấy An Sênh đi tới, cầm một chiếc hộp nhỏ bằng giấy thiếc, đặt xuống trước mặt Phí Hiên, nở nụ cười.
"Em nhớ rõ anh thích ăn cái này.


Mau ăn đi."
Động tác cầm đũa của Phí Hiên cứng đờ, ngẩng đầu hỏi An Sênh, "Đây là em làm?"
An Sênh lắc đầu, "Em mua ở nhà hàng."
"Em định sẽ mua một cuốn sách hướng dẫn, học một chút.” An Sênh cười tủm tỉm, "Về sau anh thích, em sẽ làm cho anh ăn."
Trong lòng Phí Hiên sửng sốt, gắp một món khác, ngạc nhiên, động tác ăn của anh chậm lại.

Anh ngẩng đầu nhìn An Sênh, "Em mua cái này ở khách sạn Grand?"
An Sênh gật đầu, "Đúng vậy.

Sao thế?"
Phí Hiên lắc đầu, tiếp tục ăn, trong lòng nhịn không được lại nổi hoả.

Lần này không phải phát hoả với An Sênh, mà là Phí Sư.
Phí Hiên cho rằng những gì An Sênh nói, cái gì mà mỗi ngày đi làm ở tiệm bánh đều là nói chơi.

Anh luôn cảm thấy nhất định cô đã ném anh ra khỏi Thân Thị, nên Phí Sư mới không tìm được.
Hỏi cô đây là đâu, An Sênh lại không chịu nói.

Gần nhà cô tuyệt đối không có khu dân cư cũ nát như vậy.

Nhưng An Sênh mỗi lần đều mang đồ ăn còn nóng hổi đến.

Bởi vậy Phí Hiên mới chắc chắn hai người đang ở ngoài Thân Thị.
Bởi vì nếu không phải, An Sênh di chuyển bất thường như vậy, cho dù có là tên ngốc thì Phí Sư cũng sẽ phát hiện ra.
Nhưng hiện tại xem ra hai người vẫn còn ở Thân Thị.

Phí Sư vậy mà vẫn chưa tìm được anh ...!Thật sự là không tìm được, hay là muốn tạo phản? !
Phí Hiên đột nhiên có một thuyết âm mưu.

Trên thực tế, anh đã luôn coi thường sự khôn khéo và lá gan của Phí Sư.

Cậu ta thích một con nhóc, nhưng ngay cả một cái liếc mắt cũng không dám nhìn.
Vụиɠ ŧяộʍ đi làm giám định DNA.

Phí Tiểu Kế không có nét nào giống Phí La Minh, nói không chừng không phải người Phí gia.

Có khi ba của bọn họ đã đổ vỏ giúp một tên khốn nào đó.

Nhưng Phí Sư không dám.

Cậu ta sợ sau khi xét nghiệm, nếu Phí Tiểu Kế thật sự là em gái, như vậy, một chút ảo tưởng cũng sẽ tan thành mây khói.

Nhưng nếu không phải, đồng nghĩa với việc đẩy cô và mẹ vào hố lửa.

Vô luận là kết quả nào, cũng đều không được.

Kiểu người suy nghĩ trước sau như thế này, Phí Hiên không nghĩ cậu ta sẽ có năng lực đó, dám cướp Phí thị trong tay anh.


Hơn nữa, cho dù là Phí Sư, Phí Hiên cũng chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng.
Trợ lý tín nhiệm nhất của Phí Sư là do Phí Hiên cắm bên cạnh, để trói buộc tay chân của cậu ta.

Nếu Phí Sư muốn tìm cách “chiếm đoạt ngai vàng", Phí Hiên có thể làm cho cậu ta thân bại danh liệt trong phút chốc.
Không chỉ vậy, Phí gia có mạng lưới quan hệ từng lớp, từng lớp.

Phí Thị chính là cái lưới lớn mà anh đã tỉ mỉ bố trí trong nhiều năm qua.
Chính vì vậy, anh mới hết lần này tới lần khác buông tay không quan tâm, cũng không lo bị người khác đánh đổ.

Đối với Phí Hiên mà nói, Phí Sư còn không được xem là chướng ngại vật.

“Mau ăn đi,” An Sênh đẩy cánh tay anh.

"Sững sờ cái gì?"
Phí Hiên thu lại suy nghĩ, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Bây giờ vẫn còn ở Thân Thị, anh không tin mấy con sâu nhỏ bị anh nhốt dưới lưới, lại muốn làm phản tập thể?
Sau bữa tối, hai người như cũ ngủ ngon lành.

Nhưng đêm khuya, Phí Hiên liên tục hắt hơi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc lơ mơ, mũi không thở được.
An Sênh đứng dậy, Phí Hiên mệt mỏi mặc một bộ đồ ngủ rộng, nhắm mắt theo sau, ôm thắt lưng cô làm nũng.

"Anh bị cảm rồi.

Hôm nay em đừng đến cửa hàng, ở lại với anh được không?"
An Sênh xoay người, vươn tay sờ trán Phí Hiên, "Không sốt, anh cảm thấy khó chịu chỗ nào?"
Cả người Phí Hiên đều không thoải mái.

Trong lúc nhất thời không nhớ được nên bĩu môi, "Anh không thoải mái, anh thật sự bị cảm, hôm nay em đừng đi, hãy ở lại với anh..."
An Sênh không nhịn được cười, nhìn bộ dạng anh bây giờ như một chú chó vậy.

Sau khi về nhà chuẩn bị bữa sáng, cô tranh thủ xịt một ít nước hoa.

Cơm nước xong xuôi, đầu óc Phí Hiên càng thêm choáng váng, anh kiên trì ôm An Sênh nhưng cuối cùng không cưỡng lại được tác dụng của thuốc, lại bị An Sênh làm cho hôn mê.
Lần này An Sênh phun ít hơn, ước chừng sẽ không ngủ được bao lâu.

Cô hôn anh một cái, sau đó đắp chăn cho anh rồi rời đi.
Bận rộn cả buổi sáng, đến trưa tranh thủ lúc nghỉ ngơi, cô mới nhìn Phí Hiên qua camera theo dõi, thấy anh chưa tỉnh dậy, nên cũng không đưa đồ ăn xuống.
Phí Hiên ngủ đến khi An Sênh tan làm vẫn chưa dậy, nằm trên giường, gương mặt đỏ bừng, hơi thở nặng nề.

An Sênh mở cửa, đặt bữa tối xuống rồi lớn tiếng gọi anh, nhưng anh không có trả lời.
An Sênh cho rằng Phí Hiên lại làm ầm ĩ, kết quả đi tới bên giường, đưa tay sờ trán anh.
Nóng đến nỗi tay cô muốn bỏng..

Bình Luận (0)
Comment