Editor: Sweetie_Daisy (Ninh) Cô thừa nhận, là cô cố ý ở thời điểm này đem ghi âm phát ra!
Triệu Lôi Kỳ càng phẫn nộ, càng kích động, càng không thể tin được, như vậy sau khi bà nghe được chân tướng bà sẽ bị đả kích càng sâu!
Không thể không nói, một tay Nhiễm Thất giở ra mưu tính rất tốt!
Quả nhiên, Triệu Lôi Kỳ từ khi ghi âm phát ra câu đầu tiên, bà đã sững sờ ngay tại chỗ, giống như là một con rối mất đi hồn phách, ngơ ngác mà nghe từng cái sự thật tàn khốc!
"Mẹ..."
Triệu Lôi Kỳ dường như là mới phục hồi tinh thần lại, xoay người, một cái tát hướng đến cô ta mà đánh, chỉ về phía cô ta, hung hăng nói: "Không được gọi tao là mẹ, tao...Tao không nghĩ tới! Không nghĩ tới! Lại là nuôi mày cái thứ súc sinh như vậy!" Tay của bà run rẩy lợi hại, ngực phập phồng bất ổn, một hồi lâu, trong mắt bà mang theo tia nước mắt nhìn về phía Thẩm Mặc Hiên: "Hiên nhi, mẹ..."
Thẩm Mặc Hiên rất bình tĩnh, từ đầu tới cuối hắn cũng không nói cái gì, dường như cái ghi âm kia nói không phải là chuyện của hắn.
Thời điểm ghi âm bắt đầu phát ra, hắn liền một tay kéo Nhiễm Thất vào trong ngực, dùng đầu lưỡi tinh tế liếp láp trên miệng vết thương.
Nước bọt có thể khử độc, đã lâu như vậy, nếu lây nhiễm cũng không quá tốt!
Hắn cau mày, vẻ mặt không vui! Không biết có thể hủy dung hay không, cô là một người xinh đẹp như vậy...
"Hiên Nhi...Hiên Nhi...Con hãy nhìn mẹ..." Thẩm Mặc Hiên làm như không nghe thấy, cũng không có trả lời, Triệu Lôi Kỳ nghẹn ngào, khí lực cả người như bị rút hết sạch, cả người chống đỡ không nổi, cứ như vậy thẳng tắp mà quỳ xuống!
"Phu nhân!" Nữ hầu bên cạnh thấy thế nhanh chóng vịn tay bà: "Phu nhân, người không sao chứ!"
Bà không trả lời cô ấy, cũng không có đứng dậy, chỉ là ánh mắt vẫn như cũ mà nhìn Thẩm Mặc Hiên, trong mắt hiện lên tia khát vọng.
Bà hy vọng con trai trở về, tha thứ cho bà! Đều là bà mắt mù, mới có thể...Nhưng mà, đó là con của bà mà! Là chính bà vất vất vả vả sinh ra con trai! Sao có thể nói hận là hận bà đây?
Đã qua một hồi lâu, Thẩm Mặc Hiên vẫn thờ ơ như cũ, biểu tình trên mặt lạnh lùng, con ngươi bà chậm rãi tối xuống, nước mắt chảy ra, tự mình thì thào: "Con không nhìn nhận mẹ là đúng rồi...Mẹ thật xin lỗi con, Trình gia hết thảy vốn chính là của con, mẹ rõ ràng còn đem đồ tốt nhất toàn bộ đều cho cái người hại con kia, mẹ làm sao lại ngốc như vậy chứ..."
"Con của mẹ mẹ không cưng chiều! Mẹ hết lần này đến lần khác cưng chiều một cái người hại con của mẹ! Mẹ rốt cuộc đã làm ra cái nghiệt gì...Con trai, con nhìn mẹ có được không, con nhìn mẹ đi! Mẹ biết sai rồi, thật sự biết sai rồi!"
Triệu Lôi Kỳ quỳ trên mặt đất không ngừng sám hối, hối hận, bà nghĩ tới vừa mới nãy bà còn ở trước mặt con trai bà thiên vị Trình Thấm như vậy, bảo vệ Trình Thấm, bà liền hận không thể giết chết mình.
Mà Trình Thấm ở trên giường đã sợ đến choáng váng! Vốn dĩ bị Nhiễm Thất đánh cho một bạt tai, hiện tại ở đó lại bị Triệu Lôi Kỳ đánh, mặt của cô ta bắt đầu chảy máu, làm cho cả người cô ta vô cùng khủng bố!
Nhưng mà nguyên nhân làm cho cô ta sững sờ, ngơ ngác ngồi ở trên giường không phải là bởi vì bị mẹ đánh, mà là vì...Đây là lần đầu tiên cô ta chứng kiến người mẹ luôn luôn trang nghiêm, chú trọng bề ngoài nhất, lúc này lại giống như một kẻ điên, đầu tóc tán loạn mà quỳ trên mặt đất, nước mắt làm mờ đi toàn bộ vết trang điểm, bà cũng không có để ý, đôi mắt chỉ cố chấp nhìn Thẩm Mặc Hiên.
"Chuyện gì xảy ra!" Lúc này, Trình Việt từ bên ngoài cửa đi vào, vốn dĩ ngoài cửa còn có một vài âm thanh của một đám nữ hầu đang tụ tập xem náo nhiệt, bọn họ vừa nhìn thấy ông đi tới, sợ tới mức nhanh chóng trở về nhiệm vụ của mình!
Ông đóng cửa lại, nhìn thấy tràng cảnh lúc này, cau mày, lập tức tiến lên đỡ Triệu Lôi Kỳ.
Ông vốn ở công ty tăng ca, nhưng đột nhiên lại nhận được điện thoại của quản gia báo là ở nhà có việc gấp, muốn ông nhanh chóng trở về! Mà ông vừa đến đã nhìn thấy ở ngoài phòng con gái mình đông nghịt người.
"Lôi Lôi, nghe lời, đứng lên." Kéo bà nhiều lần. bà cũng không có nhúc nhích, Trình Việt chỉ có thể ngồi xổm xuống, giọng nói ôn tồn nhỏ nhẹ khích lệ bà.
Triệu Lôi Kỳ dường như là mới hồi phục tinh thần lại, thời điểm nhìn thấy ông, trong mắt đột nhiên hiện lên tia sáng, giống như là bắt được cọng cỏ cứu mạng vậy, bà bắt lấy cánh tay ông, thanh âm nghẹn ngào: "Lão Trình..., con trai không nhìn mặt em nữa rồi...Làm sao bây giờ...Nó hiện tại ngay cả liếc cũng không liếc em nữa..."
Bởi vì trở về quá vội vàng, ông cũng không biết đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, ông nhẹ nhàng xóa đi nước mắt đang chảy trên mặt bà, dùng tay sửa sang lại đầu tóc rối tung của bà, mới nhẹ giọng nói: "Lôi Lôi, đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Lôi Kỳ cũng không trả lời ông, hai mắt vô thần, chỉ có chút sức lực nhìn về hướng Thẩm Mặc Hiên mà thì thào: "Con trai không quan tâm em nữa...Nó cũng không nhìn em nữa rồi..."
Trình Việt cau mày, nhìn thấy Trình Thấm đang ở trên giường co lại thành một cục: "Tiểu Thấm, xảy ra chuyện gì!"