Nam Chính Không Dễ Làm Đâu!

Chương 36

Biên tập: Lam Ying – Beta: Điềm

Bầu trời xám xịt. Những nhánh cây khô héo như những cánh tay giang ra càng làm nổi bật cái quạnh hiu âm u của ngày mùa đông.

Trong không khí như có thứ gì đó bất an đang bị đè nén, cuộc sống yên bình như báo trước màn gió tanh mưa máu sắp xảy đến. Sơn Hà lệnh, thứ có thể mở ra kho báu đủ để khiến cả võ lâm rung chuyển, chẳng trách người trong giang hồ ai cũng lăm le. Độc Vương cốc cũng không phải là nơi bí mật, mấy ngày này, đã có không ít người quanh quẩn do thám ở ngoài cốc, nhưng đều khiếp sợ thủ đoạn của độc vương nên không dám thật sự ra tay.

Vì vậy cuộc sống của Cố Phàm ở Độc Vương cốc rất dễ chịu, rất nhàn nhã…

Còn cuộc sống của Mộ Dung Tử Hiên thì trở nên rất rối rắm, rất phiền lòng…

Lại xử lý xong một nhóm nhân sĩ giang hồ định lén chuồn vào Mộ Dung Tử Hiên xách kiếm, chầm chậm đi qua phòng khách, bên người vẫn còn những đốm lửa lập lòe, quay đầu liền thấy người nào đó đang sung sướng nằm trên ghế mây, ăn điểm tâm đọc sách giải trí. Trong phòng tăng thêm lò than sưởi ấm, xung quanh lò được khảm kim loại, củi trong lò cháy bập bùng khiến cả căn phòng ấm áp vô cùng.

Vẻ mặt Mộ Dung Tử Hiên âm u: “A Phàm, ta có một việc muốn nhờ ngươi.”

Cố Phàm để sách xuống, vươn tay bưng ly trà, nhẹ nhấp một ngụm, nhìn hắn với vẻ khó hiểu, hỏi: “Chuyện gì?”

Mộ Dung Tử Hiên: “Cũng không có gì, chính là ngươi có thể đi chết không?”

“Khụ khụ.” Cố Phàm bị sặc ho mạnh vài cái hồi lâu mới đỡ, lại nhìn bản mặt đen như đáy nồi của Mộ Dung Tử Hiên, nuốt ngụm nước miếng, vội vàng nịnh nọt rót một ly trà đưa tới, hơi có vẻ chút ngượng ngùng mở miệng: “Mộ Dung, chi bằng ngươi uống miếng nước để hạ hỏa trước đã?”

Mộ Dung Tử Hiên khinh thường nhìn ly trà kia, quay đầu đi lạnh lùng hừ ra một tiếng.

“Vì chuyện của ngươi, ta phải bỏ ra biết bao thời gian để chế thuốc, nhưng ngươi lại nhàn nhã ăn no ngủ kĩ, cũng sắp béo lên rồi nhỉ.”

“Đúng vậy, may mà có ngươi nên ta mới có thể yên tâm như vậy.” Cố Phàm cười híp mắt: “Quả nhiên thời khắc quan trọng vẫn phải dựa vào bạn bè a.”

“… Hừ, ai là bạn ngươi.” Mộ Dung Tử Hiên nghe thấy vậy cả người hơi ngẩn ra, rồi mới mới mở miệng nói một câu như vậy, ngay sau đó lại xoay người, cũng không quay đầu đi khỏi đây.

Nhưng mà nhìn theo bóng lưng của hắn, Cố Phàm cảm thấy hình như hắn vừa đi vừa nhảy thì phải…

Ui cha, thằng nhóc này ngươi lại ngạo kiều đấy hử.

Cố Phàm nằm ở trên ghế cười chê một hồi mới đứng dậy, vẫy tay với Thẩm Kình Thương vẫn luôn lặng lẽ đứng nhìn gần đó.

“Kình Thương, ngươi đi xem một chút đi, người của sư môn có lẽ cũng đến rồi.”

Những ngày qua cũng không phải y không làm gì hết. Nếu chỉ trốn ở đây thì sẽ không có đường ra, cho nên Cố Phàm truyền tin tức cho Thanh Sơn Giáo, để cho người mang Sơn Hà lệnh tới.

Khi ở ma giáo, Phong Việt Trạch không hề phòng bị y, cho nên Cố Phàm đã thám thính được, sáu khối Sơn Hà lệnh thì đã có bốn khối rơi vào tay gã, còn lại hai khối nằm trong tay Thanh Sơn Giáo và Nam Lâm tự.

Nếu muốn giải quyết vấn đề, thì phải ra tay từ cái cốt lõi.

Thẩm Kình Thương nhảy từ trên hòn đá xuống, mặt không cảm xúc nhìn Cố Phàm, lạnh nhạt nói: “Sư huynh, ở chỗ chúng ta, tùy tùy tiện tiện liếc mắt đưa tình với người khác sẽ bị nhốt lồng heo thả trôi sông.”

Cố Phàm: …

Chỗ hắn là chỗ nào ơ vãi chẳng lẽ không phải bọn họ cùng nhau lớn lên sao? Vì cái mọe gì lại có kiểu phong tục kì quái này mà y không biết!

Kình Thương ngươi xuyên không đúng không tuyệt đối là xuyên không rồi không có sai đâu!

Cố Phàm thân tâm mỏi mệt nhìn chăm chú Thẩm Kình Thương, nói: “Kình Thương ngươi yên tâm, sư huynh ta sẽ tam tòng tứ đức tam cương ngũ thường cho nên ngươi mau đi đi.”

Thẩm Kình Thương hài lòng gật đầu một cái, cọng tóc ngốc đung đưa:

“Vậy ta đi đây.”

“Ừ đi sớm về sớm.”

Cố Phàm đưa mắt nhìn Kình Thương xoay người rời đi, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Bầu không khí hài hòa như vợ tiễn chồng ra cửa là chuyện gì xảy ra thế!

Có điều Kình Thương hình như cũng rất vui, thế kệ đi.

Khi Cố Phàm nằm được một canh giờ, ăn hết chút điểm tâm, tắm suối nước nóng, sau đó lại ăn thêm một chút điểm tâm nữa, Thẩm Kình Thương mới kéo theo một đống vật thể không rõ chậm rãi đi vào.

Vật thể không rõ chậm rãi giơ một tay lên, yếu ớt gọi: “Sư huynh … “

Cố Phàm: …

Mặc dù từ Thanh Sơn Giáo đến Độc Vương cốc mất chừng khoảng năm ngày, nếu muốn ba ngày chạy tới ngay sẽ rất mệt, nhưng mà nhị sư đệ à ngươi cũng không đến nỗi biến thành cái bộ dáng này chứ?

Thẩm Kình Thương lặng lẽ thả Mạnh Viêm Bân xuống, sau đó rời đi, chỉ chốc lát sau lại không nhanh không chậm kéo theo một bọc quần áo lớn trở lại. Bọc quần bị ném xuống đất khiến bụi bặm nổi lên mù mịt, qua một lúc mới tản đi.

Mạnh Viêm Bân gắng sức ngẩng đầu lên, uể oải nói: “Sư phụ đọc được thư của ngươi liền phái ta tới. Trong này là Sơn Hà lệnh, còn có mười quả lê, một cái chăn, một trăm lượng bạc sư phụ kêu ta đem đến cho huynh; tiểu sư đệ bảo ta mang cho ngươi năm bộ quần áo sạch để thay đổi, hai đôi giày; còn có một ít điểm tâm của các sư đệ khác bảo ta mang theo… “

Cố Phàm ngồi xổm xuống, thương cảm vỗ gã một cái.

“Nhị sư đệ, không cần nói nữa, ta hiểu mà.”

Mạnh Viêm Bân gật đầu mạnh một cái. “Sống như sư huynh, thật sự không bớt lo được.”

“Mà nói đến sư phụ và sư đệ, bọn họ thế nào?” Cố Phàm mở túi quần áo ra, lấy một trái lê ước chừng trong tay, mở miệng hỏi.

“Bọn họ vẫn vậy. Nhưng mà…” Mạnh Viêm Bân nói tới chỗ này, bỗng nhiên dừng lại, rồi bò dậy từ dưới đất, kéo tay áo Cố Phàm nói một cách run rẩy: “Ta đã thổ lộ với tiểu sư đệ rồi, tiểu sư đệ muốn ở bên ta!”

Cố Phàm cố gắng rút lại tay áo trong tay gã, hỏi một cách kinh ngạc: “Thật à?”

Mạnh Viêm Bân ưỡn ngực, đắc ý trả lời: “Y nói y sẽ suy nghĩ thật kỹ quan hệ của chúng ta.”

Cố Phàm: “… Y nói thế khi nào?”

Mạnh Viêm Bân: “Ba tháng lẻ hai ngày trước!”

Đây tuyệt đối là từ chối mà, tuyệt đối là từ chối một cách trần trụi, đáp án này đời trước y cũng được nghe rồi, cảm giác không phải một mình mình xui xẻo thật thích!

Cố Phàm ôm tâm trạng phức tạp lần thứ hai vỗ vai Mạnh Viêm Bân, nhưng giọng nói lại không giấu được sự vui mừng: “Nhị sư đệ, cho dù như thế nào, ngươi mạnh mẽ hơn ta ngày xưa nhiều … “

“Hửm?” Mạnh Viêm Bân mơ hồ, ngây ngốc nhìn y. Cố Phàm vội vàng chuyển đề tài: “Lần này ta gây ra chuyện như vậy, sư phụ có kêu ngươi truyền đạt gì không?”

“A đúng rồi, sư phụ nói thế này.” Mạnh Viêm Bân sờ cằm gật đầu, sau đó làm ra vẻ mặt đầy nghiêm túc của Chấn Dương Tử, hắng giọng nói: “Cái tên đệ tử bất hiếu nhà ngươi, làm đại sư huynh thật là không xứng, uổng công ta ta nuôi ngươi lớn đến thế, xem ta có đánh toét da ngươi ra không!”

Cố Phàm ngây người, sau đó cúi đầu xuống, khóe miệng cong lên nhưng càng giống như đang cười khổ hơn.

Đúng vậy, sống lại một lần, y cuối cùng vẫn làm liên lụy tới sư môn, sư phụ mắng y như vậy là đáng.

“Còn có.” Mạnh Viêm Bân hắng giọng, nói tiếp: “Tiểu tử thối nhà ngươi, đi ra khỏi nhà phải ghi nhớ cho lão tử ta, thà vứt bỏ mặt mũi của Thanh Sơn Giáo, cũng không được phép bỏ mạng!”

Một luồng gió nhẹ thổi từ ngoài cửa sổ vào khiến lớp rèm cửa mỏng manh đung đưa, mang theo chút ánh nắng ấm áp hiếm hoi trong ngày đông giá lạnh.

Cố Phàm chợt ngẩng đầu lên, nắm chặt vạt áo khiến những đốt ngón tay trở nên trắng bệch, mắt y hơi lấp lánh ánh nước, mở miệng định nói gì đó nhưng lại chỉ ừ một tiếng, rồi lại cúi đầu xuống.

Khuôn mặt gầy gò già nua của Chấn Dương Tử hiện lên trong đầu y, những chuyện cũ đã qua bị thời gian phủ lấp nay bỗng như sống lại đầy màu sắc trước mắt y.

Trên đời này có lẽ có rất nhiều chuyện, rất nhiều người xấu xa vô cùng, nhưng cho dù thế nào, luôn có một số người khiến ngươi cảm thấy còn sống thật sự là chuyện rất may mắn..

Có thể sống thêm một lần nữa, thật là tốt.

“Sư huynh?” Thấy Cố Phàm không nhúc nhích, Mạnh Viêm Bân gãi sau ót, mở miệng nói: “Đây chính là lời sư phụ nói, ta cũng không có mắng ngươi nhé. Các sư đệ cũng rất nhớ ngươi, cho nên mới kêu ta vác tới đây nhiều đồ như vậy, đây đều là tấm lòng của mọi người, thiết thực hơn nhiều so với mấy lời sáo rỗng của sư phụ. À đúng rồi, còn có Sơn Hà lệnh, sư huynh ngươi xem qua không?”

Cố Phàm kịp tỉnh táo lại, vội vàng điều chỉnh lại tâm tình, liền đứng lên lấy đồ trong bao quần áo ra.

Một lúc sau.

Cố Phàm lấy bộ quần áo cuối cùng ra, tay run rẩy, từ từ xoay đầu lại, vẻ mặt ngây ngốc nhìn phía Mạnh Viêm Bân.

“Nhị sư đệ, ngươi chắc chắn thứ ngươi mang theo là Sơn Hà lệnh chứ?”

“Đương nhiên, vì sợ rơi mất nên ta còn nhét nó vào tận bên trong mà.”

“Phải, phải không? Là ta hoa mắt sao, ngươi đếm xem chỗ này có mấy mảnh đá vụn… “

“Ặc, hình như có ba mảnh?”

“Vỡ… vỡ thành ba mảnh? Sơn… Sơn Hà lệnh… ba mảnh … “

“Sư huynh? Sư huynh ngươi sao thế? Sư huynh ngươi cố chịu đựng… sư huynh ngươi tỉnh lại đi! Đại phu, mau gọi đại phu!”

Quả nhiên sự quan tâm chân thành, có lúc trở thành gánh nặng thật mà…
Bình Luận (0)
Comment