Lâm Thu thất thần trong tích tắc.
Đứng phía sau lưng nàng không phải là Ngụy Lương, mà là một bộ xương khô cao lớn cường tráng màu đỏ.
Đôi mắt đỏ sậm tĩnh mịch, hốc mắt trống rỗng bình tĩnh ” ngưng mắt nhìn” nàng.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng gió rít, một cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt chiếm lấy Lâm Thu, nàng nghe theo phản ứng bản năng của của thân thể, ôm lấy đầu chật vật bổ nhào về bên cạnh phía trước, thuận thế lăn thêm một vòng.
Cái loại chiêu tức tiêu sái phong lưu, nói là khiêu vũ còn đúng hơn đánh nhau này đều là năm này tháng nọ luyện ra được, người vượt qua cuộc sống như Lâm Thu mà tiếp tục đi lên, có thể thi triển ra lư đả cổn (lăn qua lăn lại), cũng đã được xem như ngộ tính tương đối cao rồi.
Lâm Thu cố nén bản năng muốn đem đầu giấu vào lòng đất như đà điểu, dùng tay run rẩy ấn chặt mặt đất, ngửa đầu nhìn lại.
Chỉ thấy thứ công kϊƈɦ nàng, bộ xương khô lúc nãy, đang vung một cây búa lớn dài tầm nửa mét thoáng một phát bổ vào vị trí vừa nãy nàng mới đứng kia.
Má bên trái bỗng nhiên run lên một chút, một cơn ớn lạnh chợt nhảy vào trong não.
Lâm Thu thật xác định, vì nàng ít gì cũng có tu vi Trúc Cơ nên năm giác quan cũng nhạy cảm vượt xa xa người bình thường, thậm chí có chút gì kϊƈɦ hoạt lên cái gọi là giác quan thứ sáu trong truyền thuyết.
Loại cảm giác lạnh lẽo lại lại chập choạng này, chính là cảm giác có thể rơi vào nguy hiểm.
Lâm Thu không cần nghĩ ngợi, bàn tay đang chống trêи mặt đất khẽ ấn mạnh, xoay người dựng lên.
Quả nhiên, chỉ nghe ” soạt” một tiếng, một mũi tên xương xẩu đính xuống mặt đất, đuôi tên ong ong run run vài cái.
Ánh mắt nhìn xẹt qua phía sau lưng, khi thấy rõ cảnh tượng ở đó, Lâm Thu lập tức ù tai, trong đại não trống rỗng.
Ở phía sau, đoàn quân xương khô đỏ lòm đã như thuỷ triều mà kiên định chỉnh tề hướng thẳng về phía ngọn núi tuyết, mà Lâm Thu đang chặn giữa đường tiến công của đại quân này chỉ giống như một con kiến nhỏ giữa dòng nước đang chảy xiết, cô độc lại không có gì trợ giúp, chuẩn bị nghênh đón tai hoạ ngập đầu ập xuống bất cứ lúc nào.
Nàng hít sâu một hơi, bắt lấy mũi tên xương cắm trêи đất lúc nãy vẫn còn hơi rung rung, cưỡng ép bản thân phải tỉnh thần, quay hai bên nhìn lại.
Không ngoài sở liệu, trái phải trước sau, đều là đại quân đầu lâu khô vô cùng vô tận.
May mắn mà đa số bộ xương khô này cũng không có ý làm khách viếng thăm ngoài ý muốn, đều không thèm để ý Lâm Thu, chúng nó bước chân kiên kiên định, nắm chặt binh khí bằng xương trong tay, nghiền về phía ngọn núi trắng kia.
Bộ xương khô lúc này một tay giơ búa bổ xuống Lâm Thu nhưng không trúng cũng không thèm đuổi theo nàng nữa, xương sọ của nó ngoắc ngoắc một cái, đi thẳng về trước đi.
Lâm Thu hơi khẽ buông lỏng tinh thần, nhưng vẫn nhổ mũi tên xương cắm dưới đất ra, nắm trong tay làm binh khí. Đám xương khô phía sau lưng nàng sẽ nhanh chóng đến gần, có con cầm chặt trường cung trong tay, dùng cung làm gậy, quay đầu bổ về phía Lâm Thu.
Trong lòng Lâm Thu khẽ động, tay cầm chặt mũi tên xương tiễn tay hơi hơi nắm lại, dựa vào bản năng đem linh khí đổ lên trêи mũi tên này. Trong ý niệm phảng phất nhìn thấy ánh sáng màu vàng lợt từ đuôi tên trôi hướng đầu mũi tên, mũi tên xương vốn có chút giòn lập tức biến thành hơi mềm và dẻo dai hơn.
Nàng giơ tay lên, dùng cái mũi tên xương đó chống đỡ trường cung mà bộ xương khô kia bổ về phía nàng.
” Tư——”
Một tiếng xương ma sát làm người vô cùng ghê răng vang lên, mũi tên xương cùng cung xương song song trượt về hướng nhau. Lâm Thu thuận thế nghiêng người lướt đến bên phải bộ xương khô, mượn chỗ binh khí giao nhau làm lực đạo, lấy mũi tên xương trong tay trở thành đao, cắt qua giữa ngực bộ xương khô.
Vụn xương bay tứ tung! Cái khung xương to lớn ầm ầm sập nghiêng xuống!
Trong lòng Lâm Thu vui vẻ, hơi thở dốc một chút, tập trung tư tưởng nhìn về phía đợt tấn công tiếp theo của đám bộ xương khô về hướng nàng.
Ngay vào lúc này, trong đống vụn xương rơi rớt ở phía sau nàng bỗng bay ra một đóm sáng màu đỏ, rơi vào trêи người Lâm Thu.
Thân hình nàng chấn động, thoáng chốc cảm ứng được cái oán niệm không thể cam lòng của bộ xương khô này khi còn sống.
‘ Ô Mạnh Hiệp…… Ngươi hại cả nhà ta……’
Trong não Lâm Thu bỗng nhiên hơi hơi lạnh.
Ô Mạnh Hiệp không phải là vị anh hùng mấy ngày trước tử thủ Thiên Kỳ Giam sao ? Hẳn là trong chuyện này còn có nội tình gì đó chăng?
Lâm Thu nghiêng câu né khỏi thanh đao xương bổ từ phía trước tới, thầm nghĩ, cảm thấy đây hẳn là cái gọi là chính đạo tiên môn, nhưng bên trong đã thối nát hết thành sợi bông? Bằng không thì tại sao lại oán niệm ngập trời thế này?
Trong nội tâm nàng mơ hồ có thể cảm giác được, trêи thanh kiếm cắm ở ngọn núi tuyết phía trước, chính là chỗ có vô số oán niệm của vong linh này!
Bên trái chợt truyền đến âm thanh xương cốt ma sát nhau làm người ghê răng, một bộ xương khô tay cầm đang răng cười, phóng qua bổ đao tới.
Lâm Thu chật vật nhảy về phía sau, tránh khỏi nhát chém của đao xương về phía bụng mình.
Từ khi xuyên qua đến cái thế giới tu chân này đến nay, nàng vẫn luôn được vị đại lão Ngụy Lương mang theo bên người bay trêи trời. Xem ra đã bị ảnh hưởng bộ dáng ưu nhã của hắn khi giết địch vẫn dửng dưng như không, Lâm Thu đều có chút ảo giác như mình cũng là đại lão, mãi cho đến lúc này giờ phút này.
Những bộ xương khô đầy oán niệm này hình như chỉ ở thực lực Trúc Cơ, cũng không có chiêu thức gì, chỉ toàn giơ vũ khí lên không chém thẳng thì chém ngang thôi.
Nhưng mà dù cho đây chỉ là đấu tháp thông thường không có gì lạ, Lâm Thu cũng thể chống đỡ hết được. Nàng đỡ trái hở phải, chắn phía sau, người đã hơi thấm đầy mồ hôi lạnh.
Cũng may những thứ bộ xương khô này có một đặc điểm, chính là ngớ ngẩn dễ quên như cá vàng ấy. Chỉ cần Lâm Thu chạy đến phía sau chúng nó, chúng nó sẽ mờ mịt một lát, rồi lại từ từ theo bước đại quân tiếp tục tuôn về phía ngọn núi trắng ở phái trước.
Vì vậy Lâm Thu toàn đánh lén từ phía sau, thành công cắt được vào bộ xương khổ đỏ lòm, lấy được oán niệm lúc tử vong của bọn chúng.
‘ nương, ta hối hận quá……’
‘ đau quá a…! Đau quá a…! Đừng ăn ta! ‘
‘ Ô Mạnh Hiệp ngươi là đồ lừa đảo! ‘
‘ Ma tộc gia gia, ngươi tha cho ta đi! Muốn tìm đi tìm Ô Mạnh Hiệp đi…! ‘
‘ Tất cả đều là ngươi làm hại! Ô Mạnh Hiệp! Ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi! ‘
Lâm Thu tránh né công kϊƈɦ của bọn xương khô, vòng ra phía sau tiêu diệt chúng.
Ngay từ đầu nàng chỉ vì tự bảo vệ mình, dần dần, lòng hiếu kỳ của nàng càng ngày càng nặng, rất muốn biết rõ chuyện xảy ra ở Thiên Kỳ Giam này đến tột cùng là chuyện gì.
Sau đi bộ xương khô bị đánh tan, oán khí như một giọt máu đỏ thẫm, bám vào trêи người Lâm Thu, lặng yên không một tiếng động mà bao lên một tầng che lấp trong lòng nàng.
Giết, giết, giết…… Trong một mảnh đỏ thẫm, mắt của nàng dần dần nóng lên, phát nhiệt, tầm mắt phảng phất nhiễm huyết sắc càng sâu……
Ngay tại khi Lâm Thu giết đến hơi có chút hăng hái, trái tim bỗng nhiên có một tia khí tức thanh lãnh rơi vào.
Như là giọt nước tuyết đầu tiên từ sông băng chảy ra khi mới đầu xuân, mơ hồ mang theo hơi lạnh u ám.
Lâm Thu bỗng dưng bừng tỉnh!
Không ngờ những thứ oán khí này chẳng biết từ lúc nào bắt đầu ảnh hưởng tâm trí của nàng, làm cho nàng buông tha bỏ phòng ngự trong tâm, chỉ một lòng muốn tiến lên chém giết.
Nàng hơi kinh sợ, thử điều động Nghiệp Liên trong thức hải.
Chỉ thấy Nghiệp Liên đang khẽ rung động, tất cả những oán niệm hấp thụ vào trong cơ thể nàng đều rút vào trong thức hải, bị Nghiệp Liên thôn phệ hầu như không còn.
Cánh sen thứ sáu mơ hồ đã có dấu hiệu mở ra.
Trái tim Lâm Thu bỗng nhảy lên thình thịch.
Bí cảnh của Hoang Xuyên ít ngày nữa sẽ mở ra, mà nàng vẫn còn cánh sen thứ sáu, bảy, tám cần ác ý thật sự rất lớn để nở ra, làm nàng có bó tay không có cách nào. Gặp gỡ duyên kỳ ngộ trước mắt đây, thật đúng là buồn ngủ mà gặp chiếu manh.
Lâm Thu hít sâu một hơi, hai tay cầm mũi tên xương thật chặt, hướng về đại quân bao la bát ngát bộ xương khô đánh tới.
Cũng coi như nàng vận khí tốt, đã biết cách đối phó với bọn chúng, nên nàng giết rất thống kɧօáϊ.
Oán niệm cũng không phải là vật chất gì, chúng là cay nghiệt, tuyệt vọng, thống khổ, lo nghĩ, căm hận, giày vò làm vong hồn không được nghỉ ngơi.
Nàng giải thoát cho chúng nó, oán niệm chúng lưu lại trợ giúp Nghiệp Liên tấn cấp, cả hai cùng có lợi!
Tâm thần Lâm Thu đã định, ra tay càng thêm lưu loát.
Thời gian lẹ làng trôi qua.
Trong khi bận rộn không để ý, động tác của Lâm Thu trở nên càng ngày càng trôi chảy, khi nàng tránh né đòn công kϊƈɦ của mấy bộ xương khô, làm gì có thể phân thần chú ý tư thế của mình.
Linh khí tự nhiên di chuyển trong mũi tên xương trêи tay, nàng bắt bọn nó ngưng tụ tại những điểm không giống nhau, tinh chuẩn chọn lựa để sử dụng các loại chiêu thức như: bổ, đâm, trảm. Nàng khẽ uốn thân người như cá lội, lướt qua một bộ xương khô đặc biệt cao lớn, cốt tiễn lại móc theo vẽ thành một đường, làm bộ xương khô vỡ làm hai.
Chân trái nhẹ nhàng điểm trêи mặt đất, nàng nhẹ nhàng linh hoạt mà m đi một kiếm từ trêи cao đâm tới, khóe môi hơi cong lại, đạp trêи thân kiếm bằng xương to lớn, nhẹ nhàng nhảy lên, cánh tay thuận thế vung lên, cắt bay đầu của bộ xương khô.
Khi thân thể nhẹ nhàng hạ xuống, trong đầu Lâm Thu m không tự chủ hiện lên bộ dáng Ngụy Lương khi mỗi lần hắn ôm cả nàng rơi xuống.
Ngụy Lương……
Lâm Thu yên lặng nắm nắm mũi tên xương trong tay, thầm nghĩ, ta tạo ra một hoàn cảnh tốt như vậy để ngươi cùng Liễu Thanh Âm được ở riêng nha, cô nam quả nữ, ở chung trong phòng tối, ngươi cần phải tranh giành một chút a…!
……
Nguỵ Lương không hăng hái tranh giành giờ phút này vẻ mặt không có biểu tình gì, bình tĩnh nghiêng đầu nhìn Liễu Thanh Âm đang sắc mặt ửng đỏ.
Ngón trỏ bên bàn tay phải của hắn đang chạm vào vị trí trái tim của Lâm Thu, nơi chúng chạm vào nhau có ánh sáng trắng nhạt nhẽo nhẹ nhàng lập loè.
Liễu Thanh Âm gắt gao nhìn thẳng tay Ngụy Lương , hô hấp của nàng ta rất thô rất nặng, vang lên trong không gian tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe tiếng như thế này càng tăng thêm vài phần sắc thái ái muội.
” Sư…… Tôn……” Mới mở miệng, là giọng nói bị ấm ách.
Trước đó một nén nhang, có mấy Ma tộc bám theo thông đạo mà Ngụy Lương mở sờ soạng tới đây. Ngụy Lương chỉ lo trông coi thần thức cho Lâm Thu, Liễu Thanh Âm bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình rút kiếm đi chém giết phân đội nhỏ Ma tộc này.
Thật ra đánh chết hơn mười con Ma tộc anh cảnh không có tốn bao nhiêu khí lực, chẳng qua là không nghĩ tới lại có một con mị ma giả chết, thừa dịp Liễu Thanh Âm không sẵn sàng, phun ra một ngụm mị sương mù màu hồng đào vào mặt nàng ta.
Liễu Thanh Âm vừa vặn hít vào.
Xử lý xong thi thể, phong bế thông đạo xong, Liễu Thanh Âm liền vội vàng chạy về bên cạnh Ngụy Lương, ngồi xuống điều tức.
Sương mù kia của Mị Ma quả thực là hung mãnh bá đạo, Liễu Thanh Âm muốn yên tĩnh túc trực bên linh cữu đài tròn lăng mộ nhưng trước mắt lại không ngừng hiển hiện từng màn cá nước vui đùa của mình với sư tôn. Mạnh mẽ chống đỡ hồi lâu, rốt cục nhịn không được mở mắt ra, vừa mở mắt liền nhìn thấy Ngụy Lương đang đưa ngón tay chạm vào vị trí trêи tim Lâm Thu.
Ngón tay của hắn thon dài xinh đẹp, màu da hơi có vẻ tái nhợt, như là bạch ngọc thượng thừa nhất, tản mát ra khí tức thanh khiết lành lạnh.
Liễu Thanh Âm không khỏi càng thêm bực bội. Vừa nghĩ tới cảm giác bàn tay băng lãnh ấy của hắn mạnh mẽ phủ lên thân thể mình, nàng ta không khỏi toàn thân run rẩy, khao khát đến cực hạn.
Ý niệm trong đầu đã hiển hiện quá rõ ràng, liền rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
Nàng ta run rẩy, đi tới bên cạnh Ngụy Lương. Ngụy Lương quay đầu lại nhìn nàng ta, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng không có động tĩnh.
” Sư…… tôn, giúp ta một chút. ” Liễu Thanh Âm khó khăn nói ra, ” Đệ tử, vô năng, không hoá giải được độc của mị ma này. Nếu cứ cố chịu như vầy, nếu cố chịu như vầy……”
Môi mỏng Ngụy Lương khẽ động: ” Cố chịu thì thế nào. “
” Nếu cố chịu như vầy……” Liễu Thanh Âm cắn môi anh đào, ” Cố chịu đựng quá nhiều, sẽ tự làm tổn thương cảm giác tình ái, từ nay về sau, từ nay về sau…… từ nay về sau đối với chuyện nam nữ, sẽ không, sẽ không……”
Loại lời này vốn là rất khó nói ra miệng, nhưng giờ phút này nàng ta trúng độc, thần trí rất có chút không rõ, trong nội tâm cũng vô cùng lo lắng, cắn răng một cái, buột miệng nói: ” Nếu cố chịu đựng cho dù có trôi qua, ngày sau chỉ sợ đối với chuyện nam nữ, sẽ không, sẽ không còn ham muốn gì! “
Dứt lời, đôi mắt sương mù ʍôиɠ lung gắt gao nhìn thẳng Ngụy Lương.
Mí mắt Ngụy Lương không động, thanh âm trong trẻo nhưng vẫn lạnh lùng như trước: ” Người tu chân, vốn nên thanh tâm quả ɖu͙ƈ, như thế, rất tốt. “
Liễu Thanh Âm: “……”