Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Chương 89

Editor: demcodon

Sau khi đi học về nhà cũng sắp đến giờ ăn cơm. Lúc Lục Dương về nhà thì ngạc nhiên phát hiện Hắc Bối vẫn đang chơi trò giật dây với Tông Chính Hưng!

Hắc Bối nhìn thấy Lục Dương trở lại, hơi xoay đầu kêu gâu gâu hai tiếng về phía chủ nhân, cực kỳ có lệ mà tỏ vẻ hoan nghênh.

Lục Dương: "..." Em cũng quá già rồi, bắt được một người có thể chơi với em thì chiếm hết lợi ích mới bỏ qua!

Sau khi nói chuyện với thím Trương, Lục Dương mới biết được nó không chỉ chiếm thời gian của Tông Chính Hưng cả buổi chiều. Thậm chí còn để cho đối phương dẫn nó đi vòng quanh hồ trong Đế Cảnh Quận suốt một tiếng mới trở về!

Lúc này Lục Dương không bình tĩnh, nhanh chóng đi qua nói lời cảm ơn và xin lỗi Tông Chính Hưng, thuận tiện muốn bắt Hắc Bối đến, không để cho nó tiếp tục quấn Tông Chính Hưng. Kết quả không nghĩ tới nó chân ngắn nhưng thân thể vẫn rất linh hoạt.

Tông Chính Hưng xua tay: "Không sao đâu, con chó này rất đáng yêu. Chú ở nước ngoài cũng giúp hàng xóm trông chó lưu cẩu. Có đôi khi một lần trông chính là 7-8 con, lớn nhất là Alaska cao như vậy." Tông Chính Hưng sợ Lục Dương không tin, còn cố ý lấy tay miêu tả một hồi.

Lục Dương còn chưa có phản ứng gì, nhưng Hắc Bối đối với lớn nhỏ, chiều cao rất mẫn cảm thì không bằng lòng. Nó đứng dậy từ dưới đất, đi thật nhẹ nhàng, đưa mông về phía Tông Chính Hưng và Lục Dương, bắt đầu chơi đồ chơi của mình.

--Tại sao ở trước mặt bảo bảo lại nói đến con chó khác... Hơn nữa là loại chó ngốc ngoại trừ lớn hơn cái cái đầu một chút, cũng không có ưu điểm gì, thật quá đáng... Bảo bảo không chơi với hai người... gâu gâu!

Lục Dương: "..." Có đôi khi cậu thật sự cảm thấy Hắc Bối nhà bọn họ không phải một chó đực mà là một con chó cái...

Tông Chính Hưng nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Hắc Bối, không chỉ không tức giận còn vui tươi hớn hở cười lên: "Người ta nói con chó sẽ ngày càng giống chủ, cũng không biết Corgi nhà hai đứa là giống cháu hay là giống A Hải... Nói thật, chú cảm thấy nó cũng không giống ai... Ha ha ha ha..."

Không dối gạt chú, Hắc Bối nhà bọn họ thật là 'không thầy dạy cũng hiểu', 'tự học thành tài'!

"Chú vừa mới xem chương trình cháu và Hắc Bối cùng đi tham gia, rất thú vị. Chương trình show thực tế ở trong nước hiện tại làm ngày càng tốt, nội dung đều phong phú. Lúc chú vẫn còn ở trong nước, ngay cả chương trinhg gameshow cũng không có được mấy cái."

Tông Chính Hưng nhìn cặp mông to mềm mại của Hắc Bối không khỏi vươn tay chạm vào nó. Kết quả chọc Hắc Bối lập tức quay đầu nhìn ông sủa gâu gâu gâu.

"Xin lỗi, tao không biết không thể sờ mông mày, ha ha ha..." Tông Chính Hưng lập tức trấn an Hắc Bối, giọng điệu lại không giấu được trêu chọc.

Ông đã tiếp xúc với Hắc Bối cả buổi chiều, đã sớm thăm dò được tính tình của nó, sợ thật sự chọc nó nóng nảy thì chân ngắn cũng muốn phát cáu. Vì thế không nói đùa với nó.

Đúng lúc này cơm chiều cũng đã làm xong, bọn họ giống như giữa trưa, vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm hai câu. Nhưng lúc này Tông Chính Hưng không có tiếp tục nói đến chuyện diễn xuất và việc học của Lục Dương, mà là hỏi cậu về những điều thú vị khi đi du lịch với Hắc Bối.

"Lúc tuổi trẻ luôn muốn gây dựng sự nghiệp trước, chờ có tiền và có thời gian thì lại đi du lịch. Sau này mới phát hiện loại ý tưởng này quá non nớt."

Tông Chính Hưng nghe Lục Dương miêu tả chuyện du lịch tuyệt vời như thế nào, không khỏi sinh lòng cảm khái: "Bây giờ mới biết được đời người còn dịp nên vui hưởng. Cho dù không có thời gian cũng phải tạo ra thời gian..." Bằng không tương lai thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì...

Lục Dương thấy giọng điệu của Tông Chính Hưng hơi mất mát, vốn định mở miệng an ủi vài câu. Nhưng Tông Chính Hưng rất nhanh lại nói đến đề tài khác, không khí thương cảm vừa rồi dường như là ảo giác của Lục Dương.

Thím Trương đi ngang qua phòng ăn nhìn bọn họ trò chuyện với nhau dáng vẻ thật vui thì rất vui. Vốn dĩ muốn hỏi đồ ăn có hợp khẩu vị hay không, cũng quyết định không đi quấy rầy bọn họ.

Bà đã nhận được điện thoại của Tông Chính Hải, biết hắn đang trên đường về nhà. Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng dưới cái nhìn của thím Trương, không có chuyện gì quan trọng hơn cả gia đình đoàn tụ.

Tông Chính Hưng không có trở về đón năm mới, hiện tại lại trở lại. Chờ khi Tông Chính Hải cũng trở lại Đế Cảnh Quận, bọn họ có thể cùng đi thủ đô. Đúng lúc Lục Dương gần đây không có nhận phim mới, nói không chừng có thể cùng nhau đi.

Nhà họ Tông Chính cuối cùng có thể đoàn viên.

* * *
Khi Tông Chính Hải về đến nhà thì Thân Thành đã là rạng sáng.

Hai đêm liền không ngủ, còn phải điều chỉnh lệch múi giờ. Nhưng không thể chống lại tâm tình nóng lòng về nhà của Tông Chính Hải.

Lúc đến biệt thự Lục Dương đã ngủ, Tông Chính Hải cố nén ý muốn vào phòng cậu, chuẩn bị về phòng mình trước.

Lúc đi qua phòng khách thì lại phát hiện trên sô pha còn có người ngồi.

"Đã về rồi à?" Tông Chính Hưng đang chơi cờ vua với bản thân. Ông nghe được động tĩnh cũng không ngẩng đầu lên, huống chi là nhìn Tông Chính Hải.

"Chú." Tông Chính Hải xác định lại thời gian từ đồng hồ đeo trên tay, ánh mắt đột nhiên tối sầm.

Tông Chính Hưng vẫn không nhận điện thoại của hắn, lại biết chuyến bay của hắn, ngồi ở chỗ này hiển nhiên là đang chờ hắn!

"Vừa mới đi công tác đã gấp gáp trở về, cháu cũng rất vất vả." Tông Chính Hưng cầm lấy con ngựa cờ đen ăn luôn con xe của đối phương, thuận tay đặt lên bên cạnh bàn cờ. Lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cháu ruột của mình: "Ngồi đi, chúng ta trò chuyện. Chú đoán nếu bây giờ kêu cháu về phòng thì cháu cũng không ngủ được."

Tông Chính Hải nghe vậy cũng không có chối từ, lập tức ngồi trên ghế sô pha đơn ở bên cạnh mở miệng nói: "Chú trở về ba rất vui vẻ, hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng đi thủ đô. Hơn nữa Hi Hi và Hạo Hạo sắp tổ chức sinh nhật, bọn nó cũng rất nhớ chú."

Ngay cả anh trai Tông Chính Hoành cũng bị hắn chôn ở trong cổ. Hơn nữa công ty ở nước ngoài cũng không có xuất hiện bất cứ động tĩnh lạ gì. Cho nên trước khi Tông Chính Hải nhận được điện thoại của Ngụy Bác bên này, hoàn toàn không biết người phụ trách ở nước ngoài của Tông Thiên đột nhiên lặng yên không một tiếng động về nước. Lần này Tông Chính Hưng trở về nhà, công tác bảo mật làm thật sự là nghiêm ngặt đến cực điểm!

Tông Chính Hưng nghe được đối phương lôi ra tên Tông Chính Hoành và cặp sinh đôi lơ đãng mỉm cười: "Bọn trẻ có trí nhớ không tốt, cách hai năm không gặp mặt đã sớm không nhớ rõ chú là ai. Lời này của cháu thật sự không có sức thuyết phục."

Ông dường như nghĩ ra một số chứng cứ, vì thế bổ sung nói: "Cháu nhìn Lục Dương đó, khi còn nhỏ thích ôm cổ của chú không buông tay. Bây giờ chỉ xem chú như người xa lạ."

"Cháu nghe thím Trương nói, hôm nay chú ở chung với Lục Dương rất hòa thuận." Tông Chính Hải không thích nghe bất cứ điều gì xấu về Lục Dương. Cho dù Tông Chính Hưng không có ý này, hắn vẫn phải phản bác.

Tông Chính Hưng nghe ra hắn có ý muốn bênh vực Lục Dương, càng cười sâu hơn: "Ồ, không hổ là on trai nhà họ Tông Chính của chúng ta, bênh vực người mình không phân tốt xấu. Người không biết còn tưởng rằng chú nói cái gì về Lục Dương chứ... Chú không phải là chỉ trích nó hay quên, chỉ là nêu một ví dụ. Hơn nữa, Lục Dương không nhận ra chú, cũng trách bản thân chú. Dù sao nhiều năm như vậy không gặp, cho dù là bác ruột cũng chưa chắc nhớ rõ."

"Nhưng trong lòng chú còn nhớ cậu ấy." Tông Chính Hải thật lâu mới châm chước nói một câu.

"Cháu đừng thử chú, nhớ rõ nó hay không trong lòng chú tự biết rõ." Tông Chính Hưng dựa vào sô pha, dáng vẻ rất thả lỏng, giống như thật sự muốn 'thoải mái' trò chuyện với Tông Chính Hải: "Hôm nay chúng ta trò chuyện hai việc, trò chuyện xong ai về phòng nấy ngủ."

"Chú muốn nói chuyện gì?"

"Trước tiên nói đến chuyện của Lục Dương đi." Tông Chính Hưng cảm giác được Tông Chính Hải cả người phòng, trong lòng buồn cười nói: "Đừng căng thẳng như vậy, chẳng lẽ mấy năm không gặp nhau cháu cũng không biết chú mình sao?"

"Chỉ là cảm thấy chú đã biết rất nhiều chuyện về Lục Dương."

"Cháu đoán đúng, trước khi chú về nước đã điều tra một chút... Cháu cũng biết đó, biết người biết ta mới phù hợp phong cách nhà họ Tông Chính chúng ta." Tông Chính Hưng không có phủ nhận sự thật mình điều tra Lục Dương: "Nhưng Lục Dương rốt cuộc sống dưới mí mắt của cháu, rất nhiều chuyện chú thật sự không điều tra được."

"Ví dụ như?"

"Ví dụ như bắt đầu từ lúc nào nó cảm thấy hứng thú với diễn xuất..."

"Chuyện này cháu đã hỏi qua cậu ấy. Lúc cậu ấy xem nhạc phim gốc và phim truyền hình nước ngoài ở trường cảm thấy rất đặc biệt. Cho nên bắt đầu cảm thấy hứng thú với diễn xuất."

"À, hóa ra là như vậy... Nói như vậy cũng có lý... Trẻ con chỉ nhiệt tình ba phút. Lục Dương lại có được sự kiên trì biến hứng thú của mình thành sự nghiệp để làm, ở tuổi này của nó rất khó được."

"Cậu ấy đối với bất cứ chuyện gì cũng rất tập trung và nghiêm túc."

Tông Chính Hưng nghe ra sự tự hào trong giọng nói của Tông Chính Hải, nhưng không có biểu hiện ra cảm xúc đặc biệt nào, mà đột nhiên chuyển đề tài: "Nhưng, chú cũng không cảm thấy làm diễn viên là một công việc tốt."

Ông không đợi Tông Chính Hải mở miệng đã tiếp tục nói: "Vất vả không nói, còn dễ bị thương. Một năm bốn mùa không có ngày nghỉ ngơi, sáng sớm bắt đầu đóng phim cho đến đêm khuya, còn bận rộn hơn cháu. Chú nghe nói lúc đón năm mới còn ở trong đoàn phim... Cuộc sống làm việc vất vả như vậy, tại sao phải làm?"

"Bất kể làm công việc gì, chỉ cần muốn làm tốt một chút cũng sẽ không thoải mái."

"Nếu đó là một công việc bình thường thì chú đồng ý với cách nói của cháu, bận rộn một chút, vất vả một chút cũng không quan trọng. Nhưng chú không thể không nói chính là công việc này bề ngoài nhìn như có vẻ hào nhoáng, kỳ thật có không ít người có tâm tư xấu. Mặc dù cháu  không phải người ham chơi, nhưng hẳn là cũng nghe nói qua chuyện trong giới này phải không?" Tông Chính Hưng có ý chỉ tham khảo.

"Lục Dương sẽ không chịu những việc phức tạp này."

"À, phải không? Tại sao chú lại cảm thấy, cho dù có cháu ở bên cạnh che chở. Nhưng hoàn cảnh chung chính là như vậy. Nó muốn sa đọa hoặc là bị sa đọa dường như cũng không phải là chuyện không có khả năng."

Tông Chính Hải nhìn về phía Tông Chính Hưng với ánh mắt sắc bén: "Chú muốn nói cái gì?"

Tông Chính Hưng xua tay, ý bảo hắn bình tĩnh lại rồi nói: "Cháu đừng có gấp, chú chỉ là nêu ví dụ mà thôi... Giống như hôm nay, à không, là chuyện xảy ra ngày hôm qua. Vốn dĩ có thể vững vàng lấy được vai nam chính, bởi vì tâm tư riêng của nhà đầu tư nên rơi xuống túi người khác. Hơn nữa là rơi vào trong tay loại người không bằng nó. Nếu là cháu, cháu có cam tâm không?"

"Nếu không cam lòng, có phải muốn tranh giành hay không? Nhưng loại tình huống này, muốn nó phải tranh giành như thế nào?"

Tông Chính Hưng không cho Tông Chính Hải cơ hội nói chuyện mà nói thẳng: "Nó có cháu, thậm chí có Tông Thiên làm chỗ dựa cho nó. Tất nhiên có thể đối mặt với bất luận kẻ nào, vậy còn cần cố gắng không? Nếu gặp được tình huống ngược lại hôm nay, Lục Dương gặp được người mạnh hơn nó, nó có thể cũng học theo dùng cách không tốt đi cạnh tranh, đi cướp lấy vai của người khác hay không?"

"Cậu ấy sẽ không!" Tông Chính Hải nói dứt khoát không có một chút do dự.

Tông Chính Hưng nhướng mày: "Cháu rất tự tin về nó."

"Nếu chú hiểu Lục Dương cũng sẽ có tự tin này."

"Phải không, đáng tiếc bây giờ chú còn chưa có hoàn toàn hiểu nó... Giới giải trí là một nồi thuốc nhuộm lớn, đừng để nó đánh mất chính mình ở bên trong. Nếu tương lai nó biến thành không xấu, ai sẽ đến phụ trách?"

"Cháu phụ trách, chính cậu ấy phụ trách. Đây là con đường cậu ấy chọn, cháu sẵn sàng đồng hành với cậu ấy."

Tông Chính Hưng nhìn Tông Chính Hải đột nhiên mỉm cười, qua một hồi lâu ông mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Cháu phụ trách? Cháu sẵn sàng đồng hành với nó? Xin hỏi cháu lấy thân phận gì phụ trách, lấy thân phận gì sẵn sàng đồng hành với nó?"

"Đúng lúc, nếu nói đây, chúng ta cũng có thể nói đến việc thứ hai." Tông Chính Hưng đột nhiên rút lại nụ cười, nhìn thẳng về phía Tông Chính Hải: "Cháu có thể nói cho chú biết, cháu và Lục Dương hiện tại rốt cuộc là quan hệ gì hay không?"
Bình Luận (0)
Comment