Edit: Sweetie_Daisy (Ninh) Bị hệ thống nói như vậy, Nhiễm Thất thế nhưng lại để ý nội tâm của chính mình có chút biến hóa. Ngay từ đầu cô chỉ coi đây là một trò chơi thăng cấp, tỏ thái độ không sao cả, cô nghĩ rằng chỉ cần mình vượt qua thì có thể về nhà. Nhưng ở thế giới này đều là người sống sờ sờ. Thời điểm ban đầu khi công lược nam chủ, cô luôn giả vờ làm một bộ dạng thâm tình, đáng thương thẹn thùng. Nhưng hiện tại dường như...... Càng làm càng quen?
Không giống như là cố tình giả bộ, mà càng giống phản ứng chân thật trong lòng. Hơn nữa cô tựa hồ cảm giác được, mấy ngày nay ở chung với Thẩm Mặc Hiên càng thêm tự nhiên, tuy rằng cô đối với hắn không thể nói là yêu và thích, nhưng hảo cảm thì khẳng định có.
Nhiễm Thất: “Hệ thống, tiêu rồi, ta cảm thấy mình vừa nảy sinh một ý tưởng thập phần tà ác, ta có tội!”
Hệ thống trước sau đều không tiếp thu, thật ngây thơ hỏi: “Kí chủ, làm sao vậy?”
Nhiễm Thất thở dài: “Ngươi cái đồ hệ thống độc thân, ngươi không hiểu đâu! Chính là như vậy đó, ai —— ngươi hiểu không?”
Hệ thống: “......”
Kí chủ cô dường như cái gì cũng chưa nói mà.....!!!
......
Tiết đầu là Toán học.
Lúc này ở đây đang là mùa xuân, thời điểm thích hợp để ngủ, Nhiễm Thất cũng không ngoại lệ. Trên đài, giáo viên dạy toán học đúng lúc hứng thú dâng trào, nước miếng bay tứ tung mà giảng đề ở bên trên. Âm thanh liên tục không ngừng kia đối với cô, hay chính xác hơn là với cả lớp mà nói đều là bài hát ru ngủ tốt nhất. Nhiễm Thất gật gật đầu, thật vất vả cưỡng chế chính mình mở mắt không ngủ, nhưng giây tiếp theo lại nhắm lại.
Cô ngồi ở vị trí gần bên cửa sổ, hơn nữa lại là ở phía sau, giáo viên cũng không dễ dàng phát hiện, nhưng không tốt chính là ——
“Rầm ——” Cô không khống chế được híp mắt một chút, cả người đập mạnh xuống bàn, phát ra âm thanh làm cho đại bộ phận những người trong lớp, thậm chí cả giáo viên đang giảng bài cũng nhìn đến.
Giáo sư dạy học nhiều năm như vậy, sao lại không nhìn ra cái gì được. Trong tiếng cười của những người khác, ông ho một tiếng, ý bảo bọn họ an tĩnh lại, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói với Nhiễm Thất còn chưa biết gì: “Em kia, lên giải cái đề này, tỉnh mau tỉnh mau!”
Sau đó ông lại đem đưa mắt nhìn xuống dưới, gõ gõ bảng đen, cảnh cáo: “Nếu để tôi bắt được lại có em nào ngủ, tôi liền cho lên đây làm bài! Hảo hảo phát triển trí nhớ!”
Nhiễm Thất giương mắt, vừa nhìn thấy đề bài trên bảng đen, tức khắc liền cảm thấy đau đầu, mấy chữ kia cô đều biết, nhưng đọc thế nào cô cũng không hiểu. Sau khi cô vào đại học, kiến thức cao trung mấy trăm năm trước đã sớm trả lại cho thầy cô!
Nhiễm Thất hạ quyết tâm “Cùng lắm thì mất mặt, quyết định chết thì chết”, thời điểm muốn đi lên, đột nhiên bên cạnh đưa qua một tờ giấy, chữ viết trên tờ giấy rất đẹp, ghi lại toàn bộ trình tự giải đề.
Nhiễm Thất kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía hắn, vẻ mặt của hắn bình tĩnh đứng đắn làm chuyện của mình, giống như người vừa mới đưa tờ giấy giúp cô không phải là hắn vậy! Nhưng đôi tai nhạy bén ửng đỏ kia đã vạch trần sự xấu hổ của hắn!
Không biết vì cái gì, Nhiễm Thất lại cảm thấy bộ dạng không được tự nhiên của hắn thật đáng yêu làm sao!
Nhiễm Thất nói cảm ơn với hắn, ở thời điểm giáo sư không phát hiện, đem tờ giấy kẹp vào trong sách, sau đó cầm sách đi lên, cau mày làm ra bộ dạng suy nghĩ khi đọc sách. Khi giáo sư đi xuống dò xét những bạn học khác, cô nhanh chóng đối chiếu tờ giấy mà chép lên bảng đen!
Kiến thức tuy rằng đã trả lại hết rồi, nhưng mấy chiêu trò nhỏ để đối phó với giáo viên thì Nhiễm Thất vẫn còn nhớ kỹ!
Về sau, Nhiễm Thất không khỏi cảm khái với hệ thống, chuyện này nói cho ta biết có một học bá ngồi cùng bàn là chuyện quan trọng cỡ nào! Bất quá cái này nói sau đi!
Sau khi Nhiễm Thất viết xong, thì nhanh chóng trở lại vị trí của mình, cô chỉ sợ đợi lát nữa giáo sư kia đột nhiên bắt cô giảng lại cái đề vừa giải thì sẽ rất phiền phức!
Nhưng cũng may mắn đó là đề bài cơ bản nhất, giáo sư ở một bên gạch gạch vài cái, nói rõ đề bài đã được giải chính xác rồi bắt đầu giảng chương sau. Đã có Nhiễm Thất làm ví dụ, tất cả mọi người cưỡng chế bản thân thật tỉnh táo, cho dù là giả vờ cũng phải làm bộ chăm chú nghe giảng bài! Dù gì nếu như bị bắt lên làm bài mà làm không được thì là một chuyện rất mất mặt!
Vì để phòng ngừa một số học sinh ở trong lớp ngủ hoặc làm chuyện mờ ám, yêu cầu của trường học bắt buộc tập sách trên bàn không thể vượt quá hai cuốn, cho nên giáo sư ở trên bục giảng có thể quan sát mọi người rất dễ dàng! Vì vậy, thời điểm tất cả mọi người đều ngẩng đầu nghiêm túc nghe giảng bài, bộ dạng cúi đầu của Lê Khả Nhân hiện ra vô cùng rõ ràng!
“Bạn học đang cúi đầu kia!” Giáo sư đột nhiên dừng lại, mang theo ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía Lê Khả Nhân: “Em học sinh này, em có chuyện gì sao!”