Nam Chính Mỗi Ngày Đều Muốn Công Lược Ta

Chương 44

Có thể giết, nhưng không thể giết lúc này.

Nghe qua đúng là lời Lục Khinh An sẽ nói, chỉ là Lục Khinh An bận tâm cái gì?

Sở Ngư không tự chủ được mà dựa sát vào Tạ Hi. Hai sư huynh đệ như là dán vào nhau, ngự kiếm xa xa ở phía trước tiểu đội tuần tra.

Sắc mặt con cháu Sở gia cùng chúng đệ tử Thiên Uyên Môn phía sau đồng thời cổ quái, yên lặng quay đầu lại nhìn Lục Khinh An không xa không gần ở phía sau. Thấy hắn không có phản ứng, nói thầm vài tiếng "Tình sư huynh đệ quả nhiên thâm sâu", rồi quay đầu nhìn về phía bốn phía, giả vờ không thấy gì.

Tạ Hi đạt được mục đích, ngăn chặn ý cười trên khóe môi, nghiêm mặt nói: "Chưởng môn phu nhân rất yêu thích Tống Kinh Nghĩa."

Sở Ngư sờ sờ cằm không nói.

Chưởng môn phu nhân...... Là một người rất lợi hại.

Tính cách có vài phần tương tự Lục Khinh An, lãnh lệ quả quyết. Ngày thường đều bế quan tu luyện, hiếm khi lộ diện.

Lục Khinh An và chưởng môn phu nhân cùng học chung một sư phụ, lớn lên với nhau từ nhỏ, tình cảm không tồi. Đôi phu thê Tống Viễn Trác yêu nhau sâu đậm cho nên Lục Khinh An vẫn luôn rất kính trọng Tống Viễn Trác.

Nghe nói chưởng môn phu nhân thời trẻ từng có một đứa con trai, đáng tiếc chết non. Dựa theo tính tình, chưởng môn phu nhân hẳn là đối với Tống Kinh Nghĩa sẽ không quá thân thiết. Nhưng có lẽ do nghĩ tới con trai của mình nên nàng rất yêu thích Tống Kinh Nghĩa.

Chẳng lẽ Lục Khinh An bận tâm chưởng môn phu nhân?

Nhưng Lục Khinh An không phải là loại người sẽ dây dưa dây cà, do dự không quyết đoán.

Quả nhiên, Tạ Hi vừa chuyển chủ đề, giọng nói liền hạ thấp. Y ghé tới gần Sở Ngư, môi gần như dán vành tai hắn. Sở Ngư bị hơi thở ấm áp làm ngứa ngáy lỗ tai, chân mày run run. Cố áp xuống xúc cảm tê dại kia, Sở Ngư lờ đi cảm giác quỷ dị vừa sinh ra trong lòng, ngưng thần tĩnh khí, nghe Tạ Hi nhẹ giọng nói.

"Thân thế Tống Kinh Nghĩa có điểm kỳ quái."

Sở Ngư ngẩn ra: "Sao?"

Tạ Hi ừm một tiếng. Y nhìn lỗ tai trắng nõn của Sở Ngư, nghĩ đến đêm qua bị một chân đá xuống giường, cảm thấy rất là ủy khuất khó chịu, muốn một ngụm cắn xuống, lại ngại đang giữa ban ngày, phía sau còn một đám người dòm ngó, không thể quá mức thân mật. Y thở dài, vứt đi những suy nghĩ tươi đẹp đó, tiếp tục nói: "Tống Kinh Nghĩa đến từ một gia tộc tu chân nhỏ, sư huynh hẳn đã biết. Chính là khi sư tôn đến nơi định cư của gia tộc nhỏ kia, lại phát hiện mọi dấu vết của gia tộc đó đã bị huỷ diệt."

Thông thường thì khi chưởng môn từ một đại môn phái coi trọng đích tử của một gia tộc nhỏ, tự mình ban họ rồi đưa người đi, thu làm đại đệ tử, gia tộc nhỏ kia vô luận thế nào cũng phải rất tự hào và vui mừng, mượn danh tiếng Thiên Uyên Môn bò lên. Ít nhiều thì cũng phải có một chút danh khí, không phải giống như chưa bao giờ xuất hiện, một chút tung tích đều không có.

Thế nhưng ngay cả Lục Khinh An cũng không tìm được dấu vết để lại?

Sở Ngư lắp bắp kinh hãi: Lại là cốt truyện ẩn sao?

"Sư tôn cũng là trong lúc vô tình phát hiện ra, tuy rằng không rõ chân tướng như thế nào, nhưng có một điều xác định được, thân thế Tống Kinh Nghĩa có vấn đề. Trước khi giải quyết được vấn đề này, sư tôn chưa tính toán giết gã." Dừng một chút, Tạ Hi cười lạnh, "Bất quá, sư tôn nói chỉ cần không giết, còn lại làm cái gì cũng được. Gã cả gan dám nhiều lần khinh nhờn Viễn Trần Phong, thật sự nghĩ chúng ta dễ chơi vậy sao?"

Sở Ngư yên lặng nhìn Tạ Hi mang nụ cười hàm chứa sát ý lành lạnh, khóe miệng giật giật: "Sư đệ, chúng ta có thể đừng cười được không?"


Thật, thật là đáng sợ. Tuy hắn biết sát ý này không phải hướng tới hắn, nhưng trong nguyên tác khi nam chính thiên đao vạn quả nguyên chủ, biểu cảm được miêu tả cũng không khác lúc này là mấy......

Loại cảm giác quen thuộc khó hiểu này thật là quá dọa người.

Tạ Hi ngẩn ra, vội vàng thu hồi biểu cảm lãnh khốc, chân tay luống cuống: "Sư huynh, ta, ta chỉ là......"

A, vẫn là loại này biểu cảm ngốc nghếch, luống cuống này đáng yêu hơn.

Sở Ngư buồn bã xoa xoa đầu y, cười tủm tỉm gật đầu: "Ta biết, đều biết."

Tạ Hi nguyên bản có chút lo sợ bất an, được vuốt v e một trận như vậy, chớp chớp mắt, hoảng loạn trong lòng dần dần tan đi, nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn Sở Ngư càng sâu.

Sư huynh tốt như vậy, quả nhiên, chỉ có thể là của một mình y.

***

Tuần tra đến hoàng hôn thì kết thúc. Sở Ngư lén lút cùng Tạ Hi thương nghị một buổi trưa. Hiện tại đã xác định được cách xử lý Tống Kinh Nghĩa, hắn thấy nhẹ nhàng hơn không ít. Cùng Lục Khinh An trở lại trong tiểu viện, vừa vặn nhìn thấy Tam sư đệ đứng trước bàn đá vẽ bùa.

Nét mặt cậu tập trung, bình tĩnh; trên khuôn mặt ôn hoà, tuấn tú là một mảnh ngưng trọng. Cậu giơ lên bút chu sa trong tay, ngừng một chút, hạ bút xuống lá bùa ở trước mặt.

Nét bút như rồng bay, liền mạch lưu loát. Một lá linh phù thượng phẩm trong thời gian ngắn đã hoàn thành.

Tư chất tu luyện của Tam sư đệ khá bình thường, nhưng tư chất vẽ bùa lại đặc biệt khó gặp, là một kỳ tài chân chính.

Mặc dù sau khi trở về hắn có nghe nói Tam sư đệ vẽ bùa chú rất có thiên phú, nhưng vẫn chưa có cơ hội tận mắt chứng kiến. Trước hôm nay, không ai nghĩ tới Tam sư đệ ngày thường chỉ số thông minh đều luôn ngoại tuyến khi vẽ bùa cư nhiên lại trầm túc ổn trọng như vậy. Bước chân Sở Ngư dừng lại, không nhịn được nhìn thêm vài lần nữa, nhìn đến phù văn phóng khoáng trên lá bùa, lại nhịn không được vỗ tay: "Tam sư đệ, không ngờ tới đó."

Tam sư đệ được Đại sư huynh mình luôn kính trọng khích lệ, khí tức trầm ổn khó gặp lập tức biến mất, gãi đầu, ngượng ngùng cúi đầu cười.

Tạ Hi liếc mắt nhìn Tam sư đệ, hừ nhẹ một tiếng. Ánh mắt lạnh căm căm, ngữ khí cũng lạnh căm căm: "Tam sư đệ, rất không tồi."

Tam sư đệ sợ tới mức run lên, yên lặng nhích lại gần Lục Khinh An, run run rẩy rẩy: "Sư, sư, sư tôn, mọi người đã trở lại......"

Lục Khinh An không nói gì liếc mắt nhìn Tạ Hi, Tạ Hi cười vô tội nhìn lại.

Cùng Tạ Hi nhìn nhau một lát, Lục Khinh An lắc đầu, "Tiểu tam, đi theo ta."

Tam sư đệ như được đại xá, lanh lẹ mà chạy theo Lục Khinh An ra khỏi đình viện. Sở Ngư nghi hoặc nhìn theo, bên tai vang lên giọng nói chua lòm của là Tạ Hi: "Sư huynh, đẹp sao?"

Sở Ngư ngốc ra: "Hả?"

Tạ Hi tiếp tục chua: "Tam sư đệ đẹp sao?"


Sở Ngư yên lặng liếc y một cái.

Đứa nhỏ này, lý do ăn dấm cũng khó hiểu......

Không nói gì một lúc lâu, Sở Ngư hơi hơi mỉm cười, "Đẹp." Lời nói vừa dứt, sắc mặt Tạ Hi lập tức thay đổi. Sở Ngư không dám giỡn nhiều, vội vàng thêm một câu, "Nhưng sư đệ đẹp hơn."

Sắc mặt Tạ Hi lúc này mới hoà hoãn lại, thấy Sở Ngư vẫn có chút để ý Lục Khinh An và Tam sư đệ, y từ phía sau ôm lấy eo hắn, cằm cọ cọ đỉnh đầu hắn, cười nói: "Tam sư đệ tu luyện thông thường không tinh. Sư tôn sợ cậu ta vừa lơ đãng là đi đời nhà ma, thường hay tự mình đem Tam sư đệ ra ngoài, tìm một nơi thích hợp dạy cậu ta một chút chiêu thức bảo mệnh. Tuỳ từng lúc, vừa đi chính là suốt một đêm. Khi trở về Tam sư đệ đều là bộ dáng không thiết sống."

Sở Ngư gật gật đầu, cân nhắc một chút, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp.

Ý tứ này chính là, rất có khả năng, đêm nay hắn sẽ ở một mình với Tạ Hi.

Thanh niên huyết khí phương cương, nhưng ngày mai hắn phải tiến hành kế hoạch xử lý người, cũng không thể che lại cúc hoa mà làm......

......

Cảm nhận được tay Tạ Hi ôm hắn bắt đầu không thành thật, Sở Ngư ho khan một tiếng, vội vàng cứu bản thân: "Sư đệ, ngày mai có việc quan trọng, chúng ta tu luyện đi."

"Tu luyện?" Tạ Hi vùi đầu ở sau cổ hắn, ngửi ngửi thanh hương nhàn nhạt, như suy tư gì mà nỉ non một trận. Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, y nhẹ giọng cười rộ lên, kéo Sở Ngư vào trong phòng, tìm kiếm đồ vật trong nhẫn trữ vật.

Sở Ngư không khỏi chấn động, mang theo kích động nhỏ mà âm thầm suy tư: Hay là nam chính gặp được kỳ ngộ, nhận được công pháp tuyệt thế, muốn chia sẻ với hắn một chút?

Quả nhiên, một lát sau, Tạ Hi liền từ nhẫn lấy ra một chồng sách nhỏ.

Sở Ngư trong lòng càng thêm kỳ quái.

Thời buổi này hoà quang nam chính quang cũng quá lớn đi, tuyệt thế công pháp tìm được tận một tá?

Hắn đang suy tư liền thấy Tạ Hi đưa qua cho hắn một quyển sách như là hiến dâng đồ vật quý giá. Sở Ngư không hiểu sao có chút cảm động, cúi đầu nhìn, tức khắc bị bìa sách cực kỳ 18+ kia chói mù mắt.

Mẹ nó《 sổ tay phương thức tán tỉnh 》ngươi như thế nào còn sống!

Vì cái gì các trang giấy đều sờn cũ như bị lật đi lật lại nhiều lần!

Nam chính ngươi học hành chăm chỉ đến mức nào vậy! Câu nói 'đọc sách phá vạn cuốn' không phải để chỉ loại đồ vật này!

Tạ Hi cười xán lạn: "Công pháp sư huynh cho sư đệ, sư đệ đã tu luyện thật tốt."

Khoé miệng Sở Ngư giật giật, thật sự không biết nên khen ngợi y hay là mắng y, rối rắm một lát, hắn che mặt: "......Ngươi vui là được."


Tạ Hi tới gần Sở Ngư ngồi xuống, một tay vòng qua sau cổ hắn, kéo lại gần hôn hôn trán hắn, cười một tiếng: "Sư đệ không muốn một mình vui, ta cũng muốn làm cho sư huynh vui. Nếu sư đệ đã tu luyện thật tốt công pháp sư huynh cho, sư huynh cũng nên kiểm tra xem 'công pháp' sư huynh cho là như thế nào, đúng không?"

Y gằn từng chữ một, ngắt nghỉ rõ ràng, hai mắt long lanh, trên mặt vô cớ sinh ra màu đỏ ửng nhàn nhạt, tựa hồ có chút bất an, lại có chút chờ mong.

Sở Ngư vừa nghe liền cảm thấy không đúng, chân mày giật giật, nhìn mặt Tạ Hi, có chút không thể nói lời cự tuyệt, khẽ cắn môi: "...... Lấy cho ta xem."

Còn có thể cay mắt hơn cái đồ vật này sao?

Hai mắt Tạ Hi sáng ngời, lập tức đem những quyển sách nhỏ đưa cho Sở Ngư, trên mặt tràn đầy chờ mong. Sở Ngư nhận lấy, chỉ liếc mắt nhìn bìa sách một cái đã bị hai đoá cúc nở rộ đón gió phấp phới trên đó doạ cho kinh hồn.

......Đột nhiên hắn cảm thấy quyển sách này nóng đến bỏng tay, muốn đem nó ném tới chậu than hủy thi diệt tích.

Nhưng hắn không thể làm Tạ Hi thất vọng......

Sở Ngư mơ hồ đoán được nội dung trong sách, nuốt nước miếng, thật cẩn thận mà mở ra.

May mắn, trang đầu chỉ là hai nam nhân ngồi đối diện nhau.

Sở Ngư thoáng yên tâm, giơ tay mở ra trang thứ hai, tức khắc hoảng sợ. Đcm, vì sao tiến độ nhanh như vậy! Trang trước vẫn còn ở thâm tình chân thành mà nhìn nhau, trang tiếp theo đã làm nhau rồi!

Bị ánh mắt sáng quắc của Tạ Hi khóa chặt, Sở Ngư đành phải căng da đầu tiếp tục xem.

Từ phía sau, từ phía trước, ngồi lên đùi, nằm ngang, đủ loại tư thế quỷ dị đa dạng tình thú......

Sở Ngư càng xem càng hãi hùng khiếp vía:......Chẳng lẽ, hay là, đại khái là......Ý của nam chính là, học tập thật tốt mấy tư thế trong quyển sách này, về sau làm cho tốt......cái kia?

Đùa cái gì vậy! Vẫn còn vài quyển sách nữa đấy!

Loại sách cấm này là ai xuất bản! Sinh mệnh đại giải hòa đâu! Nghiêm đánh nghiêm tra đâu! Quét hoàng đánh phi* đâu! Tu chân giới vì sao không có Cục quét hoàng đánh phi!

*cấm sách khiêu dâm và sách in lậu:))

Nụ cười của Sở Ngư cứng đờ: "...... Sư đệ, chúng ta phải tu thân dưỡng tính......"

Tạ Hi thong dong nói: "Dưỡng tính? Cẩn tuân sư huynh dạy bảo. Sư huynh muốn cân nhắc thật kỹ trước, hay là bắt đầu thực tiễn?"

......Sư tôn người mau trở lại đi!

Sở Ngư đem đống sách cấm trong tay đặt xuống, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà đẩy ra xa, hiền từ mà xoa xoa Tạ Hi đầu: "Sư đệ, không được, chúng ta ngày mai còn có chuyện quan trọng."

Tạ Hi không cần nghĩ ngợi, nói: "Ngày mai ta đi một mình cũng được, sư huynh có thể nghỉ ngơi cho tốt."

Sở Ngư đen mặt: "Không được!"

Thật sự muốn làm hắn đến mức không xuống được giường luôn?!

Tạ Hi tức khắc liền ủy khuất: "Sư huynh luôn cự tuyệt ta......"

Sở Ngư: "......"


Sở Ngư yên lặng quay đầu đi: "Chờ ngày mai xong việc rồi nói sau."

Tạ Hi cọ xát một trận, con ngươi ngập nước. Y tới gần Sở Ngư cọ tới cọ lui, hướng tới vành tai bạch ngọc mơ ước đã lâu, há mồm cắn một cái, ngậm lấy li3m li3m. Sở Ngư vẻ mặt nghiêm túc, đang muốn đẩy y ra liền cảm thấy trên đùi bị cái gì đó chọc vào, Tạ Hi sâu kín thở dài: "Sư huynh, ta khó chịu."

......Nói ra cũng đúng, Tạ Hi mới vừa ăn được một lần thì lại bị cấm dục mười mấy ngày. Tốt xấu gì y cũng kế thừa giống hàng to xài tốt của truyện ngựa đực truyền thống. Đứa nhỏ này sao có thể không khó chịu.

Sở Ngư nhắm mắt, tàn nhẫn cố sức vứt bỏ một chút tiết tháo cuối cùng của mình: "...... Sư đệ, ngươi biết ngũ cô nương không?"

Tạ Hi mờ mịt, nâng mặt hắn tiếp tục hôn hôn, "Cái gì?"

"Để ngũ cô nương giúp ngươi giải quyết đi......"

Tạ Hi dừng một chút, mặt mày bỗng nhiên rơi xuống một tầng băng sương lạnh lẽo: "Sư huynh lại muốn dùng mưu kế như lần trước?"

Y nói như vậy, ngược lại là Sở Ngư mơ hồ. Hắn suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ ra "mưu kế" là cái gì.

Ôi lịch sử đen tối...... Khi đó hắn vẫn còn khờ dại cho rằng nam chính là thẳng, muốn tìm một hồ yêu muội tử giúp nam chính vỡ lòng......

Sở Ngư yên lặng nhìn chằm chằm Tạ Hi một lát, ghé lại gần hôn lấy môi y, cắn cắn hai cái, có chút oán hận. Chân mày Tạ Hi nhíu lại: "Sư huynh nếu là không muốn......Sư huynh?!"

Sở Ngư thoáng cách ra, mặt vô biểu cảm: "Nhắm mắt, ngưng thần, niệm tâm kinh."

Nói rồi, cái tay linh hoạt chui vào trong quần Tạ Hi hơi run rẩy một chút, lại lần nữa nắm chặt thần binh đệ nhị.

Hô hấp Tạ Hi dồn dập, kinh ngạc mà nhìn Sở Ngư. Sau một lúc lâu, rốt cuộc mới hiểu ra cái gọi là "Ngũ cô nương" là ngũ cô nương nào.

...... Quả nhiên là ngũ cô nương tuyệt vời.

***

Bầu trời phía xa âm u, tựa hồ sẽ mưa to.

Vừa vặn lại có một tiểu đội ma tu nghênh diện mà đến, Tạ Hi rút kiếm đón nhận, Tống Kinh Nghĩa liền lại nhân cơ hội đi lên phía trước.

Sở Ngư liếc xéo gã một cái: "Tống sư huynh có gì chỉ giáo?"

Tống Kinh Nghĩa cười đầy kỳ dị: "Sở sư đệ, hôm nay phía trước có đại chiến, Lục sư thúc bị điều đi. Chúng ta ở bên này phụ trách tìm bảo vật nhưng vẫn phải cẩn thận một ít, nên đi theo sát mọi người."

Sở Ngư hơi hơi mỉm cười: "Cũng không cần thiết phải bắt được cái gì. Nếu quá mức nguy hiểm, vẫn là nên rút về Thanh Đồ."

Ý cười của Tống Kinh Nghĩa càng tăng lên. Thấy Tạ Hi dẫn theo kiếm về tới, gã vội vàng lui trở về. Sở Ngư liếc mắt một cái, chờ Tạ Hi lại đây, xoa xoa đầu y, lộ ra một nụ cười ngay thẳng.

Đêm qua, Thiên Uyên Môn đột nhiên thu được một tin tức, nói một ngọn núi thượng cổ ở phía Nam Thanh Đồ có một bí cảnh, chỉ có tú sĩ trong vòng Kim Đan kỳ mới có thể tiến vào. Bên trong bí cảnh này có một loại linh dược có thể giúp tu sĩ đột phá cảnh giới. Loại tin tức này vừa truyền ra, lập tức đã bị Tống Viễn Trác phong tỏa. Thận trọng suy nghĩ một đêm, hắn quyết định phái Sở Ngư và mấy người nữa cùng đến.

Tống Kinh Nghĩa mắc kẹt ở Kim Đan sơ kỳ đã lâu, không thấy chút nào tiến bộ, cảnh giới trì trệ. Khi nghe thấy tin tức này, hai mắt gã đều đỏ lên.

Loại dụ hoặc này, giống như ném một miếng thịt tới trước mặt một con sói đang đói khát.

Bình Luận (0)
Comment