Editor: Sweetie_Daisy (Ninh) Ngữ điệu của Bùi Đình nhàn nhạt, giọng nói lại rất chân thật đáng tin.
Nói là hỏi ý kiến của hắn, nhưng ngược lại mà nói càng giống như mệnh lệnh hơn.
Cái này, Sở Giác muốn giả vờ không nghe thấy cũng không thể rồi rồi.
Nội tâm của hắn hoang mang -- Trước chưa nói Bùi Đình ghét người khác quấy rầy hắn, vẻn vẹn một năm này, hắn cũng chưa từng cùng Bùi Đình đơn độc ở chung.
Bùi Đình lại hoàn toàn là một người thấy đầu không thấy đuôi, hắn cả ngày giống như là bận bịu làm không hết chuyện, ngay cả chuyện quan trọng muốn nói cho hắn biết đều để cho người hầu tiện thể nhắn lại. Mà hôm nay, cái giọng điệu kia chính là muốn tâm sự cùng hắn nha...
Là vì vừa nãy hoàng tỷ làm gì khiến hắn không vui rồi à?
Hay là hắn (SG) làm chuyện gì không đúng?
Trong lòng Sở Giác lo sợ bất an, chậm rì rì mà hướng nơi đó đi đến, so với Bùi Đình trầm ổn thong thả, thì ngược lại hắn như là một đứa trẻ chưa rành thế sự vậy, mọi cử động đều lộ ra sự ngây thơ cùng bất an.
Thái giám đi theo phía sau hắn cũng thức thời không lên cùng, chỉ chờ ở phía xa.
Lúc Sở Giác tiến vào lương đình, trà đã được sấy khô thật tốt, bên cạnh còn có một bàn cờ vây, trên bàn cờ bố trí đầy quân cờ đen trắng. Cho dù Sở Giác là loại người không hiểu rõ được kỳ nghệ, nhưng vẫn có thể rõ ràng mà nhìn ra, quân cờ trắng cùng quân cờ đen đang tranh chấp chém giết nan phân nan xá(*).
(*) Nan phân nan xá (难分难舍): hoặc là Nan xá nan phân, là một thành ngữ của Trung Quốc, âm đọc là nán shě nán fēn, ý chỉ tình cảm rất tốt, không muốn tách rời, cũng khó phân khó bỏ. Còn theo nghĩa ẩn dụ của đoạn trên là bất phân thắng bại.(Theo Baike) Đây là Bùi Đình đánh cờ một mình.
Người thông thạo đánh cờ, tâm tư bình thường sẽ so với người khác càng kín đáo thêm, mà một thân một mình hạ cờ đến nan xá nan phân như vậy, loại người này tâm tư vô cùng thâm trầm, cũng rất khó để biết được trong lòng loại người này đang nghĩ cái gì.
Lúc này, đầu ngón tay trắng nõn như ngọc của Bùi Đình còn đang cầm một thứ màu đen, quân cờ đen cùng với đầu ngón tay trắng nõn tạo thành một loại tương phản cực hạn, lại có một loại mỹ cảm khác thường.
Lúc Sở Giác vừa bước vào lương đình, hắn như là có chỗ phát giác, thuận thế cầm quân cờ đen trong tay bỏ vào hũ gốm, giương mắt bảo: "Bệ hạ, mời ngồi."
Sau khi Sở Giác ngồi xuống, Bùi Đình cũng không nhìn hắn, mà bưng chén trà nhỏ lên trước mặt, rủ mắt xuống tinh tế nhấm nháp, động tác chậm rãi, biểu lộ sự ôn hòa.
Sở Giác gục mắt xuống, hắn chưa từng đơn độc ở chung với Bùi Đình, cũng không biết Bùi Đình gọi hắn đến là muốn nói chuyện gì. Khí tràng của Bùi Đình quá mạnh mẽ, hắn dựa vào gần như vậy đã có chút đứng ngồi không yên rồi, nhưng hắn lại không dám nhìn Bùi Đình, càng không dám mở miệng hỏi Bùi Đình gọi hắn đến là có chuyện gì.
Hiện tại hắn có cảm giác giống như lúc hoàng tỷ muốn giáo huấn hắn vậy, cái bất đồng duy nhất chính là hắn biết rõ hoàng tỷ muốn nói gì, nhưng hắn lại hoàng toàn không biết Bùi Đình muốn nói gì với hắn.
Không biết, mới là đáng sợ nhất.
"Chuyện ôn dịch, bệ hạ vẫn kiên trì với ý nghĩ của mình như cũ sao?" Một hồi lâu, Sở Giác mới nghe được Bùi Đình chậm rãi từ từ mà nói một câu.
Sở Giác không biết ý hắn muốn là cái gì, chỉ có thể căn cứ theo ý của mình mà nói, thanh âm có chút thấp: "Trẫm cảm thấy ý kiến của trẫm rất đúng..." Hắn như là nghĩ tới điều gì, vẻ mặt kinh ngạc lập tức ngẩng lên nhìn Bùi Đình: "Chẳng lẽ là, Bùi Đình ngươi cũng đồng ý với ý kiến của hoàng tỷ?! Nhưng ngươi không biết ý kiến của hoàng tỷ rất hoang đường..."
Vẻ mặt Bùi Đình nhàn nhạt, cũng không có trực tiếp trả lời hắn, mà hỏi một vấn đề: "Bệ hạ, sông Kinh ở đâu?"
"Đương nhiên là ở gần kinh thành."
"Vậy bệ hạ có nghĩ tới, cái bệ hạ gọi là giam giữ những người bị nhiễm ôn dịch ở một chỗ, khó đảm bảo những người trông coi cũng sẽ bị nhiễm ôn dịch. Sông Kinh gần với kinh thành, một khi những người bị nhiễm ôn dịch phát sinh ****, chạy trốn tứ phía, mà gặp họa đầu tiên chính là..."
Sở Giác tự nhiên hiểu rõ ý của Bùi Đình, hắn mấp máy môi, một hồi mới đáp: "Là kinh thành."
Ngữ khí Bùi Đình vẫn nhàn nhạt như cũ, âm thanh vẫn nhàn nhạt như cũ, không hề phập phồng mà nói ra sự thật: "Kinh thành là gốc rễ của quốc gia, tai họa ập đến kinh thành sẽ dao động đến nền móng của một quốc gia. Mà Đại Sở hôm nay, chịu không nổi."
"Thế nhưng những cái đó đều à mạng người mà...Bọn họ cũng không làm sai cái gì...Không cần phải bị..." Sở Giác vẫn cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
- ---------------------------------------------------
Ninh: Nếu kịp thì xíu nữa up luôn chương 78 ha:v Yêu mọi người ><