Nam Cực Tinh

Chương 27

CHƯƠNG 27

Trở về tiểu viện ngụ tạm chưa bao lâu, công hiệu điệp biến bắt đầu mất đi, hơn nữa một đêm chém giết đẫm máu sớm đã tiêu hao phân nửa thể lực cùng nguyên khí của Nam Cận, cho nên hắn ở trên giường mê man suốt ba ngày mới dần tỉnh lại.

Trong ba ngày này, đại quân Hủ vương đã áp sát chân kinh thành.

Tương lai Nam Cận hằng mong mỏi, dường như ngày một rõ ràng hơn.

“Uống thêm chút nữa đi”, Tô Hoàng khẽ thổi chén canh gà bưng trong tay, đưa tới bên giường, “Chắc Vô Cán cũng sắp trở về, không biết hắn hôm nay có thuận lợi không?”

“Ta nghĩ ắt hẳn rất nhẹ nhàng”, trên khuôn mặt gầy gò của Nam Cận lộ ra nụ cười lợt lạt, “Tình hình hiện tại, rất nhiều người ngóng trông có người đến giải thoát cho mình. Nói không chừng, ngày mai, đại môn kinh thành do chính người bên trong mở ra…”

“Ngày mai…” Tô Hoàng lẩm bẩm lặp lại, tay bưng bát canh run lên khe khẽ.

Có thể là ngày mai, có thể là ngày kia, tóm lại chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, đại quân Hủ vương sẽ vượt qua cổng thành chất ngất, tiến vào tòa thành của thiên tử.

Mà Tiễu Địch… hẳn là ở trong đội quân trùng trùng điệp điệp kia chứ?

Tiễu Địch…

Tô Hoàng lắc đầu quầy quậy, lại dùng tay đấm thật mạnh.

Không được, không thể nghĩ, đã nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, ép buộc bản thân không được nghĩ về y, không được nhớ nhung, không được bận lòng.

Bởi vì chỉ cần bắt đầu nhớ đến y, tất cả tinh thần sẽ vuột tan tác khỏi khống chế, nhìn không thấy trời, nghe không thấy thanh, ngửi không thấy hương, nếm không thấy vị, chạm không đến bất luận vật hữu hình hữu thể nào, tất thảy cảm giác đều bện quấn tên y, giằng không ra.

Cho nên không thể nhớ.

Cục diện đương ở bước ngoặt quan trọng nhất, Nam Cận cũng đương trong thời khắc suy yếu nhất, mình thân là một chiến sĩ Nam Cực Tinh, tuyệt đối không thể vì tưởng niệm cộng sự mà thất hồn lạc phách.

Tuyệt đối không thể.

“Tô Hoàng”, một bàn tay lành lạnh mềm mại nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay, ngẩng đầu, trước mặt là một đôi mắt trong veo ấm áp, “Các ngươi sẽ sớm có thể gặp mặt…”

Trong ngực như có một lớp vỏ cứng bị gõ nứt toác, cảm giác dịu dàng tê tái chảy ra, thấm đẫm tâm đầu.

“Ngươi không cần nhẫn chịu”, khuôn mặt tái nhợt của Nam Cận vẫn luôn duy trì nụ cười, ôn nhu nhìn Tô Hoàng, “Bởi vì các ngươi nhất định sẽ gặp mặt, sẽ cùng nhau trải qua tháng ngày khoái nhạc, sẽ vĩnh vĩnh viễn viễn, không bao giờ chia cắt…”

“Phải… Phải rồi…” Tô Hoàng hít sâu một hơi, nuốt xuống cục nghẹn cứng mắc kẹt nơi cổ họng, vỡ ra nụ cười lớn, thế nhưng cười lại cười, nước mắt bắt đầu rơi tí tách, chùi thế nào cũng không hết.

Nam Cận không nói gì nữa, cơ thể mệt mỏi ngã ra sau, sóng mắt mờ mịt chầm chậm hướng ra ngoài cửa sổ, trên gương mặt đạm nhiên nhìn không ra bất cứ vết tích dao động nào nơi nội tâm, nhưng lại khiến người ta bất tri bất giác hít thở không thông.

“Nam, Nam Cận…” Tô Hoàng mới khẽ gọi một tiếng, cánh cửa tiểu viện kêu lên cọt kẹt, Vô Cán gù lưng đi nhanh đến, vừa sải bước vào đã sửng sốt.

“Tô Hoàng, ngươi khóc cái gì?”

“Ta đâu có khóc?” Tô Hoàng vội lau mặt, đứng thẳng dậy, “Tình hình thế nào?”

“Rất không tồi”, Vô Cán đi tới đứng bên giường Nam Cận, “Từ mức độ giám thị ba người chúng ta có thể nhìn ra, Ngư Khánh Ân đã không còn khống chế được đại bộ phận quan quân bên dưới. Ta đoán nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai chính là lúc phá thành”

Nam Cận gật đầu, nhỏ giọng nói: “Tuy nhiên lúc phá thành cũng là lúc hỗn loạn nhất, phải khôi phục trật tự trong khoảng thời gian ngắn nhất. Trong kinh thành có một số nơi tuyệt đối không thể để binh sĩ tràn vào, còn có một số người quan trọng cũng không được làm hại, ngươi phải đặc biệt lưu ý những điều này”

Vô Cán khom người nói: “Xin công tử yên tâm, kinh thành dù sao cũng là kinh thành, Hủ vương điện hạ sở dĩ vây mà không công, chính là vì muốn giảm thiểu tổn hại xuống mức thấp nhất cho thành trì cung miếu, đến lúc đó Vô Cán cũng sẽ dốc hết khả năng hành sự cẩn thận ổn thỏa, không để công tử thất vọng”

Nam Cận mỉm cười yếu ớt với gã, nói: “Ngươi chưa từng khiến ta thất vọng bao giờ, kỳ thực nói về cẩn thận chu đáo, chẳng ai có thể hơn ngươi, những gì cần phải suy xét, người đều đã suy xét cả…” Nói được một nửa, lông mi hắn chợt rung lên, ôm ngực ho sù sụ, ho đến mặt đỏ bừng.

Vô Cán và Tô Hoàng đồng thời xông về trước đỡ lấy thân thể hắn, chậm rãi ngả hắn nằm xuống gối, vỗ ngực, thấy hắn chầm chậm yên lặng nhắm hai mắt trở lại, không dám gây ra tiếng động, song song lùi ra cửa.

“Sợ là phải hảo hảo an dưỡng một thời gian dài mới được”, Vô Cán thở dài, “Ngày mai ta bận rộn bên ngoài, phải dựa vào ngươi hảo hảo chăm sóc công tử”

“Chuyện này còn phải nói?” Tô Hoàng ngồi xuống cạnh cửa, ngẩng đầu, “Có điều ngươi cũng phải cẩn thận đấy”

Vô Cán ngây ra, trên khuôn mặt vàng vọt mệt mỏi của gã đôi con ngươi tinh quang tỏa khắp bốn phía, chuyển tới trên mặt Tô Hoàng, nhìn thật lâu.

“Sao thế?” Tô Hoàng bị gã nhìn có phần không được tự nhiên, khó hiểu hỏi.

“… Ngươi thực sự là một người tốt…” Vô Cán cau cau lớp da mặt mỉm cười, cũng ngồi xuống cạnh cửa, “Ai có ngươi là bạn bè, nhất định rất may mắn”

“Nói gì thế”, Tô Hoàng gãi đầu, “Ngươi cũng là bạn ta a”

“Phải không?” Vô Cán thở hắt một hơi thật dài, “Nhưng ta không xứng…”

“Ừm?”

“Ta không xứng làm bạn của ngươi…” Vô Cán lẩm bẩm câu đó xong, đột nhiên vỗ trán cười rộ, “Thật là, chúng ta đang nói cái gì thế này, nên nói chuyện quan trọng ngày mai mới đúng…”

Tô Hoàng nghiêng đầu nhìn gã chăm chú, mặc dù cảm thấy dường như gã còn có gì đó không nói hết, nhưng dù sao tương giao cũng không sâu sắc, không hỏi tiếp nữa, tùy gã thay đổi chủ đề.

Nam Cận ở trong phòng vẫn lẳng lặng nằm, không ho, cũng không nói. Ban đêm ánh trăng bàng bạc len qua song cửa sổ chiếu vào, mơ hồ có thể thấy trên khuôn mặt tuyết trắng của hắn, đôi mắt nhắm nghiền.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, Tô Hoàng canh chừng bên cửa mỗi lần quay đầu nhìn hắn, đều cảm thấy dường như hắn không hề ngủ.

Ngày hôm sau. Thành phá.

Mặc dù Hủ vương đã ra lệnh nghiêm khắc quản giáo binh sĩ vào thành, nhưng loại thời điểm chính quyền chuyển giao thành trì đổi chủ này, hoàn toàn không có khả năng diễn ra suôn sẻ theo trình tự. Một lực lượng nhỏ tử trung với Ngư Khánh Ân chống lại rời rạc, thuộc hạ Hủ vương tinh thần bốc cao không cần trải qua đại chiến đã vào thành, lại bị thiết luật quản chế không cho phép tàn sát dân thường, cướp bóc của cải, bọn họ liền hướng tới phủ đệ một số triều thần của Ngư đảng, càn quét cướp phá triệt để những nơi đó. Các quan quân dẫn binh đều quá hiểu chuẩn tắc hành vi của binh sĩ, hơn nữa đại bộ phận tinh lực bọn họ đều đặt ở công việc bảo hộ tông miếu hoàng thất cùng ngân lương khố bộ Hộ, cho nên đối với hành động cướp phá này cũng chỉ quát mắng trên hình thức một chút, không thực sự nghiêm túc ngăn cản.

Vô luận cơn gió lịch sử thổi về hướng nào, đối với một số người mà nói đó là thời khắc sống lại, thì tất nhiên đối với một bộ phận khác chính là ngày diệt vong.

Tình trạng hỗn loạn này giằng co trọn một ngày, cho đến khi đông đảo tướng lĩnh cấp cao tiến vào thành hạ lệnh mới dần lắng xuống.

Lúc này, đã là hoàng hôn mặt trời ngả bóng.

Tô Hoàng bởi vì lo lắng phá thành rối loạn có thể gây ngộ thương cho Nam Cận, cho nên sau khi Vô Cán xuất môn liền lập tức đóng chặt cửa, tay nắm song đao canh giữ trước giường người bệnh, vẻ mặt thận trọng, tựa như đám người sắp đánh vào thành cũng chẳng khác gì địch nhân.

“Ngươi đang đề phòng cái gì?” Nam Cận tựa ở đầu giường, vẻ mặt thấp thoáng ưu tư hỏi.

Tô Hoàng bị hỏi chợt ngây người, cẩn thận nghĩ nghĩ, đúng là không nghĩ ra mình đang đề phong lo lắng cái gì, bởi vì bất luận Hủ vương là người thế nào, thời điểm này y sẽ không ngốc đến mức làm gì Nam Cận sau lưng có mười vạn quân lực mới phải.

“Thật đúng là khiến người ta có chút nhức đầu”, Nam Cận khẽ thở dài, một bàn tay ấn hai bên bờ trán tái nhợt của mình, “Từ hành động mới rồi của ngươi có thể thấy, đối với vị Hủ vương hoành không xuất thế, phần lớn mọi người Giang Bắc đều có một loại bản năng không tín nhiệm”

“Thế… Thì sao chứ? Hủ vương không phải Tân tiên sinh, chúng ta không biết y, sao có thể lập tức tin tưởng y? Ngươi không cần vì chuyện này mà lo lắng quá”

Ngón tay Nam Cận day day ấn đường, trầm ngâm trong chốc lát nói: “Điều ta lo lắng không phải chuyện này, về phía Giang Bắc thúc thúc và ta đều có thể nắm chắc, nhưng Hủ vương…”

Hủ vương, người này từ nhỏ đã bị trục xuất, nay lại sắp bước lên ngôi vị thiên tử chí tôn, y đối với Giang Bắc thế nào?

Có phải cũng có một loại bản năng không tín nhiệm?

“Mở cửa sổ ra đi…” Nam Cận quay mặt sang bên, nhỏ giọng nói.

“Hả?”

“Mở cửa sổ, ta muốn nhìn bên ngoài”

Tô Hoàng có phần mê mang nhìn hắn, nhưng cũng không hỏi nhiều, mở cánh cửa sổ phía trước giường bệnh. Nam Cận gượng người dậy nhìn về phía xa xa, lại giống như đang nghiêng tai lắng nghe.

Phía trên mái tường ngói xanh, đằng xa có vài cột khói dày đặc, vặn vẹo bốc lên từ những nơi khác nhau, nhắm thẳng trời xanh.

Đó là khói nơi phủ đệ Ngư đảng bị đốt rụi.

“Chuyện như vậy, quả là tránh không khỏi”. Nam Cận thở dài.

“Ngư Khánh Ân kéo bè kết đảng hai mươi năm qua oán hận của người dân quá nặng, những người theo lão cũng tạo ra vô số sát nghiệt, có kết cục như vậy, không biết có tính là quả báo không?” Tô Hoàng có lẽ cũng đoán được những cột khói đen kia có ý nghĩa gì, cảm khái một câu.

“Ngôi vị tối cao đổi chủ, quá trình này vĩnh viễn không thoát khỏi máu tanh…”, trên mặt Nam Cận hiện lên một tia cười khổ, “Thế nhưng, bị thanh trừng, ngoại trừ người của phe phái Ngư Khánh Ân, có đúng là không còn những người khác?”

“Sao lại thế được? Chỉ cần chưa từng nương tựa Ngư Khánh Ân, sẽ không bị làm hại chứ?”

“Chuyện này chưa chắc. Có một số người chưa từng ủng hộ Ngư Khánh Ân, nhưng đối với Hủ vương cũng chẳng trung thành tận tâm gì, mà thời điểm mới lập tân quân, sợ nhất là thế lực cũ tro tàn lại cháy gây cản trở, cho nên có một loại thủ pháp thường dùng, đó là trong lúc phá thành lấy phương thức ngộ thương thanh lý một chút…”

Tô Hoàng kinh ngạc trợn tròn hai mắt, lắp bắp nói: “Ngươi, ý ngươi là Hủ, Hủ vương y…”

“Ta không nói gì cả”, con ngươi Nam Cận đột nhiên lóe lên hàn quan rét lạnh bén nhọn, tựa như khoảnh khắc hắn đối mặt Lệ Vĩ nói ra tên thật, “Hủ vương rốt cuộc là vị quân chủ thế nào, chỉ nhìn ngày hôm nay có bao nhiêu khói đen cùng máu tươi sẽ biết. Nếu y chỉ biết dùng gươm đao chém giết để thanh trừ phe phái đối lập, củng cố thực lực cùng quyền uy của mình, lòng dạ cùng thủ đoạn của người này, không đủ để thúc thúc giao phó số phận sau này của mười vạn huynh đệ Giang Bắc…”

Tô Hoàng ngây người nghe, môi vô thức mấp máy mấy lần, nhưng không phát ra âm thanh.

Nam Cận dùng ngón tay vắt sợi tóc rối buông trước trán ra sau tai, hai mắt nhắm chặt.

Là người kế thừa một tay Tân Khởi Chi bồi đắp, Nam Cận rất hiểu lo lắng của thúc thúc đối với mười vạn nam nhi nhiệt huyết ấy. Theo lẽ thường, một lực lượng chiến đấu tự do nằm ngoài bàn tay triều đình, bất luận quân chủ thông suốt thế nào đều sẽ coi nó là một loại uy hiếp, cho nên đối với Giang Bắc, muốn vĩnh viễn duy trì thân phận nghĩa quân là không thực tế, cũng không có khả năng.

Giang Bắc sau này, chỉ có ba con đường có thể đi.

Một là lực lượng dần suy yếu, cuối cùng bị tiêu diệt hoàn toàn; hai là tranh đoạt thiên hạ, tự mình lên nắm quyền lực tối thượng; ba là chậm rãi tan rã, để cái tên Giang Bắc dần phai mờ theo thời gian mà không cần đổ máu.

Con đường thứ nhất không nghi ngờ gì là kết cục khiến người cảm thấy bi ai, nhưng kết cục của đại đa số nghĩa quân chính là như vậy; con đường thứ hai mặc dù nghe hùng tâm vạn trượng, nhưng xác suất thành công không cao, hơn nữa trong hoàn cảnh kẻ địch bên ngoài thèm thuồng dòm ngó tiến hành nội chiến thê thảm không hợp tính cách cùng nguyên tắc của thúc chất họ Tân; bởi vậy đem so sánh, con đường thứ ba tuy thoạt nhìn có chút bất đắc dĩ, nhưng là lựa chọn tốt nhất.

Trong quan niệm của Tân Khởi Chi, bảo vệ quốc thổ cùng lê dân vốn là trách nhiệm của triều đình, sự xuất hiện của nghĩa quân trên thực tế cũng không phải chuyện tốt bình thường, cho nên ông hi vọng sau này, phòng tuyến phương bắc vẫn là không gì phá nổi, nhưng các chiến sĩ thủ vệ phòng tuyến này, không gọi là nghĩa quân, không còn chiến đấu đơn độc, cũng không phải song song đối mặt địch nhân bất đồng.

Đương nhiên trước lúc đó, trước tiên cần xác nhận, vị Hủ vương được chọn này, có phải một vị quân chủ có thể bảo quốc hộ dân không, có thể thực sự chuyển giao trách nhiệm Giang Bắc đang gánh vác cho y không, để tồn tại của nghĩa quân dần dần phai mờ trong trang giấy lịch sử kia.

“Nam… Nam Cận…” Nhìn thấy con người đau yếu tái nhợt nằm trên giường thần tình sa sầm ảm đạm, Tô Hoàng không khỏi lo lắng tiến lên trước nắm tay hắn, “Đừng nghĩ nữa, thương thế ngươi nặng như vậy, cần hảo hảo tĩnh dưỡng mới phải. Ta tin bất kể sau này phát sinh chuyện gì, ngươi đều có thể giải quyết êm đẹp…”

“Đúng không?” Nam Cận bên môi nhàn nhạt ý cười, nắm lấy hơi ấm nơi bàn tay.

“Đúng vậy, nhất định có thể giải quyết, bất kể là tương lai mười vạn huynh đệ, hay là ngươi…” Giọng nói hắn hơi ngừng lại, ánh mắt càng thêm nhu hòa, “Tô Hoàng, bất kể ta thế nào, chỉ có ngươi… là nhất định hạnh phúc…”

Bờ môi Tô Hoàng hơi run lên, càng gắng sức siết chặt lòng bàn tay, “Ngươi đang nói gì thế? Không phải đã ngày càng tốt đẹp rồi sao? Ngư Khánh Ân đã không còn thao túng triều chính tàn hại người dân, đại quân Hồ tộc cũng đã bị đẩy lùi, chúng ta còn có thể hi vọng Hủ vương là minh quân, còn hơn bấp bênh trước đây, hiện tại đã tốt lên nhiều lắm, đây đều là ngươi hao hết tâm huyết làm nên, cho nên ngươi hẳn phải, hẳn phải càng cao hứng hơn một chút a!”

“Có lẽ là vậy”, Nam Cận hạ đường nhìn, mí mắt buông rủ bởi mỏi mệt khiến sắc đen thẳm nơi đáy mắt càng sâu càng đậm, “Mặc dù có nhiều thương tổn như vậy, nhiều bất đắc dĩ như vậy, nhưng nỗ lực mấy năm nay của ta đều đã đạt được mục đích, dường như là từng bước từng bước đều đạt thành… Để đến được điểm cuối mình muốn, sau này nhất định sẽ có càng nhiều người vì tín niệm của ta mà trả giá đắt, mà ta lại không biết, phải làm thế nào mới có thể hoàn trả đại giá cho bọn họ…”

“Không cần hoàn trả”, Tô Hoàng nhìn thẳng vào mắt Nam Cận, vẻ mặt kiên định trước nay chưa từng có, “Bởi vì đó không chỉ là tín niệm của ngươi, cũng là tín niệm của chúng ta. Sở dĩ chúng ta đầu nhập dưới cờ Giang Bắc, là vì tin tưởng đi theo Tân tiên sinh, có thể chiến đấu vì muôn dân thiên hạ, bảo vệ quốc thổ, chỉ cần điểm này không thay đổi, sẽ không một chiến sĩ nào cảm thấy hối hận”

Nam Cận cúi đầu rất lâu, hai hàng mi tựa lông vũ mới khe khẽ rung động, chầm chậm nâng lên, dùng nhãn thần nhu hòa nhìn Tô Hoàng: “Ngươi là một người bằng hữu tốt, trước mặt ngươi, dường như có thể phóng tâm nói bất luận chuyện gì… Nhưng ngươi không cần quá lo cho ta, tương lai ta phải đi con đường nào, rất nhiều năm trước đã quyết định rồi, ta tin mình có thể chiếu theo phương hướng trước đây nỗ lực bước đi tiếp…”

Tuy rằng giọng nói Nam Cận thực bình tĩnh, nhưng những lời nói nhàn nhạt ấy vào tai Tô Hoàng, lại khiến hắn xót xa, không khỏi sụt sịt mũi, đầu cúi gằm xuống.

Đúng lúc này, sân trước đột nhiên vang lên tiếng đẩy cửa ầm ầm, Tô Hoàng lập tức bật dậy theo phản xạ, ngón tay căng cứng, cầm song đao nhảy ra sân, lớn tiếng quát bên ngoài: “Là ai?”

“Xin hỏi công tử Tân Nam Cận có ở đây không?” Ngoài cửa vang lên một giọng nói nhã nhặn hữu lễ.

“Ngươi là ai?”

“Ty chức là quan thị tòng đi trước xa giá Hủ vương điện hạ Chu Ngải, phụng ý chỉ điện hạ, đặc biệt tới yết kiến Tân công tử”

Tô Hoàng do dự đảo mắt vài lần, giọng nói Nam Cận nhàn nhạt truyền đến từ phía sau: “Thỉnh bọn họ vào đi”

Từ khe hở cánh cửa nhìn ra bên ngoài một lúc, Tô Hoàng nghĩ ván cửa mỏng mảnh này cũng không chống đỡ được cái gì, liền gạt then cài. Trước cửa có mười người xếp hàng ngay ngắn, người đi đầu tuổi chừng ba mươi, mặt trắng nhẵn nhụi, cửa sân vừa mở liền mỉm cười hành lễ: “Quấy nhiễu rồi, xin hỏi Tân công tử khỏe chứ?”

Tô Hoàng vừa mới gật đầu, người nọ liền tự mình một người bước vào viện, chỉnh lại mũ đi tới trước nói: “Hủ vương điện hạ có thịnh tình chuyển tới công tử, xin hỏi công tử có tiện tiếp kiến ty chức?”

Nam Cận ở trong phòng điềm đạm nói: “Chu đại nhân khách khí rồi, mời vào”

Tô Hoàng thấy thủ hạ của Chu Ngải đều an phận đứng ngoài sân, không để ý tới bọn họ, xoay người sải bước vào phòng, hộ ở đầu giường Nam Cận.

Chủ Ngải xem ra không hề bận tâm thái độ cẩn trọng của Tô Hoàng, khuôn mặt vẫn treo nụ cười, lễ nghi cực kỳ chu toàn nói với Nam Cận toàn những lời khách khí, dường như thực sự chỉ phụng mệnh tới yết kiến thỉnh an.

“Làm phiền đại nhân đặc biệt đến đây một chuyến, thịnh tình của Hủ vương điện hạ, Nam Cận khắc ghi trong lòng”. Nam Cận nghe trường thiên những lời khách khí kia sắc mặt không động, nhàn nhạt hồi đáp một câu.

“Công tử bình an vô sự thật quá tốt rồi, bằng không chúng ta thực sự không cách nào hồi đáp điện hạ cùng Tân tiên sinh, có điều hiện tại trong thành vẫn còn chút hỗn loạn, ngài ở trong này nhân thủ không đủ, có cần ty chức bố trí một ít hộ vệ bên ngoài hay không…”

Tô Hoàng nhíu mày, nhưng Nam Cận lập tức đáp lời nhẹ tênh: “Cũng tốt, phiền ngươi rồi”

“Muộn ngày mai đội cận vệ sẽ hộ tống Hủ vương điện hạ vào thành, Tiết tiên sinh và các thuộc cấp cũng đồng hành, Tân công tử có muốn chuyển đi không…”

“Ở đây rất yên tĩnh, tạm thời ta không muốn chuyển đi. Đại nhân không cần bận tâm”

Chu Ngải lại thông báo một số chuyện tình trong quá trình tiến quân, sau đó thức thời biết điều đứng dậy cáo từ, lúc đi nhẹ chân nhẹ tay, còn cẩn thận đóng từng cánh cửa, binh sĩ bảo vệ cũng tận lực an bài ở lối vào hẻm cách khá xa.

“Tư thái của Hủ vương điện hạ, tựa hồ nhún rất thấp”. Nam Cận thầm thì khe khẽ, thân thể thả lỏng trên gối dài, có chút dáng vẻ trầm tư.

Tô Hoàng không chú ý hắn nói gì, từ sau lúc Chu Ngải nói ngày mai nhóm người Tiết tiên sinh sẽ vào thành, trong đầu hắn không thể nghĩ bất cứ chuyện gì khác.

Ngày mai.

Sau khi mặt trăng mới mọc lại lần nữa lặn đi, chính là ngày mai.

Trong đoàn người trùng trùng điệp điệp ngày mai tiến vào thành, có một người mà nghĩ cũng không dám nghĩ, là tồn tại hoàn toàn khác biệt với những người khác.

Đó là cộng sự của hắn, đó là Tiễu Địch của hắn.

Nụ hôn rơi lên bờ môi khô nứt ấy, là chút hơi ấm cảm nhận sau cùng trước giờ phút sinh ly tử biệt, sơn hồi lộ chuyển, cuối cùng lại có thể gần nhau gang tấc, một lần nữa ôm choàng lấy nhau.

Vừa nghĩ đến đó, hốc mắt đã không nhịn được nóng lên, vội liều mạng kìm xuống, cảm thấy mình thật không tiền đồ.

Đây cũng không phải lần chia cách lâu nhất kể từ sau khi trở thành cộng sự, nhưng chẳng hiểu vì sao, lại yếu đuối đến mức chỉ vừa nghĩ đến đã cảm thấy đau đớn giăng mắc.

Những cảm tình nối kết ấy, dường như thực sự có chút gì đó, đã không còn như cũ.

“Tô Hoàng, ngươi ngủ một lúc đi. Tối nay sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”. Nam Cận ở đằng sau nói như than khẽ.

Tô Hoàng trả lời giọng khàn khàn, bởi vì mũi hơi nghẹt, cho nên ngượng ngùng không quay đầu, ngả luôn lên tấm phản đặt tạm bên cạnh, mặt quay ra ngoài.

Đúng là phải hảo hảo ngủ một giấc, ngủ đủ, tinh thần mới tốt, người nọ thấy mới không lo lắng.

Nghĩ như vậy, người cũng rất nhanh tiến nhập mộng đẹp.

Đêm đó, quả nhiên không phát sinh bất cứ chuyện gì.

Hừng đông mở mắt, Vô Cán vừa vặn từ bên ngoài trở về, hơi mang theo dáng vẻ mệt mỏi. Sau khi gật đầu chào hỏi với Tô Hoàng, gã bước nhanh tới trước giường Nam Cận, nhỏ giọng báo cáo một ít tình huống trong thành ngày hôm qua, cũng nhắc đến chuyện một số phủ đệ quan viên bị cướp phá. Nam Cận nửa ngồi nửa nằm lẳng lặng nghe, vẻ mặt như thường, chỉ hỏi sơ qua trong lúc hỗn loạn có bao người bị thương.

“Ban đầu quả thực hỗn loạn, may mà lập tức khống chế được. Ngoại trừ phe đảng của Ngư Khánh Ân bị cướp giết, không cuốn theo ai không liên can, công tử cậu an tâm”

Nam Cận khẽ ừ một tiếng, ngoài ra không có bất cứ phản ứng nào khác.

Sau khi báo cáo xong xuôi, Vô Cán quay qua nhìn Tô Hoàng, cười nói: “Tiết tiên sinh bọn họ ngày hôm nay vào thành, bên trong hẳn là có người ngươi một mực trông mong nhỉ? Không ra cổng thành canh?”

Tô Hoàng đỏ mặt, cứng mồm nói: “Canh… Canh cái gì chứ? Ta ở cùng Nam Cận, không đi đâu hết!”

Nghe được hắn tuyên bố như vậy, Nam Cận cũng không khỏi mỉm cười nói: “Nói thật, ngươi nên đi xem đi, cái khác tạm thời không nói, riêng cảnh tượng náo nhiệt khi tân quân vào thành, không phải bất cứ lúc nào cũng có thể thấy đâu”

Bị hai người bọn họ nói như vậy, trái lại Tô Hoàng càng xấu hổ không chịu ra ngoài, hơn nữa thân thể Nam Cận mấy ngày nay rất yếu, khiến người ta cảm thấy không cách nào an tâm mà bỏ đi, cho nên Tô ngũ thiếu gia đỏ mặt lẩm bẩm hai câu, vung tay đi vào phòng trong, lưu lại phía sau một tràng cười khe khẽ.

Quá buổi trưa, Nam Cận dường như hơi mệt, liền nằm trên giường ngủ một chút, Vô Cán đắp cho hắn một chiếc chăn mỏng, yên lặng canh giữ ở bên.

Con hẻm bên ngoài tiểu viện vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, không vội không cấp, âm thanh chân bước theo quy luật không nặng nề khiến người ta khó chịu, cũng không tận lực đè thấp tiêu tán, rất nhã nhặn báo cho trong viện, có khách tới thăm đang đến gần.

Tô Hoàng trong lòng không kiềm chế được kích động, lập tức vùng người nhảy ra ngoài cửa, cũng bất chấp Vô Cán ở sau lưng che miệng bật cười.

Mới chạy tới trước cửa, tiếng gõ cốc cốc đã vang lên, cách ván truyền đến lại là giọng nói của Chu Ngải: “Tân công tử đang nghỉ ngơi à?”

Đè nén thất vọng không tự chủ được dâng lên trong lòng, Tô Hoàng nhìn lướt bên trong, vẫn là tiến lên một bước mở cửa, ngoài cửa Chu Ngải mỉm cười gật đầu với hắn vi lễ: “Tô ngũ công tử, lại tới quấy rầy”

“Nam Cận vừa mới ngủ…” Tô Hoàng hơi cau mày, “Nhưng có lẽ hiện tại cũng đã bị đánh thức, có chuyện quan trọng sao?”

“Đúng vậy”, Chu Ngải cười lợt lạt, “Có thể vào trong chứ?”

Tô Hoàng nghiêng người, mở ra một lối đi. Không giống với lần tới thăm trước, lần này bốn người đi theo Chu Ngải không đợi ở ngoài cửa, mà cùng đi vào. Vì vậy Tô Hoàng không nghĩ ngợi, một lần nữa vượt lên trước chạy tới cửa phòng.

Đám người đến bước lên bậc tam cấp thấp xủn, dừng bước, Chu Ngải hơi khom lưng, nghiêng người lùi sang bên, mà người thanh niên vóc dáng cao gầy đứng chính giữa thì chậm rãi đi lên trước.

Cùng lúc đó, Vô Cán cũng từ bên trong đi ra, nháy mắt đường nhìn nâng lên, gã như bị điện giật toàn thân run run, thất thanh kinh hô: “Hủ vương điện hạ!!”

Tô Hoàng giật mình, không kìm được mở to hai mắt nhìn.

Hủ vương đã bỏ mũ trùm của áo choàng xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú tu mi phượng nhãn, đường nét ngũ quan cực kỳ nhu hòa. Có điều dù dung mạo thân thiện, nhưng người này được nuôi nấng để làm thái tử, cho dù nét mặt an ổn bình thản, vẫn có một loại khí thế bễ nghễ thiên hạ, bên trong đôi mắt mẫn tuệ thi thoảng lại dậy lên gợn sóng thâm thúy sâu xa.

Có lẽ là nghe được tiếng kinh hô của Vô Cán, trong phòng truyền ra tiếng xỏ giầy xuống giường của Nam Cận, ước chừng sau một lúc, cấp cao trẻ tuổi nhất của Giang Bắc bình tĩnh xuất hiện ở cửa phòng.

Bên dưới mái hiên xanh rêu mướt mát, Hủ vương thần tự, đời này lần đầu gặp gỡ Nam Cận.

Bởi vì tổn thương do điệp biến tích tụ thời gian dài, sắc mặt Nam Cận lúc này tái nhợt, thần tình tiều tụy, nhìn qua, giống một thanh niên ốm yếu ôn hòa, cố gắng gượng, ra nghênh đón khách nhân tới thăm mình.

Nhưng bất kể thân thể hắn biểu lộ suy yếu vô lực cùng gầy gò đơn bạc thế nào, chỉ cần nhìn vào đôi mắt sáng ngời rạng rỡ của hắn, nhìn khí chất không kiêu ngạo không siểm nịnh nơi mi vũ, bất luận kẻ nào cũng không thể phủ nhận, trên thân người này, hoàn toàn có thể thấy được linh hồn Giang Bắc.

Trong tiểu viện khuất nẻo cực kỳ bình thường ở kinh thành này, dương quang ấm nóng buổi chiều đầu hạ xuyên qua hành lang, dường như thanh âm gót sắt chiếm đoạt thiên hạ vẫn chưa thực sự tan biến trong không khí.

Mà mảnh giang sơn này cuối cùng sẽ tiến tới hòa bình, hay tiến tới phân tranh, sẽ giúp đỡ lẫn nhau, hay nồi da nấu thịt, có lẽ đều quyết định bởi khí độ cùng lòng dạ hai người trẻ tuổi bên dưới mái hiên này.

“Giang Bắc Tân Nam Cận, ra mắt điện hạ”. Khom người hành lễ xong, Nam Cận trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt vị thiên tử tương lai.

“Thường nghe Tân tiên sinh nhắc đến công tử”, Hủ vương giơ lên một tay xem như đỡ dậy một chút, cười nói, “Công tử cẩm thao tú lược, nghĩa liệt hào khí, bản vương vô cùng kính phục, hôm nay được gặp, đã đủ an ủi một đời”

Nam Cận mỉm cười nhàn nhạt, không tiếp tục khách khí khiêm tốn, mà hơi nghiêng người, mời Hủ vương vào bên trong.

Lần này gặp mặt, thời gian cũng không dài, đối với Hủ vương mà nói, lần này bái phỏng thay vì nói là nghe tiếng Tân Nam Cận người này đã lâu muốn đến gặp, chi bằng nói là để thể hiện một loại tư thái.

Đó là tư thái biểu hiện ra ngoài của tân chí tôn thiên tử đối với nghĩa quân Giang Bắc.

Vô Cán, Tô Hoàng và Chu Ngải tất cả đều đứng bên ngoài chờ hai người hội đàm, khách khách khí khí trò chuyện mấy lời nhàn rỗi. Nhìn bóng mặt trời dần chuyển về tây, Tô Hoàng nhịn không được ngóng về phía lối vào hẻm, thế nhưng cho đến tận khi Hủ vương đi rồi, vẫn không thấy nhóm người thứ hai xuất hiện trong phạm vi đường nhìn của hắn.
Bình Luận (0)
Comment