Sở Ngư nghiêm mặt, ngữ khí nghiêm túc: "......Kỳ thật, vừa rồi ta là giúp sư đệ chữa thương."
Ba người nhìn chằm chằm Sở Ngư, không nói lời nào.
Sở Ngư mặt không đổi sắc: "Ta có chút nóng nên mới cởi áo. Môi với cổ......Là bị côn trùng cắn."
......Côn trùng cũng to quá đi.
Lục Khinh An nhàn nhạt dời mắt, bộ dáng miễn cưỡng tin tưởng lời giải thích của Sở Ngư. Tam sư đệ kiên định bất di đi theo sư tôn, cũng yên lặng xoay đầu.
Chỉ có Sở Thanh hai mắt hồng hồng, sụt sịt nhìn chằm chằm Sở Ngư, đầy chờ mong nói: "Thật không?"
Sở Ngư lần đầu tiên cảm thấy đệ khống đại ca thật đáng yêu, vội vàng gật đầu: "Thật!"
Sở Thanh cười đến dữ tợn: "Vậy ta đi chặt đứt của quý của y, đệ đệ hẳn là không có ý kiến đi?"
Mẹ nó! Hỏi ý kiến ta làm gì!
Sở Ngư sửng sốt chớp mắt, đen mặt. Mắt thấy Sở Thanh vén tay áo hướng về phía phòng liền vội vàng giữ chặt hắn, lau mồ hôi lạnh không tồn tại: "Đại ca......"
Ngươi đừng tùy tiện lập flag nữa! Tiểu đệ của nam chính không phải vật những pháo hôi như chúng ta có thể chạm vào!
"Đại ca......Phụ thân và mẫu thân sao rồi?" Nghĩ đến khuôn mặt trẻ tuổi của Sở gia gia chủ cùng gia chủ phu nhân, Sở Ngư miễn cưỡng nói ra tôn xưng này.
Sắc mặt Sở Thanh phức tạp, vừa dữ tợn vừa mất mát. Hắn xoa đầu Sở Ngư, thở dài, ôn thanh nói: "Chắc hẳn đệ đệ cũng biết rồi. Hiện giờ ma đạo tiến công, Thanh Đồ tình thế rất khẩn trương. Ma tu thường xuyên ẩn núp trong người của liên minh chính đạo, không nơi nào bọn chúng không thâm nhập được, đều là những sát thủ thủ đoạn giết người tàn nhẫn. Phụ thân và mẫu thân mấy ngày nay vẫn luôn thương lượng việc bố trí đại trận bảo vệ Thanh Đồ, buổi trưa hôm nay đã đi đi tổ chức bày trận, chỉ sợ mấy ngày sắp tới sẽ không về."
Hắn ấm áp cười cười: "Trên đường tới đây ta đã truyền phù cho họ, biết đệ đệ bình an trở về, hai người nhất định sẽ rất cao hứng."
Thấy Sở Thanh không chút nào không đề cập tới lo lắng tra tấn hắn phải chịu suốt mười năm qua, tảng đá vẫn luôn treo trong lòng Sở Ngư rơi xuống, lại có chút mạc danh cảm động, gật gật đầu, nghiêm nghị nói: "Ngày mai đệ cũng tham gia tiêu diệt ma tu."
Trên chiến trường, tu sĩ Trúc Cơ hoàn toàn là nhân vật pháo hôi. Tu sĩ Kim Đan kỳ tuy rằng không thể nói là đầy đường, lại cũng có không ít đã chết. Sở Thanh ở Thanh Đồ mấy năm, tự nhiên rõ ràng trong đó nguy hiểm, sắc mặt lập tức biến đổi, giữ chặt Sở Ngư: "Đệ đệ, đệ không thể đi!"
Sở Ngư: "......Vì cái gì?"
Sở Thanh khuôn mặt lộ vẻ không đành lòng, tuy rằng không nói, nhưng ánh mắt phảng phất chính là đang nói: "Đệ đệ ta mảnh mai đáng yêu, làm sao có thể đi đến nơi nguy hiểm như vậy." Sở Ngư bị nhìn đến lông tơ dựng ngược, yên lặng lui về phía sau hai bước.
Lục Khinh An quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Sở Thanh, Ngư nhi đã là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ."
Nếu như không phải vì bị Lăng Khư mạc danh áp chế nhiều năm, Sở Ngư chắc chắn đã tiến xa hơn tu vi Kim Đan sơ kỳ.
Sở Thanh như cũ mặt lộ vẻ không đành lòng: "Không được, đệ đệ đến người nhà cũng chưa gặp qua vài lần. Vạn nhất có chuyện gì không hay xảy ra, Sở gia thật sự không thể chấp nhận."
Lục Khinh An đã sớm biết Sở gia một nhà này tính bao che cho con rất nặng, giờ phút này cũng không biết nói gì. Suy nghĩ một lúc lâu, gật gật đầu: "Nếu như thế thì, Ngư nhi......"
"Sẽ về doanh trại Sở gia!" Sở Thanh sợ đệ đệ bảo bối nhà mình lại bị ai đó bắt cóc, đề phòng mà liếc nhìn phòng Tạ Hi một cái, "Lục tiền bối có ý kiến gì không?"
Lục Khinh An nói: "Ta không có ý kiến, nhưng là Ngư nhi thoạt nhìn tựa hồ có ý kiến."
Sở Thanh vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn về phía Sở Ngư.
Sở Ngư run lên ba cái.
Đối mặt với toàn gia tinh thần bao che cho con đến mức đáng sợ này hắn cũng quá căng thẳng. Mặc dù Sở Ngư vẫn có làm nũng bán manh, ngẫu nhiên chiếm tiện nghi, nhưng Sở Thanh sẽ thật sự nghe lời của tên gay này?
Ở Sở gia mà nói, có khả năng hắn sẽ bị Sở gia giam lỏng. Có bao nhiêu cái công chúa khống kia sẽ tận lực khuyên nhủ hắn không tham gia chiến trường? Tuy rằng Sở Ngư đối với chiến trường đổ máu không có mấy hứng thú, nhưng đại chiến chính ma bùng nổ cũng ít nhiều cùng hắn có chút quan hệ. Hắn thật sự không muốn mất mặt vì đem nồi này đẩy đi.
Huống hồ Sở Ngư còn muốn đi trả thù Tống Kinh Nghĩa, không đi sao được.
Ở đây có Lục Khinh An, Tạ Hi sẽ không dám làm cái gì quá sự, huống chi y hiện tại còn đang chịu thương.
Trong lòng có kế, Sở Ngư lắc đầu, thuận miệng chọn cái lý do: "Sư đệ bị thương, đệ muốn ở lại trông chừng y một vài ngày. Chờ phụ thân cùng mẫu thân trở lại, làm phiền đại ca thông báo cho đệ."
Sở Thang vẻ mặt tan nát cõi lòng: "Đệ đệ, đệ thật sự cùng tên nhãi kia......"
Sở Ngư đen mặt: "Không có khả năng!"
Chúng ta chỉ là huynh đệ vui vẻ với nhau thôi!
Sở Thanh không cam lòng, càng không yên tâm, sắc mặt hơi trầm xuống, nghiêm mặt nói: "Không được, đệ đệ, không nên tùy hứng."
Sở Ngư thấy sắc mặt hắn khó coi, suy nghĩ một chút, bừng tỉnh đại ngộ: Đệ đệ bảo bối mất tích mười năm đã trở lại, Sở Thanh dù có bao nhiêu chiều chuộng nguyên chủ lúc này sẽ không thể thỏa hiệp. Nếu hắn tiếp tục cự tuyệt, không khỏi cũng quá mức khác thường.
Sở Ngư đột nhiên có chút hâm mộ nguyên chủ. Một cái pháo hôi như vậy lại có bao nhiêu người sủng ái.
Quay đầu lại nhìn phòng Tạ Hi, Sở Ngư hơi hơi thở dài: "Vậy đi, đại ca, đệ đi theo huynh."
Tạ Hi hẳn là không có vấn đề gì. Miệng vết thương đều đã khép lại,m. Ngủ say như vậy, đại để là bởi vì quá mệt mỏi.
Lục Khinh An cũng không giữ Sở Ngư, gật đầu.
Tam sư đệ không khỏi nói thầm: "Đại sư huynh đi rồi, ai tới chiếu cố Nhị sư huynh ạ?"
Lục Khinh An cúi đầu rút ra bội kiếm, chậm rãi chà lau, sau một lúc lâu, phun ra một chữ: "Con."
Tam sư đệ sắc mặt trắng bệch, run run rẩy rẩy: "Không, không, không, không được đâu sư tôn! Nhị sư huynh tỉnh lại không thấy Đại sư huynh sẽ giết con!"
Lục Khinh An yên lặng nhìn Tam đệ tử không hề có cốt khí, không nỡ nhìn thẳng, nhắm mắt.
Tam sư đệ không dám vào phòng, thấy Lục Khinh An chỉ cúi đầu chuyên tâm lau kiếm, ngồi xổm một bên một lát, nhúc nhích, xê dịch bước chân, nhỏ giọng nói: "Sư tôn, Đại sư huynh cùng Nhị sư huynh......"
Lục Khinh An liếc mắt nhìn cậu: "Cảm thấy rất kỳ quái?"
Tam sư đệ lắc đầu: "Không có."
Lục Khinh An nói: "Cảm thấy ghê tởm, phản cảm?"
Tam sư đệ tiếp tục lắc đầu: "Cũng không có."
Lục Khinh An thu hồi bội kiếm, đứng dậy nhàn nhạt nói: "Vậy vẫn chưa đủ."
Tam sư đệ ngồi xổm trên mặt đất, nhìn sương mặt Lục Khinh An. Ánh trăng chiếu trên mặt hắn, nửa là thanh lãnh nửa là thê lương, tựa hồ trong nháy mắt, có nhiều điều không được nói ra trong sự yên lặng.
Tam sư đệ yên lặng ngồi xổm một bên, bỗng nhiên sợ hãi kinh giác được cái gì, yên lặng mà trở về phòng của mình.
***
Doanh trại Sở gia cách Thiên Uyên môn cũng không xa. Trở lại doanh trại, Sở Thanh trực tiếp mang theo Sở Ngư lướt qua tiền đình, tiến vào tiểu viện của bản thân. Lúc này hắn mới thu hồi biểu tình lo lắng, đem Sở Ngư kéo vào phòng, bố trí kết giới, trầm giọng nói: "Đệ đệ, mười năm trước đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"
Sở Ngư ngẩn ra: "Tạ Hi không có nói sao?"
Sở Thanh trầm mặc một chút, nhàn nhạt nói, "Sau khi đệ bị nhốt trong Lăng Khư, tên nhóc kia liền phát điên."
Sở Ngư lẩm bẩm: "Điên?"
"Y một câu cũng không nói, ngồi ở lối vào Lăng Khư không ngủ không nghỉ, Lục tiền bối kéo y cũng không đi, ngồi ở đó một năm rưỡi......Sau này liên minh chính đạo được thành lập, y mới cầm theo Đoạn Tuyết rời khỏi Lăng Khư. Khi vào Thanh Đồ, y cầm theo mấy cái đầu của tu sĩ ma đạo, sát khí quá nặng." Sở Thanh nhíu nhíu mày, "Ta hoài nghi y có khuynh hướng tẩu hỏa nhập ma, mười năm trước trong Lăng Khư đã xảy ra cái gì đều nhớ không rõ, cũng không muốn cùng người khác nhắc tới. Đệ đệ, đệ cách xa y một chút."
Sở Ngư bỗng dưng cảm thấy trong cổ họng nghẹn đến khó chịu.
Hắn ở Lăng Khư trung mười năm, không nghĩ ở phía bên ngoài kia một năm rưỡi, Tạ Hi ngồi cách một cái kết giới bồi hắn.
Trong lòng tư vị thật sự không dễ chịu, Sở Ngư bỗng nhiên rất muốn đi gặp Tạ Hi, dừng một chút, nói: "Có ma tu dùng Phệ Linh trùng......Chính là loài Ma Trùng ở ngoài Phương Đêm thành, tiến vào Lăng Khư, ở lối vào Lăng Khư ôm cây đợi thỏ, cướp đi linh thảo."
Sở Thanh gật đầu: "Vì linh thảo mà xảy ra chuyện cực đại, phụ thân nói cho ta, đệ đệ đã biết chưa?"
Đại não Sở Ngư hiện tại đang hỗn loạn một mảnh, căn bản vô tâm tình nghe, lắc lắc đầu.
Sở Thanh dụ hoặc thất bại, buồn bực một chút: "Đệ đệ, Lăng Khư cách Thanh Đồ khá xa, dù là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng phải ít nhiều một tháng mới có thể đuổi đến. Nhưng Lăng Khư mới mở ra không lâu......Đệ ra ngoài sớm hơn sao?"
Sở Ngư rũ xuống mi mắt: "Đệ ở Lăng Khư đợi đến nhàm chán, khắp nơi tìm kiếm, tìm được trong một thạch động một cái pháp trận thượng cổ, cả gan bước vào thử, vận khí tốt thoát ra ngoài."
Người thường ở Lăng Khư đừng nói nơi nơi đi dạo, chỉ dám ở tại chỗ, bằng không chết như thế nào cũng không biết.
Gặp một cái pháp trận không rõ, còn dám cả gan thử xem?
Sở Thanh hít khí lạnh, hoảng sợ không nhẹ, nhịn không được vỗ một cái vào gáy Sở Ngư: "Đệ đệ, đệ là muốn hù chết ta sao? Về sau gặp loại tình huống như vậy ngàn vạn lần không thể lại lỗ m ãng......Khi phụ và thân mẫu thân trở về, đừng cho bọn họ biết việc này."
Sở Ngư cười gượng.
Có chút việc, cho dù là đối với người mình tuyệt đối tin tưởng cũng không thể nói ra.
Sở Thanh đối với Sở Ngư rất quan tâm, kỹ càng tỉ mỉ hỏi rất nhiều việc, mới dần dần bình tĩnh. Hắn nhìn Sở Ngư trong chốc lát, nghĩ đến dáng vẻ đứa trẻ nhỏ đi theo phía sau hắn tập tễnh mà đi, ngữ điệu mềm mại, nhịn không được ôm lấy Sở Ngư, trầm giọng nói: "Đệ đệ, đệ không được xảy ra chuyện gì. Ta đã mất đi một đệ đệ, không muốn mất cả đệ nữa......"
Sở gia có ba đích tử, Sở Ngư là con thứ ba, nhị ca chết yểu, nghe nói là vì bệnh mà chết......Chính là nghe ngữ khí này của Sở Thanh, giống như có chỗ nào không đúng?
Trong đầu linh quang chợt lóe, Sở Ngư còn không kịp nghĩ lại, bên ngoài bỗng nhiên vang lên "Đinh" một tiếng, âm thanh này nghe rất quen thuộc. Chân mày Sở Ngư nhịn không được giật giật.
Sở Thanh buông Sở Ngư ra, đẩy cửa phòng liền thấy một đạo truyền âm phù ở bên ngoài cố đi vào kết giới. Mỗi khi đụng vào kết giới, đều sẽ "Đinh" một tiếng.
"Khẩn cấp như vậy?" Sở Thanh lẩm bẩm một tiếng, cởi bỏ kết giới, lấy truyền âm phù. Một giọng nữ nhu hòa dễ nghe chậm rãi vang lên.
"Thỉnh Sở đại công tử đến đại điện nghị sự."
Sở gia gia chủ cùng gia chủ phu nhân rời đi, chưởng sự chính là Sở Thanh. Sở Thanh suy nghĩ trong chớp mắt, lấy ra một đạo truyền âm phù, nhỏ giọng nói nói mấy câu rồi thả đi, quay đầu lại cười: "Ta nhờ biểu thúc đi. Trong lúc nghị sự khẳng định không thể thiếu lời nói hỗn tạp, không biết khi nào mới có thể trở về. Đệ đệ về phòng bên kia nghỉ ngơi trước đi."
Thấy Sở Ngư gật đầu, Sở Thanh cười cười, ngự kiếm rời đi.
Sở Ngư thâm trầm suy nghĩ: Lạ thật, loại tâm tình giác quỷ dị, gấp gáp muốn đi gặp nam chính rốt cuộc là như thế nào?
Đứng đó một lúc lâu, Sở Ngư hướng vào phòng.
Lúc này đã là nửa đêm, Sở Ngư lăn lộn một ngày cũng có chút mệt, ngồi xếp bằng trên giường đả tọa. Bên trong cơ thể trừ bỏ Kim Đan còn có một đồ vật khác, trong lòng rất là phức tạp.
Thật lâu sau, hắn chậm rãi mở mắt.
Lọt vào trong mắt là một gương mặt đầy ý cười.
Mẹ nó!
Mây đen trong lòng Sở Ngư nháy mắt tiêu tán, một cỗ tê dại từ lòng bàn chân truyền tới đỉnh đầu, sởn tóc gáy. Khóe miệng hắn nhịn không được giật giật.
"......Sư đệ, ngươi như thế nào đến đây?"
Tạ Hi không nói lời nào, chậm rì rì tới gần Sở Ngư. Tuy là cười, trong mắt y lại là một mảnh lãnh ý, thở dài: "Sư huynh, vì cái gì huynh mỗi lần đều phải rời đi?"
Ngủ một giấc dậy, lại phát giác bên người trống không, giống như gặp được người trước đây chỉ là một giấc mộng, y hãm vào cảnh trong mơ, không thể tự kiềm chế.
Sở Ngư đổ mồ hôi lạnh.
Người ta thường nói: "Ban ngày không thể nói người, ban đêm không thể nói quỷ."
Cũng không biết xui xẻo thế nào, hắn chưa nói quỷ chỉ mới nghĩ tới người, người như thế nào liền tới rồi?