Editor: Sweetie_Daisy (Ninh) Cô là ai, bọn họ cũng đều biết.
Chỉ là vì bảo vệ lời nói của một nữ nhân phô trương thanh thế, hắn lại có thể chịu làm đến nước này, Triệu Lôi Kỳ hiện tại mới biết được, con trai thật sự là đã hoàn toàn động tình rồi.
Cửa mở ra, Thẩm Mặc Hiên lôi kéo tay cô, trực tiếp đi xuống lầu.
"Ài,các người nói cái gì đó? Vì sao Trình phu nhân và Trình tiên sinh không có đi ra chung với nhau?" Nhiễm Thất quay đầu lại muốn nhìn xem có chuyện gì xảy ra, đột nhiên bị người nào đó ôm ngang lên: "Này, Thẩm Mặc Hiên!"
Chỉ nghe thấy người nam nhân đó nhàn nhạt mà trả lời cô: "Em đi quá chậm, đi nhanh một chút đi!"
"..."
Trong phòng, Triệu Lôi Kỳ ngơ ngác nhìn về phương xa, ánh mắt tan rã, đã qua một hồi lâu, bà mới mở trừng hai mắt, hỏi: "Lão Trình...Em cảm thấy đời này của chúng ta đều rất thất bại...Con trai, nó trải qua cũng không được tốt...Đều là em làm hại nó..." Nếu như không phải lúc đó bà quá tín nhiệm Trình Thấm, sao bà có thể mất hắn chứ?
Đó là con trai bà! Bà làm sao có thể mất đi con trai của bà!
Sau khi bà nói xong, nước mặt lại rơi xuống: "Anh nói xem...Trên người một người...Sao có thể có nhiều vết thương như vậy?! Vốn dĩ...Nó không cần phải chịu đựng những chuyện này..."
Nếu như những ngày đó hắn ở bên cạnh bọn họ, cái gì cũng không cần phiền não, cái gì cũng không cần lo lắng, hắn sẽ rất khỏe mạnh, mà không phải là cả người đầy vết thương như hiện tại xuất hiện trước mặt bọn họ!
Trong mắt Trình Việt cũng có tia nước mắt, ông vỗ nhẹ lên lưng Triệu Lôi Kỳ, an ủi bà: "Đều đã qua...Cô bé kia rất yêu nó, sẽ hảo hảo mà đối tốt với nó! Nó sẽ trải qua vô cùng tốt! Chúng ta còn có cơ hội bù đắp cho nó mà..."
Chỉ là, không biết hắn có nguyện ý cho bọn họ cơ hội này hay không.
Trình Việt khi còn trẻ đã học qua y học, ông tự nhiên nhìn ra, trên người hắn không chỉ có vết phỏng của tàn thuốc, còn có rất nhiều vết roi, đao, nhiều đến nỗi ông cảm thấy hiện tại còn có thể nhìn thấy hắn đã là một kỳ tích rồi!
Nhưng lời này, Trình Việt sẽ không nói với Triệu Lôi Kỳ, có chút đau xót, một mình ông chịu đựng là đủ rồi.
"Cô bé kia...Nó thật sự sẽ hạnh phúc sao?" Triệu Lôi Kỳ vẫn như cũ không khẳng định.
"Sẽ...Cô bé kia có thể nhìn ra tính tình chính là trong lạnh ngoài nóng, loại người này bên trong thập phần lạnh nhạt, không dễ dàng động tình, cũng không quan tâm người khác, nhưng một khi đã thích một người, thì sẽ vì người nọ mà trả giá tất cả! Con bé sẽ đối tốt với nó..."
Bọn nó sẽ rất hạnh phúc đó, chỉ là loại hạnh phúc này, chúng ta có khả năng không có biện pháp nào đi chúc phúc rồi...Đây đều là đáng đời mà! Đây là tội lỗi của bọn họ! Bọn họ nên chịu!
"Nhưng mà...Em chỉ muốn con của em trở về...Em cảm thấy nó thật sự...Không quan tâm chúng ta nữa..." Hắn chỉ cần con bé kia thôi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ. Đó là con của tôi mà, tôi sao có thể bỏ nó!
"Em nên làm cái gì bây giờ...Em muốn con của em..." Ánh mắt của Triệu Lôi Kỳ si ngốc mà nhìn cửa ra vào, bà đột nhiên nhớ tới, thời điểm hắn vẫn là một đứa trẻ, hắn cũng rất yên tĩnh, không nói gì, nhưng sẽ dùng con mắt đen nhánh vô tội kia nhìn mình, nhìn tâm tình mình đang cảm thấy đáng yêu.
Bà lúc ấy suy nghĩ rằng tại sao lại có một đứa bé đáng yêu như thế này? Đồng thời, bà đã nghĩ, bà...Nhất định phải hảo hảo bảo vệ hắn, bà muốn cho hắn hết thảy mọi thứ của bà, bà muốn hảo hảo mà nuôi hắn lớn lên, bởi vì hắn là con của bà, bà thương hắn.
Nhưng không ngờ tới, quanh đi quẩn lại, kết quả là, bà lại đem tình yêu cho một đứa trẻ khác, ánh mắt trong suốt như người vô tội năm đó cách bà càng ngày càng xa rồi...Lời hùng hồn năm đó giống như một giấc mộng, bà bỏ hắn hai mươi năm cuộc đời, về sau cũng không có cơ hội tham gia vào cuộc đời hắn rồi...
Trình Việt ôm bà, nghe bà thì thào nói, cũng không nói gì, nhưng trong mắt cực kỳ bi ai lại không có cách nào che dấu.
Lúc này, quản gia đi đến, cúi đầu, cung kính nói: "Tiên sinh, phu nhân, Ngô tiểu thư nhao nhao làm ầm ĩ muốn gặp hai người."
Thời điểm Trình Thấm còn chưa tới Trình gia, tên là Ngô Thấm, vào Trình gia rồi thì đổi tên thành Trình Thấm.
Vừa mới có động tĩnh lớn như vậy, người sáng suốt đều biết rõ Trình tiểu thư không còn là Trình tiểu thư nữa rồi, vì vậy quản gia trực tiếp gọi cô ta là Ngô tiểu thư, miễn cho xưng hô sai, rước họa vào thân.
Ở thời điểm này, mỗi người đều muốn đứng ngoài cuộc.