Sở Ngư hoài nghi tai mình nghe nhầm: "Gì? Cái gì vào động phòng?"
......Cái khăn voan đỏ này, tân lang này......là bản lớn lên của Tạ Hi trước mặt. Tân nương......Là chỉ kẻ hèn bất tài là hắn sao?
WTF!!!
Sở Ngư vẫn còn mơ màng nhìn chằm chằm Tạ Hi. Tạ Hi bỗng nhẹ nhàng cười, lại gần dựa đầu lên trán hắn, nhẹ nhàng nói nhỏ, câu từ mê lòng người: "Chẳng lẽ là thẹn thùng? Ngư nhi......"
Khi nói "Ngư nhi", y đột nhiên một cúi người, đem Sở Ngư ôm ngang lên. Sở Ngư chịu qua vài lần kinh hách, hiện giờ đã có thể đối diện với việc bị Tạ Hi bế công chúa, bình tĩnh để Tạ Hi tuỳ ý bế hắn lên, đi tới hậu đường đầy lụa bố đỏ thẫm.
Sở Ngư ngửa đầu nhìn cái cằm tinh xảo lát của người ôm hắn, rồi chậm rãi cúi đầu suy nghĩ về tình hình hiện tại.
Đầu tiên, hắn cùng Tạ Hi tiến vào Lăng Khư, bị Tống Kinh Nghĩa lừa bước nhầm vào trận pháp.
Tiếp theo, đứa trẻ hắn nuôi lớn rõ ràng năm nay mới 16 tuổi. Không phải là nam nhân cao hơn hắn này.
Như vậy......Tạ Hi trước mặt này là giả?
Sở Ngư yên lặng triệu hoán Tầm Sanh, đang muốn rút kiếm đâm người này lại dừng lại nghĩ nghĩ, chọc hệ thống một chút: "Cái bản cao hơn này có phải là nam chính không? Ta chọc chết y có hậu quả gì không?"
Hệ thống cười ha hả: "Thân thiện nhắc nhở ký chủ ~ trước mắt ngài chính là nam chính ~ nếu nam chính chết ~ điểm của ngài sẽ về 0 ~"
Sở Ngư toát mồ hôi lạnh, vội vàng đem Tầm Sanh ấn trở về.
Rồi, đây là nam chính...... Nhưng mà mẹ nó vì cái gì nam chính cùng hắn thành thân?!
Sở Ngư nội tâm còn rít gào, Tạ Hi đã ôm hắn đi vào trong phòng. Trong phòng không giống bên ngoài treo đầy vải đỏ thẫm, có một tấm bình phong bằng gỗ đàn ngăn cách trong và ngoài. Sở Ngư đánh giá cái giường lớn kia, có chút quen mắt. Hắn nhìn một lúc lâu, chết lặng.
Đây không phải là phòng của hắn ở Lạc Phong Cốc sao......
Sở Ngư im lặng một lát, giãy giụa rời khỏi tay Tạ Hi. Tạ Hi cũng không làm khó hắn, nhẹ nhàng thả hắn xuống. Ánh mắt y ôn nhu bao dung, giống như trời đêm đẹp đẽ.
Sở Ngư bị ánh mắt này nhìn đến cả người không khoẻ, khóe miệng giật giật, lỡ miệng gọi: "Sư đệ......"
Tạ Hi ngẩn ra, kỳ quái nói: "Ngư nhi, đã lâu rồi ngươi mới gọi ta là sư đệ."
Một tiếng "Ngư nhi" này lại càng khiến Sở Ngư không ổn, miễn cưỡng duy trì được biểu cảm bình thường, giọng nói run rẩy: "Ta......Gọi ngươi như thế nào?"
Sở Ngư sợ Tạ Hi nói ra hai từ "Tướng công" đến mức nội tâm suýt thì hỏng.
Nếu hắn nhớ không nhầm, hắn cùng Tạ Hi rơi vào ảo cảnh. Nhưng là......Nam chính truyện ngựa đực vì cái gì trong ảo cảnh sẽ cùng một tên pháo hôi như hắn kết duyên hả!
Tạ Hi biểu cảm kỳ dị: "Ngươi gọi ta bằng tên." Dừng một chút, y mỉm cười, nói: "Bất quá từ nay về sau, nếu Ngư nhi muốn gọi ta bằng cách khác, ta cũng rất vui lòng."
Ngươi mơ tưởng à!
Sở Ngư nhịn xuống xúc động muốn dựng ngón giữa, xoay người sang chỗ khác ngó trái ngó phải, không nhìn ra điểm gì sai trái. Phía sau lưng hắn bỗng dưng bị một thân hình nóng bỏng dán lên, eo cũng bị gắt gao ôm lấy. Hương tùng nhàn nhạt chiếm cứ hô hấp. Cả người Sở Ngư bị Tạ Hi ôm vào trong lòng, sửng sốt một chút, tập mãi thành thói quen mà trở tay sờ sờ đầu y: "A, sao lại nóng như thế này? Phát sốt sao?"
Bên tai vang lên tiếng cười nhẹ nhàng của nam nhân: "Nhớ ngươi."
Hơi thở y nóng rực, vụn vặt rót vào bên tai, tức khắc làm chân Sở Ngư mềm nhũn. Sở Ngư thầm mắng một tiếng, đang muốn đẩy đầu Tạ Hi ra, vành tai thình lình bị ngậm lấy. Đầu lưỡi ấm áp li3m vành tai hắn, bỗng dưng khẽ cắn một cái.
ĐM!
Sở Ngư sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng đây vẫn chưa phải điều kinh ngạc nhất. Hắn mới vừa đẩy Tạ Hi ra, bên hông lại bị ôm càng chặt. Ngay sau đó cả người hắn bị đẩy lên giường, còn chưa kịp phản ứng, nụ hôn vừa rồi liền rơi xuống trên môi hắn. Dừng một chút, Tạ Hi không chút khách khí cạy mở môi hắn, môi lưỡi nóng cháy đan chéo triền miên, hô hấp đều là hương vị của đối phương.
WTF!
Quá rồi đấy!
Là gan Sở Ngư muốn nứt, chân tay lại vô cớ có chút yếu ớt. Hắn tận lực đẩy mới miễn cưỡng đem Tạ Hi đẩy ra, hoặc là nói Tạ Hi tự mình tránh ra. Gông cùm xiềng xích trên người biến mất, Sở Ngư cất bước muốn chạy, Tạ Hi đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Y lắc đầu cười, một tay đem hắn ngăn lại, ấn trở về trên giường.
Đầu Sở Ngư "Bốp" một tiếng đập lên gối sứ, đau đến hai mắt trợn ngược lên, thiếu chút thở không được. Trong lòng hắn thầm mắng loại gối của thế giới này một tiếng.
Chờ Sở Ngư miễn cưỡng hoàn hồn, liền cảm thấy ngực chợt lạnh. Trong chốc lát, áo ngoài của hắn đã bị cởi ra, áo trong cũng bị đẩy sang hai bên, lộ ra hơn phân nửa bờ ngực tr@n trụi cùng xương quai xanh tinh xảo.
Tạ Hi quỳ trên người hắn. Hai đầu gối để bên hông, hai tay chống ở đầu của Sở Ngư. Y mỉm cười nhìn cảnh đẹp trước mắt, thần sắc trong mắt sâu không lường được.
Sở Ngư bị doạ, cả người đều cứng đờ, khóe mắt giật giật: "Sư đệ, chúng ta nói chuyện đi......Ưm."
Tạ Hi không nói gì, cúi đầu ngậm lấy môi hắn, hung hăng mà li3m m*t, hôn đến mức đầu Sở Ngư choáng váng, mơ mơ màng màng. Sau một lúc chợt thấy có bàn tay lạnh lẽo tay bò lên ngực hắn, chậm rãi vuốt v e rồi hạ xuống bụng dưới, luồn vào quần trong, ở bộ phận không thể miêu tả nào đó nhẹ nhàng xoa một cái.
Sở Ngư bỗng nhiên trừng lớn mắt.
Bên tai là tiếng gọi trầm thấp của Tạ Hi: "Ngư nhi...... Sư huynh......"
Môi lưỡi lại bị Tạ Hi hôn lấy, Sở Ngư giãy giụa đều có chút vô lực. Vặn vẹo một lúc rồi không dám động nữa.
Chân giữa bị bất ngờ chạm vào đã ngẩng lên.
ĐM!!! Đừng có nghịch như vậy!!! Đây là muốn làm gì!!! Sẽ không thật sự bắt hắn cùng Tạ Hi động phòng đi!!!
Sở Ngư duỗi tay nhéo chính mình một cái, thầm mắng bản thân vì được một nam nhân âu yếm mà có phản ứng. Hắn thở ra, giơ tay đẩy Tạ Hi một cái. Đáng tiếc lúc này Tạ Hi cao hơn hắn, nhẹ nhàng đè lại hai tay Sở Ngư, ấn lên trên đầu rồi cúi đầu hôn lên cổ Sở Ngư. Sở Ngư nhạy cảm nhất ở cổ, hít một hơi khí lạnh, nhịn không được phát ra tiếng r3n rỉ nhỏ như muỗi. Tạ Hi hai mắt sáng lên, li3m li3m hầu kết hắn, há miệng cắn.
Sở Ngư nghiến răng, không thể nhịn được nữa: "Đi xuống!"
Tạ Hi th ở dốc, ngước mắt nhìn về phía hắn, trong mắt ẩn ẩn ánh sáng nhạt: "Ngư nhi?"
Ngư nhi cái đầu ngươi!
Sở Ngư rốt cuộc tìm được không gian để th ở dốc, nỗ lực nhớ lại nguyên tác một chút. Nguyên tác có nói qua, ảo cảnh trong Lăng Khư phản ánh lại nội tâm người đi vào, làm họ trầm mê trong ảo cảnh tốt đẹp, vô thanh vô tức chết đi.
Hiện tại hắn rất thanh tỉnh, Tạ Hi lại không bình thường. Xem ra đây là ảo cạnh tạo ra bởi nguyện vọng từ đáy lòng Tạ Hi.
......Từ từ.
Ý muốn trong tâm Tạ Hi......Là muốn cùng hắn thành thân lên giường?!
Sở Ngư toàn thân cứng đờ, sau một lúc mới có thể tiếp tục suy nghĩ vấn đề này. Cho nên hiện tại, Tạ Hi trước mặt này chính là Tạ Hi, nhưng thần chí y không rõ, không biết chính mình rơi vào ảo cảnh.
Nếu hắn cùng Tạ Hi đều bị nhốt trong ảo cảnh, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Chính là điểm đột phá ảo cảnh ở đâu?
Sở Ngư vươn tay gom lại vạt áo bị gạt ra, quay đầu nhìn Tạ Hi đang dựa vào thành giường, nét mặt y hơi mang ý cười.
......Đại khái, điểm đột phá chính là khiến Tạ Hi biết bản thân đang ở trong ảo cảnh, hết thảy những điều này đều là giả.
Đây là vấn đề lớn. Những người bị nhốt trong ảo cảnh không thể suy nghĩ rõ ràng, Muốn cho Tạ Hi biết mọi thứ trước mắt chỉ là ảo giác......
Sở Ngư mặt vô cảm: "......Huynh đệ."
Tạ Hi mặt đầy ý cười: "Ừm?"
"Bỏ tay ra khỏi người ta, cảm ơn."
Tay Tạ Hi đang vuốt v e phía trên lưng Sở Ngư. Y nghe vậy liền nhướng mày, đem Sở Ngư ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lê xương quai xanh của hắn, "Ngư nhi, chúng ta đều đã bái thiên địa, động phòng gì đó là việc nên làm, cớ gì phải thẹn thùng như vậy?"
Vậy tiếc cho ngươi rồi! Ông đây là thẳng nam!
Sở Ngư ngũ quan vặn vẹo một chút, hít vào một hơi thật sâu, tự ép mình tiếp tục bình tĩnh suy nghĩ. Muốn Tạ Hi thanh tỉnh chắc chắn không thể trong một chốc là được. Việc cấp bách nhất lúc này là......Ngàn vạn đừng để bị nam chính đè!
"Tạ Hi......" Sở Ngư khống chế biểu cảm run rẩy, cười gượng: "Ta......Không quá thoải mái, đêm nay bỏ đi được không?"
Lời này vừa nói ra, quả nhiên hữu dụng. Vừa nghe hắn nói không thoải mái, sắc mặt Tạ Hi liền thay đổi, vội vàng buông Sở Ngư ra, từ trên xuống dưới tỉ mỉ mà kiểm tra: "Chỗ nào? Chỗ nào không thoải mái?"
Sở Ngư bị Tạ Hi làm cho ngứa, dở khóc dở cười mà đẩy y ra, "Chỉ là mệt mỏi thôi, ngủ đi."
Tạ Hi vẫn cau mày, lại kiểm tra một lần nữa, chắc chắn thật sự không có việc gì mới yên lòng. Y hôn lên giữa mày Sở Ngư, cởi áo ngoài, ôm Sở Ngư nằm lên trên giường. Tạ Hi nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài xõa ra của Sở Ngư, thanh âm trầm thấp: "Ngư nhi, hôm nay ta rất vui vẻ."
Động tác của y như là đang vuốt v e một trân bảo quý hiếm, động tác mềm nhẹ đến không thể tưởng tượng. Vừa trân trọng vừa sợ hãi, như là nếu dùng một chút lực sẽ làm hỏng mất.
......Ta thì rất không vui.
Hít vào hương tùng nhàn nhạt trên người nam nhân, Sở Ngư dừng một chút, rối rắm nói: "Ngươi vui vẻ là tốt rồi."
Đùa vui đấy, nếu cái ảo cảnh này thật sự thể hiện khát vọng sâu trong nội tâm Tạ Hi, vậy thì hắn......Nuôi nam chủ tốt của truyện ngựa đực thành gay rồi.
......
Khó chịu, muốn khóc.
Sở Ngư yên lặng duỗi tay che lại cúc hoa.
Nhất định là cách hắn mở cái ảo cảnh này không đúng! Tại sao nam chủ truyện ngựa đực lại cong! Trước đó không lâu không phải Tạ Hi còn đòi hắn cuốn sổ tay tán tỉnh để đi nghiên cứu sao!
Nói đến sổ tay tán tỉnh, Sở Ngư hồi tưởng lại hành động của Tạ Hi sau khi đọc qua, mồ hôi lạnh tức khắc đổ xuống.
Giống như......Tạ Hi đọc cái sổ tay kia, là muốn tán tỉnh hắn.
Chẳng qua từ trước tới giờ hắn vẫn luôn cho rằng nam chính chỉ là muốn tìm trải nghiệm thực tế, hoàn toàn không thèm để ý.
Cảm xúc trong lòng Sở Ngư phức tạp. Nơm nớp lo sợ mà nằm trong ngực Tạ Hi một đêm, cũng rối rắm một đêm. Thẳng đến khi mặt trời ló dạng mới nặng nề rơi vào giấc ngủ, lại tỉnh lại khi mặt trời bên ngoài đã lên cao, bên cạnh trống trơn không có người.
Sở Ngư lập tức kiểm tra quần áo, xác nhận cúc hoa không thất thủ mới nhẹ nhàng thở ra, từ nhẫn trữ vật lấy ra quần áo mặc vào, nâng bước đi ra khỏi phòng.
Tạ Hi đang ở ngoài luyện kiếm.
Lục Khinh An hàng năm không ở trên phong, Sở Ngư liền thay hắn đảm đương vai trò sư tôn. Kiếm pháp của các đệ tử trong phong đều là hắn dạy, Tạ Hi cũng không phải ngoại lệ, có điều hắn đối với y có thêm vài phần chiếu cố. Ngày thường Sở Ngư nhìn quen bản thu nhỏ của thiếu niên Tạ Hi luyện kiếm, tuy có tư thế rất tốt nhưng vẫn còn thiếu vài phần hương vị. Hiện giờ bản lớn lên của Tạ Hi nâng tay áo chém hoành chọn, so với trước kia càng thêm vài phần thong dong phong lưu, mờ mờ ảo ảo có phong thái của Kiếm Tiên.
Sở Ngư nhìn đến ngây ra.
Tạ Hi nghe được tiếng bước chân, lập tức thu kiếm quay đầu lại, mặt mày mang theo ý cười: "Dậy rồi sao? Cơ thể còn có gì không khoẻ không?"
Sở Ngư ho khan một tiếng, ấp úng tìm từ, nghiêm mặt nói: "Sư đệ, ngươi nên tỉnh lại."
Tạ Hi dùng bước, bàn tay ẩn trong tay áo rũ xuống không tự chủ mà nắm chặt, trên mặt vẫn là ý cười nhàn nhạt: "Ngư nhi, ngươi đang nói cái gì thế?"
"Tất cả điều này đều là giả, Tạ Hi." Khuôn mặt Sở Ngư trầm mặc, "Chúng ta hiện tại đang ở trong Lăng Khư, rơi vào ảo cảnh. Tình cảnh bây giờ nguy hiểm, ngươi cần phải lập tức tỉnh......Ư."
Tạ Hi bước lên trước, cúi đầu hôn xuống môi Sở Ngư.
Y lấp kín môi Sở Ngư, đè lại gáy hắn. Trong mắt là ý cười lạnh, môi lưỡi lại nhiệt liệt như lửa, như hận không thể đem Sở Ngư nuốt vào.
Sở Ngư bị hôn đến đầu óc quay cuồng. Hắn đen mặt đẩy Tạ Hi ra, vung tay tát lên một cái.
"Tạ Hi! Ngươi nhìn rõ ta là ai!"
Gương mặt bạch ngọc nhiều thêm một vết tay đỏ, Tạ Hi duỗi tay xoa xoa, không thèm để ý: "Ngươi là Sở Ngư."
Sở Ngư điên tiết, cố nén tức giận, không ngừng cố gắng tiếp tục nói: "Tạ Hi, nếu ngươi không tỉnh lại sẽ bị nhốt trong ảo cảnh......"
"Ngư nhi, ta có rất nhiều lời nói muốn nói với ngươi." Tạ Hi mỉm cười đánh gãy lời Sở Ngư, kéo tay hắn đi đến bàn đá trong viện ngồi xuống.
Sở Ngư nhíu nhíu mày, áp xuống tức giận đi theo ngồi xuống. Tạ Hi nắm lấy hai tay hắn, ánh mắt lại không dừng ở trên mặt Sở Ngư, chỉ im lặng nhìn về phía xa. Sau một lúc lâu, mới cười nói: "Cha mẹ ta mất tích đã lâu......Trước khi bọn họ rời đi, bảo ta ngoan ngoãn ở tại chỗ chờ bọn họ. Chờ bọn họ trở về sẽ mang một ít đồ chơi thú vị cho ta. Kết quả bọn họ đi liền không trở về. Ta ở tại chỗ đợi bảy ngày, vừa lạnh vừa đói. Khi hơi thở thoi thóp thì sư tôn tìm được rồi ta. Sư huynh, cha mẹ ta không cần ta."
Y nắm chặt tay Sở Ngư, thở dài: "Kỳ thật khi mới tới tiên môn, ta thật sự rất sợ...... Sư huynh đánh ta mắng ta. Ta không hiểu tại sao, ta hận sư huynh, nhưng mà sau đó sư huynh thay đổi......"
Ánh mắt Tạ Hi chậm rãi rơi xuống trên mặt Sở Ngư, y cười rạng rỡ, nhìn Sở Ngư thật sâu: "Sư huynh, bắt đầu từ lúc ta đâm ngươi một kiếm ở vách núi kia, ngươi liền thay đổi, không phải Sở Ngư trước kia......Ta không biết có phải ngươi muốn đền bù cho ta nên mới đối xử tốt với ta hay không, nhưng ngươi không giống như trước...... Ta rất muốn kính ngươi sợ ngươi, chính là ta làm không được."
Hắn dạy y tu luyện, dạy y kiếm pháp, dạy y tất cả mọi thứ. Rõ ràng khoảng cách cả hai gần như vậy, Sở Ngư lại vẫn là vẻ cao cao tại thượng kia.
Y muốn khinh nhờn Đại sư huynh cao cao tại thượng ấy.
Sở Ngư rõ ràng thấy được d*c vọng trong mắt Tạ Hi.
Im lặng một lúc, Sở Ngư kinh sợ nhớ lại khoảng thời gian ba năm hắn ngu muội không biết sợ cùng chung chăn gối với Tạ, sau đó cười gượng một cái: "Sư đệ, đây là hiểu nhầm thôi. Chỉ là có rất ít người quan tâm ngươi, sau đó ta với ngươi trở nên thân thiết nên ngươi mới hiểu sai cảm kích thành cảm tình."
Hy vọng là thế.
Nếu nam chính cứ theo dõi cúc hoa của hắn, việc ôm đùi sẽ chuyển thành ôm chân thứ ba mất......
"Đúng vậy, có rất ít người quan tâm ta, cho nên ta không muốn mất đi phần quan tâm này" Tạ Hi xoa xoa thái dương, thở dài, "Có đôi lúc, ngươi đối xử với ta càng tốt, ta càng sợ ngươi biến mất. Sư huynh, ta rất sợ ngươi rời đi."
Nói chuyện thất bại.
Sở Ngư không tiếp nổi nữa, thống khổ lo lắng.
***
Ảo cảnh này hết thảy không khác với hiện thực là mấy. Nếu không phải Sở Ngư giữ được ý thức, chỉ sợ sẽ thật sự cho rằng bản thân cùng Tạ Hi thành thân, ẩn cư ở nơi không người, không có phiền nhiễu của thế giới ngoài kia.
Tuy rằng hắn đã biết tâm ý của Tạ Hi, nhưng khi ở chung y cũng không làm ra điều gì phản cảm. Sở Ngư kiên định giữ vững lập trường thẳng nam, dùng lòng dạ khoan dung kỳ dị tạm thời chịu đựng Tạ Hi.
Ban ngày còn được, vừa đến buổi tối liền không ổn. Sở Ngư nỗ lực suy nghĩ biện pháp phá giải ảo cảnh lại không thể làm hại tới Tạ Hi, chỉ có thể nằm yên tùy ý để Tạ Hi đùa giỡn. Nhưng chỉ cần cúc hoa vẫn còn nguyên, hắn vẫn có thể vực dậy làm anh hùng hảo hán.
Ngày ngày qua đi, Sở Ngư cảm nhận được chân thứ ba của người nào mỗi đêm càng ngày càng nhiệt tình cọ cọ, càng thêm lo lắng cúc hoa của mình khó giữ được.
Phá giải ảo cảnh đầu tiên là vì bảo vệ mạng sống, thứ hai là vì bảo vệ cúc hoa. Nếu mạng cùng cúc hoa không thể đồng thời giữ, Sở Ngư lựa chọn cúc hoa.
Sắc mặt của Sở Ngư rõ ràng buồn rầu, Tạ Hi cúi đầu nhìn nhìn, hôn lên trán hắn: "Làm sao vậy?"
Sở Ngư qua nhiều ngày đã chết lặng, chỉ cảm thấy nếu không nhanh phá giải ảo cảnh, hắn cũng sẽ bị bẻ cong. Khóe miệng Sở Ngư giật giật, lắc đầu trở mình.
Tình huống hiện giờ rất không ổn. Mỗi lần hắn mở miệng cùng Tạ Hi nói về chuyện tỉnh lại, Tạ Hi đều sẽ mặt không đổi sắc, không nói hai lời, lấy môi chặn miệng hắn.
Vì điểm nên Sở Ngư cũng không dám lấy Tầm Sanh ra tự vệ, sợ kích động quá sẽ đâm chết Tạ Hi.
#_(:3)∠)_ Đùi nhà ta muốn đè ta, làm sao đây? Online chờ gấp #
Trong lòng hắn run sợ. Mắt thấy kỳ hạn nửa tháng ngày một tới gần, Sở Ngư bị bất đắc dĩ, điên cuồng oanh tạc hệ thống. Hắn dùng các loại đánh giá kém để ức hiếp, hệ thống mới miễn cưỡng cho một nhắc nhở, tuy rằng đó chỉ là hạ sách.
Ý niệm trong lòng Tạ Hi hóa thành ảo cảnh là phong cảnh bình yên, tốt đẹp, không dính nửa điểm dơ bẩn cùng máu tanh. Nếu muốn làm Tạ Hi thanh tỉnh, ngoại trừ thuyết phục, còn phải có tác động từ bên ngoài.
Sở Ngư yên lặng cùng hệ thống giao lưu xong, mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân.
Sở Ngư không khỏi có chút sững sờ. Nghĩ lại thì nam chính lớn lên so với nguyên chủ nhiều hơn ba phần tuấn mỹ. Chỉ là cùng chung chăn gối ba năm, làm thế nào một nam chủ tốt của truyện ngựa đực lại cong?
Hắn nhìn chằm chằm người đối diện, Tạ Hi đã sớm tỉnh lại, nhịn không được mở mắt ra, cười: "Ngư nhi, ngày thường ngươi dùng mọi cách kháng cự, không chịu nhìn thẳng ta, hoá ra là nhân lúc ta ngủ nhìn lén sao?"
Huynh đệ, thứ cho ta nói thẳng, ngươi nghĩ nhiều rồi......
Sở Ngư yên lặng mà quay mặt đi, một khắc sau lại bị vặn trở về. Tạ Hi mang sắc mặt nghiêm túc: "Ngư nhi, chẳng lẽ ta lớn lên rất xấu sao? Vì sao không muốn nhìn thẳng ta?"
Sở Ngư mặt đầy thống khổ: "...... Không, chính là bởi vì ngươi lớn lên quá đẹp, ta mới không nỡ nhìn thẳng."
Mấy ngày nay hắn tay tiện chọc mở khu bình luận một lần, quả nhiên khắp nơi đều là bình luận "Mỹ nam khắp thiên hạ đều làm gay", "Hỉ hỉ hỉ hỉ hỉ", "Niên hạ là nhất", "Tiểu công mau mau đè thụ đi". Hắn nhìn xuống thể loại của《 Chí Tôn Kiếm Tiên》quả nhiên bị đổi thành thể loại đam mỹ.
......Bởi vì tính hướng nam chính thay đổi, thể loại cũng thay đổi, người đọc cũng thay đổi. Hiện giờ khu bình luận đều là hủ nữ kêu gào.
Sở Ngư nghĩ đến chuyển biến đáng tiếc này, không khỏi rơi lệ. Cằm bỗng nhiên bị nắm, Sở Ngư ngước mắt, môi lưỡi liền bị ngậm lấy.
Sở chết lặng, cảm giác chính mình sắp cong Ngư sâu sắc cảm thấy: Nếu không hành động sớm, cúc hoa khó mà giữ được.
Chiến dịch bảo hộ cúc hoa, bắt đầu!
***
Trong ảo cảnh, tiểu viện của Sở Ngư tại Lạc Phong Cốc trồng hai cây phong. Khi gió thu lạnh run thổi, lá phong đỏ nhẹ nhàng rơi xuống, cảm giác có vài phần hiu quạnh. Tạ Hi khoanh tay nhìn lá phong rơi, mày nhăn chặt. Từ đó lá phong không rụng nữa.
Mỗi ngày, vào buổi trưa, Tạ Hi đều sẽ ôm Sở Ngư ngồi dưới cây phong đọc sách. Tạ Hi đọc rất nghiêm túc, đôi lúc như nếm được đường, khóe môi còn toát ra ý cười. Sở Ngư đầu đầy mồ hôi lạnh, không biết làm gì.
Hắn căn bản không nhìn thấy chữ viết trên sách Tạ Hi đang đọc.
Nếu còn tiếp diễn như vậy, không chỉ hắn phát điên, chính Tạ Hi cũng sẽ hoàn toàn hãm vào trong ảo cảnh, thần trí không rõ, thần hồn khó giữ được.
Hôm nay gió thu cũng lạnh thấu xương, Sở Ngư sa đọa mà rúc vào trong ngực Tạ Hi, ngẩng đầu yên lặng nhìn chằm chằm cây phong đỏ không rụng lá. Tay hắn sờ lên Tầm Sanh, nhẹ nhàng tránh khỏi ôm ấp của Tạ Hi, đứng lên: "Sư đệ, ngươi nên tỉnh."
Những lời này Sở Ngư mỗi ngày đều lặp lại ba bốn lần, Tạ Hi lại chỉ là nhàn nhạt cười, ánh mắt bao dung sủng nịch, bình tĩnh mà nhìn Sở Ngư: "Ngư nhi, ngươi đang nói cái gì vậy?"
Sở Ngư lắc đầu, chuẩn bị tốt tâm lý, bỗng nhiên rút ra Tầm Sanh, đâm thẳng vào bụng mình.
Tạ Hi đột nhiên biến sắc, hoảng sợ vô cùng: "Sư huynh! Dừng tay!"
Kiếm ở trong tay Sở Ngư, Tạ Hi ngăn không kịp. Tầm Sanh sắc nhọn, đâm một kiếm, máu đỏ trào ra. Đau nhức từ bụng truyền đến, sắc mặt Sở Ngư nháy mắt tái nhợt, trước mắt biến thành màu đen. Hắn hoảng hốt cảm giác hồ bị Tạ Hi ôm lên, bên tai là tiếng nỉ non sợ hãi, mùi máu nhàn nhạt xộc vào mũi, quanh quẩn không tan.
Không biết qua bao lâu, mọi thứ trước mắt Sở Ngư rõ lên.
Lọt vào trong tầm mắt hắn là một gương mặt dính đầy nước mắt, cặp mắt trong đen như mực tràn đầy tơ máu. Sở Ngư híp híp mắt, thấy rõ gương mặt tuấn tú trước mắt này là vẻ ngoài trẻ con, tức khắc nhẹ nhàng thở ra.
Một kiếm này đúng là không uổng phí, tốt xấu gì cũng phá được ảo cảnh.
Bụng còn có chút đau, trạch nam thật sự không muốn chọc chính mình tàn nhẫn như vậy. Nếu chỉ đổ máu còn được, nhưng này cũng quá sức, đau đến không chịu được. Hắn rầm rì chọc chọc ngực Tạ Hi: "Tỉnh rồi?"
Tạ Hi cứng đờ, nâng tay áo lau nước mắt. Y nhìn Sở Ngư một lát, sắc mặt xám trắng: "Sư huynh, ta sai rồi, huynh không cần không để ý tới ta......Đừng rời bỏ ta, ta sẽ thu lại những tâm tư đó, thực xin lỗi, sư huynh, huynh đừng giận......"
Sở Ngư nghe y nói năng lộn xộn mà xin lỗi, yếu ớt lắc đầu: "Được rồi, đây là chỗ nào?"
Hiện tại chưa cần cùng nam chính thảo luận đến tính hướng hay nhu cầu tăng dân số cấp bách của Tu Chân giới. Nam chính còn nhỏ, vẫn có thể quay lại làm nam chủ truyện ngựa giống. Hiện tại điều quan trọng là......
Thời gian Lăng Khư đóng cửa chỉ còn cách bảy ngày.
Dựa theo cốt truyện, Tạ Hi phải ở lại còn hắn phải rời đi.
Nhưng mà nhìn bộ dáng này của nam chính, chỉ cần hắn đi chỗ nào y sẽ theo tới chỗ đó, căn bản sẽ không rời đi nửa bước. Muốn nam chính an tâm ở lại tu luyện thật sự là một vấn đề lớn.
Sở Ngư âm thầm thở dài, quét mắt nhìn khắp nơi. Bốn phía lại không phải chiến trường hoang vắng trong tưởng tượng của hắn mà là một biển hoa. Những bông hoa tím nho nhỏ, hương thơm bay khắp biển hoa. Sở Ngư thậm chí còn cho rằng bọn họ đã rời khỏi Lăng Khư.
Hắn nhìn chằm chằm biển hoa xa xa một lúc lâu, trong đầu chợt hiện lên một ký ức. Trước khi tiến vào Lăng Khư, Sở Ngư từng âm thầm thề sẽ điên cuồng tăng độ hảo cảm, nhưng sau một chuyến ở ảo cảnh của Tạ Hi, hiện giờ tiếp tục nâng độ hảo cảm chính là tương đương với đem cúc hoa dâng lên. Sở Ngư không có ngu như vậy.
Hắn không nên tiếp tục nâng độ hảo cảm, tình cảm của nam chính với hắn đã có chút lệch lạc. Giờ phút này hắn cần phải giữ khoảng cách với nam chính......
Sở Ngư dừng một chút, lạnh lùng mở miệng: "Tạ Hi."
Tạ Hi khẽ run lên, chậm rãi gục đầu xuống, biểu cảm hiu quạnh.
Sở Ngư tìm về dáng vẻ lãnh diễm cao quý hằng ngày, tiếp tục nói: "Ngươi biết mình làm sai cái gì chưa?"
Tạ Hi mím môi, sau một lúc lâu, thấp giọng nói: "Ta không sai."
......
Sở Ngư nghẹn một chút, giận dữ phất tay áo, xoay người: "Huynh trưởng như cha, ta đối đãi với ngươi như huynh trưởng, ngươi lại sinh ra tâm tư bất kính. Ta có thể bỏ qua khi ngươi ở trong ảo cảnh thần chí không rõ, những cử chỉ bất kính ta có thể tha thứ, nhưng......" Sở Ngư cắn chặt răng, vẫn nói ra, "Ngươi và ta từ đây không cần gặp lại nữa."
Đùi này hắn thật sự không dám ôm.
Hắn nói xong, không dám quay đầu lại nhìn biểu cảm của Tạ Hi, nhấc chân hướng phía trước đi. Mới đi được hai bước, eo bỗng dưng bị gắt gao ôm lấy, thiếu niên giọng mang theo run rẩy nức nở: "Sư huynh......Ta cầu xin huynh, cầu huynh đừng bỏ ta đi, huynh đã nói, sẽ không rời bỏ ta......"
Sở Ngư trầm mặc, chớp chớp mắt. Cơ mặt có chút run rẩy. Xui xẻo nhất là nơi nam chính đang ôm chính là nơi mà hắn tự đâm mình một nhát. Hắn thống khổ cúi đầu, nhìn cánh tay đang gắt gao ôm ở bên hông, vô cảm duỗi tay cạy ra.
Tạ Hi nức nở khóc: "Sư huynh ta sai rồi, ta sai rồi, ta không nên như thế......Ta đã biết, chỉ là ta không muốn tỉnh lại......"
Sở Ngư đau đến muốn khóc. Hắn cố nhịn đau, đang muốn nói ra vài câu tàn nhẫn lại bỗng nhiên phát hiện điều không đúng.
Tạ Hi vừa mới nói gì?
Nói gì cơ?
Mẹ nó???
Hoá ra Tạ Hi vẫn luôn tỉnh táo?! Vậy vì sao thà chết cũng không chịu nghe lời nói hắn, không chịu rời khỏi ảo cảnh?!
Sở Ngư lần này là thật sự tức giận, kéo tay Tạ Hi ra, mặt vô biểu cảm mà đi thẳng về phía trước.
Tạ Hi che mắt, run giọng kêu: "Sư huynh......"
Sở Ngư đau đầu, cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn là không nhịn được. Lời nói tàn nhẫn đang ấp ủ định nói ra lại chợt thấy phía sau Tạ Hi chợt loé hắc ảnh.
Nam chính chết đến nơi rồi mà còn có thời gian làm trò!
Sở Ngư không kịp nghĩ ngợi đột ngột nhào lên, Tầm Sanh ra khỏi vỏ chặn lại công kích. Sở Ngư chỉ cảm thấy phía đối diện truyền đến sức lực cực lớn, vết thương trên bụng mới vừa khép miệng lại chịu chấn động mà rách ra. Trong cổ họng trào lên vị tanh, Sở Ngư ho ra một búng máu, lệ quang lấp lánh. Mãi hắn mới thấy rõ cái gì đã công kích hắn.
Một đoạn dây leo thô dài đầy gai......?
Phía sau bỗng dưng có kiếm quang chợt lóe, dây leo kia bị chặt thành ba khúc. Những đoạn dây leo rơi xuống đất giống như là có sinh mệnh, kịch liệt vặn vẹo giãy giụa. Sở Ngư vừa nhìn vừa thở phào, phía sau liền bị người ôm vào trong lòng. Giọng Tạ Hi nho nhỏ, như là sợ chọc giận hắn: "Sư huynh......Huynh chảy máu......"
Đã sớm chảy rồi.
Khoang miệng Sở Ngư đầy vị máu, hắn lấy ra đan dược nuốt xuống, mắt không rời khỏi dây leo kia. Xem ra thứ âm thầm giết những người bị nhốt trong ảo cảnh chính là thứ này. Biển hoa lớn như vậy, dây leo không biết còn có bao nhiêu. Không nên ở nơi này quá lâu.
Hắn không tiếng động tránh khỏi Tạ Hi, có chút khập khiễng mà rút kiếm rời đi.
Tạ Hi duỗi tay, vẫn là không dám giữ chặt Sở Ngư. Im lặng một lát, y mím môi từ xa đuổi theo hắn.
Sở Ngư ban đầu tới Lăng Khư là để xem náo nhiệt, không có ý định tìm bảo bối gì. Không nghĩ vừa mới rời khỏi biển hoa liền thấy một cái gương đồng cổ đầy rỉ sét nằm phía trước, hoa văn huyền ảo khắc trên gương. Sở Ngư không nghĩ nhiều, giơ tay cầm lấy rồi tiếp tục đi về phía trước.
Tạ Hi vẫn cách một đoạn theo sau hắn, không xa không gần. Tùy thời có thể xông lên bảo vệ hắn, nhưng sẽ không quấy rầy đến hắn.
Như vậy, hai người một trước một sau chậm rãi đi bộ mấy ngày, Sở Ngư rốt cuộc phát hiện điểm không thích hợp. Thể chất của người Tu Chân khác hẳn với người thường, tốc độ tự chữa trị cực nhanh. Nhưng đã qua hai, ba ngày, vết thương trên bụng hắn vẫn chưa tốt lên.
Trong nguyên tác nói như thế nào?
"Bị thương ở Lăng Khư, phải sử dụng đồ lấy được trong Lăng Khư mới có thể chữa khỏi."
ĐM! Hắn hoàn toàn quên mất!
Sở Ngư thống khổ chịu đựng, tìm phương hướng đi tìm dược.
Lăng Khư rất lớn, không rõ biên giới ở đâu. Bên trong có núi non trùng điệp, có rừng trúc, có biển hoa, cũng có chiến trường hoang vắng. Ngoại trừ bầu trời vĩnh viễn một màu xám nhạt cùng mùi hương kỳ lạ trong không khí, nơi đây với thế giới bên ngoài cũng không có nhiều khác biệt.
Điều này dẫn tới việc Sở Ngư phải bôn hai, ba ngày mới tìm được dược liệu.
Sở Ngư duỗi ngón tay đếm số ngày, hai ngày nữa lối vào Lăng Khư sẽ đóng lại. Nếu không nhanh chóng rời đi, hắn sẽ bị nhốt lại mười năm cùng với nam chính.
Nghĩ đến nam chính, Sở Ngư dừng một chút, vẫn là không quay đầu lại. Mấy ngày này hắn đều cố tình làm lơ Tạ Hi. Nếu về sau không thể ôm đùi, hắn cũng sẽ không cùng Tạ Hi kết thù. Hắn là đại đệ tử của Lục Khinh An, là nhị công tử Sở gia, từ nay về sau không thể cùng Tạ Hi có quan hệ.
Như vậy với ai cũng tốt.
Sở Ngư im lặng làm lơ một tia không đành lòng trong ngực, lấy ra thước đo thiên văn, xác định vị trí rồi chầm chậm đi tới lối ra của Lăng Khư. Trong Lăng Khư không ai dám ngự kiếm phi hành, sợ khi bay đụng phải một cái khe nứt không gian.
Tạ Hi vẫn như cũ, trầm mặc đi theo phía sau Sở Ngư.
Sở Ngư không nỡ nói ra mấy câu nhẫn tâm như "đừng đi theo ta". Hắn thở dài, dù sao cuối cùng hắn vẫn sẽ cho y theo cùng.
Đi bộ hai ngày, cuối cùng Sở Ngư cũng thấy được lối vào. Sở Ngư còn chưa có cơ hội thở ra, liền nghe được tiếng giao đấu truyền đến từ phía trước.
Sở Ngư dè chừng dựa vào sau một thân cây, nhìn về phía trước.
Là nhóm người cùng hắn tiến vào Lăng Khư, bao gồm cả Tống Kinh Nghĩa. Đối diện bọn họ......Là tu sĩ?
Không đúng, chỉ có mười tu sĩ được vào Lăng Khư, tại sao lại có thêm mấy người này?
Tống Kinh Nghĩa bị thương, che ngực tức giận mắng: "Đám người tà ma ngoại đạo các ngươi tại sao lại ở đây!"
Đối diện đứng hơn mười người, áo đen thêu huyết văn. Linh lực tất cả đều tím đen, đúng là ma tu. Kẻ cầm đầu khẽ cười một tiếng, từ từ nói: "Bằng không các hạ cho rằng ta ngàn dặm xa xôi đến Tiêu Hà là để chờ trùng nở sao? Ha, chính đạo tu sĩ các ngươi gọi đám trùng đấy quá khó nghe rồi. Linh trùng đẻ trứng, lớn lên trong linh mạch, chính là linh vật của thiên địa. Rõ ràng phải gọi là Phệ Linh Trùng."
Nguyên chủ có ký ức về việc này.
Trong truyền thuyết kể rằng Phệ Linh Trùng có thể cắn nuốt cấm chế phong ấn, cơ thể trùng khó thối rữa.
Mẹ nó, hắn hình như đã nghe được sự tình quan trọng nào đó.
Sở Ngư ngồi xổm xuống xem náo nhiệt, không nói lời nào.
"Được rồi, nếu tình hình trước mắt đã rõ ràng, đem linh thảo giao ra đây." Thanh âm của người đó đột nhiên trầm xuống. Sở Ngư không biết tên hắn, đành phải tiếp tục an tĩnh mà xem náo nhiệt.
Mấy đệ tử chính đạo đều bị thương, hai mắt nhìn nhau rồi đồng thời nhìn về phía Tống Kinh Nghĩa đang giữ linh thảo.
Sắc mặt Tống Kinh Nghĩa cực kỳ khó coi, không thể làm gì.
Bọn họ trong Lăng Khư ít nhiều đều bị thương, đám ma tu này lại được nghỉ ngơi dưỡng sức. Ở lối vào ôm cây đợi thỏ, có chuẩn bị mà đến.
Cắn chặt răng, Tống Kinh Nghĩa nghiêm nghị nói: "Hôm nay vì cứu chư vị, tại hạ tạm thả thứ những kẻ gian này." Sau đó lấy ra hộp ngọc chứa linh thảo, ném qua.
Người kia nhận lấy, mở ra nhìn thoáng qua, gật đầu: "Các ngươi có thể đi."
Sắc mặt mấy tiểu bối chính đạo rõ ràng rất khó coi, nửa tin nửa ngờ, đầy mặt đề phòng mà đi tới lối vào Lăng Khư. Chờ bọn họ đi rồi, một tu sĩ ma đạo mở miệng: "Thiếu chủ, ngài......Vì sao không giết hết bọn chúng?"
Kẻ cầm đầu kia lắc đầu: "Tuy rằng chúng ta có chuẩn bị mà đến, trên người bọn chúng cũng có không ít đồ vật. Nếu chúng bị ép tới đường cùng rồi liều mạng, chẳng phải sẽ vừa rắc rối vừa lãng phí thời gian sao?"
Sở Ngư nghe mà liên tục gật đầu, lại vì Tống Kinh Nghĩa thiếu cốt khí mà lắc đầu. Hắn nhìn mấy tu sĩ ma đạo kia, ngồi xổm đến hai chân sắp mất cảm giác.
Tại sao còn chưa đi?
"Các hạ xem náo nhiệt cũng đủ rồi, không muốn đi ra sao?"
Thiếu chủ kia đột nhiên cười nói ngọt ngào, giống như người quen đùa giỡn với nhau nhưng lại dọa Sở Ngư sợ tới một thân mồ hôi lạnh. Đề phòng bị bẫy, hắn tiếp tục ngồi xổm dưới tàng cây, không lên tiếng.
Trên người hắn hiện tại có thương tích, không nên tham gia vào nhiều sự việc.
"Dưới tàng cây."
Người nọ bình đạm mở miệng, Sở Ngư vừa nhấc đầu, liền nghe "Keng" một tiếng. Tạ Hi vẫn luôn theo sau hắn nhào lên chặn lại một kiếm.
Thiếu chủ kia khoanh tay đứng trước thân cây, nhìn thoáng qua Sở Ngư, lại nhìn nhìn Tạ Hi, thanh âm kinh ngạc: "Là các ngươi?"
Dừng một chút, trong giọng nói mang theo sát ý: "Không nghĩ tới sẽ chạm mặt với hai vị. Nếu đã gặp, liền không cần rời đi."
Sở Ngư nhanh chóng tính toán tình thế trước mắt: Hắn cùng Tạ Hi bôn ba nhiều ngày, tinh thần đều có chút mệt mỏi. Mấy ngày qua Tạ Hi chưa từng đả tọa, hắn lại bị thương. Cứ như vậy đối đầu với hơn mười tu sĩ ma đạo mang theo sát khí nồng nặc, tinh thần no đủ, thì chẳng khác gì tự sát.
Nhanh chóng nhìn lướt qua nhẫn trữ vật, Sở Ngư chậm rãi thở phào một hơi.
Có lẽ hắn sẽ không chết, nhưng Tạ Hi sẽ chết.
Vẫn là câu nói kia, nếu mà nam chính chết thì rất không vui rồi.
Sở Ngư không nghĩ nhiều, rút kiếm kêu to: "Tạ Hi!"
Tạ Hi vừa mừng vừa sợ, xoay kiếm chắn một sát chiêu của mấy tu sĩ đối diện, quay đầu lại nói: "Sư huynh, sư huynh, huynh nguyện ý nói chuyện với ta?"
Nhóc con ngươi có thể đừng lập mấy loại flag này nữa không, rất có lỗi với thân phận nam chính của ngươi đấy......
Sở Ngư không nói gì một lát, tránh vài đường kiếm chém tới, trầm giọng nói: "Muốn ta không giận? Được, ngươi lập tức rời đi, ta sẽ theo sau."
Tạ Hi sửng sốt: "Không thể."
"Việc này không thể thương lượng, nếu không về sau đừng gọi ta là sư huynh." Sở Ngư vô cảm quay mặt đi. Miệng vết thương trên bụng lại nứt ra, hắn tức khắc hối hận lúc trước sợ lãng phí thời gian mà không dùng thuốc trị thương.
Sắc mặt Tạ Hi tái nhợt, hốt hoảng nói: "Sư huynh, huynh đừng không để ý tới ta......Huynh, huynh sẽ theo sau sao? Nhất định sẽ theo đúng không?"
Sở Ngư dừng một chút: "Nhất định sẽ."
Hắn đương nhiên không muốn bị nhốt lại trong cái nơi chim cũng không thèm ỉa này tận mười năm.
Tạ Hi im lặng một chút: "Cái kia, sư huynh, huynh thật sự sẽ tha thứ cho ta?"
Sở Ngư nói: "Chỉ cần ngươi lập tức rời đi."
Tạ Hi cắn chặt răng, một kiếm đẩy ra mấy tu sĩ đối diện, thân hình như gió, một lát liền biến mất khỏi tầm mắt Sở Ngư.
Sở Ngư lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lại nghe thiếu chủ kia cười nói: "Sở Ngư? Tiêu Hà Sở gia nhị công tử? Sư đệ ngươi đã bỏ ngươi mà chạy trốn, từ bỏ chống cự đi."
Sở Ngư hung hăng lau xuống vết máu trên môi, khịt mũi: "Ngươi hiểu cái rắm!"
Đứa nhỏ Tạ Hi này đối với hắn có chấp niệm không muốn xa rời mãnh liệt đến đáng sợ. Chỉ cần hắn tha thứ cho Tạ Hi, bảo y lập tự sát y cũng sẽ không có một chút do dự.
Loại tình cảm này sâu đậm tới mức đáng sợ. Vì thế mà Sở Ngư mới càng muốn giữ khoảng cách với Tạ Hi.
Chờ Tạ Hi đi xa một chút, hắn lập tức lấy ra một cái bát kim sắc từ trong nhẫn, trở tay kích hoạt. Kim quang chợt lóe, đem Sở Ngư kín mít bảo hộ ở bên trong.
Thiếu chủ ma đạo nhận ra vật ấy, sửng sốt một chút rồi đột nhiên cười rộ lên: "Ngươi tính ngồi lại đây luôn hả? Ta đang chờ Phệ Linh Trùng, cho dù Lăng Khư đóng cửa vẫn có thể đi ra ngoài. Ngươi định an tọa tại đây mười năm sao?"
Sở Ngư mặt vô cảm: "Không cần ngài lo lắng."
Thiếu chủ ma đạo cười lạnh một tiếng, cũng ngồi xếp bằng xuống không đi.
Thời gian dần dần qua đi, bầu trời màu xám khói bỗng nhiên chậm rãi tản ra, dần dần lộ ra huyết sắc. Sở Ngư hoảng hốt nghe được tiếng Tạ Hi gọi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Với người Tu Chân mà nói, mười năm bất quá chỉ là một cái búng tay, một cái chớp mắt.
Hắn tại đây an tọa mười năm. Cốt truyện hiện tại bị lệch nhưng là 10 năm sau, nói không chừng Tạ Hi sẽ quay trở lại làm nam chủ truyện ngựa đực.
Cấm chế quanh Lăng Khư đóng lại.
Những người canh giữ ở ngoài Lăng Khư sắc mặt khác nhau. Tống Viễn Trác lắc đầu thở dài, làm như tiếc hận: "Đáng tiếc, Sở sư điệt vẫn chưa trở ra."
Đại não Tạ Hi ong một tiếng.
Tống Kinh Nghĩa trong mắt ẩn giấu vui sướng khi người gặp họa, vẻ mặt lại là biểu cảm tiếc nuối: "Không nghĩ rằng Sở sư đệ sẽ xả thân giúp Tạ sư đệ trốn thoát......"
Sắc mặt Tạ Hi thảm không nỡ nhìn.
Sắc mặt Lục Khinh An trầm xuống, đè lại bả vai Tạ Hi: "Hi nhi!"
Tạ Hi trong mắt đầy tơ máu, run giọng nói: "Sư tôn......Sư tôn, con đánh mất Đại sư huynh rồi......"
Lục Khinh An im lặng.
Tạ Hi đột nhiên tránh khỏi tay Lục Khinh An, nhào tới lối vào Lăng Khư như phát điên, gào đến thê lương: "Sư huynh! Sư huynh! Sư huynh!"
Nhưng lối vào Lăng Khư đã đóng.
Tạ Hi ngơ ngác ngã xuống, nước mắt đầy mặt, lẩm bẩm nói: "Huynh gạt ta......"
Cả cuộc đời y, không có xuân thu, chỉ có đông hạ. Ốm đau hay bệnh tật, không có cách giải.
(Đoạn này bản gốc là một đoạn thơ: 他的此生,没有春秋,只有冬夏。非寒即炎,终不得解。Ý là Tạ Hi khổ sở vì phải xa/ đánh mất Sở Ngư.)
___________________________________________
Chúc mọi người năm mới vui vẻ nha
Chương này dài kinh Dài gấp ba lần mấy chương trước luôn