Nam Chính Hắc Hoá Muốn Kịch Bản Của Ta

Chương 7

Giọng nói lười nhác, ý vị sâu xa.

Tô Yên gật đầu: "Khương Nhiên"

Miệng anh đào nhỏ lúc đóng lúc mở, hắn đã nghe qua vô số người gọi tên mình.

Nhưng mà khi từ chính miệng nữ sinh này gọi lên, hắn cảm giác tên này thật con mẹ nó dễ nghe.

Hắn lộ ra một chút ý cười, trên gương mặt thiếu niên không kềm chế được mang theo một loại trêu đùa:

"Nếu biết tôi là ai, còn sợ không có cách trả lại cho tôi sao?"

Trong lúc nói chuyện, hắn kéo kéo túi kẹo sữa trong tay cô, cô vội nắm chặt, nhìn qua dáng vẻ còn rất thích.

Ý tứ trêu đùa càng gia tăng, hắn gật gật đầu: "Từ từ ăn."

Ba chữ chậm rãi rơi xuống. Sau đó, hắn liền thấy Tô Yên rất nghiêm túc gật đầu:

"Được"

Hắn bị phản ứng của cô lấy lòng, trong mắt hiện lên ý cười.

Tính tính thời gian, hình như, sắp tan học.

Không nói gì nữa, cũng chưa chào hỏi.

Đôi tay đút ở trong túi, hắn dọc theo con đường từng đi qua mà rời đi.

Hệ thống Tiểu Hoa vẫn luôn chậm chạp không nói gì, lúc này lên tiếng:

[Ký chủ, mảnh nhỏ Chủ Thần của cô, Tiểu Hoa cảm ứng được.]

Tô Yên tinh tế nhấm nuốt, không nhanh không chậm hỏi: "Ở đâu?"

[Ở trên người nam sinh vừa rồi!]

"Có ý gì?"

[Trên người hắn có mảnh nhỏ Chủ Thần của cô.]

"Sau đó thì sao?"

[Mảnh nhỏ Chủ Thần của cô có được lực lượng nhất định của cô, cũng có thể nói hình thành hào quang vai chính. Hắn chính là nam chính của thế giới này.]

"Ta phải làm gì?"

[Để lấy được mảnh nhỏ Chủ Thần của chính mình, có hai cách. Thứ nhất, chờ đến khi nam chính chết, mảnh nhỏ Chủ Thần của cô sẽ tự nhiên trở về.]

"Cách thứ hai là gì?"

[Cách thứ hai, giúp nam chính hoàn thành tâm nguyện của hắn. Hoàn thành xong tâm nguyện, mảnh nhỏ Chủ Thần cũng liền phát huy xong tác dụng rồi, cô liền có thể thu hồi mảnh nhỏ.]

"Trong hai cách này, cách nào nhanh hơn?"

"Hệ thống đề cử.. cái thứ hai."

Sau khi cùng hệ thống nói xong, Tô Yên lâm vào trầm mặc.

Thật lâu sau, giọng nói mềm mại vang lên:

"Vậy.. bước đầu tiên ta nên làm gì?"

Vừa hỏi, Tô Yên vừa xoa ấn đường.

Thật sự là không thể suy nghĩ một chút nào, chỉ cần thoáng suy nghĩ, dung lượng não liền không đủ.

Tiểu Hoa ho khan một tiếng:

[Tôi xem tư liệu trong cơ sở dữ liệu của hệ thống, đề cử một lộ trình ngắn nhất cho ký chủ.]

"Được"

Cô ngoan ngoãn đồng ý.

[Ký chủ, cô liền đi tiếp cận hắn, hiểu biết hắn, khiến hắn buông bỏ phòng bị, sau đó lại trộm hỏi tâm nguyện của hắn là gì, hắn liền sẽ nói cho cô.]

"Thật sự?"

[Đương nhiên!]

Hệ thống Tiểu Hoa nói như chém đinh chặt sắt.

Tô Yên nghe, gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Trước kia khi chưa thành Chủ Thần, cô tuy rằng là người, nhưng mà rất ít tiếp xúc cùng người bình thường.

Quan hệ thân thiết kết giao gì đó, Tô Yên thật sự là một tiểu bạch.

Nghe theo hệ thống, hẳn là sẽ không sai.

Tinh tế nghĩ tới sau này, Tô Yên kiên định ý tưởng trong lòng.

Mà ở góc nào đó trên hành lang tầng hai phía đối diện.

Bốn nam sinh ngồi xổm ở bên cạnh góc tường, trên mặt lộ ra biểu tình quái dị.

Sau khi trầm mặc đối mắt với nhau thật lâu, trong nháy mắt liền kích động:

"Tôi XXX! Vừa rồi là tình huống như thế nào?"

"Kẹo sữa dâu tây? Ha ha ha ha, tao không nhìn lầm đi? Anh Khương vậy mà mua kẹo sữa dâu tây đưa cho nữ sinh kia?"

"Ông trời a! Ai ai ai, các ngươi nhìn thấy động tác vừa rồi của anh Khương sao? Thế mà còn bóc vỏ kẹo cho nữ sinh kia ăn!"

"Thật là một bầu trời hồng phấn, nhìn động tác vừa rồi của anh Khương, ta đánh cuộc một tờ tiền đỏ, anh Khương rõ ràng có tình ý đối với nữ sinh kia!"

Bốn nam sinh, vậy mà giống như các bà các mẹ ngồi ở trước cổng lớn, mỗi người như một cái máy, ba ba bát quái đến không dừng được.
Bình Luận (0)
Comment