Có chút...?
Vui.
"Tuyên Vân Phi, Tuyên Vân Phi... mẹ nghe có chút quen." Nam Cung phu nhân thoáng qua suy nghĩ một tia quen thuộc mơ hồ như đã cất giấu trong chiếc hộp trí nhớ đã vài năm.
"Tuyên Vân Phi là con dâu hụt của mẹ." Nam Cung Long cong môi, bát mì gà đã cạn đọng lại một lớp nước mỡ vàng.
Trang Nguyệt Oan_Nam Cung phu nhân dường như đã nhớ ra cô gái trước mặt bà là ai. Dường như cái vẻ ngây thơ đã thay thế bằng sự trải đời, cô gái năm nào bà nâng niu như con đẻ, vậy mà bây giờ đã trưởng thành thế này.
"Dì, ch...cháu xin lỗi. Về nước lại không nói tiếng nào với dì." Trong lòng cô có chút áy náy, người phụ nữ này không khác gì người mẹ thứ hai của cô. Yêu thương Tuyên Vân Phi hết mực, cứ như... cô con dâu được chăm chút từ bé.
Ôi, trước mặt Trang Nguyệt Oan là người con gái bà nâng niu như trứng. Dường như không thể vỡ được
Cả người Nam Cung phu nhân hơi cứng lại. Cô vốn cũng biết được bà sẽ phản ứng thế nào, người phụ nữ này rất đơn thuần tinh khiết.
Như rằng là thuỷ tinh có thể vỡ, bà giữ được tâm hồn trẻ con. Nhưng lại mang theo tia ưu phiền, cuộc đời vốn không ổn với bà.
Ánh mắt bà rưng rưng sắp rơi lệ. Trong đôi mắt chứa sự dịu dàng, ấm áp của người phụ nữ.
Nửa thập kỷ qua, vừa dài vừa ngắn. Dài vì hơn 365 ngày, ngắn vì chưa đến 3650 ngày. Thật may mắn vì vẫn còn có thể gặp lại Nam Cung phu nhân. Định mệnh? Có lẽ định mệnh không đến với Tuyên Vân Phi và Nam Cung Long.
"Bác, có những chuyện rất khó nói. Cháu có lẽ nên tìm cho mình một bước đi riêng. Chuyện cũ, cháu nghĩ nên xem như chưa có gì." Cô nói có vẻ khá áy náy, nhưng đã đến nước này rồi.
Nếu không nói, cũng xem như là Tuyên Vân Phi thua trong ván cờ tình yêu không hồi kết này.
Nam Cung Long hắn vắt chéo chân, 5 ngón tay khẽ gõ trên chiếc bàn gỗ. Dáng điệu quen thuộc với cô, cứ mỗi lần Nam Cung Long như thế này, là ắt hẳn hắn đang suy nghĩ về việc khiến hắn băn khoăn.
Nam Cung phu nhân nhíu mày, bà cứ nghĩ mối quan hệ giữa hắn và cô đã có tiến triển. Nhưng mọi chuyện lại đi ngược lại, Tuyên Vân Phi muốn gác bỏ mọi chuyện cũ và xem như khônh có gì.
Có lẽ tất thảy vì tên quý tử của nhà họ Nam Cung này không có sức hút hay vì hắn ngu ngốc không biết cách giữ cô?
"Em nói như thế là muốn đoạn tình cắt nghĩa?" Nam Cung Long ngừng gõ bàn, đôi mắt thâm sâu hắn nhìn vào cô.
Khi ấy, Nam Cung Long có cảm giác rằng hắn mất kiểm soát. Khó có thể nhớ hắn đã nói gì, thậm chí hắn nói ra câu từ mà không suy nghĩ.
"Tuyên Vân Phi, em còn muốn tôi nhịn đến bao giờ nữa?." Cầm lấy tay cô, giọng hắn như gằn lên. Đôi mắt tràn đầy lửa giận.
Nam Cung Phu nhân thiết nghĩ, Nam Cung Long càng quyết liệt sẽ càng khiến tình cảm giữa 2 người ngày càng được nung nóng.
Vả lại, Tuyên Vân Phi và Nam Cung Long cần có không gian riêng. Tâm trạng hắn đang không hề có trạng thái giảm xuống mà càng lúc càng nóng nảy, Nam Cung Long muốn nói chuyện nghiêm túc với cô.
"Long, Phi Nhi có là phụ nữ của con hay không. Con phải biết cách nâng niu con bé." Trang Nguyệt Oan nhẹ nhàng đứng dậy, đồng thời bà vào bếp cho 2 người có không gian riêng.
Cổ tay của cô ửng đỏ vì sức ép của hắn. Tuyên Vân Phi cảm thấy đau, nhưng khuôn mặt lại không biến sắc.
Hắn kéo tay cô về phòng ngủ, đóng sầm cửa. Nam Cung Long đẩy mạnh Tuyên Vân Phi ngồi xuống ghế bên cạnh bàn trang điểm đồng thời kéo ghế ngồi đối diện cô.
- "Em nói muốn có lối đi riêng? Thế bao năm qua anh chờ em đợi em trở nên công cóc hết hay sao? Em không nghĩ đến cảm nhận của anh nhưng cũng phải biết mẹ anh bà ấy yêu em, thương em đến dường nào."
- "Long, bao năm qua không em không nhờ anh chờ em, cũng không ai nhờ anh chờ em. Em nghĩ cho cảm nghĩ của anh thì ai nghĩ cho cảm nghĩ của em.
Nam Cung Long, em suy nghĩ kĩ rồi. Anh và em không đứng trên cùng một giấy tờ chứng nhận hôn nhân, cũng không có tình yêu gì cả. Em có quyền sống riêng cuộc sống của mình.
Còn về phía mẹ anh, bà ấy thương em nên cũng sẽ hiểu cho em." - Tuyên Vân Phi dứt khoát nói ra những lời này, cô có cảm giác khó chịu trong lòng ngực. Cô nghĩ rằng, nói xong cô sẽ có cảm giác thoải mái nhưng không.
Hắn nghe được lời này của cô, hắn cảm thấy lồng ngực phập phồng đau đớn.
"Phi, thật sự không còn cơ hội cho anh sao?." Nam Cung Long vốn luôn nghĩ, rằng cô và hắn sẽ có thể hạnh phúc.
Hắn làm mọi cách muốn gắn kết với cô, nhưng có lẽ hắn đã chọn một bước đi sai lầm. Sao hắn lại làm cô tổn thương từ lần này đến lần khác?
Tuyên Vân Phi đi về hướng ban công, cô đứng khoanh tay nhắm nghiền mắt hưởng thụ cái khí trời lạnh lẽo như thấm vào da thịt của cô lạnh như cắt da cắt thịt.
Nam Cung Long nhìn theo dáng người thẳng tắp của cô, người phụ nữ này làm anh khinh rẻ cô, rồi lại làm anh điên cuồng vì cô, khao khát cô, say đắm cô và lại khiến anh đau đớn.
"Phi, anh làm mọi cách để chúng ta có cơ hội hàn gắn. Em lại muốn có bước đi hướng đi khác, nếu như vậy thì anh cần một lý do." Hắn đứng phía sau lưng cô, khẽ chạm lên bờ vai của cô bây giờ đã trở nên lạnh lẽo.
Hắn nói hắn cần lý do, nhưng đến chính cô cũng không biết tại sao cô lại nói muốn rời xa hắn. Trong thâm tâm cô biết mình còn tình cảm với Nam Cung Long, thậm chí là còn rất nhiều. Cô cho rằng nếu dứt khoát rời xa hắn, cô sẽ cảm thấy nhẹ người.
Nhưng có lẽ cô đã sai, tình cảm với hắn bên trong cô lâu nay vẫn còn, không những thế lại còn nhiều hơn. Ắt hẳn cô đang gò ép bản thân mình, cô không biết mình phải làm thế nào.
"Lý do? Đến bây giờ, em cũng không biết tại sao lại muốn thoát khỏi anh." Tuyên Vân Phi xoay người, mặt đối mặt với hắn. Đôi mắt biếc của cô đối diện với đôi mắt hổ phách của hắn.
"Phi, nếu em không có lý do hợp lí. Thì chắc chắn, chúng ta còn cơ hội." Nam Cung Long nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ, môi mỏng hắn khẽ mỉm cười. Hắn và cô, sẽ còn cơ hội bên nhau.