Nam Cương Trực Sợ Nữ Dây Dưa

Chương 11

Một chiếc xe con dừng trước đèn đỏ, người điều khiển là một cô gái, ngón trỏ không kiên nhẫn gõ trên vô-lăng.

“Thực không xong rồi, chậm năm phút nữa sẽ đến muộn! Đèn đỏ này làm sao lại chưa chuyển qua xanh?” Cô gái kia không ngừng thì thào tự nói.

Nhìn con số trên đèn tín hiệu giao thông đang giảm dần, chân đạp ga đã bắt đầu rục rịch.

Còn kém một giây, đèn đỏ đang chuẩn bị chuyển thành đèn xanh, cô gái đã sớm không chờ đợi được nữa, khẩn cấp đạp ga, xe phóng về phía trước giống như bay.

Thật không may, tại đầu đường, một cảnh sát giao thông cầm gậy chỉ huy, mệnh lệnh cho xe con ngừng lại.

“Đáng chết! Lần này nhất định đến muộn rồi.” Cô gái ở bên trong xe chửi nhỏ.

Cửa kính xe hạ xuống, cảnh sát giao thông liếc thấy người điều khiển xe bên trong, lập tức dùng giọng điệu máy móc hỏi: “Cô à, bằng lái, giấy tờ xe, cám ơn!”

Một đôi tay sơn móng màu đỏ, cố gắng lục tìm giấy chứng nhận trong túi, đưa cho cảnh sát giao thông. “Anh cảnh sát giao thông, xin hỏi tôi có làm trái với quy tắc giao thông sao?” Cô gái không ngừng nhìn đồng hồ, hy vọng phút cuối có thể đến kịp, nhưng nhìn tình hình, có lẽ không được rồi.

“Nơi này hạn chế tốc độ bốn mươi, cô đi với tốc độ sáu mươi.” Vượt quá tốc độ!

Cô gái khoa trương trừng mắt nhìn nhân viên cảnh sát, “Anh à, nơi này không có dụng cụ đo, anh dựa vào cái gì nói tôi vượt quá tốc độ?”

Cảnh sát giao thông mặt không chút thay đổi, ném ra một câu, “Từ âm thanh động cơ của cô tôi nghe ra được, là vượt quá tốc độ.”

Gặp quỷ mà! Tốt nhất là anh nghe được. “Anh cảnh sát giao thông, như vậy có phải là quá khoa trương hay không, không có bằng chứng đã nói tôi đi quá tốc độ?”

Nhận viên cảnh sát lại nhìn cô gái đang kháng nghị bên trong xe một cái, “Cô không chỉ đi quá tốc độ, vừa rồi còn vượt đèn đỏ.” Anh đưa ra máy ảnh bên trong có chứng cớ.

Hô hấp của cô gái cứng lại, được, xem như anh lợi hại! “Anh cảnh sát giao thông à.”

Thái độ của cô gái lập tức thay đổi ba trăm sáu mươi độ, âm điệu cố ý mềm mại hơn, “Anh không thể dàn xếp một chút sao? Người ta chỉ là không chú ý tới đèn đỏ còn chưa có biến thành đèn xanh, không cẩn thận đi sớm một chút thôi mà, em đang vội lắm!” Cô gái đem ra tất cả vốn liếng, lại còn liếc mắt đưa tình, rồi giọng nói nũng nịu, hy vọng có thể hạ thấp hình phạt.

Cảnh sát giao thông vẫn duy trì biểu tình như trước — mặt không chút thay đổi.

Thật sự là đáng ghét!

Cô gái nheo mắt lại, thời gian đã muộn so với dự định của cô, mà người đàn ông còn đang chậm chạp ghi vé phạt.

Cô đến muộn — đều là tại người này làm hại!

Trừng mắt lườm anh một cái, đáng tiếc người ta thờ ơ; cô gái chớp mi, ngón tay tựa như vô ý đụng phải cánh tay người đàn ông, dường như có chút khiêu khích, đụng chạm như có như không.

“Cô à, xin hỏi có chuyện gì?”

Cô gái giả bộ vô tội, “Không có việc gì cả!”

Người đàn ông đem tầm mắt dừng trên năm ngón tay của cô gái kia — chúng hiện đang ở trên cánh tay anh sờ mó lung tung.

“Sao vậy? Có người quy định tôi nhàm chán thì không thể nghịch ngón tay sao?” Cô gái cố ý khiêu khích.

Cảnh sát giao thông lại nhìn chằm chằm cô, sau đó xem cô như không khí, không để ý tới, tự mình hoàn thành công việc.

Nháy mắt, ba tờ vé phạt từ trên trời giáng xuống.

“Đợi chút, anh không phải chỉ viết hai biên lai phạt thôi sao, tại sao lại còn có cái thứ ba?” Cô gái nhíu mày, người đàn ông kia đã trở lại chỗ của mình, vung gậy chỉ huy muốn cô nhanh chóng khởi động xe rời đi.

Cô cúi đầu nhìn vé phạt thứ nhất là đi quá tốc độ, vé phạt thứ hai là vượt đèn đỏ, cái thứ ba…

Cô gái vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm cái “Vé phạt” khó hiểu, nghĩ thầm, đây là cái quỷ gì?

…………….

Buổi tối sau khi ăn xong, Từ Kiều Diễm xụ mặt, ngay cả phim truyền hình yêu thích nhất cũng không có hứng thú xem tiếp.

“Làm sao vậy?” Úy Thượng Đình tắm rửa xong đi ra, đặt mông ngồi ở bên cạnh cô.

“Hôm nay em muốn tới một công ty du lịch mới làm báo cáo vắn tắt lộ trình du lịch.” Thanh âm của cô nghe qua hình như rất buồn bực.

“Sau đó thì sao?”

“Em, đến, muộn!” Dường như muốn trút giận, Từ Kiều Diễm dùng sức đánh búp bê bọt biển, giống như nó chính là đầu sỏ hại cô đến muộn.

“Kết quả công ty đó nói muốn cân nhắc đề án của công ty du lịch khác, thật sự là tức chết em luôn, còn có. . . .” Đôi mắt tràn ngập lửa giận hung hăng lườm người đàn ông bên cạnh, “Hôm nay em bị viết vé phạt, đây đã là cái thứ bảy trong tháng rồi.”

Úy Thượng Đình ho khan, giả bộ khát nước muốn tìm nước uống.

“Anh Úy!” Từ Kiều Diễm cực kỳ tức giận, trực tiếp lấy búp bê bọt biển đánh anh.

Không có biện pháp, dùng nắm đấm đánh anh, cô sẽ đau lòng, cho nên cũng chỉ có thể dùng gối mềm mà đánh anh cho hả giận. “Anh vì sao không thể dàn xếp một chút? Em là bà xã của anh đó! Cũng đâu phải người ngoài, anh không thể mở một mắt, nhắm một mắt sao?” Từ Kiều Diễm tức giận nhất chính là chuyện này.

Vé phạt thì thôi không nói làm gì, một lần viết ba tờ, có quá đáng hay không? Hơn nữa tuần trước, tuần trước nữa, đã bị viết tới bảy cái, người này thật đúng là thiết diện vô tư.

Úy Thượng Đình thở dài, “Kiều Diễm, anh đang trong phiên trực, đây là công việc, ai không tuân theo quy định anh đều phạt như nhau”

Từ Kiều Diễm nhíu mày, “A! Vậy là ai năm lần bảy lượt chạy xe tới tốc độ hai trăm, hành vi to gan như vậy? So với sáu mươi của em thì nhiều hơn những một trăm bốn mươi kìa”.

“Em cũng biết, anh có nghề tay trái mà, hơn nữa không có phiên trực thì mới có thể làm như vậy.” Hiện tại Úy Thượng Đình, hoàn toàn là một cảnh sát giao thông bình thường, thỉnh thoảng ngứa tay muốn luyện xe, liền bay đi Nhật Bản — nơi đó có sân luyện tập tư nhân của anh.

Thỉnh thoảng anh có hứng thú tham gia thi đấu, “Xích Diễm” sẽ nhuộm lại đầu tóc màu đỏ, thuần túy là để có một chút không gian riêng tư, dù sao không phải ai cũng biết Úy Thượng Đình còn là một tay đua xe nổi tiếng, mà vợ của anh cũng không thích bị người ta quấy rầy.

Từ Kiều Diễm trong lòng chính là cảm thấy bất công, cô buổi sáng thu được ba vé phạt, bày ở trước mặt Úy Thượng Đình, mắt trợn to, “Xin nói cho em biết, anh Úy, đây là cái gì vậy? Anh viết hai cái còn chưa đủ, lại còn viết thêm cái thứ ba?”

Hai vé phạt đầu là giấy phạt đúng chuẩn của cảnh sát giao thông, nhưng cái thứ ba thì . . . Toàn bộ Đài Loan hẳn là chưa có ai thấy qua — nói là vé phạt, nhưng so với vé phạt bình thường không giống nhau, phía trên chỉ ghi quy định vi phạm, số tiền phạt cùng chữ kí đều không có.

“Quy định đã vi phạm: ác ý quấy rầy nhân viên cảnh sát. Nhân viên thi hành nhiệm vụ: Úy Thượng Đình.” Cô đọc to từng chữ từng chữ, chờ người kia trả lời.

“Em thật sự là quấy rầy anh làm việc, nên bị phạt.” Úy Thượng Đình cũng không cảm thấy mình sai, anh đem cô gái đang giận dỗi vì bất công ôm vào lòng.

Ở vào thời điểm này, chỉ có một phương pháp hữu dụng nhất.

“Anh chuyên dùng chức quyền ức hiếp dân chúng nhỏ bé như em đây, em nhất định phải kiện anh. . . . . .” Cánh tay anh bò lên thắt lưng cô, anh vùi đầu vào cổ của cô khẽ cắn, cô bị quấy nhiễu không cách nào tiếp tục nói chuyện chính sự được, liếc mắt một cái nói: “Anh đang làm gì?”

Trong mũi ngửi được mùi trầm hương tươi mát trên người anh, mùi hương ngọt ngào của đàn ông sau khi tắm rửa xem ra rất hợp khẩu vị.

Đáng ghét! Người này lại sử dụng mỹ nam kế.

Cô lắc lắc đầu, không để cho mình bị anh mê hoặc, “Anh tránh ra! Em hiện tại không có tâm tình chơi trò thân thiết với anh, em hiện tại rất tức giận, em ghét anh. . . . A! Anh đừng cắn cổ em, rất ngứa!”

“Em nói tiếp chuyện của em đi, đừng để ý tới anh.”

“Nhưng anh sờ tới sờ lui, hôn tới hôn lui như vậy, em làm sao nói?”

Vé phạt giả kia đột nhiên bày ra trước mặt cô, Úy Thượng Đình chỉ vào điều “Ác ý quấy rầy nhân viên cảnh sát”, “Từ Kiều Diễm, hôm nay em chẳng những không tuân theo quy định giao thông, còn ác ý quấy rầy nhân viên cảnh sát làm việc, hiện tại phạt em ngậm miệng cho anh, ngoan ngoãn trở về phòng sẽ trả lại tiền phạt cho em.”

Cái gì? Từ Kiều Diễm khẽ chu cái miệng nhỏ ra cho người ta hôn, người cũng bị ôm lấy.

Cô nháy mắt mấy cái, người đàn ông này học thói xấu, lại bắt đầu học người ta lấy chuyện công trả thù riêng , hừ ~~ cô quyết định, về sau cô mỗi ngày đều muốn quấy rầy cảnh sát.
Bình Luận (0)
Comment