Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ

Chương 3

Hận ý của Tần Vân Hề lại để cho Lâm Thu sinh ra hứng thú thật nhiều với hắn.

Nàng quan sát kỹ càng cái người trọng thương đang nằm trêи giường Hàn Ngọc. Hắn là môn đệ đầu tiên mà Ngụy Lương thu nhận, rất có tướng mạo thầy trò với Ngụy Lương, cũng mọc lên đôi mắt lạnh tình cùng đôi môi lương bạc.

Bị nàng nhìn chằm chằm không hề chớp mắt, trong ánh mắt hơi có phần ngốc trệ của Tần Vân Hề dần dần hiện lên đầy tơ máu, trêи gương mặt trắng bệch hiện lên tức giận đến thất sắc.

Lâm Thu phát hiện trong thức hải, Nghiệp Liên màu đen lại lần nữa giật giật, trêи cánh hoa có chữ phiến (片) lẻ loi trơ trọi bỗng tiếp tục nở ra thành sáu phần.

Nàng cong khóe miệng lên, nghiêng người về phía trước, duỗi ra một bàn tay nhỏ bé trắng nõn, nhẹ nhàng đặt lên trêи mu bàn tay đang để bên người của Tần Vân Hề.

Lạnh, thực lạnh.

Mọi người còn chưa kịp biến sắc, chỉ thấy Lâm Thu cong mày lên, trêи mặt lộ ra nụ cười như từ mẫu.

Nàng dùng giọng điệu như nói với đứa con utst yêu mến nói: ” Đứa nhỏ này, đừng lo lắng, sư phó cùng sư mẫu nhất định sẽ không để cho ngươi có chuyện gì! Một ngày là thầy cả đời là cha, sư mẫu cũng sẽ xem ngươi như con ruột của mình mà chăm sóc, chiếu cố! Ngươi cứ an tâm điều dưỡng, sư mẫu mỗi ngày đều sang đây thăm ngươi. “

Con mắt của Tần Vân Hề trợn trắn, suýt chút nữa muốn lòi ra ngoài.

Trong thức hải của Lâm Thu, Nghiệp Liên màu đen thoáng chốc mở rộng một cánh hoa ra mười phần, một dòng nước ấm cực kỳ thuần túy cường đại từ thức hải chảy nghiêng xuống, rơi vào huyệt Bách Hội, rồi dần dần theo đường kinh mạch chảy vào hai huyệt Nhâm Đốc, tràn xuống đan điền. Trong kinh mạch, những luồng linh khí có pha tạp chất hỗn tạp bị quét sạch một lần, toàn thân khoan kɧօáϊ dễ chịu mát lạnh, có một chút xíu cảm giác như điện giật nhẹ, thỉnh thoảng lại chập choang một chút. Nàng nhẹ nhàng nắm chặt lại nắm tay, cảm giác được bàn tay đang cầm một lực lượng cường đại dị thường, phảng phất như một quyền có thể quật chết được cả một con nghé con.

Chuyện này, từ đáy lòng Lâm Thu thật sự đem Tần Vân Hề thành con bò sữa nhà mình—— thật sự có thể kiếm tiền nga!

Nụ cười trêи mặt nàng càng thêm hiền lành.

” Ngươi! ” Liễu Thanh Âm tức giận đến mặt đỏ bừng, ” Ngươi! “

Lâm Thu vô tội nghiêng đầu nhìn qua nàng ta: ” Ừ? Làm sao vậy? Ta nói có gì sai à? “

Hẳn là nữ chủ muốn đưa cho nàng thêm một nữ nhi cho song toàn à? Lâm Thu chờ mong nhìn qua Liễu Thanh Âm.

Liễu Thanh Âm ngược lại hơi giật mình. Hơi chút nhớ lại, nàng ta chán nản, thất vọng phát hiện Lâm Thu hình như hoàn toàn chính xác không có nói sai cái gì. Một ngày là thầy cả đời là cha, không sai, nàng gả cho sư tôn cũng không sai, nàng muốn chăm sóc Đại sư huynh…… hình như cũng không sai? !

Nhưng vì cái gì mình lại cảm thấy tức giận đến như vậy? !

Liễu Thanh Âm hốc mắt ửng đỏ, kín đáo ấn mạnh chân lên mặt đất bên dưới.

Hai nữ nhân xinh đẹp mắt đối mắt trong chốc lát, Liễu Thanh Âm cũng không thể gánh nổi, dời ánh mắt đi, âm thanh nhạt nhẽo dạy bảo, ” Đại sư huynh chính là đại kiếm tiên cảnh giới hóa Thần, rất có danh vọng, hôm nay tuy thân chịu trọng thương, thực sự không phải đứa bé. Hắn không cần chăm sóc, tĩnh dưỡng chút thời gian liền có thể tự lành. “

Nghiệp Liên bất động như núi.

Lâm Thu ngược lại hơi khẽ buông lỏng tâm thần, thở ra một hơi. Loại pháo hôi như Đại sư huynh này trong nguyên tác sống không quá mấy tập, hắn có yêu có hận gì hay không, dù sao hắn cũng quấy nổi cái bọt nước gì. Nhưng nam chủ cùng nữ chủ sẽ không giống như vậy, có thể kiếm được chút hảo cảm nào thì kiếm, làm người mà, đầu cũng không nên quá cứng nha.

Nếu như Liễu Thanh Âm không phải cái loại người bụng dạ hẹp hòi vì yêu sinh hận, Lâm Thu tất nhiên sẽ không cố ý trở mặt với nàng ta.

Vì vậy Lâm Thu hồn nhiên vô tư thu tay lại, cười cười, giải thích, ” Là ta lo quá hóa khờ. Ah, ta vốn định làm chút canh gà, canh cá, súp rùa tới đút cho hắn uống, ngược lại là ta nhiều chuyện rồi. “

” Hảo ý của ngươi ta thay sư huynh tạ ơn, nhưng không cần. ” Liễu Thanh Âm nguội lạnh nói.

Lâm Thu biết nghe lời phải, hướng về phía Tần Vân Hề gật gật đầu: ” Ừ, đối xử tốt với các ngươi là điều nên làm mà, không cần cám ơn. “

Người bệnh nằm trêи giường Hàn Ngọc nhắm mắt lại, lồng ngực hơi hạ xuống.

Nghiệp Liên tiếp tục bất động như núi. Lâm Thu biết rõ Tần Vân Hề đây là tức đến bất động, bắt con bò sữa già này ra vắt hoài cũng không tốt lắm.

” Sư tôn, ” Liễu Thanh Âm chần chờ nhìn Ngụy Lương, thấp giọng nói, ” Vân Thủy Dao có nhiều cỏ Trụ Nguyên, rất phù hợp cho Đại sư huynh dưỡng bệnh. Chẳng qua nơi đó bây giờ đang bị Ma tộc chiếm cứ, chưa khôi phục. Tu vi của ba người đệ tử không đủ, nếu muốn lấy cỏ Trụ Nguyên, chỉ có thể xông vào, hôm nay thế cục rút giây động rừng, đệ tử lo lắng ảnh hưởng đại cục. “

Lâm Thu thấy trong đôi mắt đẹp của nàng ta dịu dàng lóng lánh, nổi đầy hào quang chờ mong, ước chừng là ngóng trông Ngụy Lương tự thân xuất mã, ném cô vợ vừa cưới vào cửa đi công vụ bề bộn.

” Sư tôn? “

Mi mắt Ngụy Lương khẽ nhúc nhích, như trở về thần thái bình thường.

Hắn vốn đang liếc nhìn Lâm Thu, mắt phượng hẹp dài mắt chảy qua một điểm thú vị, thần thái hàm xúc không rõ, sau đó nhìn về phía Liễu Thanh Âm, nhàn nhạt gật đầu, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: ” Biết rồi. “

Liễu Thanh Âm hai mắt sáng ngời, lập tức quỳ một gối xuống: ” Đa tạ sư tôn! Sư tôn, việc này, kính xin ngàn vạn bảo trọng! “

” Ừ. ” Ngụy Lương nắm lấy cổ tay của Lâm Thu, mang nàng đi ra khỏi động phủ của Tần Vân Hề.

Ngụy Lương một thân hỷ phục đỏ thẫm, dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn mỹ, dưới ánh trăng quả nhiên là như trích tiên. Bước chân hắn rất lớn, Lâm Thu một đường xách váy chạy theo phía sau của hắn, nhìn xa xa bóng lưng của hai người, chỉ thấy nam tử cao lớn, nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn, ngược lại là thật đúng có vài phần như một đôi thần tiên quyến lữ.

” Tiểu sư muội, ngươi nói sư tôn sẽ không thực sự bị nữ nhân này mê hoặc chứ? ” khóe miệng Nhị sư huynh hơi co rút, ” Sư tôn không phải không tình nguyện lấy nàng ta sao? “

Liễu Thanh Âm cắn cắn môi anh đào, thấp giọng nói: ” Ta làm sao biết được. “

Vị đệ tử thứ tư kia đi lên phía trước, chen đến giữa hai người đang nói chuyện, rung đùi đắc ý nói: ” Nhị sư huynh lời ấy sai rồi, khuôn mặt của sư tôn, từ trước đến nay, giống như cái giường hàn ngọc này của Đại sư huynh vậy, có ai biết được sư tôn tự nguyện hay là không tự nguyện? “

” Điều này cũng đúng. ” Nhị sư huynh gãi gãi đầu, ” Chỉ là chúng ta thật sự khó chịu cho sư tôn, thấy không đáng mà thôi. Nói không chừng sư tôn đã sớm muốn cho nàng ta làm sư mẫu của chúng ta rồi ấy chứ…… Ôi chao? Tiểu sư muội ngươi làm sao vậy? Tiểu sư muội, ngươi đừng đi mà… Tiểu sư muội! “

Liễu Thanh Âm ngự kiếm theo gió, bay vào trong núi Dạ Vụ.

Giờ phút này, Ngụy Lương đang nắm cổ tay Lâm Thu, từng bước một đi qua cái cầu gỗ đang lắc lư như cái võng kia.

Lâm Thu trong lòng còn sợ hãi, nâng tay kia lên, nắm lấy ống tay áo Ngụy Lương.

Nhắm mắt theo đuôi.

Qua cầu, trở lại phòng tân hôn.

Lâm Thu đầy mặt như đang tươi cười, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Ngụy Lương nói: ” Ngươi an tâm đi làm việc, đi bao lâu cũng được, không cần phải để ý ta. “

Ngụy Lương không hiểu, liếc mắt nhìn nàng: ” Ai nói ta tối nay đi? “

Hắn trở tay đóng cửa lại, chặn ngang ôm lấy Lâm Thu, đi về hướng giường.

Lâm Thu:? ? ? ! ! !

Nàng bị hắn nhẹ nhàng ném vào trong tấm đệm mềm mại, còn chưa kịp kháng nghị, liền thấy chú rể mặc hỉ bào đỏ thẫm cúi người đè xuống.

Hai cánh tay của hắn chống ở hai bên thân thể nàng, khí thế nặng nề, cả người tựa như cái lồng giam chắc chắn, vây khốn Lâm Thu, làm cho nàng không có đường trốn.

Lâm Thu kinh hoảng, khuôn mặt nhỏ nhắn chìm vào trong tấm đệm đỏ thẫm, nổi bật lên giữa mái tóc đem nhánh, đôi mắt thẳng thừng nhìn trừng trừng vào gương mặt Ngụy Lương đang dần dần tới gần.

Hai con ngươi hắn híp lại, môi mỏng hé mở.

Đừng nói là muốn hôn nàng nga? ! Lâm Thu hoảng sợ thoáng cố gắng lật người, nàng vội la lên: ” Ngụy Lương ngươi chờ một chút! Ngươi suy nghĩ kỹ càng, mẹ ta là người như thế nào ngươi cũng từng thấy qua rồi, nếu như ngươi chạm vào ta, bà ta sẽ đeo theo ngươi cả đời, cả cuộc đời này của ngươi đừng hòng thoát khỏi cái khối huênh hoang khoác lác đó! “

” A…, ” Động tác Ngụy Lương có hơi dừng lại, không đếm xỉa tới nói, ” Đúng rồi. Nhạc mẫu cùng tiểu thúc còn ở dưới núi. Ngày mai trước khi đi ra ngoài, gặp một chút. “

Cái người kia ở lại Vạn Kiếm Quy Tông là muốn kiếm chỗ nịnh nọt Ngụy Lương. Trong nguyên tác, mẫu tử hai người đại náo linh đường của Tần Vân Hề, Ngụy Lương rơi vào thế kẹt chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của mẹ ruột Lâm Thu, bị lừa rất nhiều linh thạch đan dược còn không nói, còn phải phái Tứ đệ tử dưới tọa của mình theo hai mẫu tử kia đi về Động Đình, xáp nhập ba tông phái thành một, nâng đỡ đệ đệ của Lâm Thu là Lâm Đông lên làm tới tông chủ. Bởi vì sự kiện này, Lâm Thu tại Vạn Kiếm Quy Tông càng thêm bị người khinh bỉ, không tới mấy ngày nữa, nàng hạ dược hãm hại Liễu Thanh Âm bị bắt được, Ngụy Lương trả nàng về Động Đình, đối với bên ngoài thì nói là Lâm Thu lo lắng ấu đệ, quay về Động Đình giúp đỡ vài năm.

Lâm Thu lúc ban đầu cũng định mượn cơ hội ngày mai Lâm mẫu đại náo, theo bà ta cùng rời khỏi Vạn Kiếm Quy Tông, rời xa nam nữ chủ. Lại không nghĩ rằng Đại sư huynh Tần Vân Hề không hiểu sao vẫn còn sống, Ngụy Lương cũng không hiểu sao muốn cùng nàng làm vợ chồng thực .

Thật sự là kế hoạch không kịp biến hóa mà.

” Người mẹ kia của ta rất tham lam, vô cùng tham lam! ” Lâm Thu chống đẩy lồng ngực của Ngụy Lương dần dần đè xuống, nghiêm túc nói, ” Ngươi không thể tưởng tượng nổi bà ta có thể há miệng rộng đến cỡ nào đâu! Bà ta sẽ tìm ngươi đòi rất nhiều rất nhiều linh thạch, còn có thể yêu cầu ngươi đỡ Lâm Đông leo lên địa vị cao, tiếp sau đó còn sẽ kéo theo vô cùng vô tận phiền toái nữa! “

” Không sao cả. ” Ngụy Lương nói, ” Bà ta muốn cái gì, cho bà ta cái đó là được. “

Trong thời gian lời qua tiếng lại này, môi của hắn cũng đã chạm vào Lâm Thu.

Lâm Thu ngược lại hút ngược một ngụm khí, không dám nói tiếp nữa. Trực giác nói cho nàng biết, há miệng ra sẽ bị tên Ngụy Lương này ăn đến cặn bã cũng không còn.

Lời nói của nam nhân, có mà gạt người gạt quỷ.

Ngươi thật sự hào phóng như vậy, về sau cũng sẽ không bỏ mặc nữ phụ cửa nát nhà tan.

Ngụy Lương dùng một cánh tay dời đi hai cái tay Lâm Thu đang chống đỡ lòng ngực hắn, bàn tay còn lại đưa ra sau ót nàng.

Hắn cũng không có cưỡng ép hôn nàng, mà như một thợ săn vô cùng kiên nhẫn, đợi con mồi tự động mắc câu.

Người nam nhân này cực kỳ lạnh lùng, khí tức như băng tuyết, mơ hồ mang theo hơi lạnh có phần ảm đạm, hô hấp đan vào nhau quá lâu, đầu óc Lâm Thu dần dần có chút mơ hồ.

Không biết giằng co bao lâu, Ngụy Lương rốt cục cười khẽ một tiếng, buông nàng ra, nằm chết dí một bên.

Lâm Thu lúc này mới phát hiện toàn bộ phía sau lưng mình cũng đổ mồ hôi ướt nhẹp, lưng áo lành lạnh như băng dính dính vào người rất khó chịu.

Nàng cẩn thận nghiêng đầu nhìn nhìn Ngụy Lương, thấy hắn rõ ràng đang cười.

Hắn giơ một tay lên, mu bàn tay che đôi mắt lại, lồng ngực khẽ run, phát ra âm thanh trầm thấp buồn cười .

” Ngụy Lương à… Ngụy Lương. ” Hắn cười nói.

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo chút khàn khàn, nghe vào tai vô cùng dụ hoặc, thật sự có độc mà.

Lâm Thu len lén cẩn thận đưa mắt liếc mắt hắn, không dám di chuyển.

Ngụy Lương bỗng nhiên đưa tay cầm lấy cánh tay Lâm Thu đang để lên trêи đầu nàng, rất tự nhiên làm cho nàng tựa vào đầu vai của hắn.

” Ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt. ” Hắn nói.

Toàn thân Lâm Thu xiết chặt.

Không thể nào, lại cái gì đây? !

Hắn khẽ cười một tiếng, trở mình kéo nàng theo, bắt nàng khoanh chân ngồi xuống.

Lòng bàn tay hơi lạnh dán sát vào phía sau lưng nàng, hắn chậm rãi độ nhập linh khí, giúp nàng tấn cấp.

” Vừa rồi liền biết ngươi đang ở bình cảnh. ” Ngữ khí của hắn có chút lười nhác.

Trái tim trong lòng ngực Lâm Thu đập mạnh một cú, cử động cũng không dám.

Nguyên tác không có nói về Nghiệp Liên, theo kinh nghiệm xem tiểu thuyết kiếm hiệp lâu năm của Lâm Thu mà nói, thứ uy lực to lớn như vậy lại cần được tẩm bổ bởi ác niệm của người khác, tất nhiên sẽ bị xếp vào một thứ tà ma ngoại đạo, người sở hữu nếu không phải bị tru diệt thì cũng trục xuất khỏi Tu Chân giới.

Chỉ mong Ngụy Lương không nên phát hiện cái gì khác thường……

Phảng phất đã nghe được tiếng lòng của nàng, Ngụy Lương bỗng nhiên mở miệng nói: ” Thì ra là thế. “
Bình Luận (0)
Comment