Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 1


Cái tên Cố Liệt này.
Cố Liệt, cháu trai của Sở Vương.
Sở Vương khiển binh thiện chiến, lập cho Yến Triều bao công lao hãn mã.

Hoàng Đế ban đất Sở, phong Nhất tự tịnh kiên Vương (1).

Cuối cùng, Hoàng Đế nói, Sở Vương mưu phản, di chín tộc.
Gia thần của Sở Vương liều chết cứu sống Cố Liệt, năm ấy mới tám tuổi, là độc đinh của họ Sở, ngày qua ngày lớn lên dưới lời răn “vong Yến phục Sở”.
Rốt cuộc, Bạo Yến vô đạo khiến quần hùng cùng quật khởi, năm Cố Liệt hai mươi ba tuổi, gia thần của Sở Vương vẫn luôn ẩn nấp tứ phương cùng tụ hội về bên hắn, dấy binh phản Yến.
Tranh bá bảy năm, Cố Liệt đăng đỉnh, xưng đế lập Sở Triều.
Cố Liệt chưởng quản thiên hạ tổng cộng năm mươi năm, chăm lo việc nước, cần chính ái dân, sau khi chết, hắn an bài một Trữ Quân (2) đã bồi dưỡng ba năm — Cố Viêm kế vị, vương quyền chuyển giao và quá độ vững vàng, không quấy nhiễu tới bá tánh.
Sách sử bình luận rằng: Sở Tổ, một minh quân.

Thiện dùng người, mưu tính sâu xa.

Vô tư vô tình, trời sinh có tài đế vương.
Tục truyền, từng có nữ quan trong cung về nhà nói chuyện phiếm với cha mẹ, “Từ khi ta tiến cung, quản lý ẩm thực của Vị Ương Cung, tới nay đã hơn mười năm, vẫn không biết sở thích ăn uống của Bệ Hạ là gì, nghĩ lại chợt thấy, thật đáng sợ.”
*
Sau khi dàn xếp yên ổn Trữ Quân kế vị, Cố Liệt tự nhận đời này không có gì sống uổng.
Hắn đã sắp tám mươi, không già đến hồ đồ, nếu không phải tướng tài khan hiếm, hắn cũng không đến mức phải tự mình ngự giá thân chinh, đánh thắng trận rồi, trên đường về lại bị ám sát trúng một mũi tên.

Bất luận kẻ đứng sau lưng chỉ đạo là ai, chuyện này đều xem như ý trời.
Trữ quân Cố Viêm, thuộc họ Cố ở Trung Châu, vốn không cùng một tông, nhưng sau “Kỷ Nam nhận tông” (3), tính ra hắn là cháu trai của Cố Liệt, vậy nên mới có thể đứng đầu trong những thế hệ tiếp theo của Cố thị, mặc dù thua xa so với Cố Liệt, diễn cũng kém, không nháy mắt mấy cái thì không rớt nổi một giọt nước, khóc còn vừa ầm ĩ lại vừa xấu, làm cho Cố Liệt sắp chết đến nơi rồi còn bị quấy rầy không yên thân.
Đế vương Đại Sở giơ tay cho Trữ Quân một cái tát, mắng: “Ngươi là Trữ Quân, quả nhân sắp chết, vài ngày nữa ngươi đăng cơ rồi, gào gào khóc khóc, còn ra thể thống gì!”
Rốt cuộc Trữ Quân vẫn khá thông minh, lập tức bày ra dáng vẻ nghiêm chỉnh, dập đầu bái: “Là cô lo lắng nên sốt ruột, cô sai rồi, Hoàng Phụ dạy dỗ rất đúng, nhưng cầu Hoàng Phụ đừng nói lời như vậy, Hoàng Phụ nhất định có thể gặp dữ hoá lành!”
Màn biểu diễn như vậy, đã đủ cho sử quan viết một chầu.
Người sắp chết, Cố Liệt tự nhận hắn không nợ nần ai, cũng lười che dấu bản tính lạnh nhạt, hắn nuốt xuống một ngụm máu, đổi thành ngữ khí hiền hoà năm đó hắn dùng với tướng soái trong quân, để lại lời dặn dò cuối cùng cho Trữ Quân: “Sau khi ta chết, ngươi chính là hoàng đế, ta không nói nhiều khỏi bị ghét, nói chung ngươi phải bảo vệ giang sơn Đại Sở, ngươi không bảo vệ được, trăm ngàn năm sau trên sách sử vẫn sẽ ghi nhớ ngươi là hoàng đế mất nước.

Tự ngươi nghĩ đi.”
Từ khi Cố Liệt đăng cơ, người bên cạnh tới tới lui lui, không biết đã thay đổi bao nhiêu lần.

Những người trong soái trướng này, bao gồm cả Cố Viêm, chưa bao giờ thấy một Bệ Hạ vẫn luôn vui giận không hiện sắc, lại nói chuyện tuỳ ý như vậy.


Những ai còn đứng đều bùm bùm quỳ xuống đất, âm thầm hoài nghi có phải Bệ Hạ trúng tà rồi không.
Sau một lượt quỳ này, trong soái trướng có thể nghe được cả tiếng kim rơi, đến Cố Liệt hai tai đang ong ong cũng có thể nghe thấy tiếng người kêu la bên ngoài.
Cố Liệt nhướng mày, treo một hơi, hỏi: “Kẻ nào ầm ĩ?”
Không kịp chờ Cố Viêm ngăn cản, tiểu binh đứng ở cửa soái trướng lập tức tiến vào, quỳ xuống bẩm báo: “Hồi Bệ Hạ, là đã bắt được thích khách.”
Ngu xuẩn.
Cố Liệt sốt ruột liếc mắt nhìn Cố Viêm, khiến Trữ Quân bị nhìn đến mồ hôi lạnh ròng rã, lại hỏi: “Y gào cái gì?”
“Hồi Bệ Hạ, tên thích khách này yêu ngôn hoặc chúng, kêu gào Bệ Hạ giết oan lương tướng, y muốn báo thù cho Địch tướng quân.”
“Ồ, Địch Kỳ Dã,” Cố Liệt không nhịn được cười, phun hết máu trong mồm lên khăn, chiếc khăn tay thoáng chốc nhuốm đỏ, tơ máu tràn qua kẽ ngón tay hắn.

Năm đó Địch Kỳ Dã nói khăn lụa còn không hút sạch nước được bằng vải bông, hôm nay nhìn mới thấy không sai, “Lúc hắn chết, nói ta còn phải sống cô đơn thêm bốn mươi bốn năm, đúng là chưa nói sai.”
Rõ ràng Cố Liệt dùng giọng điệu bâng quơ như kể chuyện nhà, toàn bộ người trong soái trướng lại hô, Bệ Hạ bớt giận, run lên cầm cập.
Cố Liệt lại thiệt tình mà thở dài: “Địch tướng quân hưởng thọ hai mươi tám tuổi, anh tài ngút trời, đáng tiếc đáng tiếc.

Nếu có hẳn ở đây, cần gì quả nhân phải ngự giá thân chinh?”
Xung quanh hô lên: “Chúng thần vô năng!”
Cố Liệt đều lười để ý tới bọn họ, tiếp tục dặn dò Trữ Quân: “Khương Dương cả đời trung thành với Cố gia ta, hắn cũng già rồi, ngươi có dùng hắn hay không, đều đừng bạc đãi hắn, lại liên luỵ ta bị nói ra nói vào.”
“Nhi thần sợ hãi!”
Trữ Quân cũng bắt đầu run.
Nhi cái gì mà thần, ngươi lại không phải con trai ta, Cố Liệt ghét bỏ hắn phiền.
“Lăng của quả nhân xây ở Điểm Tướng Đài tại Tần Châu, vừa vặn cách nơi này không xa, chỉ mệt các ngươi phải tiện đường đưa ta một chuyến.”
Chúng thần tiếp tục không ngừng thỉnh tội.
“Gọi người mang chiếc bình men nứt xanh nhạt lại đây, nhớ rõ, phải đặt nó vào trong quan (4), đây là vật yêu thích của quả nhân, để nó đi cùng quả nhân đoạn đường cuối cùng.”
“Nhi thần ghi nhớ!”
Cố Liệt quét mắt nhìn bọn họ lần cuối, đạm nhiên nói: “Đều ra ngoài đi.

Đừng đến phút cuối rồi còn ồn ào làm ta phiền.”
Đế vương Đại Sở đã hấp hối, nhưng vẫn như cũ không ai dám vi phạm lời hắn nói, mọi người tam bái, nhẹ giọng rời khỏi trướng.
Người hầu yên lặng ôm chiếc bình đưa tới, yên lặng quỳ lạy thật lâu mới lui, Cố Liệt coi như không thấy, trong đầu nhớ lại công tích bình sinh, bỏ qua mũi tên đau cực kỳ trên ngực, đáy lòng hắn hoàn toàn thoả mãn.
Công thành lui thân.
Cố Liệt vừa lòng mà nghĩ, đúng lúc công thành lui thân.
Chiếc bình men nứt xanh nhạt lạnh lẽo trong tay, bị vô tình ấn lên một vệt máu.
Có công trợ giúp bình thiên hạ, được cùng táng chung với thiên tử, không tính bôi nhọ ngươi đi?
Không vui cũng phải chịu thôi, Cố Liệt cong ngón tay gõ lên bình, ai bảo Địch Kỳ Dã ngươi đến phút cuối rồi còn tuỳ hứng như vậy, một hai bắt Quả nhân phải đồng ý hoả thiêu ngươi sau khi chết, để tới nỗi đường đường binh thần mà chỉ có một cái mộ chôn quần áo và di vật, nào phải Quả nhân cố ý không cho ngươi tôn vinh đâu.


Nhóc con này, làm Quả nhân phải gánh tội thay ngươi, ngay cả đám an bài thích khách cũng điểm mặt lấy tên ngươi làm lý do, ngươi nói bản lĩnh ngươi cao không.
Còn có mấy tên toan nho viết thơ nói cái gì mà “Lộc chết lương cung ắt phải tàng, xích tử công cao chịu gièm pha.

Tương quân vốn dĩ khuynh thành sắc, năm đó giáp sắt động đế vương” (5), cũng không biết là thật lòng kêu oan cho Địch Kỳ Dã, hay là a dua theo văn thần cùng nhau nói xấu hắn.
Ngẫm lại về Địch Kỳ Dã, ngực vốn đã trọng thương của Cố Liệt càng đau xót, vì tức.

Đáy lòng hắn sinh ra một chút giận dữ, lại gõ mấy cái lên bình, tự ngươi làm việc tuỳ hứng, trêu chọc phê bình, quả nhân chỉ mới nổi lên ngờ vực… Cố Liệt nhớ về tình cảnh những ngày ấy, càng nghĩ lại càng tức, chỉ cảm thấy một tấm lòng yêu quý tài bồi năm đó đều bị nhét cho sói ăn.

Sau đó, hai mắt hắn tối sầm.
Cuối cùng cũng có thể ngủ dài không cần tỉnh.
Đây là ý niệm cuối cùng trước khi chết của Đế vương Đại Sở.
*
Nhưng Cố Liệt vừa mở mắt ra, thiếu niên Địch Kỳ Dã bạch y giáp sắt năm đó, lại đang đứng ngay trước mặt hắn.
Còn chưa kịp tập trung nhìn kỹ, nhóc con này đã xoay người đi thẳng.
Trong lều đều là cấp dưới đắc lực của Đại Sở ngày sau, hiện tại vẫn còn là huynh đệ cùng đánh thiên hạ, bọn họ dùng vẻ mặt hoảng hốt nhìn Cố Liệt, phảng phất như đang nói Chủ Công anh minh thần võ của lão tử sao có thể đột nhiên lưu manh!
Cố Liệt cúi đầu chợt thấy, trong tay mình cầm một quả đào, cắt thành hai nửa. 
Hắn nhớ tới đoạn mới gặp này, sách sử ghi lại: “Địch Kỳ Dã bạch y giáp sắt, cứu Sở Vương giữa giờ phút nguy nan, Sở Vương gặp lòng yêu mến, nhất thời quên mình, phân đào tiếp đãi.” (trong phân đào đoạn tụ đó)
Cố Liệt chỉ cảm thấy ngập mồm đều là đắng chát.
Thật vất vả mới công thành lui thân, ông trời còn túm hắn trở về, là muốn hắn lại đánh thiên hạ lần nữa? Lại phải cai trị Đại Sở thêm năm mươi năm nữa? Cái này có gì hay ho?
Hắn nhớ tới trước khi Địch Kỳ Dã chết, đã dùng một loại ánh mắt gần như thương hại nhìn hắn, nói với hắn rằng: “Làm sao bây giờ… Ngươi còn phải sống cô đơn bốn mươi bốn năm, ngươi phải học, phải học tìm chuyện gì đó mình thích để làm.”
Kẻ nào sẽ đi thương hại một đế vương đứng trên vạn người? Quá kỳ quái.

Kỳ quái đến mức khiến Cố Liệt vẫn luôn không thể quên.
Kiếp trước, Cố Liệt chưa từng điều tra rõ Địch Kỳ Dã đến tột cùng có sinh ra phản tâm hay không.

Không cần thiết.
Giờ phút này, hắn nhớ tới “bốn mươi bốn năm” quá mức chính xác kia, cứ cảm thấy có lẽ không phải chỉ đơn thuần là trùng hợp.
Cẩn thận nghĩ, kiếp trước nếu có tiếc nuối nào không muốn nói ra, chỉ có Địch Kỳ Dã mà thôi.
Cố Liệt nhét quả đào vào miệng, đào ngọt cuốn đi cay đắng.
Sống lại một đời à, thôi rồi, hắn đi điều tra rõ ràng Địch tướng quân của hắn vậy.


Chỉ cần kiếp này Địch Kỳ Dã không sinh ra phản tâm, hắn nhất định sẽ sủng đến nơi đến chốn, không để cho tên đại tướng quân chỉ biết tuỳ hứng tàn nhẫn với mỗi mình hắn này, phải chết trước mặt hắn nữa.
Đại tướng Lục Dực vừa được Sở Vương thu vào dưới trướng, thật sự không nhịn nổi nữa.
“Chủ Công”, Lục Dực tuỳ tiện bước ra khỏi hàng ôm quyền, thập phần ngay thẳng mà nhắc nhở, “Thiếu niên đó chạy mất lâu lắm rồi.”
Ngài đừng nhìn chằm chằm nữa!
Cố Liệt hoàn hồn, lại lần nữa đón nhận vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng của chúng tướng.
……
Cái nồi đào hoa oan trái đến kiếp này vẫn không quăng đi được, thằng nhóc Địch Kỳ Dã này có phải chuyên môn khắc quả nhân không?
Cố Liệt xưng đế nhiều năm, một chốc không tìm lại được giọng điệu biểu cảm năm ấy, chỉ thu mắt định thần, thấp giọng khụ một tiếng, rồi cười nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy có kẻ ở binh doanh xoay người chạy luôn như thế đấy, hắn chạy đi được chỗ nào?”
Chúng tướng tưởng tượng, cũng đều buồn cười lên tiếng.
Thiếu niên đó một thân bạch y thông thường, sạch sẽ, ngay cả giày cũng là màu trắng, còn không phải giày da chuyên dụng trong tác chiến, mà là giày lụa bình thường.

Nếu không phải trên người hắn còn mặc một bộ giáp sắt không vừa thân, không biết lột ở đâu xuống, nhìn lướt qua sẽ chỉ tưởng hắn là vương tôn công tử nhà ai đi lạc, chỗ nào giống một kẻ mang binh đánh giặc cơ chứ.
Đi giữa binh doanh đột ngột lại xuất chúng, như thể một con tiên hạc đứng giữa bầy ngỗng xám.
Cố tình, chính một con tiên hạc như vậy, dẫn theo một đám tán binh (6) mà mình không hề quen thuộc, cứu mọi người giữa chốn vòng vây, dùng lực của bản thân xoay chuyển toàn bộ chiến cuộc, có thể nói dụng binh như thần.
“Nói nữa, ta bị một thiếu niên nho nhỏ như thế cứu, còn không cho ta đùa một chút”, Cố Liệt vì tiếp tục lấp liếm cho bản thân, không tiếc tự bôi đen lòng dạ chính mình, “Hắn không chịu được trêu chọc như thế, có vẻ chưa từng đi xa bên ngoài, toàn thân quần áo sạch sẽ, cũng không giống chinh chiến sa trường lâu năm, mà giống một tiểu thiếu gia, thật không thể hiểu được là nhân vật phương nào?”
Chúng tướng nghe lời này, nghĩ sâu xa theo hướng của Chủ Công, chợt nhận ra thiếu niên này không giống bình thường, ánh mắt nhìn về phía Chủ Công nhiều một phần khâm phục, khó trách người ta vẫn luôn khen Chủ Công tuệ nhãn thức nhân.
“Tại hạ là nhân sĩ Thanh Thành Tần Châu, từng học binh pháp, xuất thân bình phàm, cũng không phải tiểu thiếu gia gì hết”, Địch Kỳ Dã đi theo Khương Dương trở về, vừa mới tiến vào lều chủ soái, nghe thấy suy đoán của Cố Liệt, lập tức không vui, mở miệng cãi lại.
Tuy nói xưa nay Cố Liệt đều hoà mình với chúng tướng, nhưng rốt cuộc hắn là Chủ Công, chủ nhục thần chết, đây đã là lần thứ hai thiếu niên này không cho Cố Liệt mặt mũi, cho dù còn có ơn cứu mạng, đáy lòng chúng tướng vẫn khó tránh khỏi sinh ra khó chịu.
Có người muốn giáo huấn, Khương Dương đã trước tiên cười, lên tiếng giảng hoà: “Địch tiểu tiên sinh nghĩ sao nói vậy, thời buổi loạn thế, thiên hạ ba phần, nào còn dùng đạo lý lấy xuất thân luận anh hùng, huống chi Địch tiểu tiên sinh dụng binh như thần, có ơn cứu mạng với chúng ta, đã đủ chứng minh hắn là nhân vật bất phàm.

Chủ Công, ngài nghĩ sao?
Khương Dương, vị gia thần mưu tướng mà Cố Liệt nể trọng nhất đã lên tiếng bảo vệ, ai còn dám nói gì thêm, đều nhìn về phía Cố Liệt.
Chúng tướng toàn bộ nhìn Cố Liệt, Cố Liệt lại ngưng thần, suy nghĩ trôi xa.
Kiếp trước, hai người vừa gặp đã náo loạn một hồi hiểu lầm phân đào, lai lịch của Địch Kỳ Dã lại không rõ, trong lòng Cố Liệt tồn kiêng kị, nên đã giao Địch Kỳ Dã cho Khương Dương dẫn dắt.
Sau này, Địch Kỳ Dã mang binh xuất chiến, nhiều lần lập kỳ công, hắn sinh lòng yêu quý Địch Kỳ Dã, thưởng sủng không dứt.

Mãi đến khi có tin báo Địch Kỳ Dã nhiều lần hỏi thăm chuyện xưa quá vãng của hắn, phạm phải kiêng kị, mới khiến tâm Cố Liệt bắt đầu nguội lạnh, chôn xuống hạt giống nghi ngờ.
Vì thế, Cố Liệt nhìn về phía mọi người, đầu tiên cũng mở lời nhận sai như kiếp trước: “Bổn vương chỉ thiện thuỷ chiến, lần này không nghe lời khuyên của chư vị, nước cờ hiểm gây sai lầm to lớn, nếu không phải có Địch tiểu tiên sinh như thần binh trời giáng, nghiệp lớn đã nguy rồi.

Lòng bổn vương hối hận cực kỳ, nhất thời thất thố, mong rằng chư vị huynh đệ và Địch tiểu tiên sinh thứ lỗi.

Bổn vương tuyệt đối không tái phạm, mời chư vị cùng chứng kiến.”
Thấy Chủ Công chủ động nhận trách nhiệm, trong lòng chúng tướng dấy lên hào hùng, sôi nổi quỳ một gối xuống đất, hô to: “Chủ Công anh minh!”
Vậy mà không có ai phản bác đoạn “Bổn vương chỉ thiện thuỷ chiến”.
Mặc dù kiếp trước cũng đã nếm đủ bài học, nhưng Cố Liệt vẫn rất khẽ mà nhướng mày, không cam lòng.
Lúc này, giữa bầu không khí tình cảm quần chúng kích động, Địch Kỳ Dã bỗng nhiên cười rộ lên.
Có câu, quá tam ba bận.
Phát hiện ánh mắt của chúng tướng không tốt, Địch Kỳ Dã gặp nguy không loạn, chắp tay về phía Cố Liệt, hơi cong eo nói: “Chủ Công thâm minh đại nghĩa.


Có điều Địch Kỳ Dã chỉ là tiểu dân sơn dã, không dám gánh danh xưng ‘tiểu tiên sinh’, nếu Chủ Công không chê, mạt tướng nguyện nghe lệnh dưới trướng Chủ Công.”
Có người chất vấn: “Nếu sẵn sàng góp sức, vì sao không quỳ?”
Địch Kỳ Dã sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Cố Liệt đã lên tiếng nói đỡ: “Không cần cưỡng cầu, tương lai còn dài.

Dưới trướng Cố Liệt ta, đều là huynh đệ can đảm cùng nhau vào sinh ra tử, không có đạo lý còn ép uổng bắt quỳ.”
Nghe lời này của Chủ Công, chúng tướng cười to, đều hô thống khoái.
Địch Kỳ Dã biết một câu này của Cố Liệt, là cầu thang đi xuống, cũng là đá dò đường, nhưng xét cho cùng vẫn là ý tốt của Chủ Công, vì thế để có qua có lại, hắn lần thứ hai chắp tay giải thích: “Cũng không phải mạt tướng không phục, chỉ là mạt tướng từ bé đã cô độc một mình, chưa quỳ cha mẹ, không quỳ thiên địa, cũng chưa từng uốn gối với bất kỳ ai.”
Lời này vừa nói ra, chúng tướng thoáng chốc tiêu hết một bụng khúc mắc đối với Địch Kỳ Dã.
Kiếp trước, Cố Liệt không hề lên tiếng giúp đỡ, Địch Kỳ Dã sau khi do dự đã chọn quỳ lạy Chủ Công, bởi vậy Cố Liệt chưa từng nghe thấy đoạn giải thích này.

Tuy Địch Kỳ Dã nhiều lần tuỳ hứng với Cố Liệt, còn có vẻ hơi cậy sủng mà kiêu, nhưng hắn không phải loại người lấy cha mẹ ra để nói láo.
Cố Liệt cho rằng, câu này của Địch Kỳ Dã có chín phần chín là thật.
Kiếp trước, về sau khi được hỏi về thân thế, Địch Kỳ Dã không chịu kể nhiều, chỉ qua loa vài lời, nói rằng đã mất gia đình trong chiến loạn, giữa thời buổi loạn thế tất nhiên không có ai miệt mài suy nghĩ.

Hoá ra Địch Kỳ Dã tuổi nhỏ đã thành cô nhi, khó trách lai lịch không rõ.
Nhưng nếu thật là như vậy, vì sao hắn lại nói mình là người Thanh Thành Tần Châu? Một thân binh pháp võ nghệ lại học được từ đâu?
Người này, tựa như một trận mê cung bát quái, bước vào sao, lại nhận ra càng nhìn không thấu.
Thú vị.
———————————————-
Chú thích:
(1) Nhất tự tịnh kiên Vương: một chữ Vương cùng sánh vai, ý là ngang hàng với hoàng đế
(2) Trữ Quân: cách gọi người kế vị chính thức, không có thay đổi của ngôi vua, tương đương với Thái Tử
(3) Kỷ Nam nhận tông: nhận tông tộc tại thành Kỷ Nam, mấy chương nữa sẽ nhắc đến chi tiết 
(4) Quan: quan tài
(5) Lộc tử lương cung thế tất tàng, xích tử công cao chiêu oán bang.

Tương quân bổn thị khuynh thành sắc, đương niên thiết giáp động đế vương: Lộc đã chết ắt phải giấu cung, anh hùng dù có công cũng phải chịu gièm pha.

Tướng quân vốn có sắc đẹp tuyệt trần, năm xưa giáp sắt động đến đế vương.

Ý là bị qua cầu rút ván, anh hùng chịu tiếng oan, vì nhan sắc (?) và binh quyền năm đó động chạm đến đế vương nên mới bị sát hại.
Trong một diễn biến khác, nếu chỉ có câu sau, tui hiểu là tướng quân đẹp nghiêng thùng đổ nước, năm nọ mặc giáp sắt khiến đế vương lòng đầy xao xuyến =)))) đoạn ảnh nói tụi nó nói xấu ảnh chắc là ý này =)))
Câu này xoắn quá, đi hỏi đứa tung của mà nó diễn tả vẫn không xuôi, nó bảo ẻm dẫn quân đi híp chồng =)))))) 
(6) tán binh: binh lính bị đánh tan, rời rạc 
———————————————-
Tui thương anh nhà tui quá, bị vợ nó hành quá thể =))))))))))))))).

Bình Luận (0)
Comment