Editor: Sweetie Daisy (Ninh) Hệ thống: "Kí chủ, độ hảo cảm của nam phụ thế nhưng lại biến thành hai sao rồi!"
Nhiễm Thất cũng không có biểu tình vui sướng, cô một bên vừa đi vừa bình tĩnh hỏi hệ thống: "Biến thành hai sao khi nào?"
Hệ thống: "Cái này tôi không rõ lắm! Tôi cũng không nhận ra được độ hảo cảm +2."
Hệ thống nhìn thấy vẻ mặt cô có chút khó coi, thật cẩn thận nói: "Có lẽ thời điểm giúp hắn trị liệu...Cho nên tôi mới không phát hiện ——"
Nếu thật sự là thế, nam phụ rất có khả năng biết cô đã cứu hắn. Nhìn độ hảo cảm +2 này, cũng không phải là chuyện xấu!
Nhiễm Thất chuyển sang đề tài khác: "Hiện tại nam phụ thế nào rồi?"
Hệ thống: "Các triệu chứng nghiêm trọng đến tính mạng đang không ngừng giảm xuống! Chỉ là giảm tương đối chậm!"
Nhiễm Thất mặt không biểu tình mà rũ mắt xuống, có lẽ ba của hắn đã tìm được hắn. Xem ra đi một bước này thật sự không nhầm!
Khi Nhiễm Thất về đến nhà, liền nhìn thấy mẹ cô đang đứng ngoài cửa chờ mình, trên mặt mang theo sự nôn nóng. Nhìn thấy Nhiễm Thất trở về, mẹ cô liền đi tới, nhịn không được trách móc: "Con cái đứa nhỏ này, cũng thật là, sao lại đi lâu như vậy..."
Nhiễm Thất kéo tay mẹ mình cười cười, một bên lôi bà vào nhà, một bên cười hì hì nói: "Mẹ, mẹ ăn cơm chưa?"
Bà cười, mắng cô: "Chưa đâu! Còn không phải là vì chờ con sao!"
"Ha ha, con biết mẹ tốt với con nhất mà!"
...
Hôm sau, Nhiễm Thất bước vào lớp thì nhìn thấy rất nhiều nữ nhìn ở bên kia đang khe khẽ nói nhỏ gì đó. Vừa thấy cô bước vào, bọn họ cũng không có ngừng lại, còn cố ý nói lớn hơn: "Có một số người nha, thật là không biết liêm sĩ, lớn lên lại có chút khó coi, còn ở đằng kia giả vờ đáng thương tìm sự đồng tình!"
"Đúng vậy, đúng vậy nha, cậu xem cô ta mặc đồng phục thật giống con vịt xấu xí, ha ha —— Trương Lan so với cô ta đẹp hơn gấp trăm lần!"
" Ha ha ha ha ——"
Trương Lan là cô gái được công nhận là cô gái xấu xí của năm, trên mặt cô ấy có một cái bớt đen rất lớn, mắt nhỏ, miệng lớn, dáng người mập mạp. Vì vậy, ánh mắt đầu tiên của người khác nhìn vào chính là xấu, nhìn lần thứ nhất thì không nghĩ đến nhìn lần thứ hai nữa.
Nhiễm Thất cũng tự nhiên biết người bọn họ nói chính là cô. Bởi vì ghen ghét, ngày hôm qua ra vẻ đáng thương hề hề bất quá chỉ là vì cầu sự đồng tình của nam chủ, để cô được ngồi cùng bàn với hắn mà thôi, mà bọn họ lại nghĩ cái gì vậy chứ!
Nhiễm Thất cười cười, khí thế cả người tựa như một nữ vương duy ngã độc tôn, từng bước một lập tức đi về phía người mắng cô hung hăng nhất, Lê Khả Nhân. Những người xung quanh bị khí thế của cô làm cho hoảng sợ, đều dừng lại không dám nói gì.
Nhiễm Thất đi đến trước mặt cô ta, khí thế bức người. Lê Khả Nhân tuy rằng có chút sợ, nhưng nhiều người đang nhìn như vậy, cô ta làm một bộ dáng rất cao ngạo, nâng cằm lên: "Tôi lại chưa có nói cô, cô như vậy với tôi làm cái gì!"
Con người Nhiễm Thất xẹt qua một tia âm lãnh, khóe miệng manh theo ý cười nghiền ngẫm: " Hả? Vậy cậu đang nói ai? Nói cậu sao?" Không đợi cô ta trả lời, Nhiễm Thất đưa mắt liếc cô ta trên dưới một cái, gật gật đầu đánh giá: "Xem ra thật sự là đang nói cậu!"
"Ha ha——" Bên cạnh có một số nam sinh nhịn không được cười ra tiếng.
"Cô —— Các người ——" Lê Khả Nhân cả mặt đều đỏ, nghẹn một hồi lâu cũng không biết nên phản bác như thế nào, cuối cùng liền chỉ vào Nhiễm Thất mà mắng: "Cô là cái đồ nữ nhân không biết xấu hổ!"
Nhiễm Thất nghe xong cũng không tức giận, mà tiến đến gần tai cô ta, thời điểm cô ta còn chưa kịp né tránh, ở bên tai cô ta nhẹ nhàng nói, âm thanh mị hoặc: "Cô cảm thấy chính mình xấu ơi là xấu, xấu đến mức trong lòng đầy tự ti, nhưng lại không dám tự sát!"
- ---------------------------------------
Ấy, up xong chương 10 mới thấy có bạn cũng edit bộ này rồi, mà ra chương từ tháng 3 rồi. TT.TT