Nam Cực Tinh

Chương 3

CHƯƠNG 3

Mục Đông Phong lần này mang theo toàn gia vào kinh, tiếp nhận chức vụ tướng quân tuần vệ kinh thành. Chức vị này tuy phẩm cấp không thấp, nhưng nhiệm vụ bảo vệ kinh đô hoàng thành mấy năm gần đây vẫn luôn do Tử Y Kỵ đảm nhiệm, do đó hoàn toàn không có thực quyền, mỗi ngày chẳng qua chỉ là đóng dấu vài chỗ, xử lý vài ba sự kiện trị an, thời gian rảnh rỗi vô cùng nhiều. Để thuận tiện gặp gỡ qua lại với người bạn già, cũng bởi trong nhất thời không dễ gì tìm được nơi ở thích hợp, liền ở lại Tô phủ.

Tô phủ cũng không quá lớn, chỉ có năm viện lạc [1] cùng một tiểu viện. Ban đầu Mục gia ở tại khách phòng, nhưng sau khi quyết định ở lại lâu dài, Tô phu nhân lập tức an bài lại phòng ốc, tiểu viện trong cùng chỉ có một lối vào dành cho Mục Nhược Tư làm khuê phòng, hai nhi tử lớn nhất đã lấy vợ đều ở viện lạc đầu tiên, hai đôi lão phu phụ ở hai viện lạc tiếp theo, Tô tam Tô tứ cùng ở một viện lạc, còn lại hai người đương nhiên chẳng thể có quyền kén cá chọn canh. Mục Tiễu Địch và Tô Hoàng đối với an bài như vậy đều không có dị nghị gì, tuy nhiên lý do lại không giống nhau, Tô ngũ thiếu gia là bởi vì sắp xếp như vậy có lợi cho việc che giấu bí mật thân phận thành viên Nam Cực Tinh của hai người, còn Mục Tiễu Địch lại cao hứng bởi từ nay về sau có thể thuận lợi ra vào phòng của Tô Hoàng bất cứ lúc nào.

Cái gọi là bất cứ lúc nào, đương nhiên cũng bao gồm cả lúc chủ nhân của gian phòng vắng mặt, cho nên vào một ngày nào đó khi Tô Hoàng ra ngoài trở về, rốt cuộc tận mắt trông thấy cái người hàng xóm kia lại nghiễm nhiên thoải mái gối đầu lên gối của mình, bên cạnh là một đống sách bừa bãi, đang say sưa lật xem.

“Ngươi làm sao lại cứ thích tự tiện vào phòng ta lục lọi vậy?” Tô Hoàng có chút bất đắc dĩ. Người này từ xưa hồi còn chịu huấn luyện ở Giang Bắc đã thích lục lọi tư trang cá nhân của mình, nhiều năm như vậy rốt cuộc vẫn chẳng có chút xíu tiến bộ nào.

“Ta không biết ngươi lại thích xem mấy cái này…” Mục Tiễu Địch một chút xíu bộ dạng chột dạ cũng không có, hướng về phía chủ nhân căn phòng phe phẩy quyển sách trong tay, trên mặt tràn ngập nụ cười mắc ói của mấy kẻ nam nhân không ra gì.

Tô Hoàng chăm chú nhìn, trên bìa ngoài quyển sách in mấy chữ đỏ chót to tướng – Đêm xuân bí sử. Chính là quyển sách thanh lọc từ mấy trăm quyển sách lão cha mua về.

Trên mặt thoáng chút lúng túng, nhưng Tô ngũ thiếu gia nhanh chóng giấu đi, nghiêm mặt nói: “Là nam nhân thì đều có hứng thú đi? Ngươi quản được chắc?”

Mục Tiễu Địch nhịn cười nói: “Ta sẽ không quản, ta chỉ là quan tâm tới ngươi mà thôi, là nam nhân đều có hứng thú không sai, nhưng hứng thú của ngươi có phần quá say mê đó, giấu trong phòng tới mười quyển, cẩn thận bốc hỏa a”

Tô Hoàng nhìn trên giường chất đống sách, trên mặt nhất thời đỏ ửng, lúc này lại giải thích là sách do lão cha mua về, dường như hơi bị giống chống chế, tốt nhất là phớt lờ y, một mình tới bên cửa sổ ngồi, giở tin mật mới nhất vừa nhận được ở bên ngoài từ đồng bạn Nam Cực Tinh ra xem.

“Tiểu Hoàng a, quyển này ngươi cũng xem sao?” Mục Tiễu Địch lại gần, đưa một quyển sách giấy mộc màu vàng nhạt tới trước mặt hắn.

Tô Hoàng liếc mắt nhìn, lần này Mục Tiễu Địch xòe ra không phải bìa ngoài, mà là tranh phụ bản bên trong, trên tranh là hai nam tử thân không một tấc vải ôm quấn lấy nhau đang giao hoan mây mưa, trên mặt biểu tình cực kỳ mê say. Tuy rằng chỉ nhìn lướt qua, nhưng mặt Tô ngũ thiếu gia cũng đã bốc cháy phừng phừng.

Lão cha chết tiệt, đều là tại cha không tốt, thứ sách không ra gì nào cũng mua, ngay cả loại này cư nhiên cũng mua về!

“Cái này sợ rằng không phải nam nhân nào cũng đều có hứng thú đi?” Mục Tiễu Địch một bên dùng khẩu khí chế nhạo nói, một bên lại thận trọng dò xét sắc mặt Tô Hoàng.

“Tân… Tân tiên sinh nói,” Tô Hoàng cố cãi, “Một Nam Cực Tinh cần phải học tập… ừm… mọi loại tri thức, biết càng nhiều… càng tốt, ta… ta tìm hiểu một chút có gì không được?”

Mục Tiễu Địch ha ha cười: “Tân tiên sinh còn nói, phương pháp học tập tốt nhất là trải nghiệm thực tế, ngươi không dự định thực hành một chút đấy chứ? Ta nói trước, thân là cộng sự, ta không cho phép ngươi ở bên ngoài tìm lung tung…”

Còn chưa nói hết, Tô Hoàng đã chộp lấy quyển sách kia, hung hăng đập bộp lên mặt y.

Mục Tiễu Địch bụm mặt kêu đau oai oái lui về sau mấy bước ngã lên giường, Tô Hoàng cũng không thèm để ý đến y, thở phì phì lật tờ giấy nhỏ trong tay ra xem, mặc kệ tiếng rên la kinh thiên động địa trên giường, mắt không liếc lấy một lần.

Mục Tiễu Địch náo loạn một hồi, thấy hắn không quay đầu lại, liền tự mình bò dậy đến trước mặt hắn, đang muốn lại trêu đùa vài câu, chợt thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, lập tức hỏi: “Làm sao vậy? Có tình huống gì mới sao?”

“Tề đại ca truyền đến mật báo từ Giang Bắc, Hồ tộc phái ba sứ giả vào kinh”

“Hồ tộc phái sứ giả vào kinh, không phải muốn cống nộp ngân lượng thì là uy hiếp đòi cắt đất, chẳng phải là năm nào cũng đến sao, có gì ngạc nhiên?”

Tô Hoàng cau mày lắc đầu, nói: “Nhưng mấy tháng nay ta đều ở kinh thành, triều đình không hề tiếp đãi Hồ sứ nào cả”

Mục Tiễu Địch nghiêng đầu, đăm chiêu nói: “Nếu đã giấu giếm triều đình, bọn họ nhập kinh tất có mục đích khác, có phải là tới thu thập tin mật hay không?”

Tô Hoàng liếc mắt xem thường, “Ngươi có cần nhìn kỹ lại tờ mật báo này không?”

Mục Tiễu Địch lại gần hơn nữa, suy nghĩ nói: “Theo tin nhận được, Hồ tộc cử ba sứ giả vào kinh. Hử? Dường như đúng là chữ viết tay của Tân tiên sinh nha”

“Ta đâu có bảo ngươi đi nhận bút tích!” Tô Hoàng tức giận trừng y.

Mục Tiễu Địch nhún vai nở nụ cười: “Không nên tức giận, đùa ngươi chút thôi mà. Ta biết, nếu như bọn họ tới thu thập tin mật, Tân tiên sinh sẽ viết ‘Hồ tộc sai ba gián điệp vào kinh’, nếu như là tới ám sát nhân vật trọng yếu, Tân tiên sinh sẽ viết ‘Hồ tộc sai ba thích khách vào kinh’, nếu Tân tiên sinh hiện tại viết rõ là sứ giả, bọn họ chắc chắn là tới đi sứ. Thế nhưng triều đình lại không hề biết tin tức này, do đó đối tượng ba người này đi sứ hiển nhiên là kẻ khác, chỉ cần ngẫm lại trong kinh thành cùng Hồ tộc có câu kết cùng giao dịch là ai, hiển nhiên chính là người đó.”

Tô Hoàng hừ một tiếng: “Xem như ngươi không ngốc”

Mục Tiễu Địch đắc ý cười: “Không phải bởi vì ngươi cho là ta thông minh nên mới chọn ta làm cộng sự sao?”

“Ai chọn ngươi? Ta chỉ là phục tùng sắp xếp của Tân tiên sinh thôi”

“Ngươi ít cãi bướng đi, không biết là ai khi ta bị thương canh giữ bên giường ta khóc nói, van cầu ngươi tỉnh lại, ta muốn làm cộng sự của ngươi, ta muốn cùng ngươi vĩnh viễn ở bên nhau. Làm hại ta vẫn luôn ghi tạc những lời này trong tâm trí, trái lại người nói đã sớm quên mất từ bao giờ”

Tô Hoàng trợn tròn mắt lên trừng y, trên mặt một trận hồng một trận đỏ, hơn nửa ngày mới quát to một tiếng: “Hóa ra lúc đó ngươi vẫn còn tỉnh!”

Mục Tiễu Địch hắc hắc cười hai tiếng nói: “Khó có được ngươi mở miệng cầu xin ta một lần, ta cho dù đã tắt thở cũng sẽ lập tức sống lại. Kỳ thực lúc đó ta vốn định nghe thêm vài câu nữa sẽ mở mắt ra vỗ về ngươi một chút, ai dè ngươi hết lần này tới lần khác cũng chỉ lặp lại cùng một câu nói, tựa như là thôi miên vậy, nghe một lúc ta liền ngủ luôn…”

Bộ dạng y thật không cần biết mặt mũi liêm sỉ, Tô Hoàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng suy cho cùng cộng tác đã nhiều năm, hiểu rõ y là cái loại này, ngươi càng so đo với y y lại càng thích thú, dứt khoát quay đầu không thèm để ý.

Quả nhiên không bao lâu sau Mục Tiễu Địch không còn hứng thú, trở về nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà nói: “Ba người Hồ kia cùng lão Ngư tặc cấu kết tất có mưu đồ, không biết hiện tại bọn họ ẩn trốn ở đâu?”

Tô Hoàng nghiêng đầu, “Lúc ta gặp Tiểu Huống hắn có nói, phỏng đoán ba người Hồ kia ngụ trong chính phủ của lão Ngư tặc”

“Nếu đã không có manh mối khác, chúng ta trước hết tới hang ổ của lão Ngư, trộm coi một phát xem thế nào?”

“Trộm coi cái gì mà trộm coi? Chúng ta đều không phải Điệp Tinh, tự ý hành động sẽ phải chịu phạt.”

Điệp Tinh theo như lời Tô Hoàng, là một bộ phận trực thuộc Nam Cực Tinh. Khi Giang Bắc Tân Khởi Chi sáng lập cơ cấu Nam Cực Tinh, ngoại trừ tầng lớp lãnh đạo, toàn thể thành viên chia làm năm bộ phận, một bộ phận là “Nhạn Tinh”, phụ trách liên lạc giữa các nơi và các tiểu tổ cùng chuyển giao thông tin và vật tư; bộ phận thứ hai là “Điệp Tinh”, phụ trách thu thập và phân tích thông tin mật báo; bộ phận thứ ba là “Ngân Tinh”, phụ trách tìm kiếm nguồn tiền bạc và tiếp tế hậu cần; bộ phận thứ tư tên là “Đinh tử”, là đội ngũ thần bí nhất trong các bộ phận của Nam Cực Tinh, nói trắng ra bọn họ chính là người có nhiệm vụ nằm vùng đặc thù, ngoại trừ các thành viên liên lạc riêng biệt của chính mình, cho dù đối mặt với đồng bạn cũng không thể lộ ra thân phận; bộ phận sau cùng chính là “Chiến sĩ”, phụ trách thực hiện kế hoạch hành động. Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch đều là chiến sĩ, chỉ trong tình huống cực kì đặc biệt mới được đi thám thính thông tin, bằng không chính là vi phạm quy tắc.

“Tuy là không hợp quy củ, thế nhưng ngươi cũng biết, Điệp Tinh kinh thành mấy hôm trước đã bị đám Tử Y Kỵ hỗn đản bắt được, nguyên khí đại thương, trong khoảng thời gian ngắn e rằng khó có thể tổ chức hành động,” Mục Tiễu Địch tay phải nắm thành đấm, đập xuống lòng bàn tay trái, căm giận nói, “Hai chúng ta có thân phận ngụy trang tốt như vậy, còn chờ cái gì nữa?”

“Ít nhất cũng phải báo lên cấp trên phê chuẩn chứ?”

“Không kịp. Hang ổ lão Ngư canh phòng rất nghiêm ngặt, Tề đại ca bọn họ thân thủ như vậy, lần trước hành động còn chưa tiến qua lớp cửa thứ hai đã bị phát hiện, cuối cùng thương vong nặng nề mới thoát ra được. Cho nên chỉ với hai người chúng ta muốn lẻn vào căn bản là không có cửa, chỉ có thể thừa cơ hội ngày kia hành động.”

Tô Hoàng lấy tay sờ cằm: “Ngày kia? Ý ngươi là ngày thống lĩnh Tử Y Kỵ Lệ Vĩ kết hôn?”

“Đúng. Lệ Vĩ là đứa con nuôi lão Ngư tặc yêu quý nhất, hôn lễ diễn ra ngay tại Ngư phủ, người ra người vào là thời cơ tận dụng sơ hở tốt nhất”. Mục Tiễu Địch nằm úp sấp lên vai Tô Hoàng, cười hì hì hỏi, “Thế nào cộng sự? Có làm hay không?”

Tô Hoàng suy xét giây lát, cắn răng: “Làm!”

Mục Tiễu Địch cười ha ha vui vẻ đứng thẳng dậy, tới bên hắn hôn một cái lên má, thân thiết mà nói: “Ta biết ngươi chỉ giả bộ cục cưng ngoan ngoãn, kỳ thực ngươi còn khó bảo hơn ta nhiều”

Tô Hoàng đánh trả một chưởng, hừ một tiếng nói: “Ngươi còn dám nói, chúng ta lần nào bị phạt có lần nào không phải tại ngươi làm bậy?”

Mục Tiễu Địch dán sát lại, vòng tay ôm choàng lấy hắn, lại hôn một cái lên má bên kia, nhỏ giọng nói: “Thế nhưng ngươi chưa từng ngăn cản ta lấy một lần a”

“Ngươi không có xương à, tự mình ngồi trên ghế đi” Tô Hoàng bị y cọ xát, lỗ tai có chút phát nhiệt, vô cớ nhớ lại nụ hôn sâu ngày hôm đó, ngực đập loạn một trận, đạp y một cước, giãy khỏi cái ôm.

Mục Tiễu Địch là một người rất giỏi xem sắc mặt người khác, đặc biệt là giỏi xem sắc mặt Tô Hoàng, biết rõ giới hạn trêu chọc cộng sự là gì, nhìn hắn đã thẹn quá hóa giận, liền ngoan ngoãn cho hắn đá một cước, ngã lên giường tiếp tục lật giở đống sách màu mè kia.

Thời gian ước chừng qua một chung trà, Mục Tiễu Địch đột nhiên a một tiếng nhảy dựng lên, hù Tô Hoàng đang ngây ngẩn giật bắn mình, nhịn không được mắng: “Ngươi thực sự có bệnh?”

“Ta đột nhiên nghĩ ra, lão cha ta và ngươi đều tỏ rõ không cùng phe cánh với lão Ngư, thiệp mời hôn lễ phát tới nhà chúng ta mới là lạ, hai chúng ta làm thế nào mới vào được bên trong a?”

Tô Hoàng liếc mắt khinh thường: “Ngươi giờ mới nghĩ ra? Ta đã sớm giao hẹn cùng An vương thế tử rồi, đến lúc đó hắn sẽ đưa ta đi cùng”

“Ta đây thì sao?”

“Tự ngươi nghĩ biện pháp đi”

“Này, đây là thái độ đối đãi với cộng sự của ngươi sao? Ta lần đầu tới kinh thành, không quen biết một ai, đạt quan quý nhân một người cũng không biết, ngươi cư nhiên phủi tay bỏ mặc ta?”

“Ai nói ngươi một người cũng không biết?” Tô Hoàng nghiêng đầu liếc y, “Không phải ngươi rất thân với An Phúc công chúa sao?”

“Tiểu Hoàng, ngươi sẽ không tàn nhẫn vậy chứ?” Mục Tiễu Địch vừa mới bắt đầu kêu gào thảm thiết, Tô Hoàng đã phất tay áo bỏ ra ngoài.



Chú thích:

[1] viện lạc: Phòng ở, nhà ở được bao xung quanh bởi tường hoặc hàng rào tạo thành viện lạc.



(*) Cơ cấu tổ chức Nam Cực Tinh:

-Nhạn Tinh (雁星): Nhạn là chim nhạn. Làm nhiệm vụ truyền tin.

-Điệp Tinh (谍星): Điệp là gián điệp. Làm nhiệm vụ thu thập tin tức.

-Ngân Tinh (银星): Ngân là bạc. Làm nhiệm vụ hậu cần.

-Đinh tử (钉子): Đinh tử là người nằm vùng. Làm nhiệm vụ nội gián.

-Chiến sĩ (战士): Chiến sĩ là người chiến đấu. Làm nhiệm vụ thực hiện kế hoạch hành động.
Bình Luận (0)
Comment