Nam Cực Tinh

Chương 25

CHƯƠNG 25

Nam Cận đứng ngược chiều sáng, khuôn mặt mờ mịt chẳng thể thấy rõ, nhưng thanh âm phiêu đãng trong gió chiều buông trong trẻo mà kiên định dị thường: “Bởi vì nghĩa quân Giang Bắc chúng ta, luôn luôn bách chiến bách thắng”

Nghĩa quân Giang Bắc, bách chiến bách thắng.

Một câu nói đó, trước mặt một Ngư Khánh Ân thao túng triều chính hơn hai mươi năm cùng một hoàng tử Hồ tộc Hãn thị Mạc Bắc, do một thanh niên gầy yếu tái nhợt thảng nhạt nói ra, nhưng lại mang theo lực chấn động khiến kẻ khác vô pháp chống cự, thanh âm mạnh mẽ chấn địa, mà thư thoát tựa vân thiên.

Không biết có phải bởi rung động trước lời nói hàm chứa siết bao hào hùng cùng khí phách này hay không, trong sân nhất thời im lìm, chỉ có tiếng đập cánh của bầy chim bồ câu, thi thoảng chen lẫn trong gió vài tiếng kêu “gù gù”. Ngay cả Lệ Vĩ cũng nhắm hai mắt tựa lên thân cây, không nói một câu.

Một lúc lâu sau đó, Ngư Khánh Ân đột nhiên ngửa khuôn mặt chằng chịt vết nhăn của lão lên trời mà cười lớn, vừa cười vừa giơ tay sờ lên mái tóc hoa râm của mình.

“Già rồi… Quả nhiên là già rồi…” Ánh mắt đùng đục của lão từ trên người Lệ Vĩ chuyển sang người Nam Cận, rồi lại từ trên người Nam Cận chuyển trở về Lệ Vĩ, lưỡng lự đôi chút, “Nhìn nhầm một người cũng được đi… Nhìn nhầm hai người… Thực sự là già rồi…” Lão dừng một chút, giọng điệu đột nhiên trở nên sắc nhọn, “Có điều già thì già, ta còn chưa có bại, quyết chiến cuối cùng, hươu chết về tay ai còn chưa biết đâu…”

“Hà tất phải lừa mình dối người nữa?” Một thanh âm vang lên từ lối vào sân, “Mặc dù chủ lực Giang Bắc không tham chiến, nhưng sau khi có được lực lượng gia đình mười ba đại thần, Hủ vương bao vây dưới thành cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn”. Trong ánh nắng vàng nhạt nhu hòa của buổi chiều tàn, Vô Cán thân thể lom khom gầy choắt đi đến, hướng Nam Cận hành lễ.

“Ngươi… Ngươi…” Ngư Khánh Ân hổn hển phát ra hai tiếng, run rẩy giơ lên một cánh tay.

“Có thể sống đến giờ này, còn phải cảm tạ Cốt Luật Dịch điện hạ, bởi vì bận rộn làm đại sự, không đem một Vô Cán nho nhỏ để trong lòng, mở một mắt nhắm một mắt mới giúp ta tránh được kiếp nạn này”. Vô Cán nhàn nhạt nói một câu, đi đến đứng trước thềm đá trong đình viện, vẫn bộ dạng cung cúc nghe lời đó.

Nhưng Nam Cận lại đau thấu ***g ngực, không tự chủ được giơ tay lên ấn trước ngực. Hắn âm thầm nghĩ cách cứu Vô Cán, đương nhiên không giấu nổi con mắt Lệ Vĩ, có điều Lệ Vĩ vẫn luôn cho rằng tất cả những hành động của hắn đều bởi vì thương cảm Nam Cực Tinh mà thôi, cho nên cố tình tha một mạng cho Vô Cán hòng dỗ ngọt tình nhân của mình vui vẻ một chút.

Hôm nay chân tướng rõ ràng, nhớ lại tất thảy đã qua trong khoảng thời gian ấy, hiển nhiên ngổn ngang hỗn tạp trong lòng Nam Cận khó có thể lấy gì tả xiết họa thành.

Đối với Ngư Khánh Ân mà nói, nhìn thấy Vô Cán, chẳng khác nào bị bức nhớ ra lão nhìn nhầm không chỉ có hai người đâu, tức giận trào qua bờ đê chấn giữ thành lũy bao năm, quải trượng đầu rồng trong tay dộng mạnh lên tảng đá, âm trầm nói: “Cho dù lão phu đại thế đã mất, chí ít hôm nay kinh thành vẫn còn trong tay, muốn giết mấy người các ngươi dễ như trở bàn tay, ai có thể thoát được trở thành một cỗ thi thể?” Nói rồi giơ tay, dường như muốn gọi người.

“Xem ra ngài già thật rồi”, Vô Cán lẳng lặng nói, “Bằng không ngài đã phải sớm cảm thấy kỳ quái, với tính khí ngày thường của Cốt Luật Dịch điện hạ, vì sao bị lừa một vố như thế lại có thể bình tĩnh đến vậy?”

Ngư Khánh Ân giật mình, vội quay đầu lại nhìn Lệ Vĩ, quả nhiên thấy y nhắm mặt tựa lên thân cây, ngay cả đầu ngón tay cũng không động đậy.

“Lệ Vĩ, mặc kệ ngươi là ai, bị tiểu quỷ này lừa như vậy, chẳng lẽ không tức giận chút nào?” Ngư Khánh Ân cau mày hỏi.

Lệ Vĩ vẫn giữ nguyên bộ dạng đó, hô hấp đè nén rất khẽ, một lúc lâu sau mới từ từ mở mắt ra, hỏi: “Là tơ nhện?”

Nam Cận gật đầu, “Phải”

“Vì sao chỉ có ba lớp?”

“Hạ quá nhiều lớp, sợ ngươi phát hiện được”

“Nhưng độc ba lớp tơ nhện chỉ có thể áp chế ba thành công lực của ta trong hai năm”

“Vậy đủ rồi, nếu ngươi chỉ có thể phát huy bảy thành võ công ta miễn cưỡng có thể đấu ngang ngửa với ngươi”. Nam Cận tránh ánh mắt y, quay đầu sang bên.

Lệ Vĩ cười tự trào, “Ngay cả võ công đích thực ngươi cũng giấu ta được, thật không hổ là người Tân gia. Nhưng ngươi phải biết, cho dù ta chỉ còn bảy thành công lực, ở đây cũng không ai có thể giữ được ta”

Nam Cận buông rủ mi mắt, “Ta vốn không định bắt giữ ngươi”

Lệ Vĩ chăm chú nhìn hắn thật lâu mới chậm chạp hỏi: “Vì sao? Chỉ cần hạ thêm một lớp tơ nhện thì đã có cơ hội giết ta, ngươi phải hiểu, một khi ta rời khỏi Trung Nguyên trở về cố quốc, đối với ngươi chính là hậu họa khôn cùng”

“Ta hiểu”

“Tân công tử”, Lệ Vĩ lạnh lùng nói, “Lưu ta một mạng, hẳn phải có lý do?”

Nam Cận khẽ hít vào một hơi, rốt cuộc chầm chậm ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo tựa hàn băng của Lệ Vĩ, dùng giọng điệu bình lặng không chút gợn sóng nói: “Khả hãn Hồ tộc tuổi đã cao, sống không qua mùa đông năm nay, hắn có ba người con trai, nhị hoàng tử chết yểu, chỉ có ngươi và đại hoàng tử tranh ngôi vị thái tử, nếu hiện tại ta giết ngươi, không chỉ khiến Giang Bắc và Hồ tộc kết thù phải báo, còn khi không giúp Hồ tộc dẹp nội loạn tranh đoạt ngôi vị, để rồi hoàng huynh ngươi có thể dễ dàng thống nhất ba mươi tám bộ tộc trên đất Hồ. Hắn tàn bạo hiếu chiến hơn cả ngươi, một khi nội bộ an ổn chẳng mấy chốc mà quên đại bại lần này, một lần nữa tập trung quân đội đánh xuống nam. Đối với cục diện chính trị tân quân mới lập còn chưa ổn định của Trung Nguyên mà nói đương nhiên đó không phải chuyện tốt lành gì. Ngược lại, nếu ta để ngươi trở về cố quốc, đại bại ở Trung Nguyên lần này sẽ khiến ngươi phải tạm thời giấu mình, nhưng bằng vào dã tâm của ngươi với thế lực của gia tộc mẹ ngươi cùng cậu ngươi, tuyệt không lo không có cơ hội Đông Sơn tái khởi [1]. Đến lúc đó, hai huynh đệ các ngươi thực lực tương đương, khó tránh khỏi một hồi long tranh hổ đấu ba năm năm năm, e rằng chẳng ai có thời gian rảnh mà thèm thuồng dòm ngó Trung Nguyên, vừa vặn chừa khoảng thời gian cho chúng ta hồi phục chỉnh đốn, như vậy so với giết ngươi có lợi hơn nhiều…”

Con ngươi Lệ Vĩ hơi co rút lại, nhíu mày, “Nghe có vẻ là một nước cờ tuyệt diệu, nhưng đây là lý do duy nhất?”

Nam Cận bày ra biểu tình thản nhiên, lạnh lùng nói: “Đương nhiên, ngươi tưởng còn có nguyên nhân khác sao?”

Con ngươi xanh thẳm u tối của Lệ Vĩ yên lặng ngắm nhìn người đã từng là tình nhân của y trong khoảnh khắc, chầm chậm gật đầu: “Nếu đã vậy, vì sao ngươi lại nói những tính toán này cho ta biết? Không sợ ta không làm theo dự liệu của các ngươi sao?”

“Ngươi sẽ không?” Nam Cận nhàn nhạt nói, “Cho dù biết nước cờ của Giang Bắc, chỉ sợ ngươi cũng không thể vì vậy mà buông bỏ tất thảy dã tâm mưu đồ của mình, vì bình yên nội tộc mà nguyện làm vật hi sinh ư? Ngươi chịu sao?”

Khóe môi Lệ Vĩ nhếch lên một đường cong cứng ngắc, lát sau mới chuyển thành nụ cười lạnh lùng, “Không sai, ngươi rất hiểu ta. Ngươi đã dám để ta trở về, lý nào ta lại vô cớ buông bỏ? Nhưng ta cũng có thể nói trước cho ngươi hay, bất kể lần thất bại này tổn hại ta bao nhiêu thực lực nhưng đến cuối cùng, ta nhất định sẽ ngồi lên ngôi vị khả hãn, hoàn thành tất thảy mục tiêu của ta. Có thể các ngươi sẽ có được ba năm năm yên bình như mong muốn, nhưng chờ ta thống nhất toàn bộ ba mươi tám bộ tộc, đó là ngày ngươi ta lần nữa đối địch, chỉ hi vọng đến lúc đó, ngươi còn giống như ngày hôm nay đứng trước mặt ta”

Nam Cận ngẩng mặt, đôi mắt sâu không thấy đáy thoáng gợn xao động bất thường, mang theo ý vị đau đớn trong veo, nhìn thẳng vào mắt Lệ Vĩ chăm chú, buông một tiếng thở dài xa xôi, nói: “Ngươi thua một lần, vì sao còn không chịu hiểu?”

Lệ Vĩ không khỏi bất ngờ, “Hiểu cái gì?”

“Hiểu vì sao ngươi thất bại…”

“Đó là vì ta không phát hiện…”

“Không phải”, Nam Cận lập tức cắt ngang lời y, “Bất kể ngươi mạnh đến đâu, bất kể thiết kỵ Hồ tộc tràn đến đâu cỏ nát đến đó như thế nào, bất kể là sau ba năm sau năm năm hay là sau mười năm, bất kể đối thủ đứng trước mặt ngươi có phải là ta hay không, ngươi vĩnh viễn cũng không thắng được”. Ánh mắt hắn nhìn về phương bắc xa xôi, “Nhớ ta từng nói quê hương ta ở hướng đó không? Ta sinh ở đó, cha ta sinh ở đó, tổ phụ ta cũng sinh ở đó, mấy đời gia đình chúng ta đều cư ngụ tại đó, sống bình thản mà an tường… Thế nhưng có một ngày, một hoàng tử Hồ tộc lại nói với ta, y muốn đem mảnh đất sinh hoạt đời đời kiếp kiếp của chúng ta tặng ta làm lễ vật… Ngươi nói, ta nên cảm thấy xúc động, hay là bị vũ nhục đây? Cốt Luật Dịch điện hạ, đối với ngươi mà nói, Trung Nguyên là một mảnh giang sơn giàu có, là hùng tâm tráng chí của ngươi, là tham vọng đoạt quốc của ngươi, chiếm được nó, ngươi sẽ có niềm vui chinh phục, và cũng chỉ thế mà thôi. Nhưng đối với chúng ta mà nói, đây là quốc thổ của mình, là gia hương, là quê hương, là nơi chốn dẫu chết cũng không buông tay, cho nên chúng ta sẽ không thua, vĩnh viễn cũng không thua”. Nói xong lời cuối cùng này, Nam Cận khẽ lùi về sau một bước, chậm rãi thở dài nặng nề tịch mịch, tựa như muốn dồn hết đau đớn tích tụ trong lục phủ ngũ tạng, dồn hết thất thảy ký ức không thể lưu giữ hay vãn hồi trào ra theo hơi thở, đôi mắt trong suốt dâng lên một tầng sương mù mờ nhạt.

Tô Hoàng đi ra phía sau, vòng tay đỡ vai hắn. Cảm nhận trong lòng bàn tay, đôi vai vốn chẳng cường tráng càng thêm gầy yếu, hai vai mỏng manh ấy sao có thể gánh trên đó muôn trùng sóng to gió lớn của giang sơn bão táp này.

Lệ Vĩ không nói gì nữa, y thậm chí còn dời ánh mắt khỏi khuôn mặt Nam Cận, dường như đang suy tư, lại dường như đang quyết định điều gì đó, nhưng cuối cùng, y chỉ xoay người, tựa cánh nhạn đơn độc lướt qua đầu tường, không một tiếng động rời đi.

Ánh mắt Nam Cận vẫn ngóng trông về nơi tầng mây đáp xuống đường chân trời ấy, không hề dõi theo hình bóng Lệ Vĩ rời đi. Nhưng trong chớp mắt kia, không biết có phải bởi vì ánh sáng, Tô Hoàng đột nhiên cảm thấy khuôn mặt hắn tiều tụy mệt mỏi vô cùng.

Có lẽ không muốn Nam Cận tiếp tục phải tổn hao tinh lực đối mặt với Ngư Khánh Ân, Vô Cán liền đi lên trước, mỉm cười nói: “Ngư thiên tuế, ngươi có nghĩ mình cũng trúng độc tơ nhện không?”

Ngư Khánh Ân hừ một tiếng, không trả lời, trong đầu ý nghĩ xoay chuyển. Lão gây thù chuốc oán khắp thiên hạ, đồ ăn thức uống ngày thường đều rất chú ý, cao thủ dụng độc bình thường căn bản không hề có cơ hội ra tay, nhưng hiện tại mắt thấy Lệ Vĩ thông minh cẩn thận không một sơ hở cũng trúng kế, lão biết thủ đoạn của Nam Cận không thể dùng tiêu chuẩn bình thường mà so sánh được, trong lòng đã có chút hoảng loạn, ra sức trấn an bản thân nói: “Các ngươi cho rằng hạ chút độc là có thể khống chế lão phu sao? Nếu Hủ vương vây dưới chân thành, vậy hai bên đều là chữ tử, lão phu nhất định sẽ trước giết sạch các ngươi mở đường cho ta”

Đôi mắt trong trẻo của Vô Cán nắm bắt từng biến hóa nhỏ nhất trên gương mặt Ngư Khánh Ân, khanh khách cười nói: “Thiên tuế nếu thật có thể kiên trì tồn vong cùng kinh thành, ngược lại Vô Cán có chút bội phục. Nhưng căn cứ hiểu biết thường ngày của Vô Cán đối với ngươi, ngay khoảnh khắc biết được thực lực Hủ vương lớn mạnh hơn ngươi dự tính rất nhiều, sợ rằng ngươi sẽ đau đáu tính toán làm thế nào để giữ được mạng đi? Cho nên hiện nay đối với ngươi mà nói, kế hoạch lén lút bỏ trốn thế nào mới là quan trọng nhất, có thể giết chúng ta cho hả giận hay không ngược lại lại trở thành chuyện nhỏ”

Ngư Khánh Ân lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Lão phu còn có chủ lực Ngụy Liễu quân, cho dù Hủ vương có lợi hại chăng nữa, y muốn đánh vào kinh thành cũng phải ba năm tháng, đủ để ta trước xử lý các ngươi sau mưu đường rút lui”

Vô Cán thong thả giơ một tay lên, một con chim bồ câu đậu lên tay gã, gã nhẹ nhàng vuốt ve nó một chút, nói: “Cao thủ dụng độc dưới tay thiên tuế cũng không ít, hẳn là đã từng nghe qua cái tên ‘lưu bộ’ ”

Ngư Khánh Ân nhướng mày, con mắt híp lại.

“Độc lưu bộ, vô cùng hiền hòa, thân thể không có cảm giác khó chịu nào quá lớn, hơn nữa sau nửa năm độc tính sẽ tự tiêu tan. Chất dẫn duy nhất khiến độc phát tác chính là máu của người hạ độc. Nếu trước khi độc tính tiêu trừ, người hạ độc gặp phải bất cứ bất trắc nào, khoảnh khắc máu lạnh cũng là lúc độc ‘lưu bộ’ phát tác, mà một khi độc phát tác, e rằng đường xuống hoàng tuyền, sẽ khó mà dừng chân (lưu bộ)” Vô Cán khẽ cười, tia nhìn sáng tới chói mắt, “Nếu đã sống chết tương liên, Tân công tử nhà ta sẽ không thể gặp bất cứ bất trắc nào, nếu không liên lụy thiên tuế ngươi độc tính phát tác thì thật ngại a”

Ngón tay Ngư Khánh Ân nắm đầu quải trượng đột nhiên siết chặt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, đầu ngón tay bởi tâm tình kích động mà cũng đỏ rần. Nhưng dù sao hơn mười năm nay một tay lão thao túng cả triều đình, nội tâm cùng lực khống chế người thường đều không thể sánh bằng, sau khi yên lặng điều hòa hô hấp, lão đã nhanh chóng đánh giá xem cái nào trọng cái nào khinh, cái gì cấp bách cái gì có thể nhẫn nại, trước khi xác định mình có thực sự trúng độc hay không, cho dù lửa giận trong lòng bừng bừng bốc lên tận đầu, lão vẫn ra sức dằn xuống, dùng giọng điệu xem như bình tĩnh nói: “Nếu đã vậy, lão phu thỉnh Tân công tử bảo trọng”. Dứt lời quay người rời khỏi sân, bọn thị vệ bên người lão vốn căng thẳng tới cứng đờ cũng nháo nhào rút đi.

Vô Cán thấy bọn họ đã đi xa, lúc này mới trở lại bên người Nam Cận, nhỏ giọng nói: “Công tử, tiếp theo thế nào?”

Nam Cận giơ tay quệt qua vùng đầu lông mày, trầm ngâm hồi lâu không đáp, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tô Hoàng, mỉm cười nói: “Thân thể ngươi không sao chứ?”

Tô Hoàng lắc đầu, liên tiếp vài lần kinh ngạc đã khiến đầu hắn giờ đây trái lại trống rỗng, nhìn Nam Cận, chỉ thấy mũi cay cay, ngực lấp đầy khổ sở, không biết phải nói gì với hắn mới phải.

“Mặc dù Ngư Khánh Ân bị ‘lưu bộ’ khống chế, tạm thời không thể làm gì chúng ta, nhưng phủ này dù sao cũng không phải nơi nên ở lâu, ra ngoài tìm một tiểu viện ở thì hơn”. Nam Cận mỉm cười ôn nhu đạm nhạt, nắm tay Tô Hoàng, “Bên ngoài chiến sự ác liệt, ba chúng ta lại nhàn tênh, nhất thời chẳng có gì làm thì không bằng nghỉ ngơi một thời gian”

Tô Hoàng cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, muốn cúi đầu nhưng nhịn xuống, miễn cưỡng cũng cười.

Vô Cán không nói gì, đi tới trước chuồng bồ câu bắt ra mấy con, mang theo đi đằng trước, ba người ra khỏi Ngư phủ, dọc đường người người nhòm ngó nhưng không gây phiền phức gì, cứ như vậy lững thững đi tới tiểu viện từng là cứ điểm của Nam Cực Tinh, đẩy cửa đi vào.

Trải qua mấy lần hành động lớn, tiểu viện này đương nhiên đã sớm vườn không nhà trống, tơ nhện giăng đầy. Tô Hoàng và Vô Cán mỗi người tìm một chiếc khăn lau qua một lần, vừa quay đầu lại, trông thấy Nam Cận dọn dẹp giá sách đương cầm một quyển sách trong tay, ngây ngẩn nhìn về phương xa, chẳng biết đang nghĩ gì mà nghĩ tới ngẩn người.

“Ngươi làm sao vậy?” Tô Hoàng huých nhẹ khuỷu tay hắn.

Nam Cận thoáng giật mình, vội nhếch môi mỉm cười che giấu nói: “Không sao, chỉ là đột nhiên buông bỏ gánh nặng, bất giác có chút mệt mỏi”

“Mệt?” Ánh mắt Tô Hoàng lướt từ bờ trán tái nhợt của hắn xuống chiếc cằm đã gầy tới nhọn lại, hốc mắt nóng lên. Đúng vậy, sao lại không mệt chứ?

Vô Cán ngừng tay, nói: “Phòng bên có giường, hai người các ngươi đều ngủ đi một lát. Tình hình hiện nay thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không nắm chắc được ngày mai sẽ ra sao, không có thể lực không được đâu”

Nam Cận cười ôn nhu, nắm cổ tay Tô Hoàng, “Nói cũng đúng, chúng ta đi ngủ trước, sau đó đổi cho Vô Cán”. Nói xong quay đầu lại nói thêm một câu “Làm phiền ngươi trước” rồi kéo Tô Hoàng đẩy cánh cửa gian phòng bên cạnh, bước vào trong.

Đó là gian phòng ngủ nho nhỏ, sát tường kê một chiếc giường gỗ, Nam Cận cởi giày ngồi vào bên trong, ngửa đầu nhìn bên trên có vật gì đó xam xám, sau khi biết đó là màn liền ngả lưng xuống, chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Tô Hoàng đứng ở bên giường ngây người một lúc, trong đầu vẫn rối bời, tâm tư nhộn nhạo như sáng lại như tối, vướng mắc không rõ, dường như có vô số điều muốn hỏi, lại không biết hỏi từ đâu.

“Ta đã truyền tin ngươi bình an ra khỏi kinh, tính thời gian… Cộng sự và người nhà của ngươi hiện tại hẳn là đã yên tâm…” Nam Cận nằm ngửa nhỏ giọng nói tiếp, “Mục Tiễu Địch là người thích hợp nhất để hộ tống mười ba đại thần cho nên đã bị cưỡng chế thi hành mệnh lệnh rời khỏi kinh, không tham gia cuộc chiến ở hẻm Tam Giác, có lẽ sẽ không có chuyện gì. Có điều lúc đó không rõ ngươi sống chết thế nào, muốn bắt y đi quả là gian nan a, ngay cả Tiết tiên sinh cũng muốn bó tay…”

“Vậy… Khang Dư thì sao?”

“Ta không biết hắn…” Nam Cận mở mắt, sâu bên trong con ngươi đen láy tràn ngập nỗi niềm mệt mỏi, “Ta trực thuộc Giang Bắc, cũng không phải thành viên Nam Cực Tinh, người ta biết mấy năm gần đây… cũng chỉ vài người vậy thôi…” Con ngươi thăm thẳm của hắn chuyển hướng về phía Tô Hoàng, “Nghe rất lãnh khốc phải không? Ta lập kế hoạch, ra quyết sách, triệu tập hơn một nghìn chiến sĩ Nam Cực Tinh tới kinh thành, nhất nhất đẩy bọn họ vào chiến trường chém giết nhưng ngày cả tên bọn họ là gì cũng không biết…”

“Nhưng…” Tô Hoàng lẩm bẩm, “Ngươi đã thành công”

“Phải, ta đã thành công, cái giá phải trả là máu của hàng trăm chiến sĩ Nam Cực Tinh… nước mắt của hàng trăm gia đình”. Bờ môi nhợt nhạt của Nam Cận tái đi, cơ thể vô lực xụi lơ, “Tin tức ngươi bình an là tin tức duy nhất ta có thể truyền ra ngoài sau cuộc đại chiến ở hẻm Tam Giác… Còn đối với ngóng trông chờ mong của những người khác, ta có thể nói gì đây…”

Nhớ tới đồng bạn tử nạn của mình, Tô Hoàng cũng phảng phất như cảm thấy sau lưng có một lưỡi dao cùn vẹt rạch qua, toàn thân đau đớn co rút.

Bắt đầu từ tiếng nổ đầu tiên phá đông lao, trong suốt hai đêm đó, biết bao những con người trẻ tuổi máu thẫm thanh sam, nhưng đứng trước lưỡi đao tử thần chưa bao giờ lộ vẻ khiếp sợ.

Niềm tin chống đỡ cho bọn họ, chính là niềm tin vào Giang Bắc.

“Ta đã từng rất hận ngươi, hận đến mức ngay cả ta cũng phát sợ”, Tô Hoàng nhìn ngón tay của chính mình, giọng nói thong thả từ tốn mà hữu lực rõ ràng, “Hận ý sâu như vậy vì sao lại tiêu tan chứ?… Những đồng bạn đã chết kia đâu có sống lại, đêm hôm đó thảm trạng mắt thấy cũng là chân chân thực thực… Nhưng tại sao hận ý lại từ từ mất dần?” Hắn ngừng lại một chút hít vào mấy hơi, chấn chỉnh tinh thần ngẩng đầu lên, “Ta nghĩ, có lẽ nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì ta là một chiến sĩ, đối với một chiến sĩ mà nói, mặc dù đồng dạng là chết, nhưng chết do giết hại và chết vì chiến đấu là hai chuyện hoàn toàn bất đồng, cái trước đại biểu cho máu tanh cùng dơ bẩn, cái sau… là chúng ta tự mình tuyển chọn. Ta nghĩ, tất cả các chiến sĩ Nam Cực Tinh kiên quyết tử chiến ở kinh thành hẳn đều có suy nghĩ giống như ta vậy”

Nam Cận gượng ngồi dậy, hai tay ôm đầu gối, chầm chậm gác cằm lên, nhìn đăm đăm về trước không chuyển, dường như đang trầm tư suy nghĩ, lại dường như đang xây dựng lại từng viên gạch bức tường bảo vệ nội tâm đã gần như sụp đổ.

Toàn bộ tiểu viện nhất thời im ắng dị thường, Vô Cán ở gian ngoài dường như cũng bất động. Bầu không khí nơi đây an bình tĩnh lặng nhưng mỗi người đều biết, giông tố ngưng tụ trên bầu trời giang sơn này đã sắp giáng xuống đạo sấm sét của mình, xé toạc thiên địa.

Mấy ngày kế tiếp, có lẽ Ngư Khánh Ân đã xác nhận mình thực sự trúng độc “lưu bộ”, nhờ đó ba người Nam Cận an ổn ở lại tiểu viện nghỉ ngơi tĩnh dưỡng không ai tới quấy rầy. Tuy nhiên Tô Hoàng sớm phát hiện ra, mặc dù Nam Cận nói là “Không có chuyện gì để làm” nhưng từ việc hắn chú ý kĩ càng tới thế cục trong thành ngoài thành, xem ra sứ mệnh vị Tân công tử Giang Bắc này hiển nhiên chưa hoàn toàn kết thúc.

Khoảng chừng sau mười ngày, tin tức quân Giang Bắc đại thắng truyền vào kinh sư, mười ba vạn đại quân Hồ tộc xâm phạm xuống phương nam đại bại ở bến đò sông Cô [2], tổn thất gần tám vạn, hốt hoảng lùi về phương bắc, bại thế không thể vãn hồi, nghĩa quân Giang Bắc thừa thắng thu hồi hơn phân nửa quốc thổ bị cắt nhượng, trong đó đương nhiên bao gồm cả Trừng châu.

Bởi vì quân Giang Bắc mặt ngoài vẫn luôn tuyên bố là hỗ trợ Hủ vương cho nên đại thắng ngăn cản ngoại xâm lần này hiển nhiên đã giúp cho phe cánh Hủ vương thu phục được vô số nhân tâm, ngoại trừ rất ít thành trì cùng hai đạo quân Ngụy Liễu tử trung với Ngư Khánh Ân, các lực lượng địa phương còn đương trong trạng thái trung lập đều nhao nhao ngả về phía Hủ vương, thanh thế Hủ vương đại thịnh, chỉ trong hai ba tháng đã trực chỉ kinh thành, đoạt lại giang sơn cũng chỉ còn là ngày một ngày hai.

Mặc dù truyền đến liên tiếp đều là tin tốt, nhưng ngoại trừ lần hay tin đã giành lại Trừng châu Nam Cận có được một lần thư thái thả lỏng trên nét mặt, còn lại lúc nào cũng mơ hồ tỏ vẻ nghiêm túc, dường như vẫn luôn cảnh giới, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xử lý tình hình đột nhiên chuyển hướng xấu. Tô Hoàng trái lo phải nghĩ hoài cũng không thể nghĩ ra hiện tại còn chuyện gì có thể xảy ra, có thể ảnh hưởng đến bước chân tiến về kinh thành của đội quân Hủ vương khí thế rừng rực. Hỏi Nam Cận, hắn lại chỉ nhàn nhạt cười, nhàn nhạt nói một câu không có việc gì.

Bước chân đại quân Hủ vương ngày càng gần, thủ hạ trong kinh thành của Ngư Khánh Ân quân tâm ngày càng dao động, mặc dù Tử Y Kỵ tuần tra ngày một nghiêm ngặt nhưng vẫn có hết tiểu đội binh sĩ này lại tới tiểu đội binh sĩ khác thừa dịp đêm tối bỏ chạy. Ngay cả thị vệ Ngư phủ bên ngoài tiểu viện giám sát động thái ba người Tô Hoàng cũng dần mất tung.

Thất bại của Ngư Khánh Ân đã không cách nào xoay chuyển, hiển nhiên Nam Cận tiến hành bất cứ hành động gì cũng chẳng làm lão quan tâm.

“Tình huống hiện tại đã rõ mồn một, rốt cuộc hắn còn lo lắng điều gì a?” Tô Hoàng ngồi trên bậc thềm cao nhất, một bên hỏi Vô Cán ngồi cạnh, một bên nhìn Nam Cận đương đứng bên dưới tàng cây táo trầm tư.

“Ngư Khánh Ân nắm quyền đã nhiều năm như vậy, có câu lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa [3], có lẽ Tân công tử lo lắng lão có thể có quân bài chưa lật ngoài dự đoán nào đó chăng?” Vô Cán hạ thấp giọng đáp.

“Sao có thể?” Tô Hoàng lập tức phản đối nói, ” Đã binh bại như núi đổ, giờ này lão còn giấu một quân bài chưa lật, vậy không khỏi quá kiên nhẫn đi”

Vừa dứt lời, Nam Cận đứng dưới tàng cây đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt vẫn luôn dịu dàng trở nên sắc bén như lưỡi đao, khiến hai người ngồi trên bậc thềm phải giật nảy người.

“Ngươi nói không sai…” Giọng Nam Cận rất trầm, nhưng chữ chữ rõ ràng, “Không có khả năng lúc này còn không chịu lật bài, Ngư Khánh Ân không có bất cứ động tác nào, chỉ có thể do vật kia không ở trong tay lão…”

“Ngươi nghe thấy?” Tô Hoàng vội đứng lên, “Ngươi nói là vật gì? Rất quan trọng ư?”

Nam Cận loanh quanh vài bước trên con đường nhỏ trong sân không bị cỏ dại bao phủ, vẻ mặt có phần do dự, cuối cùng vẫn là nhắm mắt, quay đầu đi: “Chuyện này ngươi không biết thì tốt hơn. Có điều ngươi ta quan hệ thân thiết, cho dù ta không nói gì chăng nữa cũng sẽ có người hoài nghi ngươi, có giấu cũng không khác gì…”

Tô Hoàng nghe hắn nói vậy, không tự chủ được căng thẳng theo, “Rốt cuộc là chuyện gì? Cực kỳ bí mật sao?”

Nam Cận hơi gật đầu, bình tĩnh nói: “Phải. Biết chuyện này thêm cả ngươi vào, thế gian này cũng không quá mười người. Chúng ta vốn cho rằng Ngư Khánh Ân cũng biết, vật kia hẳn là do lão bảo giữ, nhưng…”

Tô Hoàng liếc nhìn Vô Cán, phát hiện gã đã khép mi mắt, giống như không bận tâm nghe, trong lòng càng nghi ngờ bất an, cười đùa hỏi: “Vật gì vậy?”

“Di chiếu… Di chiếu của tiên hoàng đế…”

Tô Hoàng không hiểu lắm, chỉ hơi nhíu mày, không có bất cứ phản ứng nào khác.

“Kỳ thực đây chỉ là một câu chuyện xưa cũ, nhưng đối với một số người mà nói, lại là chuyện quan trọng nhất trong thiên hạ”. Giọng nói Nam Cận ôn hòa trở lại, chậm rãi nói, “Tiên hoàng đế ta nói không phải chỉ hoàng đế mới băng hà mà là phụ thân của hắn. Năm đó Hủ vương là trưởng tử của tiên hoàng hậu, thiên tư thông tuệ, thánh sủng cực hạn, sớm đã có thân phận thái tử, nhưng chỉ mấy tháng trước khi tiên hoàng đế băng hà phong vân biến chuyển, ngôi vị thái tử bị đoạt, lưu vong tới mảnh đất phong bé xíu nơi phương bắc, ngươi biết vì sao không?

“Vì Ngư Khánh Ân lộng quyền…”

Nam Cận lắc đầu, “Đích thực Ngư Khánh Ân có nhúng tay giở trò bên trong, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất không phải vì thế”, hắn se sẽ thở dài, ánh mắt xa xăm, “Đó là vì Hủ vương… không phải thân sinh nhi tử của tiên hoàng đế…”

“Cái gì?” Tô Hoàng xém chút nhảy dựng, “Này… Chuyện này sao… sao có thể…”

“Cung đình đủ loại rối rắm, người ngoài khó mà biết tỏ. Đại khái là tiên hoàng hậu sau khi vào cung từng qua lại với tình nhân ngày trước, sinh hạ Hủ vương, tiên hoàng đế không hề hay biết cho đến nhiều năm sau bị người vạch trần, lập tức sinh bệnh liệt giường. Nhưng nghe nói người là một vị hoàng đế nhân từ yếu đuối, niệm tình hoàng hậu với mình phu thê nhiều năm, lại không đành lòng ban tử Hủ vương mình vẫn hết mực yêu thương, cho nên giấu nhẹm chuyện này đi không tiết lộ ra ngoài, chỉ có rất ít hoàng thất cận thần biết được nội tình. Nhưng bất kể thế nào, ngôi vị hoàng đế không thể truyền cho người không cùng huyết mạch, vì vậy lập tức phế ngôi vị thái tử của Hủ vương, đày khỏi kinh thành. Để tránh hậu hoạn, tiên hoàng đế đã viết một di chiếu, trong chiếu thư nói, nếu Hủ vương yên ổn sống ở đất phong tự nhiên tường an vô sự, chỉ khi nào hắn có ý định tranh giành giang sơn, dùng chiếu này xóa bỏ thân phận hoàng tộc…”

Tô Hoàng cảm thấy sau lưng ớn lạnh, hàn ý tới tấp, hỏi: “Hủ vương cũng biết chuyện này chứ?”

“Có lẽ vậy”. Nam Cận day vùng giữa hai hàng lông mày, “Không lâu sau tiên hoàng đế bệnh chết, hoàng hậu biết ngày sau của mình sẽ chẳng dễ chịu gì, sau khi an trí tâm phúc bên người nhi tử mình liền uống thuốc độc tự tử. Bởi vì tiếp đó Ngư Khánh Ân lên nắm quyền nên Hủ vương hiển nhiên cho rằng… di chiếu nhất định trong tay lão ta… Hôm nay nếu đã liên kết cùng Giang Bắc, dù sao chuyện lớn như vậy cũng không thể để từ miệng Ngư Khánh Ân nói ra trước, cho nên từ đầu đã nói thẳng với thúc thúc, mong muốn xác nhận thái độ Giang Bắc”

Tô Hoàng thở dài nói: “Huyết mạch hoàng thất loại chuyện này, thực sự rất quan trọng sao?”

“Giang Bắc chỉ cần một triều đình có thể tự lập tự cường, chống trả xâm lược là được, có phải huyết mạch hoàng thất hay không hoàn toàn không quan trọng. Nhưng đối với những hoàng thân quốc thích, phiên vương cùng các đại thần mà nói, chuyện này không đơn giản như vậy”. Nam Cận lộ vẻ nghiêm trọng nói, “Kỳ thực ta còn mong Ngư Khánh Ân sớm công bố di chiếu, bởi vì thanh danh lão quá xấu rồi, di chiếu nếu như do lão tuyên bố, uy lực trái lại còn suy giảm, cho dù sẽ có chút ít ảnh hưởng tiêu cực nhưng vô pháp đẩy Hủ vương vào chỗ chết. Nhưng tình thế hiện tại đã đến nước này lão vẫn không công bố, thậm chí không có bất cứ công kích nào, chứng tỏ lão không hề có di chiếu trong tay, thậm chí căn bản lão còn không biết Hủ vương không phải cốt nhục của tiên hoàng”

“Vậy không phải tốt quá rồi sao? Nói không chừng người phụng mệnh bảo giữ di chiếu ngả về phía Hủ vương, không muốn gây rắc rối cho y”. Tô Hoàng nói.

Nam Cận chậm rãi lắc đầu, nói: “Bất kể thực tế là thế nào, di chiếu này còn tồn tại trên đời, lúc nào cũng có thể dẫn tới một hồi nội chiến. Hủ vương lớn lên ở đất bắc, lý giải nỗi khổ dân gian, cũng biết được khuất nhục bị người áp bức, thúc thúc đánh giá y là ‘cứng rắn mà không cố chấp, mềm dẻo mà không luồn cúi’, hơn nữa hiện tại còn hi vọng y sẽ trở thành minh quân. Mặc dù nghĩa quân Giang Bắc tuyệt không tham dự nội chiến tranh đoạt ngôi vị, nhưng một khi Hủ vương lên ngôi không cần nghi ngờ sẽ giúp ích cho tình cảnh khó khăn trước mắt của chúng ta rất nhiều, do đó ta sẽ dốc hết sức mình, không để cho cuộc nội chiến rõ ràng sắp sửa khép lại lại chỉ vì tranh chấp huyết mạch vô vị mà kéo dài thậm chí nghịch chuyển, khi không dâng cho ngoại tộc cơ hội thừa nước đục thả câu”

“Nhưng hiện nay di chiếu rốt cuộc ở đâu, ngoại trừ người tự mình phụng chiếu còn có người khác biết không?”

“Chuyện này ta cũng suy nghĩ rất lâu, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ ông ấy biết…”

“Ai?”

Nam Cận ngẩng khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt sáng lấp lánh, “Ngươi có nhớ không, mười ba đại thần trong đông lao, có một người thà chết cũng không chịu đầu nhập dưới cờ Hủ vương…”

“A?” Tô Hoàng hít một hớp khí, “Lương các lão?”

“Hủ vương thân phận là trưởng tử tiên hoàng, từng thụ phong thái tử vị, đầu nhập dưới cờ y, với hai chữ ‘trung quân’ cũng không quá bất đồng, vì sao trong thời khắc tuyệt vọng như vậy ông ấy vẫn khăng khăng không chịu quy phục Hủ vương?”

“Nhưng Lương các lão giờ ở rất xa kinh thành, làm sao hỏi được ông ấy?”

“Ta nghĩ hẳn là đã có người hỏi”. Nam Cận mỉm cười yếu ớt, “Ngư Khánh Ân đến giờ vẫn không có ý công khai di chiếu, Hủ vương bên kia có lẽ cũng đã phát hiện ra di chiếu không ở trong tay lão. Nếu ta đã nghĩ đến Lương các lão, bên kia nhất định cũng sẽ có người nghĩ đến, nếu bọn họ tìm được cách hỏi ra đáp án, nhất định sẽ lập tức dùng bồ câu gửi tin vào kinh cho ta”

“Chúng ta đây cũng chỉ có thể đợi?”

“Không”, Nam Cận lắc đầu cương quyết, “Đợi dù sao cũng không phải cách. Chỉ có người ở trong kinh thành mới có thể được tiên hoàng đế ủy thác bảo giữ chiếu thư quan trọng như vậy, tất nhiên là hoàng tộc thân thích, nếu đã không có chuyện gì để làm, từ tối nay chúng ta bắt đầu tìm từng nhà một”

Hành động tìm di chiếu chỉ diễn ra trong có hai ngày, Nam Cận nhận được bồ câu đưa tin từ doanh trại Hủ vương. Tô Hoàng sát lại sau khi cùng hắn đọc tờ giấy nhỏ xíu kia, hai người trong chốc lát đều không nói gì.

“Hóa ra đây là lý do di chiếu mãi vẫn chưa bị công bố a…” Mãi sau Tô Hoàng mới nhỏ giọng cảm thán nói.

“An thân vương mấy năm trước đột nhiên trúng gió nằm liệt giường, thần trí không rõ ràng, có lẽ cũng chưa kịp giao chuyện di chiếu cho người khác, cho nên ngay cả thế tử An Khánh con ông ta cũng không biết trong nhà mình lại có một vật quan trọng như vậy”. Nam Cận nói, “Hiện tại An vương đau ốm, An Khánh đã bị Ngư Khánh Ân sát hại vì tội phản nghịch, vật này ở nơi nào trong An phủ, sợ rằng còn phải mất một phen động tay động chân mới tìm ra được”

Vô Cán nhếch lớp da nhăn nhúm vàng ệch nở nụ cười: “Dù gì vẫn tốt hơn tìm loạn mò kim đáy bể rất nhiều. Tân công tử cậu yên tâm, chỉ cần di chiếu còn ở An phủ, Vô Cán nhất định có biện pháp tìm được”

Đêm hôm đó, nhóm ba người vào lúc canh một thay y phục xuất môn, chạy trên nóc nhà hướng về phía An vương phủ. Bởi vì ngày đại chiến vây thành sắp tới, kinh đô từ lúc hoàng hôn nhà nhà đều cửa đóng then cài, an tĩnh như một tòa tử thành, ngoại trừ đội binh sĩ tuần tra ban đêm khuôn mặt cứng đơ như khúc gỗ, ngay cả hình bóng một phu canh cũng không thấy.

Nhảy qua tường viện An vương phủ, Tô Hoàng bởi vì ngày trước thường tới đây khá quen thuộc đường đi nước bước nên đi trước dẫn đường, trước tiên là tới phòng ngủ của An thân vương.

An vương bệnh nặng nằm trên giường, trong phủ đã sớm lụn bại, chỉ có rất ít người hầu trông nom trong phòng, nhanh chóng bị ba người điểm vựng huyệt ngã xuống đất. Vô Cán là một người rất giỏi về cơ quan ám đạo cho nên để gã phụ trách tìm kiếm có mật thất hay ngăn bí mật không. Sau khi tỉ mỉ gõ từng viên gạch trên đất trên tường đều không thu hoạch được gì, ba người đành chuyển qua thư phòng.

Tìm đến quá nửa đêm, những gian phòng quan trọng đều đã tra cả, cũng tìm được mấy cánh cửa ngầm, vào mấy gian mật thất, nhưng ngoại trừ một ít tranh chữ quý giá cùng châu báu, thì ngay cả nửa cái bóng di chiếu cũng không thấy, không khỏi khiến người có chút nản lòng.

“Có khi nào An vương không giấu di chiếu trong nhà không?” Tô Hoàng đè thấp thanh âm nói.

“Theo lẽ thường ông ấy hẳn sẽ không để di chiếu ở nơi quá xa mình”, Nam Cận hơi nhíu mày, “Chẳng lẽ chúng ta sai sót ở đâu?”

“Không thể đâu? Vô Cán gần như đã gõ từng viên gạch trên đất trên tường…” Tô Hoàng vừa mới gãi đầu nói được một nửa, đột nhiên “a” một tiếng.

“Vô Cán không gõ từng viên gạch tường!” Tô Hoàng chộp tay Nam Cận, “Ông ấy không gõ gạch tường của mật thất!”

Lời vừa nói ra, Nam Cận và Vô Cán đều lập tức bừng tỉnh. Khi bọn họ tìm được mấy gian mật thất kia đều chỉ một mực kiểm tra xem bên trong giấu vật gì, không tìm được di chiếu thì chán nản đi ra, căn bản không hề nghĩ đến kiểm tra xem bốn vách tường mật thất liệu có cơ quan nào khác không, liệu có phòng trong phòng không.

Vừa nghĩ đến đây, ba người lập tức xoay người trở lại, tỉ mỉ kiểm tra lại một lần nữa từng gian mật thất, ở gian mật thất thứ hai Vô Cán đã phát hiện bên dưới một góc tường có một cơ quan, khẽ vặn, quả nhiên hé ra một thông đạo rộng nửa trượng, lộ ra một ngăn chứa bí mật cỡ tủ quần áo.

Bên trong ngăn chứa bí mật đặt một chiếc hộp nạm đầy đá quý, nhìn rất tinh xảo, nhưng cầm lên lại cực nặng, không biết là dùng kim loại nào đúc thành.

“Móc khóa chắc chắn, mặt trên có khắc hình rồng”, Tô Hoàng phấn chấn nói, “Nhất định là nó, nhưng làm sao mở đây? Cứ thế mang nó về rồi tìm cách sau?”

Bên cạnh chậm chạp mãi không có tiếng trả lời, Tô Hoàng khó hiểu quay lại, không khỏi giật nảy người.

Dưới ánh sáng lay động từ hỏa chiết Vô Cán thắp lên, con ngươi đen láy của Nam Cận thâm trầm, sắc mặt lại dị thường tái nhợt.

“Ngươi sao vậy?” Tô Hoàng hoảng hốt hỏi.

“Y quả là một đối thủ cực mạnh”, giọng Nam Cận mỏng như tơ nhện, “Chúng ta đã chậm hơn y một bước”

“Cái gì?” Tô Hoàng ngơ ngác nhìn hắn, vừa định hỏi lại, Vô Cán đã đi lên trước mở nắp hộp báu, móc khóa nhìn chắc chắn như vậy hóa ra đã bị chấn gãy từ trước, trong hộp trống không.

Tô Hoàng nhất thời ngây người, môi giật giật không nói được gì. Mà Nam Cận sau một lát khép mắt đứng lặng, đột nhiên ánh mắt run lên, hai hàng lông mày khẽ động, toàn bộ cơ thể đã như làn khói mỏng nhảy vọt lên lao ra khỏi mật thất, chờ Tô Hoàng và Vô Cán song song đuổi tới, đã thấy hắn đứng trên ngọn giả sơn cao nhất bên bờ suối nhân tạo, trong gió đêm tay áo phất phới.

Đối diện cách đó một dòng suối, là tòa lương đình tinh xảo độc đáo của An vương phủ.

Mà trên đỉnh tòa lương đình kia, một thân ảnh cao lớn đứng đó vững vàng.

Mặc dù mơ mơ hồ hồ không thấy rõ được khuôn mặt, nhưng áp bức im lặng bất động này đã lan tỏa khắp trời đêm u ám.



Chú thích:

[1] Đông sơn tái khởi: Đời Đông Tấn, Tạ An từ quan về ẩn ở Đông sơn, triều đình nhiều lần mời ra nhậm chức song ông đều từ chối. Về sau Tạ An lại xuất chính, làm quan đến chức Tư đồ. Do đó, thành ngữ “Đông sơn tái khởi” hoặc “Đông sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế.

[2] bến đò sông Cô: nguyên là Cô dung độ khẩu, dung nghĩa là tường thành; ở chương sau địa danh này được nhắc đến dưới cái tên Cô đường độ khẩu, đường nghĩa là đê bao. Có lẽ đây là bến đò sông Đại Cô, sông Đại Cô nằm ở phía tây bán đảo Sơn Đông (vòng tròn trong bản đồ)

Không biết có ai còn nhớ Trừng châu quê hương Nam Cận thì có lẽ ở vào địa phận tỉnh Liêu Ninh.



[3] lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa: xuất xứ Hồng Lâu Mộng, ý nói người giàu cho dù có rơi vào cảnh khốn cùng vẫn còn cái khung, vẫn sống khá giá hơn người nghèo. Ở trong đây có thể hiểu là Ngư Khánh Ân dù đã sa cơ lỡ vận nhưng lão thao túng triều đình hơn hai mươi năm, không thể đơn giản đánh bại, mà như Vô Cán nói là có thể lão còn một quân bài chưa lật nào đó.

Bình Luận (0)
Comment