Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Thiếu nữ lắc mình mấy cái liền ra khỏi nơi ẩn nấp, cô đi đến một cái trấn nhỏ trong khu rừng Mã Đức. Trừ bỏ làn da có chút tái nhợt, cả người cô đều bình thường giống như một thiếu nữ nhân loại thật sự.
Cho dù là ai cũng sẽ không nghĩ đến, thế nhưng lại có một con quỷ hút máu dám đứng dưới ánh nắng đang chiếu xuống mà ra ngoài hành tẩu.
Tạp Tây Á nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, chiếc nhẫn bạch ngân phản chiếu ánh sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Chiếc nhẫn đã được nữ vu thi triển chú ngữ, sở hữu chiếc nhẫn này, hoạt động của quỷ hút máu sẽ không chỉ bị hạn chế vào ban đêm nữa.
Lúc Ngải Khắc Tư đưa cho cô, cô còn cảm thấy rất kinh ngạc. Cô đã chết 300 năm rồi, khi cô còn sống, cho dù quỷ hút máu có huyết thống cao quý đến đâu, cũng có thể bị hạn chế phải ra ngoài hành tẩu vào ban đêm thôi.
Nghĩ như vậy, Tạp Tây Á gợi lên một nụ cười lạnh, xem ra đám gia hỏa khiến người ta chán ghét kia vẫn còn chút tác dụng!
Trên con đường của trấn nhỏ Mã Đức kẻ đến người đi, mọi người không hề có chút cảm giác nguy cơ nào. Trong một góc khuất, chất đầy những thi thể bị hút cạn máu, Tạp Tây Á đi trên đường, đầu lưỡi nhẹ cong, đem máu trên khóe miệng liếm đi.
A...Đi bắt vài tên cho Ngải Khắc Tư mới được.
Mấy lão già ở giáo hội kia sợ là vẫn chưa biết cô tỉnh lại. Ừm, đúng là vất vả cho Ngải Khắc Tư mà...
Tạp Tây Á có việc quan trọng hơn phải đi làm, nữ vương Huyết tộc thức tỉnh đối với các gia tộc quỷ hút máu quả thật là chuyện vạn phần may mắn, cô kiêng kị thần linh cũng giống như thần linh kiêng kị cô vậy.
300 năm trước, cô cố ý giả chết dưới tay nhân loại cùng nữ vu, chính là bởi vì thần linh.
Nguyền rủa của thần linh đối với các cặp song sinh trong gia đình Huyết tộc bởi vì cô và Ngải Khắc Tư mà bị phá vỡ. Thần linh vì bảo hộ uy nghiêm của chính mình, nhất định muốn diệt trừ một người trong bọn họ. Nhưng bởi vì giới tính, huyết thống của Ngải Khắc Tư so với cô còn thuần khiết hơn, hơn nữa cô bẩm sinh lại khát máu thích giết chóc, cho nên thiên tính nhân từ của thần linh đương nhiên không thể dung thứ cho cô!
Mà cũng vào 300 năm trước, có một vị nữ vu trước khi qua đời đã tiên đoán rằng, 300 năm sau chú ngữ che giấu tung tích tìm kiếm của thần linh sẽ xuất hiện, ngay lúc đó thần linh đã không thể dung thứ cho cô nữa. Về phần nguyên nhân vì sao...Có lẽ là do cô đã tàn sát ba cái thành thị của nhân loại, giết sạch hơn phân nửa tộc nhân nữ vu, cô cũng không nhớ rõ lắm.
Tạp Tây Á ngơ ngẩn mà hoàn hồn, cô đem tay rút khỏi lồng ngực của một nữ vu, trên tay là một quả tim còn đang đập thình thịch. Nữ vu trước mặt mở to mắt, chết không nhắm mắt mà nhìn cô, lỗ thủng trước ngực của nàng còn đọng lại máu.
Tạp Tây Á tùy tiện ném trái tim trong tay xuống đất, cô quay đầu nhìn vị nữ vu già kia, khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ cao ngạo. Cánh môi đỏ bừng của cô khẽ cong, ngân sắc trong mắt hiện lên một tia đỏ tươi như máu: “Tên thứ nhất!”
Trong phòng ngoại trừ vị nữ vu già và nữ vu đã chết kia, còn có ba vị nữ vu đang ở một bên.
Nhóm nữ vu này đầu tiên là bị hành vi nhanh chóng tàn nhẫn này của cô dọa sợ, trong đó có một vị nữ vu kịp phản ứng lại, nàng cau mày, nhìn Tạp Tây Á, ngoài miệng rất nhanh đã niệm chú ngữ.
Hai nữ vu khác thấy thế cũng niệm theo.
“Ư ——” Trong lúc nữ vu lẩm bẩm chú ngữ, Tạp Tây Á che đầu lại, trên trán dần dần toát ra mồ hôi mỏng, cuối cùng cô quỳ trên mặt đất thở phì phò. Cô cúi đầu, che giấu một mảng đỏ tươi trong mắt. Đột nhiên, cô lắc mình một cái, liền đứng ngay sau lưng bọn họ, dứt khoát lưu loát đem trái tim của hai nữ vu trong đó móc ra.
Lúc này, tay của cô đang đặt trước ngực của vị nữ vu thứ ba, ngón tay đâm vào trong thịt. Khi Tạp Tây Á động thủ, vị nữ vu kia đã dừng niệm chú, hiện tại nàng ta không thể động đậy, bởi vì mạng của nàng ta, đang nằm trên tay Tạp Tây Á.
Tạp Tây Á vẫn bảo trì động tác như vậy, trên khuôn mặt tái nhợt là thần sắc lạnh nhạt, khóe miệng lại dấy lên nụ cười tàn khốc. Cô nhìn về phía vị nữ vu lớn tuổi, sắc bạc trong đáy mắt tràn ngập lạnh lùng: “Đáp ứng yêu cầu của ta, ta sẽ tha mạng cho ả. Còn nếu không, ta cũng chẳng ngại giết hết đám tộc nhân của gia tộc Sử Mật Tư các ngươi đâu! Ha...Rốt cuộc các ngươi sao lại khiến người khác chán ghét như vậy!”