Trời vẫn xanh, không khí vẫn tươi mát như vậy, nhưng Từ Kiều Diễm lại cảm thấy có một số việc đã không giống trước.
Vốn tưởng
rằng từ cái ngày đùa giỡn với người đàn ông kia, cô và Từ tiểu Minh sẽ
bị xếp vào loại hàng xóm đáng ghét, bị cự tuyệt lui tới, ai ngờ sáng sớm hôm sau, Uý Thượng Đình vẫn đến nhà cô gõ cửa, đưa cô đi làm giống như
chuyện tối hôm qua chưa bao giờ phát sinh.
Lại nói đến vết thương ở chân của cô,
thật không hiểu có phải do cô tức giận làm cho tuần hoàn máu tốt hơn hay không, chỉ ba ngày máu bầm đã tiêu tán toàn bộ, hết sưng, hại cô thiếu
chút nữa tưởng rằng rốt cuộc không còn cớ để cho người ta đưa đón nữa;
ai ngờ Úy Thượng Đình không nói nhiều, vẫn như cũ đưa đón cô đi làm.
Tất cả đều thuận lợi không phải rất tốt sao? Nhưng sự tình càng như ý, Từ Kiều Diễm càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Xem đi! Hôm nay vẫn cùng thời điểm như mọi khi, anh xuất hiện ở cửa nhà cô. “Chào buổi sáng! Anh Úy.”
Liếc cô một cái, anh thản nhiên nói: “Chào buổi sáng.”
Lại còn nói chào buổi sáng với cô, mọi người nói xem có kỳ quái hay không?
“Anh Úy, hôm nay thời tiết giống như sẽ
đổ mưa, đi nhờ xe anh thế này có được không? Dù sao anh cũng đưa em đi
nhiều ngày rồi, sẽ không bớt một chuyến này chứ?”
Úy Thượng Đình ngoái đầu lại thản nhiên
liếc mắt nhìn cô một cái, nói không được cô sẽ không đi theo sao? Ánh
mắt của anh phát ra ý tứ như vậy.
Đương nhiên sẽ không! Điểm lợi hại nhất của Từ Kiều Diễm chính là da mặt dày cùng liều chết đeo bám.
Tiếp theo, mũ bảo hiểm cứ như vậy đưa đến trước mặt cô, Từ Kiều Diễm đương nhiên không khách khí nhận lấy!
“Cô ăn sáng chưa?”
Từ Kiều Diễm ngồi lên phía sau xe máy, hưng phấn nói: “Đương nhiên chưa!”
Anh cũng nghĩ vậy, cô gái này phần lớn
thời gian đều ở cùng anh, anh trước giờ đều đi làm sớm, Từ Kiều Diễm
cũng theo đó dậy sớm chuẩn bị đi làm.
Xe máy thực tự nhiên chạy đến quán nhỏ
của bà lão, đây là tuần lễ thứ ba anh đến đây rồi, khó trách xe vừa đến, bà lão liền lập tức nhận ra bọn họ.
“Vân cô nương! Chào buổi sáng nha!”
Bà lão cười chào hỏi hai người, “Chào buổi sáng, hôm nay lại là mười phần bữa sáng mang đi sao?”
“Đương nhiên!”
Đem bánh bao bỏ vào túi nhựa, bà lão
nháy mắt mấy cái với Từ Kiều Diễm, “Tiểu Diễm Diễm, người kia là bạn
trai cháu sao? Bà thấy cậu ấy rất tốt nha! Mỗi ngày đều đưa cháu đi
làm.”
Từ Kiều Diễm giống như đứa trẻ khoe
khoang bảo bối, nâng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Đây là đương nhiên, anh Úy của cháu là người đàn ông hấp dẫn nhất, vừa đẹp trai, lại biết quan
tâm! Trong lòng cháu, không có một ai, không có người đàn ông nào có thể so sánh được với anh ấy!”
“Cô bé này, cháu thật đúng là không biết thẹn thùng, khoe khoang người đàn ông của mình như vậy.” Bà lão cười
đến thật vui vẻ, quán dù cũ nát nhưng nụ cười lại rực rỡ sáng lạn.
Úy Thượng Đình cũng không nói thêm cái
gì, nhưng thời điểm trả tiền, anh lại xuống xe tự mình thanh toán. Cũng
không thể để cho Từ Kiều Diễm trả tiền mãi, dù sao phần lớn bánh bao
cũng tiêu hóa trong bụng anh. Trả tiền xong anh cũng không quên đem túi
đồ ăn đặt gọn gàng lên trước xe máy.
Người đàn ông này không tồi nha! Bà lão lại lần nữa hướng Từ Kiều Diễm nháy mắt, đồng thời giơ ngón tay cái lên.
Từ Kiều Diễm đắc ý cười, phất tay ý bảo
“việc này còn phải nói sao”, đàn ông cô chọn dĩ nhiên là tốt nhất! “Anh
Úy, anh giúp em ăn bánh bao mãi như vậy, có thấy ngán không?”
Cô nhớ rõ, người này thích sủi cảo, khẩu vị hai người khác biệt khá lớn.
Trong mắt anh phản chiếu khuôn mặt nhỏ đang lo lắng, “Sáng sớm ngày mai có thể đổi thứ khác.”
Ý anh là, sáng sớm ngày mai, cô vẫn là có thể đi xe máy của anh đi làm!
Khoé miệng Từ Kiều Diễm cong lên, bởi
vậy mới nói, ông trời không phụ người có lòng, anh Úy rốt cục cũng có
hứng thú với cô sao? Bằng không làm sao lại tình nguyện nhiều lần đưa
đón cô đi làm chứ?
Ý nghĩ này làm cô rất sung sướng, cảm
giác tựa như cưỡi mây đạp gió, cả người bay bổng, trên mặt cũng thoáng
lộ ra nụ cười ngốc nghếch.
“Cô đang suy nghĩ cái gì?” Nhìn cô cười đến ngây ngốc, Uý Thượng Đình nhíu mày.
“Em suy nghĩ. . . ” Con mắt tinh tường
ngắm nhìn khuôn mặt người đàn ông, “Chúng ta đã quen biết lâu như vậy,
không bằng tối nay hẹn ăn tối, thế nào?”
Cảm giác chờ đợi câu trả lời thật sự là vừa kỳ vọng, lại vừa sợ bị thương tổn.
Từ Kiều Diễm có chút sợ hãi, ký ức lần
trước cô tự mình làm sủi cảo hãy còn mới mẻ, nếu anh lại cự tuyệt…, cô
có thể lại đau lòng hơn nữa hay không?
Sau một hồi, Úy Thượng Đình mới hé môi nói: “Bữa tối thì không được.”
Quả thực làm người ta nhụt chí, cô lại bị cự tuyệt.
“Nhưng cơm trưa thì có thể.” Nhìn thấy
bộ dạng cô đang nản lòng bởi lời nói của anh, trong nháy mắt lại chuyển
thành tươi cười ngây dại, Úy Thượng Đình không khỏi cảm thấy thú vị.
Cô gái này hỉ nộ ái ố toàn bộ đều hiện
ra ở trên mặt, không hề giấu diếm, kỳ thật rất dễ dàng biết được tâm
tình cô là tốt hay xấu.
“Thật sao? Vậy lúc nào thì có thể? Buổi
trưa hôm nay nhé? Em mười hai giờ, không, 11 giờ rưỡi. . .” A, làm sao
bây giờ? Chờ cô đến công ty bảo hiểm thay bảo hiểm cho nhân viên xong,
giữa trưa không biết có trở về kịp hay không?
Úy Thượng Đình nhìn ra điểm khó của cô, mở miệng nói: “Trưa mai mười hai giờ.”
Một câu lập tức giải quyết phiền não của cô, cô vội vã nói: “Tốt tốt tốt, trưa mai mười hai giờ, em đến nơi đó tìm anh.”
Cô lại nghĩ tới, “Anh muốn ăn cái gì?
Món Trung Quốc, món Tây hay món Nhật ? Hay là muốn ăn đồ ăn chay?” Lần
đầu tiên hẹn hò, cô không cho phép mình làm hỏng việc.
Nhìn cặp mắt đang chớp chớp, trước kia
anh thấy khó chịu, nhưng bây giờ không biết tại sao thấy biểu tình hưng
phấn này lại cảm thấy thú vị, Úy Thượng Đình tràn đầy bao dung hiếm thấy nói: “Cô quyết định đi!”
Một câu “Cô quyết định” làm Từ Kiều Diễm tựa như bị trúng một cái “Địa lôi”, còn bị nó nổ cho thất khiếu bốc khói.
…………….
Người ta nói món ăn Quảng Đông ở quán
này rất nổi danh, cô liền đặc biệt gọi điện thoại đến hẹn trước, cô hy
vọng có thể cùng anh Úy hai người ăn bữa cơm ngọt ngào, ai ngờ lại gặp
phải gặp phải một đám các bà, các mẹ đến phá rối.
“Cậu Úy, cậu cũng tới đây dùng cơm sao?”
“Hôm trước tôi có thấy cậu trực ban đó! Tôi muốn tới chào hỏi cậu, nhưng lại sợ quấy rầy cậu làm việc!”
Những người này là đám tam cô lục bà ở
gần cục cảnh sát, sớm biết bên trong có một nhân viên cảnh sát đẹp trai, cho nên thỉnh thoảng đi qua hoặc gặp được liền muốn lên tiếng gọi.
“Đến đây, nơi này có chỗ trống, mau tới
đây ngồi, nhiều người ăn cơm chung mới náo nhiệt!” Một bà cô vội vàng
bày tỏ tâm tình yêu thích của mình.
Từ Kiều Diễm trăm lần không tình nguyện, nhưng thấy Úy Thượng Đình bị người ta kéo vào, liền đặt mông ngồi giữa
anh và bà cô nhiệt tình kia.
“Cậu Úy, gần đây khỏe không?”
“Vẫn vậy.”
“Cái gì vẫn vậy, nhìn xem cậu gầy hẳn
đi, nhất định là bân rộn nhiều việc đúng hay không? Đến đây, mau ăn cái
chân gà này để bồi bổ!”
Mắt phượng nhíu lại, thấy một cái đùi gà được người ta thân thiết để vào chén Úy Thượng Đình; Từ Kiều Diễm đáy
lòng khó chịu, mau đưa tay ra, giành lấy ý tốt của người phụ nữ khác.
Nói giỡn sao! Cô còn chưa có thử gắp thức ăn cho anh Úy nha, làm sao có thể để cho người khác giành trước?
Chân gà bị chặn lại, tình hình chiến đấu kế tiếp càng kịch liệt hơn — bà cô bên trái một miếng xá xíu, bà dì bên phải một miếng vịt quay, chị gái phía trước lại một miếng ngỗng quay,
đồ ăn muốn gắp vào trong bát của Úy Thượng Đình, lần lượt đều bị một cái bát khác ngăn chặn giữa không trung.
“Xin hỏi, cô này là?”
Tựa hồ cho đến lúc này, đám phụ nữ mới
chú ý tới đã quên chào hỏi một người, cô gái đi theo bên người Úy Thượng Đình rốt cuộc là ai?
“Một người bạn của tôi.” Anh trả lời đơn giản.
“Người bạn kia . . .”
“Tôi họ Từ.” Từ Kiều Diễm khẩu khí lãnh đạm, từng miếng từng miếng dùng sức cắn đùi gà, rất giống như có thù oán với nó.
“Cô Từ, cô có vẻ rất đói bụng ?” Nhìn
qua bát của cô, chồng chất giống như toà núi nhỏ, chẳng qua đồ ăn này
đều là mọi người cố ý gắp cho Uý Thượng Đình.
“Tàm tạm, không phải là quá đói.”
“Tàm tạm sao? Vậy tại sao cô lại đem đồ
ăn chúng tôi gắp cho cậu Úy tiên, toàn bộ đều gạt vào bát của mình ?”
Một bà cô xem không nổi nói.
“Bởi vì tôi muốn giành.” Lòng ghen tỵ quấy phá, cô nhìn cả đám người đang xum xoe đều không thuận mắt.
Lời nói thẳng của cô làm cho Uý Thượng Đình nhíu mày, không lường trước được những lời tiếp theo còn làm anh há hốc mồm luôn.
“Các cô các dì, mọi người đưa đồ ăn cho
anh Uý của tôi, trong lòng tôi đương nhiên không vui, làm sao mà cao
hứng nổi? Người đàn ông mình thích có phụ nữ khác thích, mọi người ngẫm
lại xem, là mọi người cũng sẽ không vui thôi!”
Thì ra anh đẹp trai có bạn gái rồi!
Bọn họ cũng không nghĩ sẽ gây náo loạn
đôi tình nhân, chia rẽ người ta, vài bà cô áy náy gắp chút xá xíu để vào trong bát của Từ Kiều Diễm.
“Cậu Úy, sao chưa từng nghe cậu đề cập
qua là có bạn gái vậy? Hại bạn gái của cậu không vui, mấy người chúng
tôi thật đúng là ngượng ngùng.”
Úy Thượng Đình còn không kịp mở miệng,
Từ Kiều Diễm lại nói: “Sai rồi, dì à, anh Úy còn chưa có đồng ý để cho
cháu làm bạn gái của anh ấy.”
A! Thế là sao? Hai người này không phải người yêu sao?
“Nhưng mà, cháu đang cố gắng hướng tới
mục tiêu này, một ngày nào đó, cháu nhất định sẽ thành công!” Từ Kiều
Diễm lời thề son sắt nói.
Không biết tại sao, trong mắt các bà cô
đột nhiên toát ra vẻ tán thưởng, nếu năm đó các bà cũng nghị lực cùng
quyết đoán như cô Từ này, thì đã có thể ở cạnh người đàn ông mình yêu
mến rồi, cũng không phải nhờ vào coi mắt mà kết hôn.
Úy Thượng Đình cũng đang thở dài trong
lòng, cô gái này tựa hồ không cho anh quyền lợi trả lời, cứ nhận định
tất cả mọi chuyện như vậy, cô lấy đâu ra tự tin để nói nhất định có thể ở bên anh?
Nhưng ánh sáng trong mắt cô khi theo
đuổi mục tiêu lại làm người ta khó có thể quên, đây cũng là một bộ mặt
khác của Từ Kiều Diễm, luôn tích cực cùng lạc quan hướng tới mục tiêu
của mình.
Đôi mắt đen chợt nhíu lại, nhìn chằm
chằm vào khóe miệng Từ kiều diễm. Mới rồi chỉ lo vùi đầu ăn chân gà,
khóe miệng của cô bị dính mẩu vụn thịt, bản thân Từ Kiều Diễm lại không
nhận thấy được.
Có một nỗi xúc động từ dưới đáy lòng kêu gọi Úy Thượng Đình làm một việc — ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua khoé
miệng bị dơ của Từ Kiều Diễm, khi anh chú ý tới hành động quá mức của
mình thì không chỉ Từ Kiều Diễm kinh ngạc, mà tất cả mọi người có mặt,
sáu cặp mắt cũng đều nhìn thấy hành động bất ngờ kia.
Xem ra cũng không phải hoa rơi có ý,
nước chảy vô tình nha! Bằng không một người đàn ông làm sao lại chạm vào mặt con gái nhà người ta?
Vài mảng mây hồng hiện lên trên má Từ
kiều diễm. “Anh, anh Úy, anh. . . anh vừa mới . . . mới. . .” So với âm
điệu vang vọng lúc trước, âm thanh của cô lúc này quả thực nhỏ đến mức
nghe không ra.
“Khóe miệng của cô dính đồ.”
“A!” Cô cúi đầu không nói, màu đỏ lan xuống tận cổ.
Không nghĩ tới nữ ác bá từ trước đến nay luôn luôn ăn ngay nói thẳng, giờ khắc này thế nhưng lại mặt đỏ đến
không biết làm sao, cô gái này thật là dễ thẹn thùng quá đi!
…………….
Sai! Cô gái này không chỉ là thẹn thùng, mà còn ngốc nghếch nữa!
Đôi mắt của Úy Thượng Đình lúc này đang
rực lửa, lườm cái cô nàng nửa đêm canh ba chạy ra ngoài truy bắt kẻ
trộm, còn làm cho bản thân bị thương ở cánh tay, khiến anh cả bụng đầy
bực dọc vô cớ!
“Cô Từ, cô thật giỏi quá! Tôi mới phát
hiện có kẻ trộm lẻn vào, chỉ biết kêu to, hai ba người liền bị cô chế
ngự, nhưng mà lại hại cô bị thương, thật sự áy náy quá!”
“Cô Từ, cô thật là anh hùng của chúng tôi!”
“Mọi người quá khách sáo rồi!” Nhìn chằm chằm băng gạc đang quấn chặt trên cánh tay, Từ Kiều Diễm không thèm để ý nói. Muốn khuất phục một người bình thường đối với cô mà nói cũng không phải là khó, chẳng qua là tại trên người tên đó có vũ khí.
Tên trộm kia quả thật sớm có chuẩn bị,
chạy vào nhà người ta trộm đồ đạc không quên đem theo đem dao gọt trái
cây bên người — chính là con dao kia, khi kẻ trộm kích động vung loạn,
đã làm thương tổn đến cánh tay của cô.
Bất quá thật sự chỉ là một vết thương
nhỏ, nếu không có hàng xóm kinh ngạc kêu to, cũng sẽ không đánh thức
nhiều người như vậy, càng không gọi xe cứu thương tới mang cô tới bệnh
viện băng bó.
“Dù sao đi nữa, nếu không có cô Từ, con dấu cùng sổ tiết kiệm tôi dấu ở nhà, sớm đã bị tên trộm lấy đi rồi!”
“Mọi người đừng có khách sáo như vậy!”
Từ Kiều Diễm nở nụ cười, “Cái này gọi là thấy việc nghĩa hăng hái làm,
rút dao tương trợ, tôi chỉ là phát huy đầy đủ tinh thần giúp nhau cảnh
giác thôi; quan trọng là bắt được tên trộm kia, nếu không ngày khác anh
không biết sẽ lại vào nhà ai mà hại người, mọi người nói đúng hay
không?”
Mấy lời diễn thuyết hùng hồn này là cô
nghĩ ra khi đang ở trong xe cứu thương, nhất định có thể gây cho mọi
người, không, là gây cho Úy Thượng Đình ấn tượng sâu sắc.
“Bất quá nói trở lại, bộ dạng cô Từ tối
nay thật không giống lúc thường, giống như trẻ đi vài tuổi, thiếu chút
nữa là tôi nhận không ra.” Không trang điểm lại có cảm giác trẻ hơn.
“Vậy sao?” Từ Kiều Diễm sờ sờ gương mặt
của mình, đêm nay cô có chính khí hộ thân, có trang điểm hay không dường như cũng chẳng quan trọng.
“Tốt lắm, tốt lắm, mọi người cũng đừng làm phiền cô Từ nghỉ ngơi nữa, tự về nhà ngủ đi!”
“Cô Từ ngủ ngon.”
“Mọi người ngủ ngon.”
Một đám người kéo nhau rời đi, chỉ có
một người trước sau cũng không nhúc nhích, vẫn dựa ở cửa ban công, yên
lặng nhìn chăm chú vào cô gái ngu ngốc đang hưng phấn vẫy tay với mọi
người trong phòng khách.
“Anh Úy, thật không nghĩ tới lại đánh thức cả anh.” Từ Kiều Diễm giống như biết lỗi, đi tới trước mặt Úy Thượng Đình.
Vừa rồi mọi người đều khen ngợi cô, Úy Thượng Đình chắc cũng thấy được sự lợi hại của cô rồi.
“Em trai Tiểu Minh của cô đâu?”
“Đi hát với bạn bè rồi.” Trên mặt của cô tràn ngập chờ mong, mau khen ngợi cô đi!
“Chỉ có một mình cô ở nhà sao?”
“Đúng vậy!” Tại sao còn chưa nói, cô chờ rất cực khổ nha!
Không chú ý tới đôi mắt đen của Úy Thượng Đình chứa đầy lửa giận, Từ kiều diễm còn liều lĩnh tiến lên tự tìm cái chết!
“Em nói, anh Úy à! Cánh tay người ta bị
thương, anh cũng không quan tâm chút nào sao?” Cô nghĩ muốn dùng khổ
nhục kế để đổi lấy một chút che chở của anh.
“Cô còn dám nói đến vết thương trên tay, quả thực là ngu xuẩn muốn chết!” Úy Thượng Đình nhịn không được nâng cao âm lượng.
“Anh Úy, anh làm gì mà phát hỏa lớn vậy?” Từ Kiều Diễm vẻ mặt khó hiểu.
“Bởi vì cô ngu xuẩn!”
Anh lại một lần nữa nhắc tới ngu xuẩn,
bị chửi khiến nụ cười trên mặt Từ Kiều Diễm biến mất, tuy rằng Úy Thượng Đình là người đàn ông cô thích, nhưng có ai bị chửi là ngu xuẩn mà vui
vẻ chứ? “Em rốt cuộc ngu xuẩn chỗ nào?”
“Đâu có cô gái nào giống như cô vậy,
không biết tự lượng sức mình đi bắt trộm? Cô có hiểu cái gì gọi là an
toàn là trên hết hay không hả?!”
Nói như vậy hình như có hơi quá đáng nha! “Em có năng lực tự bảo vệ mình. . . .”
Nhắc tới chuyện này, Úy Thượng Đình lập
tức lại cảm thấy lửa giận bốc lên trong ngực. “Cái gì gọi là năng lực tự bảo vệ mình? Gặp phải gậy sắt, dao găm có hữu dụng sao? Hữu dụng thì
lần trước cô cũng không bị thương, lần này cũng sẽ không bị trộm đâm một dao.”
Băng vải màu trắng xem ra thật sự là
chói mắt cực kỳ, anh tức giận tới mức muốn gào vào tai cô, “Tự cô nói
xem, đây không phải là ngu xuẩn thì là cái gì?”
Cô không cảm thấy như vậy, “Nếu thật phải đánh nhau với kẻ trộm, thực ra em chưa chắc sẽ thất bại đâu!”
Úy Thượng Đình bị giọng điệu cậy mạnh
của cô làm tức giận. “Cô muốn bắt kẻ trộm, không biết kêu lên sao, không biết tìm người đến hỗ trợ sao? Cô là một phụ nữ, bắt chước đàn ông cậy
mạnh đuổi theo kẻ trộm làm cái gì?”
Từ Kiều Diễm nhíu mày, anh đang xem
thường năng lực của phụ nữ sao? “Cho nên về sau em thấy phiền toái gì,
cũng có thể tìm anh giúp em giải quyết sao?”
Anh ngừng lại một chút, “Tôi chỉ phụ trách trật tự giao thông.”
Được, coi như anh lợi hại!
Từ Kiều Diễm nheo mắt lại, là người đàn
ông này muốn cô gặp chuyện phải tìm người hỗ trợ, hiện tại lại ra vẻ mặc kệ cô, rốt cuộc là đang đùa giỡn cô hay sao? “Thật không biết anh lại
là người nhiều lời như vậy! Em đây bất quá là giúp hàng xóm bắt trộm
thôi, anh xem đi, tất cả mọi người đều thực cảm ơn em! Em chẳng cảm thấy em làm như vậy có cái gì sai cả.”
“Cô sai ở chỗ không biết tự lượng sức mình!”
Nghe anh nói như vậy, Từ Kiều Diễm cũng
tức giận! “Cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình? Từ trước tới nay
đều là em tự mình suy nghĩ biện pháp bảo vệ người khác, nhiều năm như
vậy đều chống đỡ được, em không phải vẫn sống rất tốt sao!”
Úy Thượng Đình trầm mặc, nhưng lại dùng loại ánh mắt như đang suy nghĩ gì chăm chú nhìn cô gái đang tức giận kia.
“Anh có biết lão Vương trên lầu liều
chết làm việc, là vì muốn dành tiền cho đứa nhỏ đi học ở nước ngoài có
thể sinh hoạt khá hơn không? Em đây liều mình đuổi theo kẻ trộm là vì
không hy vọng nỗ lực tích góp hơn nửa đời người của lão Vương toàn bộ
đều bị mất! Anh cái gì cũng không biết, dựa vào đâu nói em như vậy?”
Cặp mắt đen hiện lên một tia kinh ngạc,
không nghĩ tới cô gái ngu xuẩn này tự nhiên lại hung dữ như thế? Đây
cũng là một bộ mặt khác của cô sao — một phụ nữ tính tình nóng nảy?
Kỳ thật Từ Kiều Diễm gào thét xong liền
cảm thấy hối hận không thôi — cô cố gắng ở trước mặt anh duy trì hình
tượng tốt như vậy, làm sao có thể bởi vì một chút tranh chấp liền mất
hết?
Hơn nữa, cô làm sao có thể đem việc không vui vẻ mình từng trải qua toàn bộ đều đổ lên người anh chứ?
“Xin hãy quên mấy lời em vừa mới nói có
được không? Em bình thường không phải hung dữ như thế đâu.” Cô vẻ mặt
cầu xin, “Vì người khác mà làm cho mình bị thương, em thừa nhận là sơ
sẩy của em, nhưng rốt cuộc tại sao anh lại tức giận cãi vã với em vậy?”
Úy Thượng Đình toàn thân chấn động, đúng, anh rốt cuộc là tức giận vì cái gì?
Chỉ vì nhìn thấy Từ Kiều Diễm vì bắt kẻ
trộm mà làm mình bị thương, anh liền cảm thấy cả người khó chịu, ngộ nhỡ kẻ trộm kia đả thương không phải cánh tay Từ Kiều Diễm mà bộ phận trọng yếu khác, vậy phải làm thế nào? Cô gái này làm không tốt cũng sẽ không ở trước mặt anh kêu gào sung sướng như vậy.
Nhận thức việc này cũng làm cho anh cảm thấy giật mình — bắt đầu từ khi nào, anh lại trở nên để ý tới cô gái này như vậy?
Ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt thực bị
tổn thương của Từ Kiều Diễm, khẩu khí của anh cũng dần dần thư thả. “Về
sau, nhớ cẩn thận một chút.”
Từ Kiều Diễm lại bởi vì những lời này của anh, xoá bỏ ưu sầu, khóe miệng nở một nụ cười.
Xem ra, anh Úy thật sự là có ý với cô rồi, bằng không làm sao lại lo lắng cho cô, khẩn trương cho cô như vậy?
Từng bước một, cô đi tới bên cạnh anh,
vươn tay, giống như đứa trẻ giật nhẹ ống tay áo anh, làm nũng nói: “Anh
Úy, em cam đoan lần tới em sẽ cẩn thận, tuyệt đối không để cho mình bị
thương, anh đừng mất hứng nữa được không?”
Anh hạ tầm mắt, nhìn thấy đôi mắt giống
như chú chó nhỏ đáng thương, trong lòng không hiểu sao mềm yếu, anh thở
dài, thì thào lẩm bẩm: “Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?”
Anh thế nhưng lại mềm lòng.
Cô gái này đúng là độc dược — càng hiểu rõ cô, anh càng thay đổi.
Chuyển hướng nhìn về phía vết thương, anh cảnh cáo, “Không được làm cho mình có khả năng bị thương nữa.”
“Em cam đoan!” Cô đứng nghiêm hành lễ, lại đã quên trên tay mình đang có băng vải.
Lôi kéo một trận làm cô khẽ kêu lên. “Đau!”
Miệng vết thương co rút đau đớn làm cô
rụt tay lại, Úy Thượng Đình cầm đầu vai của cô, sức lực tuy lớn nhưng
cũng không làm đau cô, chỉ sợ cô không cẩn thận lộn xộn lại đụng tới cái gì, bảo vệ cử động của cô đồng thời cũng đem vẻ mặt yếu đuối của cô thu vào trong mắt.
Hai người dựa vào rất gần, gần đến nỗi
có thể nghe được tiếng hít thở của nhau, Từ Kiều Diễm nhìn vào đôi mắt
thâm thúy kia, không khí tràn ngập kỳ dị, làm tim cô đập tăng tốc.
Gương mặt anh tuấn gần ngay trước mắt,
khuôn mặt cô hơi hơi nóng lên, ánh mắt của anh Úy nhìn cô sáng rực lên
như vậy, không phải là muốn hôn cô chứ?
Ý nghĩ này làm cô nhịn không được đỏ mặt, nhưng mà, lúc này không hôn thì còn muốn đợi đến khi nào?
Từ Kiều Diễm chủ động ngẩng mặt, chu miệng lên, chờ đợi, nhưng nụ hôn cô chờ mong mãi không có hạ xuống.
Vụng trộm mở một con mắt, phát hiện Úy
Thượng Đình trừ bỏ vẻ mặt quái dị nhìn chằm chằm cô, cũng không có một
chút động tác gì như muốn hôn môi cô.
Vì sao?
“.. . .” Từ xa truyền đến tiếng hát cao vút.
Thì ra nguyên nhân là đây —
Úy Thượng Đình buông Từ Kiều Diễm ra, người cũng lui sang một bên, không khí ám muội mới rồi lập tức không còn sót lại chút gì.
Nửa đêm canh ba, hát hò tới sung sướng như vậy, còn bỏ đi để cô ở nhà một mình.
Được lắm, Từ tiểu Minh, mối thù “Không hôn được” này, lão nương sẽ nhớ kỹ!
Cửa bị khóa mở ra, một bóng người lắc lư tiến vào. “Ơ? Bà già, sao chị còn chưa ngủ? Ngạc nhiên, anh cảnh sát
giao thông, đã trễ thế này, sao anh lại xuất hiện ở nhà của em?” Thân
mình Tiểu Minh run lên, thật là lạ, tại sao cậu lại cảm thấy một trận
khí lạnh thổi hướng mình?
Cái gì cũng chưa làm, lại bị phán tội chết, Từ tiểu Minh lần này thật sự là rất vô tội nha!
Úy Thượng Đình nhìn thấy vẻ mặt tiếc rẻ
“Vịt đã nấu chín còn bay mất”** của cô, không hiểu sao lại cảm thấy thú
vị, không khỏi bật cười. (**ý nói việc gần thành công rồi còn vụt mất)
Kỳ thật mới vừa rồi, anh cũng cảm nhận
được giữa hai người có một cảm giác rung động, chẳng qua là còn chưa xác định cảm giác kia đến cùng là chính xác hay không, anh sẽ không tự tiện hành động.