Trong sơn động cực kỳ lạnh. Dù người tu chân không sợ lạnh nhưng khi tiến vào trong động, vẫn cảm thấy lạnh lẽo dày đặc.
Sở Ngư và Tạ Hi đi ở cuối cùng, xa xa nhìn Tống Kinh Nghĩa đi đầu. Hắn tới gần Tạ Hi, nhỏ giọng nói: "Tống Viễn Trác đã có bản lĩnh cho gã một pháp bảo phòng ngự, không chừng còn có không ít thứ khác. Lát nữa cẩn thận một chút."
Từ lúc bắt đầu gã đã có ý nghĩ muốn độc chiếm, Tống Kinh Nghĩa đã nếm được ngon ngọt, làm sao có thể hào phóng như vậy? Dẫn bọn hắn tới chỗ này, tám phần là có mưu kế.
Càng đi vào sâu trong sơn động, vách động càng ngày càng hẹp. Sở Ngư khó chịu nhíu mày, tình cảnh này càng tiện cho Tạ Hi đang cười đến xán lạn dính lên người hắn. Lát nữa không hiểu y định phản ứng lại tình huống xuất hiện đột ngột như thế nào.
Sở Ngư yên lặng liếc mắt nhìn y một cái, quay đầu đi không nói lời nào.
Qua hồi lâu, Tống Kinh Nghĩa dẫn đường phía trước dừng chân. Nơi sâu nhất trong sơn động không còn hẹp như trước, ngược lại rộng mở thông suốt, lộ ra một mảnh đất trống.
Sở Ngư ngước mắt, tránh ánh mắt của Tống Kinh Nghĩa. Nhìn đến ở giữa mảnh đất trống, cũng có một cái u đàm, giữa hồ có một khối đất nhỏ bên trên mọc linh thảo mà tất cả vừa mới nhìn thấy.
Ba cây.
Ánh sáng phản chiếu từ bốn phía vách động ánh lên trong mắt mấy đệ tử Thiên Uyên Môn, lại là một mảnh lửa nóng.
Có kinh nghiệm của Sở Ngư lúc trước, bọn họ kiềm chế tâm tình kích động, không tùy tiện hành động. Tống Kinh Nghĩa quay đầu lại nhìn Sở Ngư và Tạ Hi dựa trên vách đá tựa hồ không có dấu hiệu cử động, mày nhăn lại, tùy ý ném ra lá bùa đi thử cấm chế.
Lá bùa an an ổn ổn mà đi qua.
Chân mày Tống Kinh Nghĩa giãn ra, cười nói: "Xem ra là chúng ta quá cẩn thận rồi, nơi này không có cấm chế."
Nói xong, gã đi sang một bên, thu kiếm đứng yên.
Tống Kinh Nghĩa đã có được một gốc linh thảo, nếu lại tiếp tục bày thủ đoạn thì thật sự không thể nào chấp nhận được.
Mấy đệ tử liếc nhau, thoáng yên tâm, âm thầm nổi lên phòng bị đối với người xung quanh.
Ngưng một lát, vẫn là không có người cử động. Lâm sư đệ nhìn Tống Kinh Nghĩa, lại quay đầu nhìn hai sư huynh đệ Sở Ngư một bộ muốn xem trò hay, do dự một lát, chậm rãi thối lui đến bên người bọn họ.
Hắn vừa động, lập tức kinh động tới những người còn lại. Lập tức liền có người ngự kiếm bay đi, không nghĩ vừa mới đến bên trên u đàm, liền nghe "Ha" một tiếng.
Âm thanh rất nhỏ.
Mấy người khác không đuổi kịp người đó, đang tức giận mắng gã trong lòng thì chợt phát lạnh, theo bản năng mà ngừng lại.
Đệ tử giành bay đi trước kia bất động phía trên mặt hồ rất lâu mới máy móc xoay đầu, đôi mắt trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm Tống Kinh Nghĩa mới vừa dùng cấm chế.
Tống Kinh Nghĩa bình tĩnh nhìn gã, thậm chí mang chút ý cười.
Hai mắt đệ tử kia trừng càng lớn.
Gã ngày thường dùng mọi cách lấy lòng Tống Kinh Nghĩa, chửi bới cái đinh trong mắt Tống Kinh Nghĩa là hai sư huynh đệ Sở Ngư. Thậm chí ở Đạo chiến chính ma gã còn ám hại Tạ Hi, tuy rằng không có thành công......
Không kịp nghĩ nhiều cái gì, hối hận cái gì, hết thảy sự việc phát sinh trong nháy mắt. Ngay sau đó, bắt đầu từ đỉnh đầu, cả người gã chia thành hai. Trong thời gian ngắn dâng lên mùi rỉ sắt của máu, sau đó "Rắc" một tiếng, bội kiếm dưới chân gãy thành hai đoạn. Gã theo mảnh kiếm thẳng tắp rơi vào trong u đàm, một lát sau bị ăn mòn thành một sợi khói nhẹ.
Dù trong Đại chiến chính ma đã thấy qua vô số người tử vong, nhưng tu sĩ đấu pháp, người chết ít nhất vẫn giữ được một chút thể diện. Thần hồn có thể bị trực tiếp bị đánh tan, thi thể vẫn còn được bảo tồn, có lẽ sẽ bị một đinh đâm xuyên qua gáy, hoặc bị một kiếm chém đầu......
Ma tu tàn nhẫn thủ đoạn rất nhiều, nhưng ở trên chiến trường cũng không cơ hội thấy được.
Trước nay chưa từng ai thấy qua cái chết như vậy.
Mọi người sắc mặt đều có chút trắng, bao gồm cả Tống Kinh Nghĩa trong lòng có quỷ.
Không ngờ Tống Kinh Nghĩa còn có thể làm được đến mức này......
Sở Ngư kinh ngạc, khó chịu dời đi ánh mắt, chặn lại cảm giác buồn nôn.
Tạ Hi xoa xoa lưng hắn, thấp giọng nói: "Sư huynh, nếu không, huynh ra ngoài trước đi?"
Sở Ngư lắc đầu, quét mắt nhìn những đồng môn kia, vẫn là có chút không đành lòng. Rốt cuộc ngọn nguồn của mọi thứ vẫn là do tên Tống Kinh Nghĩa đáng chết kia.
"Sư đệ, chờ lát nữa nếu xảy ra chuyện gì, có thể đảm bảo an toàn cho mọi người được không?"
Tạ Hi rõ ràng không quá vui, cúi đầu nhìn Sở Ngư một lát, vẫn gật đầu: "Có thể."
Dừng một chút, y quét mắt nhìn mọi người, thấy không ai chú ý, cúi đầu mổ lên khóe môi Sở Ngư, cười đến ngọt ngào: "Ta nhận khen thưởng trước."
Sở Ngư bất đắc dĩ: "......Ngươi thật đúng là tốt bụng."
Tạ Hi nói: "Nếu không phải sợ sư huynh giận sư đệ, khen thưởng sao có thể ít như vậy."
Sở Ngư: "......Ngươi muốn cái gì?"
Tạ Hi cọ xát một chút, trong mắt tràn đầy chờ mong: "Quyển một, trang thứ hai mươi."
Gì?
Sở Ngư sửng sốt một chút, bỗng nhiên phản ứng lại.
......Những quyển sách cấm kia đã bị hắn đốt. Bất quá quyển một hắn đã đọc qua rồi, cẩn thận nhớ lại một chút, trang kia tựa hồ là......
Sở Ngư đen mặt: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Tạ Hi nước mắt lưng tròng, phải chịu tổn thương.
Sở Ngư làm lơ y, tiếp tục xem tình tiết phát triển.
Mấy đệ tử Thiên Uyên Môn kinh hồn táng đảm, sắc mặt nhăn nhó một trận, đồng thời nhìn về phía Tống Kinh Nghĩa: "Tống sư huynh! Ngươi, ngươi mới vừa rồi......!"
Tống Kinh Nghĩa vẻ mặt bi thống cùng nghi hoặc: "Rốt cuộc sao lại thế này? Mới vừa rồi rõ ràng dựa theo biện pháp của Sở sư đệ, sao lại xảy ra vấn đề......"
Thấy Tống Kinh Nghĩa muốn đem vấn đề này đổ cho mình, chân mày Sở Ngư giật giật, mở miệng: "Cấm chế này tựa hồ chỉ khống chế đồ vật chứa linh lực. Mới vừa rồi Tống sư huynh là chỉ dùng sức ném bùa chú qua sao?"
Mọi người hướng ánh mắt về trên người Tống Kinh Nghĩa, Tống Kinh Nghĩa trầm mặc một chút, lắc đầu: "Sở sư đệ sao lại không nói sớm, ôi......"
Lâm sư đệ không nóng không lạnh mà mở miệng: "Ta thật ra có chút nghi hoặc. Bình thường người tu chân đều sẽ dùng linh lực thúc giục bùa chú. Tống sư huynh là tại sao lại nghĩ chỉ cần dùng sức ném bùa qua?"
Tống Kinh Nghĩa sắc mặt bình tĩnh: "Ta cũng không biết có yêu cầu phải dùng linh lực thúc giục. Hay là Lâm sư đệ hoài nghi ta?"
Lâm sư đệ cười lạnh: "Không dám."
Rõ ràng hắn đang mỉa mai nhưng Tống Kinh Nghĩa lại dễ dàng tiếp nhận, nhẹ nhàng nói: "Nếu đã hoá giải hiểu lầm, chư vị liền mau đi ngắt linh thảo về đi."
Tổng cộng có chín người. Sở Ngư, Tạ Hi và Lâm sư đệ đã tự nguyện từ bỏ linh thảo, lại chết một người, Tống Kinh Nghĩa đã ăn vào một gốc. Còn thừa lại bốn người, mà giữa hồ nước chỉ có ba cây, sẽ có một người không đoạt được.
Mấy người liếc nhau, ngửi mùi máu tươi còn vương trong không khí, chân cẳng nhũn ra, không dám nhúc nhích.
Thật là đáng sợ.
Kiếm ở trong Kiếm khâu ít nhất đều là trung phẩm tiên kiếm trở lên, mà đạo cấm chế kia có thể dễ như trở bàn tay mà đem cả người cả kiếm chẻ thành hai. Nơi này có nhiều linh thảo như vậy, ai biết có hay không còn có thêm mấy tầng cấm chế.
Một đệ tử tay run muốn lấy ra bùa chú tới thử, Tống Kinh Nghĩa đột nhiên cười nhẹ một tiếng: "Nếu chư vị không có ý kiến gì, ta sẽ không khách sáo nữa."
Dứt lời, hắn đột nhiên ngự kiếm bay đi. Cấm chế đã phá, gã an toàn bay đến bên cạnh linh thảo, tay vừa lật, lộ ra ba viên châu tròn trịa màu tím, thoạt nhìn giống như trứng bồ câu, tản ra ánh sáng tím, chất lượng không tồi.
Lâm sư đệ hít khí lạnh: "Thiên lôi tử!"
Đồ vật có thể tổn thương đến tu sĩ Nguyên Anh kỳ! Vừa thấy liền biết lại là Tống Viễn Trác truyền cho Tống Kinh Nghĩa!
"Tống sư huynh, ngươi muốn làm gì!"
"Tống Kinh Nghĩa!"
Những đệ tử còn lại vừa kinh vừa giận, nhìn Thiên lôi tử trong tay Tống Kinh Nghĩa, lại sợ hãi không thôi. Nguyên Anh kỳ cũng sẽ bị thương, Kim Đan kỳ đụng phải, chỉ có chết.
Kể cả khi tránh được Thiên lôi tử, nếu xuất hiện lực lượng vượt qua Kim Đan kỳ bí cảnh này sẽ sụp đổ. Nơi này chỉ sợ là chỗ sâu nhất trong bí cảnh, muốn chạy trước khi bí cảnh sụp đổ cơ hồ là không có khả năng.
Tống Kinh Nghĩa đột nhiên phá lên cười to một trận, bỏ xuống mặt nạ dối trá thường ngày, cười đến kiêu ngạo, phô trương: "Ha ha ha ha ha ha, chỉ bằng các ngươi cũng muốn linh thảo bậc này? Cho các ngươi cũng là lãng phí! Một đám vô dụng!"
Trong mắt gã có chút đỏ, nâng Thiên lôi tử, một bên nhổ xuống một gốc cây linh thảo ném vào miệng. Cảm nhận được linh lực trào dâng trong cơ thể, gã nhịn không được lại cười lớn một trận.
Sở Ngư lắc đầu.
Tự làm bậy, không thể sống. Tống Kinh Nghĩa đã ngã vào hố gã tự đào, không thể bò ra.
"Sở Ngư!" Tống Kinh Nghĩa đột nhiên dừng cười, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Sở Ngư, "Từ ngày nhập môn ngươi vẫn luôn xem thường ta. Ta muốn ngươi mở mắt nhìn xem, ngươi là đích tử Sở gia thì sao? Ngươi cho rằng ngươi cao quý hơn tất cả sao? Ngươi so ra còn kém ta!"
Khóe miệng Sở Ngư giật giật: "Ngại quá, ngươi suy nghĩ nhiều rồi."
......Chẳng lẽ là nguyên chủ kia đối nhân xử thế đều cao quý lãnh diễm, tư thái cao cao tại thượng nên Tống Kinh Nghĩa cho rằng nguyên chủ nhằm vào gã, xem thường gã?
Ài, bổ não quá độ thật sự sẽ làm chết người.
"Năm lần bảy lượt thoát chết, lần này ngươi trốn không thoát." Tống Kinh Nghĩa âm u mà nói, giơ lên Thiên lôi tử trong tay, "Các ngươi đều phải chết, muốn trách thì trách Sở Ngư đi!"
Gã giơ tay muốn ném Thiên lôi tử, đột nhiên phát hiện tay mình không động đậy nổi.
Tạ Hi không biết khi nào xuất hiện ở phía sau gã, sắc mặt lãnh đạm mà giữ tay gã, "Nói xong chưa?"
Lông tơ trên người Tống Kinh Nghĩa đều dựng thẳng lên, gã há mồm muốn mắng Tạ Hi, sắc mặt đột nhiên đỏ lên.
Tạ Hi nhéo tay gã, có thể cảm nhận rõ ràng linh lực cuồng loạn trong thân thể gã, sửng sốt một chút, đem Thiên lôi tử đoạt đi, nhẹ nhàng nhảy đến bên mép hồ, vừa đi về hướng Sở Ngư, vừa nói: "Sư huynh, Thiên lôi tử này huynh cầm đi......"
"Tạ Hi, cẩn thận sau lưng!"
Sở Ngư gắt gao trừng mắt nhìn về phía sau y. Tạ Hi ngẩn ra, không quay đầu lại, theo bản năng mà lập tức bày ra kết giới phòng ngự.
"Ầm" một tiếng thật lớn, Sở Ngư trơ mắt nhìn Tạ Hi bị ánh sáng tím bao trùm, tim như muốn ngừng đập.
Vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, Tống Kinh Nghĩa cư nhiên sẽ giấu một quả Thiên lôi tử nữa!
Tống Kinh Nghĩa lại phát ra một trận cười to. Đang cười, gã đột nhiên không phát ra tiếng, thất khiếu đổ máu, ngã xuống đất không dậy nổi, giống như xương cốt toàn thân đã bị bóp nát.
Sau một lúc lâu, ánh sáng tím dần tiêu tán. Một khối đất trong sơn động đã bị nổ thành cái hố lớn, những người kịp thời né tránh hít khí lạnh, không thể tưởng tượng mà trừng mắt nhìn Tống Kinh Nghĩa nằm liệt trên mặt đất.
Sở Ngư toàn thân đều phát run, lau lau nước mắt vừa rồi vô duyên vô cớ trào ra. Hai mắt vẫn còn hơi nhức vì vừa rồi nhìn thẳng vào ánh sáng tím, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, run giọng gọi: "Tạ Hi?"
"......"
"Sư đệ?"
Sở Ngư gần như tuyệt vọng.
Nam chính chết thì sẽ xảy ra chuyện gì......
Tạ Hi chết thì hắn phải làm sao bây giờ?
Trong đầu hắn là một mảnh hỗn loạn, bỗng nhiên bị một người ôm chặt vào lòng.
Tạ Hi trầm mặc hồi lâu rốt cuộc lên tiếng: "......Sư huynh, huynh khóc sao?"
Sở Ngư liều mạng xoa xoa đôi mắt, mở lớn mắt, rốt cuộc thấy rõ Tạ Hi trước mặt.
Sở Ngư run rẩy, vội vàng đẩy Tạ Hi ra, ánh mắt khó hiểu mà xem xét y kỹ càng từ trên xuống dưới.
Tốt, thật tốt, không thiếu cánh tay cánh chân nào, cũng không có thiếu một cái linh kiện gì.
Trừ bỏ quần áo đã rách tung toé, còn lại hết thảy thoạt nhìn đều bình thường.
Sở Ngư nhẹ nhàng thở ra, rồi lại bị Tạ Hi ôm vào trong lòng, y thở dài: "Ta còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại sư huynh......Sư huynh mới vừa rồi lo lắng cho ta đến mức khóc lên sao?"
Sở Ngư: "......Bị ánh sáng k1ch thích mà thôi."
Tạ Hi cười nhẹ một tiếng, giọng điệu sung sướng, đem đồ vật trong tay đưa cho Sở Ngư: "Sư huynh cất đi, có lẽ về sau sẽ hữu dụng."
Sở Ngư nhìn Thiên lôi tử, im lặng cất đi. Hắn đẩy Tạ Hi ra, bước chậm đến trước Tống Kinh Nghĩa tê liệt ngã xuống trên mặt đất, nhìn vẻ mặt thống khổ của gã, chậm rãi ngồi xổm xuống: "Đau sao?"
Sắc mặt Tống Kinh Nghĩa xám xịt, nói không nên lời.
Sở Ngư lầm bầm lầu bầu: "U Tâm thảo là cho yêu thú ăn. Tu sĩ cả đời chỉ có thể dùng một gốc, nếu tham lam dùng đến gốc thứ hai......" Hắn rũ mắt, hơi mỉm cười, "Thì sẽ giống như ngươi đây, chỉ có thể vô lực ngã xuống đất, cảm nhận Kim Đan của mình vỡ vụn một cách rõ ràng. Tu vi tích tụ bao nhiêu năm đổ sông đổ biển, linh mạch cũng một tấc một tấc bị linh lực c ường bạo xé rách, cả đời biến thành một phế nhân......"
Đối với tu sĩ mà nói, linh mạch tẫn phế thì không khác gì sống không bằng chết.
Nếu may mắn bảo vệ được một tia tu vi, cũng chỉ sẽ vĩnh viễn kẹt ở Luyện Khí kỳ, cả đời này không bao giờ có khả năng nâng cảnh giới.
Nếu điều đó xảy ra với tu sĩ, chết là một điều hạnh phúc hơn cả sống sót.
Đặc biệt là đối với loại người như Tống Kinh Nghĩa.
Tống Kinh Nghĩa hô hô vài tiếng, đột nhiên không biết tìm được sức lực từ chỗ nào, hung tợn nói: "Sở Ngư! Ngươi có giỏi thì giết ta đi!"
Khắp nơi đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm. Bí cảnh đã bắt đầu sụp đổ.
Trên mặt Tống Kinh Nghĩa hiện lên sự vui mừng.
Biết gã hiện tại chỉ một lòng muốn chết, Sở Ngư cười lạnh: "Ngại quá, ta không những sẽ không giết ngươi, mà còn sẽ cứu ngươi."