Editor: Sweetie_Daisy (Ninh) Nhiễm Thất giống như là một người ngoài cuộc, từ đầu đến cuối đứng ở ngoài hết thảy quan sát cô ta. Cô ích kỷ, cô tham lam, cô buồn nôn, toàn bộ đều nhìn thấy từng chút một.
Kể cả —— lúc kia tràng cảnh tại sao cô ta lại gọi điện thoại cho cô.
Thì ra, tối hôm qua có một buổi tiệc tối quan trọng, bữa tiệc tối này chủ yếu là để tuyên bố cho các nhân vật nổi tiếng trong tầng lớp xã hội biết rằng Thẩm Mặc Hiên là người nắm quyền Trình gia. Đối với hắn đây khẳng định là kế hoạch hết lòng bố trí trong một năm, quan trọng cỡ nào tự nhiên không cần nhiều lời.
Trình Thấm đương nhiên đã ở hiện trường, bởi vì tiệc tối đã bắt đầu. Thẩm Mặc Hiên liên tiếp nhìn vào giao diện gọi điện thoại nhưng lại chậm chạp không dám bấm, tình huống này bị Trình Thấm phát giác. Trực giác của phụ nữ nói cho cô ta biết, nó không hề đơn giản như thế. Vì vậy, cô ta đã nhớ kỹ dãy số kia, gọi điện thoại đến bất quá chỉ là khoe khoang phong phạm hào môn quý nữ của cô ta mà thôi.
A! Thật là một nữ nhân buồn nôn mà, nói ra đúng là không sai mà!
Chỉ vừa mới qua vài giây, Nhiễm Thất đã hoàn toàn xem xong hết cả đời của một người khi còn sống rồi.
Cô cảm thấy nội tâm không hiểu sao lại áp lực, đặc biên là khi chứng kiến Thẩm Mặc Hiên bị vứt bỏ —— một chiếc xe em bé bị bỏ lại trong biển người chen chúc, bên trong là một đứa trẻ ngây thơ vô tri cắn ngón tay. Đám người vốn là muốn bắt cóc Trình Thấm, nhìn cô ta trốn thoát, cuối cùng đành phải thô lỗ mà ôm lấy đứa trẻ trong xe, vội vàng rời đi.
Cô nên may mắn khi mình không nhìn thấy bối cảnh của Thẩm Mặc Hiên, trực giác nói cho cô biết, có một đoạn trí nhớ nhất định là cô không chịu nổi đâu, giống như...Khoảng thời gian lúc bị mang đi đến cùng là hắn đã trải qua những gì?
"A——" Người sau lưng đột nhiên phát ra âm thanh, Nhiễm Thất dường như còn chưa có phục hồi tinh thần lại, sững sờ mà quay đầu nhìn sang. Người nọ mở đôi mắt mông lung buồn ngủ ra, dùng tay nhẹ nhàng dụi dụi. Ngũ quan tinh xảo kia, làn da trắng nõn như gốm sứ, hệt như lần đầu cô nhìn thấy, thanh tịnh sạch sẽ.
Đây là một chàng trai hoàn toàn thuộc về cô, đây là người cô yêu.
Tâm Nhiễm Thất có chút xúc động. Một giây sau, người nọ đã tựa đầu vào bên cạnh cổ cô, cọ cọ, lời nói mơ hồ không rõ: "Dậy sớm vậy, ngủ tiếp đi! Lâu rồi tôi không ngủ như vậy..." Giọng nói đằng sau dần dần nhỏ đi, sau đó hắn để cái tư thế kia, ôm Nhiễm Thất lần nữa, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Thật là một...Đứa nhỏ ngốc! Có đôi khi vừa nhìn lại nguy hiểm như thế, nhưng có đôi khi lại làm cho người khác đau lòng.
Thì ra bất tri bất giác, cô đã hãm sâu vào trong đó.
Muốn một ngôi sao hận thù của hắn, cô không nỡ rồi.
Nhiễm Thất: "Hệ thống, có phải mở ra thế giới sau cũng cần có điểm tích lũy không?"
Hệ thống: "Đúng vậy, kí chủ, mở ra thế giới sau thì ít nhất cũng phải là 100 điểm tích lũy, kí chủ, không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có rất nhiều điểm tích lũy đó!"
Nhiễm Thất không để ý tới nó, mà hỏi: "Nếu như ta nói, ta không muốn làm nhiệm vụ của thế giới này nữa, không thu được điểm tích lũy, có phải ta không thể rời khỏi thế giới này hay không?"
Hệ thống: "Vì sao không muốn làm nữa? Chúng ta còn thời hạn một năm mà, nhiệm vụ đã hoàn thành đầy đủ, chỉ còn thiếu một sao thôi!"
Điểm tích lũy, điểm tích lũy, tôi muốn điểm tích lũy mà...Kí chủ.
Nhiễm Thất: "Ta là kí chủ hay ngươi là kí chủ, nói nhảm nhiều vậy!"
Hệ thống: "...Nếu như không có điểm tích lũy, cũng có thể rời khỏi thế giới này đó, tương đương với mượn điểm tích lũy, về sau trở về mà có điểm tích lũy sẽ khấu trừ gấp đôi đó. Chẳng qua mà nói, nhiệm vụ của thế giới sau sẽ rất rất khó, còn không có đạo cụ phụ trợ ——"
Nhiễm Thất: "Vậy là được rồi. Cái này không sao cả!"
Hệ thống vẫn chưa từ bỏ ý định: "Kí chủ, không muốn suy nghĩ lại sao? Đã có điểm tích lũy, chúng ta có thể đi đến một cái thế giới đơn giản, tốt hơn một chút ——" Sau đó lời được càng nhiều điểm tích lũy...
Nhiễm Thất đột nhiên nói: "Dù là thế giới tốt, thì ngươi vẫn sẽ bị nhốt trong phòng tối đó ngươi tin không?"
Hệ thống: "..."
Nhiễm Thất nhìn khuôn mặt say ngủ giống như một đứa trẻ của hắn, trên mặt bi thương, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của hắn, chỉ có một năm thôi...Mà cô...Chỉ muốn ở bên cạnh hắn.