Nam Cực Tinh

Chương 21

CHƯƠNG 21

“Lần này con vào đây, là có tin tức quan trọng muốn báo cho mọi người biết”. Mục Tiễu Địch thu hồi tiếu ý bên môi, ánh mắt trở nên nghiêm túc, “Bởi vì tất cả mọi người đều thà chết chứ không chịu khuất phục, cho nên Ngư Khánh Ân đã quyết định, mấy ngày nữa sẽ đem gia đình mười ba vị đại thần… toàn bộ bí mật xử quyết!”

Đây quả là một tin tức trọng đại, nhưng không ngoài dự kiến, bởi vậy mọi người nhìn nhau vài lần vẫn không nói gì.

“Bởi vì thời gian cấp bách, bên ngoài đã sớm hành động”, Mục Tiễu Địch nói tiếp, “Nhưng để giữ bí mật, thời gian hành động cụ thể mới chỉ tạm thời quyết định, cho nên những ngày này mọi người nhất định phải giữ vững tinh thần, đến lúc đó chắc chắn là một hồi ác chiến, hơn nữa còn có rất nhiều nữ quyến phải bảo vệ, không được xảy ra bất kỳ sơ suất nào”

“Đây là đương nhiên”, Tô Phái đảo mắt nhìn bốn phía nói, “Từ lớn tới nhỏ ở đây, văn thần chiếm đa số, chúng ta là võ tướng thế gia, tự nhiên phải xuất lực nhiều hơn”

“Hiện tại trước tiên phiền cha và Tô bá bá truyền sơ lược tin tức cho các vị đại nhân khác”. Mục Tiễu Địch thấp giọng nói xong, thấy mọi người đều đồng loạt đứng dậy, kéo tay Tô Hoàng, nói, “Tiểu Hoàng, còn có chút chuyện cần nói riêng cho ngươi”

Vì thế hai người bèn di chuyển tới góc phòng ngồi xuống, Mục Tiễu Địch trình bày tỉ mỉ những điểm cần chú ý của hành động lần này, bao gồm quá trình kế hoạch, lộ tuyến rút lui cùng địa điểm ẩn náu v.v. đều nói cho Tô Hoàng. Vừa nói xong, cộng sự của y liền chau mày.

“Cường công? Có quá mạo hiểm hay không?” Tô Hoàng có chút bất an hỏi.

“Đông lao không phải là nơi có thể lén lút ra vào, ngoài cường công còn biện pháp nào khác?”

“Nhưng tốc độ phản ứng của Tử Y Kỵ cực nhanh, một khi bọn họ nhận được tin đông lao bị công kích, trong khoảng thời gian rất ngắn khẳng định đã có thể điều động chiến lực lớn bao vây nơi đây. Mặc dù Tân tiên sinh cũng an bài rất nhiều người tới chi viện kinh thành, nhưng số lượng vẫn không thể chiếm ưu thế, huống hồ còn có Lệ Vĩ…” Tô Hoàng thực lòng lo lắng nói.

“Ta cũng từng đưa ra những vấn đề này, nhưng Tiết tiên sinh nói, đến lúc đó sẽ có hành động khác phát sinh song song, chắc chắn có thể thu hút Lệ Vĩ và một bộ phận lực lượng Tử Y Kỵ, cho nên kế hoạch giải cứu lần này khả năng thành công cực lớn”

“Hành động khác?” Tô Hoàng ngạc nhiên hỏi, “Chúng ta còn dư thừa lực lượng để phát động một hành động khác sao? Là hành động gì vậy?”

“Cái này ta cũng không biết”. Mục Tiễu Địch lắc đầu, lộ ra cùng loại biểu tình trầm ngâm suy nghĩ. Kỳ thực, mặc dù Tiết tiên sinh không nói rõ, nhưng ít nhiều y cũng có thể đoán được đại khái nội dung hành động kia, nhưng đối mặt với cộng sự không giấu nhau điều gì, y lại không muốn nói ra.

Nếu đến lúc đó Tô Hoàng nhất định sẽ biết, vậy hiện tại cần gì phải nói trước khiến hắn suy nghĩ nhiều làm chi?

“Hủ vương bên kia, có tin tức gì mới không?” Tô Hoàng lại hỏi.

“Gần như đã giương cao lá cờ lớn “thanh trừ gian thần bên người quân vương”, hiện tại đã có tướng quân phòng thủ mười một châu, còn có ba vị phiên vương công khai gia nhập dưới cờ y. Ngư Khánh Ân cũng đang gấp rút điều binh khiển tướng, cho nên cũng không còn tâm trí kiên trì thu phục mười ba vị đại thần trong lao nữa”

“Binh lực phòng thủ mười một châu không thể điều động hết, ước tính sẽ dùng một nửa số đó, thêm vào quân đội thuộc ba phiên, đại khái có thể thành lập một đội quân khoảng mười bốn vạn người, số lượng tuy không ít, nhưng nhân mã chắp vá, đối mặt với Liễu Thành quân, Ngụy Võ quân là quân đội chính quy, sợ rằng có phần…”

“Chỉ cần khai chiến, còn có thể có châu khác gia nhập bên Hủ vương. Nhưng quan trọng nhất vẫn là Giang Bắc, nghĩa quân Giang Bắc chúng ta ở tiền tuyến mài kiếm mười năm, thiên hạ này ai có thể sắc bén bằng? Ngươi nghĩ coi, nếu như nghĩa quân không phải đã đạt được địa vị nhất cử nhất động đều có ảnh hưởng như vậy, Tân tiên sinh cũng sẽ không tùy tiện can thiệp vào thế cục chính trị”

Tô Hoàng cúi đầu thở dài. Hắn sao không biết sự tình đã từng bước phát triển thế nào, dần dần bày ra cục diện hết sức có lợi, là cơ hội tốt nhất trong suốt mười năm qua để có thể một lần diệt trừ triệt để Ngư đảng, nhưng không cần biết chuyện gì xảy ra, hắn vẫn không muốn chứng kiến nghĩa quân Giang Bắc thần thánh trong lòng gia nhập chiến trường tranh đoạt hoàng quyền.

Hắn cũng thừa nhận, cảm giác như vậy quá lý tưởng hóa, quá mức nhiệt huyết, thậm chí còn có chút trẻ con, thắng lợi luôn thuộc về kẻ mạnh chứ không thuộc về chính nghĩa, nhưng năm đó tràn đầy tinh thần tuổi trẻ khẳng khái gia nhập Nam Cực Tinh có thể nào tưởng tượng được tương lai sau này, bị hiến tế cho hiện thực tàn khốc, trong lòng không tránh khỏi đau đớn âm ỷ.

Mục Tiễu Địch đặt bàn tay sau gáy cộng sự, dụng lực xoa bóp cho hắn. Y biết Tô Hoàng lúc này đang nghĩ gì, cũng lý giải được tâm tình buồn phiền kia của hắn, nhưng tất thảy đều khó có thể dùng lời nói mà giải trừ được, bởi vậy trầm mặc trong chốc lát, y liền quyết định đổi đề tài câu chuyện, phân tán tâm tư của Tô Hoàng.

“Nghe nói trong lao còn có hai người của chúng ta? Tiết tiên sinh nói ngài ấy đã nêu cụ thể tình huống cho ngươi rồi, cho nên ta không hỏi kĩ, ngươi đã liên lạc với họ chưa?”

“Ừ”. Tô Hoàng gật đầu, lấy tay chỉ sơ qua, “Một người là Yên Khuê, chính là người mặc áo lam chênh chếch phía đối diện, người kia là Khang Dư thuộc Phong tổ…”

Mục Tiễu Địch đột nhiên chấn động toàn thân, nắm mạnh bả vai Tô Hoàng.

“Khang Dư thuộc Phong tổ? Ngươi đã gặp hắn?”

“Ngay bên cạnh a, ngồi dựa vào tường kia kìa…”

“Ngươi đã nói chuyện với hắn chưa?”

“Đương nhiên rồi…” Tô Hoàng hoài nghi nhìn cộng sự khuôn mặt trở nên có chút tái nhợt, không nhịn được hỏi, “Chẳng lẽ người này có vấn đề?”

“Không… Không có…” Mục Tiễu Địch trả lời thanh âm thoáng lộ vẻ cứng nhắc, bất giác tránh đi ánh mắt của cộng sự.

“Không có?” Tô Hoàng nhíu mày, “Khanh Dư kia rất lạnh lùng âm trầm, một người kỳ quái, ngươi lại như thế này, thấy thế nào cũng không giống không có vấn đề, rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải ngươi nghe được chuyện gì liên quan tới hắn đấy chứ?”

“Hắn đối với ngươi… rất lạnh lùng âm trầm sao?”

“Đúng vậy, rất lãnh đạm, không giống đồng bạn gì cả, ngược lại còn giống kẻ thù…” Mới nói tới đây, Tô Hoàng đột nhiên hít vào một hớp khí lạnh, một ý nghĩ như lưỡi dao sắc bén xẹt qua trong đầu, tay chân nhất thời hư nhuyễn.

Mục Tiễu Địch ôm lấy người cộng sự của mình vào lòng.

“Chẳng lẽ… Chẳng lẽ…” Trán Tô Hoàng tựa trước ngực Mục Tiễu Địch, mồ hôi lạnh không khống chế được cứ từng giọt từng giọt lăn xuống, toàn thân trên dưới lạnh lẽo như ngâm trong nước đá, “Hắn là… Có phải là… Ngụy… Ngụy Anh Kiệt…”

Cánh tay cộng sự càng ôm chặt lấy thân thể hắn, nhưng bất luận hai người ôm nhau chặt tới đâu, dường nhưng cũng không thể đè nén được cảm giác tội ác nặng nề trong lòng.

Đó là sai lầm dính máu mà suốt đời này cũng không trốn thoát khỏi.

Đó là sai lầm của cả hai bọn họ, ai cũng không thể đảm đương xoa dịu cùng khuyên giải người kia, chỉ có thể sít sao dựa vào nhau, cùng chung gánh vác.

Cảm giác kinh hoàng run rẩy lúc đầu qua đi, Tô Hoàng giãy dụa ngẩng đầu, nhìn về phía bên kia song sắt.

Khang Dư vẫn một mình một người ngồi dựa vào góc tường, phần lớn thời gian hắn đều nhắm mắt ngồi như vậy, hai má gầy gò, dưới cằm lộ ra những sợi râu màu đen ngắn ngủn lởm chởm.

Khi mình và cộng sự ngồi bên nhau, tay nắm tay, vai kề vai, hắn, ngồi dựa vách tường ẩm thấp, cô độc trơ trọi, hơn nữa tiều tụy hốc hác.

Nhớ tới người vẫn luôn không dám nhớ tới, khuôn mặt tuổi trẻ cùng hàng lông mày dãn kia. Khi trên cổ người nọ máu văng ngập tràn, cơ thể ngã xuống sàn nhà lạnh băng, có phải chăng trong im lặng đã nói với cộng sự của mình: “Xin lỗi…”

Xin lỗi… Không thể trở về bên cạnh ngươi nữa rồi.

Mỗi một người trong Nam Cực Tinh đối với cộng sự của mình, đều có phần tình nghĩa sâu đậm không gì sánh được, phần tình nghĩa này bắt đầu từ những ngày tháng chịu huấn luyện, trải qua vô số hiểm cảnh gian nguy mà thành, không hề thua kém tình thân cùng tình nhân, là tình cảm tâm linh tương thông sinh tử tương thác.

Tô Hoàng không cách nào tưởng tượng được, khi Khang Dư biết tin cộng sự của mình bị xử tử, hắn đã bị vây giữa loại thống khổ còn tăm tối hơn cả màn đêm sâu nhất đó thế nào.

Đứng trước loại thống khổ ấy, vô luận là hình thức xin lỗi thế nào, hẳn là đều không được tiếp nhận đi?

“Hiện tại đừng nói gì cả”, Mục Tiễu Địch nhỏ giọng nói, “Hắn đang liều mạng chống đỡ cùng kiềm chế, nếu chúng ta nhắc đến Ngụy Anh Kiệt với hắn… Hậu quả nhất định là sụp đổ…”

Tô Hoàng gật đầu, nhịn xuống dòng lệ dâng lên trong đáy mắt, do dự hỏi: “Nhưng… Chúng ta phải thông báo chi tiết hành động lần này cho hắn… Làm sao bây giờ?”

“Ngươi không phải đã từng nói chuyện với hắn đấy ư? Vậy cứ giống như lần trước, tự nhiên chút là được… Có lẽ để ta đi nói…”

“Không…” Tô Hoàng dùng sức cắn môi, hai tay ôm trán, chấn chỉnh lại tinh thần,

Thân trong hiểm cảnh, sinh tử chưa hay, hiện tại không phải lúc để thương cảm yếu đuối cùng hối hận ăn năn, dù muốn sám hối, muốn bù đắp, cũng nhất định phải là sau khi mọi người an toàn.

Sau khi hai người trao đổi ánh mắt cổ vũ, Tô Hoàng đứng dậy đi tới bên song sắt, nhỏ giọng gọi hai tiếng: “Khang Dư… Khang Dư…”

Hàng lông mi buông rủ của Khang Dư khe khẽ rung động, hắn chậm rãi mở mắt, ánh mắt âm lãnh như đêm lạnh quét tới.

“Có chỉ thị hành động mới… Có thể qua đây một chút không?”

Sau một lúc bất động, Khang Dư mới miễn cưỡng chuyển động thân thể.

“Là như thế này…” Tô Hoàng gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt làm trơn cổ họng khô khốc, tận lực dùng thanh âm và thái độ tự nhiên nhất truyền đạt kế hoạch hành động tới, “… Còn chỗ nào không rõ không?”

Khang Dư im lặng không đáp, quay về chỗ cũ, nhắm mắt trở lại.

Ngón tay Tô Hoàng bấu chặt thanh sắt đã rỉ sét loang lổ, nhìn hắn trong khoảnh khắc rồi lặng lẽ cúi đầu.

Mọi người ở trong lao trải qua một ngày hai đêm trong bầu không khí tĩnh mịch, thần kinh mỗi người tựa hồ đều căng thẳng tới mức sắp đứt mất rồi, bởi thế khi truyền đến tiếng nổ mạnh khiến đất bùn cũng như phải rung lên, tất cả mọi người đều ngây ngốc không có một phản ứng nào.

Cuối cùng vẫn là Mục Tiễu Địch bật dậy đầu tiên, hướng bên ngoài huýt một tiếng thật dài, sau đó hét lớn: “Bọn họ bắt đầu rồi!”

Bị tiếng hét của y làm giật mình, mọi người đều nhao nhao đứng dậy, một vài thanh niên gắng sức đập bể xiềng xích trên tay chân mình.

“Không nên gấp, mọi người giữ sức, chờ người bên ngoài vào hẵng hành động!” Mục Tiễu Địch cao giọng nói, “Đến lúc đó ngàn vạn lần đừng hoảng loạn, thanh niên đỡ trưởng bối của mình, nghe theo chỉ thị!”

Tiếng hô giết bên ngoài vọng vào ngày càng lớn, thế tiến công xem ra cực kỳ hung mãnh, tốc độ tiến vào cũng rất nhanh. Không bao lâu sau cánh cửa sắt của đại lao bắt đầu rung lên ầm ầm, chỉ trong chốc lát đã bật mở, bảy tám hắc y nhân lao vào trong, người đi đầu chính là Tiết tiên sinh, vóc người ông mặc dù cực kỳ gầy, nhưng động tác lại mau lẹ tựa như loài báo, trong tay cầm một thanh đoản kiếm sắc xanh thẫm vốn không chút thu hút, tay nâng kiếm lên rồi hạ xuống, đã chặt đứt khóa sắt phòng giam gần bên ngoài nhất.

“Đó là Đoạn Trường kiếm của Tân tiên sinh!” Tô Hoàng hưng phấn kêu lên.

Tiếp đó từng gian từng gian cửa lao đều được mở ra, Tiết tiên sinh chặt đứt xích chân cùm tay của người bị giam trong lao, những người đi cùng ông vọt vào tổ chức cho người bên trong rút lui ra ngoài theo thứ tự.

Bởi vì Đoạn Trường kiếm chém sắt như chém bùn, Tiết tiên sinh rất nhanh đã tới trước phòng giam hai nhà Tô Mục. Sau khi tay chân được tự do, Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch lập tức bắt tay vào công tác tổ chức rút lui, một mặt trấn an người hoảng loạn, một mặt chú ý bố trí mỗi người không có võ công hoặc tuổi già có một người trẻ tuổi dìu đỡ bảo vệ, đồng thời cấp tốc chọn ra một vài thanh niên tình nguyện ở lại chờ bảo hộ nữ quyến.

Phòng giam nữ của đông lao ở sâu bên trong, nối liền với phòng giam nam qua một thông đạo, ước chừng tổng cộng có ba mươi người, ngoại trừ Mục Nhược Tư, trên cơ bản đều là tay trói gà không chặt, sau khi được phóng xuất, còn có một vài người bắt đầu khóc sướt mướt.

Thời khắc cấp bách, cũng bất chấp cái gì ngại ngùng nam nữ, các phu nhân tiểu thư gần như là bị đám nam tử ôm kéo chạy ra ngoài, Tô Tam dìu Mục phu nhân, Tô Tứ dìu mẫu thân của mình, mọi người không nói lấy một chữ, chỉ nghĩ mau mau ly khai địa phương này.

Từ lúc ban đầu nổ mạnh bất ngờ tập kích, đến khi mọi người chạy ra ngoài, trước sau bất quá chỉ một hai khắc chung [1], nhưng đúng như lời của Tô Hoàng, phản ứng của Tử Y Kỵ cực nhanh, mặc dù Nam Cực Tinh dựa vào hành động bất ngờ cùng thế tiến công chính diện cường đại ào vào phòng giam cứu người, nhưng vẫn không kịp rút lui trước khi viện binh Tử Y Kỵ đến, tất cả bị bao vây thành một đống bên trong tường đông lao.

Nam Cực Tinh tham gia hành động giải cứu lần này đều là tinh nhuệ của các khu, mỗi một người đều là chiến sĩ cực kỳ ưu tú, số lượng đó nghênh chiến cùng Tử Y Kỵ chắc chắn chiếm phần thắng, chỉ có điều bọn họ còn phải bảo hộ một đám người lão nhược phía sau, hành động không tránh khỏi chậm chạp trì trệ. Mà Tử Y Kỵ bao vây xung quanh mặc dù sức chiến đấu có phần thua kém, nhưng ra tay không hề cố kỵ, hạ thủ tàn nhẫn, song phương giao đấu, tạo thành thế giằng co.

Kinh thành là địa bàn của Ngư Khánh Ân, giao chiến lâu dài đối với Nam Cực Tinh đương nhiên cực kỳ bất lợi. Tiết tiên sinh đứng giữa chỉ huy liên tục huýt gió chói tai, thúc giục các chiến sĩ liều mạng lao về phía trước, người người chém giết mắt cũng đỏ ngầu màu máu, khí thế điên cuồng như vậy rất nhanh đã ép vòng vây của Tử Y Kỵ phải lùi về sau, không dám ương ngạnh xông lên trước.

Nhưng Tử Y Kỵ dù sao cũng là lực lượng chiến đấu đích thân Lệ Vĩ huấn luyện, thối lui mà bất loạn, mặc dụ bị đẩy vào cục diện bất lợi, nhưng vòng vây vẫn không thể đột phá.

Giữa lúc Nam Cực Tinh liều mạng lao về trước, Tử Y Kỵ toàn lực ngăn cản, tiếng huýt gió của Tiết tiên sinh đột ngột chuyển thấp, các chiến sĩ đang mãnh liệt công kích trong nháy mắt toàn bộ co lại, giữ khoảng cách với đối thủ, bảo hộ đám người lão nhược ở bên trong.

Trong lúc Tử Y Kỵ chưa kịp phản ứng, trên bờ tường đông lao từ phía ngoài đột nhiên xuất hiện một nhóm cung thủ, thoáng chốc vũ thanh nổi lên tứ phía, hoa phá trường không, thân ảnh tử sắc lần lượt ngã xuống, tiếng huýt gió trầm thấp của Tiết tiên sinh lại đột ngột chuyển cao, các chiến sĩ lập tức như mãnh hổ liều chết xông về phía trước, chọc thủng phòng tuyến Tử Y Kỵ, mở ra một lỗ hổng lớn.

Một khi bị đột phá, thế trận của Tử Y Kỵ liền có phần hỗn loạn, không thể duy trì trạng thái bao vây, để cho các Nam Cực Tinh chạy thoát ra bên ngoài tường đông lao.

Căn cứ theo kế hoạch, một bộ phận chiến sĩ bảo hộ những người được cứu ra rút lui về nơi ẩn nấp theo lộ tuyến đã định, một bộ phận khác phụ trách chặt đứt truy binh. Khang Dư vốn được sắp xếp vào đội hộ vệ, nhưng từ đầu chí cuối hắn đều không lên tiếng cũng không muốn sống, lao thẳng vào Tử Y Kỵ giao chiến ở hàng đầu tiên, ai gọi hắn cũng không nghe, không còn cách nào khác phải kéo hắn lại.

Phòng tuyến cản phía sau vừa mới hình thành, nhóm viện binh Tử Y Kỵ thứ hai cũng đã chạy tới.

Mặc dù Tử Y Kỵ đã vượt lên chiếm ưu thế về số lượng, nhưng không nhiều như Tô Hoàng dự tính ban đầu, hơn nữa dẫn đầu là Chu Phong chứ không phải Lệ Vĩ, lại nhìn thấy ánh lửa sáng rực một góc trời hướng trung tâm thành, Tô Hoàng biết “hành động khác” theo lời Tiết tiên sinh đã bắt đầu, đồng thời thành công giam chân Lệ Vĩ cùng một bộ phận lực lượng Tử Y Kỵ.

Chiến đấu cản hậu vô cùng khốc liệt, mỗi người cơ hồ đều là dùng phương pháp tự sát mà ngăn chặn địch nhân. Sau khi ước đoán người đã lùi về khoảng cách tương đối an toàn, Tiết tiên sinh chỉ huy mọi người rút vào một ngõ nhỏ vừa hẹp vừa dài, khiến cho Tử Y Kỵ nhất thời không phát huy được ưu thế về nhân số, để các chiến sĩ Nam Cực Tinh có cơ hội có thể từng nhóm từng nhóm rút lui về phía sau.

Mọi người trong lòng đều hiểu, phương thức rút lui như thế này đại biểu cho nhóm người cuối cùng còn chống cự ở cửa ngõ không hề có hi vọng thoát thân, tiên huyết của bọn họ trở thành vật cản cước bộ truy sát của đối thủ.

Trần trụi đối mặt với sống chết trước mắt, nhưng các chiến sĩ Nam Cực Tinh được lựa chọn hi sinh lại trầm ổn tới kinh ngạc, cho dù ở dưới tình huống đồng bạn liên tiếp rời đi hay ngã xuống, nhân số ngày càng ít, cũng không có người nào biểu hiện vẻ mặt chùn bước.

“Khang Dư, Tô Hoàng, Mục Tiễu Địch… Kế tiếp ba người các ngươi đi mau!” Tiết tiên sinh huy kiếm chém xuống một tên Tử Y Kỵ đột kích sát người, ra lệnh.

“Rõ!” Tô Mục hai người đồng thanh hô ứng, từ từ rút khỏi cuộc chiến, lui về sau một đoạn mới đột nhiên phát hiện, Khang Dư vẫn còn trong vòng hỗn chiến, không có lấy nửa điểm ý tứ muốn rời đi.

“Khang Dư!” Tiết tiên sinh nghiêm giọng gọi hắn thêm một tiếng, nhưng hắn chẳng những không lùi, trái lại còn lao thẳng ra bên ngoài xông vào đám Tử Y Kỵ, liên tiếp chém ngã mấy người, nhưng bởi vì hoàn toàn không có ý thức phòng thủ, trên người cũng dính mấy vết chém rất sâu, nhất thời dường như toàn thân đều là máu, loạng choạng mấy bước rồi ngã xuống.

Tô Hoàng kinh hô một tiếng, cũng lao về trước, Mục Tiễu Địch theo sát phía sau. Tiết tiên sinh nhíu mày giậm chân, cũng đành cầm theo trường kiếm phi thân tới, mấy người liều mạng chém giết, mặc dù thật vất vả đoạt được Khang Dư lôi trở về bên trong ngõ nhỏ, nhưng trên người mỗi người đều có thêm mấy vết thương.

Lúc này chiến sĩ Nam Cực Tinh còn ở lại trong ngõ chống cự chỉ có khoảng ba mươi người, mặc dù vết thương chồng chất, nhưng thần tình đều rất kiên nghị, có mấy người bắt đầu lớn tiếng gọi to tên Tiết tiên sinh, ý tứ thúc giục rất rõ ràng.

Hiện tại Tiết tiên sinh là người chỉ huy tối cao ở kinh thành, cho nên bây giờ là lúc nhất thiết ông phải rút lui, sau khi ông rời đi còn ở lại trong ngõ, chính là nhóm người dự định thà làm ngọc nát.

“Tô Hoàng, Mục Tiễu Địch, các ngươi mang theo Khang Dư, cùng đi với ta, chậm trễ thêm một bước Tử Y Kỵ từ bên kia chọc sườn qua, ai cũng không thoát được!” Tiết tiên sinh sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn ổn định vững vàng, ông vừa lớn tiếng ra lệnh, vừa nhìn lại một lần cuối những chiến sĩ bị bóng ma tử vong bao trùm vẫn luôn ngẩng cao đầu.

Mục Tiễu Địch vác Khang Dư đã hôn mê trên lưng, vỗ vai cộng sự. Chạy như lướt, gió đêm thổi bay giọt nước mắt hoen bờ mi, phiêu đãng về phía thân ảnh nhiễm huyết bi tráng phía sau bọn họ.

Kinh thành trước bình minh, là khoảng thời gian an tĩnh nhất tịch mịch nhất, nhưng khắp thành giờ đây vang dội tiếng chém giết, tiếng kim loại xung động, lại trở thành vĩ thanh cho một đêm hỗn loạn đẫm máu tanh.

Bởi vì Nam Cực Tinh lên kế hoạch cùng an bài rất tinh vi, Tử Y Kỵ truy bắt đào phạm mất đi phương hướng cùng đầu mối rõ ràng, bắt đầu nơi nơi lục bừa soát loạn, nhưng kinh thành rộng lớn như vậy muốn tìm kiếm một mục tiêu cá biệt đòi hỏi thời gian và đông đảo nhân thủ, hiện tại thời gian tìm kiếm không còn nhiều, trong lúc vội vàng hấp tấp đương nhiên khó đạt được hiệu quả, mà điều càng khiến Chu Phong điên đầu chính là, quân tuần tra và quân cấm vệ được điều tới chi viện, tinh thần nghiêm túc của bọn họ so với Tử Y Kỵ quá kém, còn so với Nam Cực Tinh không bận tâm sống chết mà chém giết, bọn họ hiển nhiên càng thích làm mấy chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chạy toán loạn lộn xộn khắp nơi, không những chẳng giúp được gì, có khi còn tỏ ra vướng tay vướng chân, mà người duy nhất có thể trấn phục bọn họ là Lệ Vĩ tại thời điểm mấu chốt mãi vẫn không chịu xuất hiện, không biết đã bị chuyện gì níu chân rồi.

Tiết tiên sinh sau khi cùng ba người Tô Mục bỏ chạy tới một nơi không quá xa, liền ra lệnh cho bọn họ mang theo Khang Dư đi trước tới nơi ẩn náu, mình thì vội vội vàng vàng nói muốn đi xem “hiệu quả của hành động thứ hai”, ngay lập tức tiêu thất trong màn đêm.

“Khang Dư vẫn chảy máu không ngừng, sớm tới nơi ẩn náu thì hơn, Tử Y Kỵ nhất định không lục soát ra nơi đó, chúng ta mau đi thôi”. Mục Tiễu Địch thoáng nhìn về hướng Tiết tiên sinh rời đi hơi đăm chiêu, quay đầu lại nói với cộng sự.

Tô Hoàng không nói gì gật đầu, lại xốc Khang Dư lên lưng Mục Tiễu Địch, hai người nhờ vào quen thuộc địa thế kinh thành xuyên qua những con ngõ nhỏ chằng chịt như lưới nhện cực kỳ mau lẹ, né tránh các đội Tử Y Kỵ đương tìm kiếm người.

Đi qua đường phố đông thành, chân trời phía đông hơi lộ ra sắc trắng bạc, đã có thể nhìn được dung mạo đối phương mờ mờ, vì cần tới nơi trước khi sắc trời sáng rõ, Tô Mục hai người gia tăng tốc độ, nhưng khi băng qua đường phố tây thành xui xẻo lại đụng phải một đội Tử Y Kỵ, buộc phải trốn sau sư tử đá trước cửa một gia đình giàu có ở bên cạnh, chờ đội tuần tra rời khỏi.

Tia sáng yếu ớt vẫn còn rất mờ mịt, từ vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt những Tử Y Kỵ này có thể thấy được, bọn chúng cũng đã bận rộn suốt một đêm, tinh thần và lực chú ý đều không còn tập trung, không hề phát hiện ra ba người trốn ở bên cạnh, đi thẳng qua trước mặt bọn họ, hai người Tô Mục khe khẽ thở dài, liếc nhìn nhau.

Những vệt bẩn trộn lẫn mồ hôi và máu trên khuôn mặt là vết tích của một đêm chém giết, tóc tai tán loạn không còn ra hình dạng gì, đuôi tóc có chỗ còn kết vẩy máu đen thẫm, nhìn dáng vẻ chật vật này của hai bên lại cảm thấy yêu thương đau xót vô cùng, hai người đều không nhịn được vươn tay, dùng ống tay áo lau trán cho đối phương.

Hô hấp còn chưa bình ổn, máu và mồ hôi vẫn không ngừng chảy, dù có chùi thế nào, cũng không thể trả lại thần thái phiêu nhiên giai công tử khí độ thanh tao giữa thời thế loạn lạc, nhưng lúc này hai người nhìn nhau khẽ cười, ánh mắt giao hòa, trong lòng nhu tình tự nhiên nảy sinh muôn chuyển, chưa bao giờ thâm sâu đến vậy, dường như đã hoàn toàn quên mất xung quanh tứ phía nguy hiểm rình rập, sống chết chỉ cách nhau một lằn ranh.

Hai cánh tay song song giơ lên lại song song chậm rãi hạ xuống, mười ngón tay đan xen chặt chẽ, mặc dù thể lực đã sớm tiêu hao quá độ, nhưng toàn thân trên dưới hơi ấm lan tỏa như bùng cháy, chống đỡ chính mình, cũng muốn chống đỡ cho đối phương.

“Đi tiếp chứ?” Mục Tiễu Địch khẽ giọng nói.

Tô Hoàng mỉm cười gật đầu, hai người vươn tay, ôm đầu đối phương, trán khẽ cụng trán, tái chậm rãi tách rời, đồng thời xoay người.

Sát na đường nhìn chuyển dời, hai người cộng sự đều chết sững tại chỗ, ngay cả ngón tay cũng cứng đờ.

Phiến đá trước mặt trên đất trống không, Khang Dư được đặt nằm yên tại đó, tuyệt nhiên đã không còn hình bóng.

.

Chú thích:

[1] khắc chung: 1/4 h
Bình Luận (0)
Comment