Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 105


Thời điểm Nhan Pháp Cổ trở lại kinh thành, thi thể của Lục Dực còn treo ở cửa chợ, các bá tánh rảnh rỗi không có việc gì liền tới ném đồ ăn hỏng, biểu đạt một chút cảm xúc khinh bỉ dành cho kẻ tạo phản.
Năm ấy sau khi đánh hạ Thục Châu, có Địch Kỳ Dã, toàn bộ tiến trình tranh bá được đẩy nhanh vượt bậc, hàng tướng Thục Châu cơ bản không kiếm được quá nhiều quân công, chỉ có Lục Dực theo Sở sớm nhất là nhiều.
Hiện tại Lục Dực chết, Lục gia sung quân đi đày, toàn bộ cường hào Thục Châu tàn lưu đều sa lưới.
Tình thế không thể rõ ràng hơn, hàng tướng Thục Châu còn lại đều khiêm tốn đến không thể khiêm tốn hơn, có mấy người muốn từ quan giữ mạng, có người Cố Liệt cho phép, có người Cố Liệt không cho.
Mà trong số hàng tướng Tín Châu, đầu tiên là Ngao gia mất Ngao Qua, lại ra vụ án Đỗ Kha, cũng đã dần ảm đạm xuống dốc.

Duy độc một mình Ngao Nhất Tùng còn đứng ở chức vị cao, nhưng Ngao Nhất Tùng lại không tính là người của Ngao gia, hắn là thế lực của Định Quốc Hầu.
Gia thần Sở Cố có Khương Dương chống đỡ, bản thân cũng đều trung thành với Sở, không bị cuốn vào vòng xoáy lớn, có điều đổ mất một Chúc Bắc Hà.
Tâm tư nhạy bén chút, bàng quan xong, cũng hiểu được quy tắc vận hành của Bệ hạ, một đám thắt chặt tầng da, cúi đầu làm việc, đừng ra sự cố, cũng đừng ham nổi bật.
Nhan Pháp Cổ ỉu xìu xìu tiến cung báo cáo công tác, trình bày mạch lạc rõ ràng tra thế nào đánh thế nào.
Lục Dực vốn chính là hàng tướng Thục Châu, quen thuộc cường hào, địa hình Thục Châu không thể quen hơn, hắn đã sớm phân vài đội binh mã ẩn núp vào ba toà núi sâu ở đại địa Thục Xuyên, phản tâm rõ như ban ngày, không có gì nghi vấn.
Sau trận chiến, ba toà núi sâu này đều đào những chiếc hố khổng lồ, hố được đào thật sâu vẫn không đủ để chôn, chồng chất đầy ra ngoài, cũng chỉ có thể xúc đất vàng chùm lên thi thể, chôn kín kín mít mít, trở thành một sườn núi đất vàng mọc lên trong một đêm giữa non xanh gấm vóc.
Ngoài ra, lương thực ngân lượng mà Lục Dực và Tri châu Thục Châu tiền nhiệm vơ vét của dân, Nhan Pháp Cổ không thông thạo chính sự địa phương, đã giao cho Tri châu Thục Châu đương nhiệm Chung Đôn.
“Làm không tồi.” Cố Liệt thấy dáng vẻ ỉu xìu xìu của hắn, cũng mặc kệ, chỉ hỏi: “Còn có gì muốn nói?”
Tự nhận đã hồi bẩm đủ kỹ càng tỉ mỉ, Nhan Pháp Cổ cẩn thận ngẫm lại, nhớ đến mấy câu mê sảng Lục Dực nói lúc bị bắt, gì mà “Cố Liệt hãm hại ta”, gì mà “Địch Kỳ Dã không được chết tử tế”…… Nói ra cũng chỉ chọc Bệ hạ tức giận, chi bằng không nói.
“Đã hết.” Nhan Pháp Cổ thành thật nói.
Cố Liệt đuổi người: “Nếu vậy đi Công Bộ đưa tin đi, ngày mai nhớ rõ đi buổi chầu sớm.”
Áp bức một thần tử vừa mới lập công như thế, Nhan Pháp Cổ giận mà không dám nói gì, ỉu xìu xìu đi ra ngoài.
Vài ngày sau, Tri châu Thục Châu Chung Đôn lặng lẽ vào kinh.
“Bệ hạ,” Chung Đôn dập đầu với nét mặt nghiêm túc, nào còn dáng vẻ ninh nọt khi vội vã về chịu tang cho dưỡng phụ, nếu Lục Dực còn sống, nhất định sẽ không nhận ra đây là Chung Đôn.
“Thần, may mắn không làm nhục mệnh.


Nhưng dưỡng phụ đại nhân và Giám sát ngự sử Thục Châu chết ngoài ý muốn, thần cũng có lỗi thất trách, thỉnh Bệ hạ giáng tội.”
Trong lòng Chung Đôn cũng rất bất đắc dĩ.
Ngươi nói hắn xách theo đầu, cực cực khổ khổ giả vờ làm bao cỏ hèn nhát trước mặt Lục Dực, đã phải làm bộ không phát hiện tiền nhiệm bòn rút, còn phải thường thường hâm mộ quyền thế của Định Quốc Hầu trước mặt Lục Dực, diễn một lèo non nửa năm.
Kết quả suýt nữa thất bại trong gang tấc vì vấn đề cái của quý của dưỡng phụ đại nhân.
Cũng không phải Chung Đôn khắc nghiệt, nói câu không dễ nghe, một lão già sáu mươi, chết thế nào không được, cố tình chết cái kiểu làm trò cười cho thiên hạ đó, còn dính vào kiều đoạn uyên ương mệnh khổ mà bá tánh yêu nhất lúc trà dư tửu hậu.

Nếu Bệ hạ không vui một chút, công lao nửa năm cực cực khổ khổ của hắn rất có thể sẽ thiệt mất nửa.
Đáng thương hắn làm mồi, còn thiếu chút nữa để lại mạng nhỏ ở thành Phù Dung.
Thiệt là xui xẻo quá trời.
Tuy Cố Liệt vẫn dùng vẻ mặt bất động thanh sắc, nhưng giọng nói đã hoà hoãn: “Đã là chết ngoài ý muốn, ngươi có tội tình gì.

Nan đề của Thục Châu có thể kịp thời gỡ bỏ, không thể thiếu công của ngươi.”
“Hiện giờ ác đồ ở Thục Châu đã trừ sạch, tiếp theo sẽ là kế hoạch lớn phát triển nông nghiệp yên ổn dân chúng, ngươi mạnh tay mà làm.

Nếu có thể tái hiện sự giàu có và đông đúc của Thục Châu, quả nhân còn có trọng thưởng.”
Chung Đôn nghe Bệ hạ nói mà tâm tình kích động, lời thề son sắt đáp, mang theo nhiệt huyết tràn đầy xuất cung.
Cố Liệt trầm tư thế cục trong triều, nhẹ nhàng gõ gõ ngự án.
Bắt đầu từ ngày Ngao Qua chết, Lục Dực cũng đã là địch nhân của Đại Sở, giữ lại Lục Dực, một nửa là niệm tình quân công của hắn xem hắn dừng cương trước bờ vực, một nửa là dùng hắn để câu ra càng nhiều đám sâu làm rầu nồi canh.
Muốn trồng một cây đại thụ cành lá tươi tốt, thì nhất định phải cắt tỉa tán lệch.
Cho dù trên tán lệch là lá xanh, cũng phải cắt.
Lục Dực phản loạn đã bình định, tang lễ cho dưỡng phụ cũng xong xuôi, lúc này dân gian rốt cuộc phản ứng lại, bắt đầu có lời đồn đãi nói, Bệ hạ không khỏi có chút vô tình với công thần, chỉ mới lập Sở hai năm, triều đình đã mất đi bao nhiêu công thần? Đây là vắt chanh bỏ vỏ ư. (1)
Văn võ cả triều đương nhiên sẽ không nói bậy chọc hoạ.
Nhưng có đôi khi bọn họ nhìn con người mặc bạch y đứng đầu trong hàng võ tướng kia, khó tránh khỏi sẽ nghĩ, thế sao Định Quốc Hầu mãi vẫn chưa đổ nhỉ?

*
Bất tri bất giác đã vào thu, đa số các địa phương đều thu hoạch mùa màng tốt tươi, kết quả trên dưới triều đình chưa vui vẻ được hai tháng, tới tiết cuối thu, vùng giao giới Trung Châu và Thanh Châu đã bùng phát đại hồng thuỷ.
Cố Liệt có chuẩn bị trong lòng, nhưng vẫn không khỏi nôn nóng, không quản ngày đêm mà chú ý tình hình lũ lụt, người mệt đến gầy rộc một vòng.
Địch Kỳ Dã chỉ là làm bạn bên cạnh, đề ra chút ý kiến hữu dụng, cũng không khuyên Cố Liệt nghỉ ngơi quá nhiều, hắn biết khuyên cũng vô dụng.

Chờ đường sông yên bình trở lại, việc cứu tế an dân cũng đã bố trí gần như xong xuôi, hắn mới lôi kéo Cố Liệt ngủ một giấc trọn vẹn.
Tiết trời sau lúc cuối thu càng ngày càng lạnh, nhưng Địch Kỳ Dã bị Cố Liệt ôm chặt, không những không lạnh, còn ngại nóng.
Cố Liệt thực sự quá mệt mỏi, sáng nay là lần đầu tiên từ khi đăng cơ Cố Liệt miễn buổi chầu sớm, tới canh giờ nghị sự ở Chính Sự Đường ngày thường rồi, mà vẫn chưa tỉnh, ôm Địch Kỳ Dã ngủ thật say, cảm giác thấy Địch Kỳ Dã muốn tránh ra, còn theo bản năng ôm chặt hơn.

Địch Kỳ Dã chỉ có thể nhìn nóc giường khắc hoa dở khóc dở cười.
“Cuối cùng cũng tỉnh?”
Thời điểm Cố Liệt tỉnh lại, bị ánh nắng loá mắt, đang lo có phải lỡ mất buổi chầu sớm rồi không, liền nghe thấy câu hỏi hài hước của Địch Kỳ Dã.
“Mệt mỏi,” Cố Liệt nhanh chóng nhớ tới hôm qua đã thông báo hôm nay bãi triều, nhẹ nhàng thở ra, khẽ cắn một cái lên sau cổ người trong ngực, thẳng thắn thừa nhận.
Địch Kỳ Dã nằm trong lòng hắn, xoay người lại, đầu tiên là trợn trắng mắt vì hành vi cắn người theo thói quen này của hắn, sau đó duỗi tay day trán cho hắn, cơ mà trong miệng lại trào phúng: “Hoá ra ngươi cũng biết mệt cơ đấy?”
Cố Liệt cười không đáp, biết lúc này càng nói sẽ càng chọc Địch Kỳ Dã tức giận, hơn nữa, cơn giận của Địch Kỳ Dã còn không phải vì lo lắng cho sức khoẻ của hắn sao, Cố Liệt bị trào phúng cũng thấy vui.
Ánh mắt hai người đối diện thật lâu, giống như một cuộc giao phong không tiếng động, Địch Kỳ Dã cảm nhận được biến hoá dưới chăn, buồn cười lườm một cái, trước tiên dời đi tầm mắt muốn trốn, bị Cố Liệt túm gáy ôm trở về.
Kết quả, binh thần Đại Sở không những đấu mắt thua, mà đấu môi đấu răng cũng thua luôn.
Thế này làm sao mà chịu được.
Không tranh trên dưới cũng phải tranh khí thế.
Cố Liệt sung sướng xem Địch Kỳ Dã chủ động, bất kể là khí thế hung hăng mang theo chút tức giận, hay là giống như lúc này, tuỳ ý bày ra dáng vẻ quyến rũ mang theo chút tâm tư nghịch ngợm, Cố Liệt đều yêu thích vô cùng.
Có lẽ do quan niệm bất đồng, sự chủ động của Địch Kỳ Dã, cũng không có dấu vết cố tình mị thượng hay uốn mình lấy lòng, vậy nên mặc dù hắn nằm dưới, cũng rất thản nhiên, thản nhiên thăm dò lẫn nhau, thoả mãn lẫn nhau, vui sướng khi nhìn thấy dáng vẻ Cố Liệt mất đi tự chủ vì mình.
Người này tồn tại, đã đủ để khiến Cố Liệt an tâm.

Nhưng hắn phải tồn tại, luôn luôn tồn tại.
Cố Liệt đè lại Địch Kỳ Dã, làm hắn ngừng một lát, hoà hoãn cảm xúc chỉ cần chạm vào sẽ lập tức bùng nổ.
Sau đó, hắn gập chân phải lên, để Địch Kỳ Dã với tóc mai đã ướt mồ hôi có thể dựa vào.
“Ngày trước tướng quân bảo ta là gia súc,” Cố Liệt kéo bàn tay đã không còn bao sức lực của Địch Kỳ Dã qua hôn xuống, lại còn lật lên cả nợ cũ, “Có phải ta lợi hại hơn chiến mã Vô Song không?”
Địch Kỳ Dã suýt nữa tức bật cười, nhưng lại bị Bệ hạ đang bành trướng lòng tự tin làm cho shh một tiếng.
Thấy Địch Kỳ Dã thật sự có ý định bãi công, Cố Liệt nhanh chóng dỗ dành, đến cuối cùng, vẫn chỉ có thể tự mình vất vả đi ăn, không có phúc được cho ăn.
*
Ngoại ô kinh thành, Thiệm Ấu Viện.
Những đứa trẻ trôi giạt tha phương từ nhỏ phần lớn đều rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn gọi đôi mẹ con quản lý mọi sự trong Thiệm Ấu Viện là “dì Phó” và “bà Phó”.

Còn những cận vệ mỗi ngày đều thay phiên đến tuần tra hai lần, trong lòng bọn nhỏ rốt cuộc vẫn sợ sệt, không dám bắt chuyện.
Dì Phó còn kiêm nhiệm tiên sinh dạy học cho tụi nhỏ, viết chữ rất đẹp, thanh âm đọc sách giống như chú chim sơn ca đậu trên ngọn cây.

Dì Phó còn thật xinh đẹp, tụi nó đều âm thầm cảm thấy, dì Phó nhất định là tiên nữ hạ phàm.
Bà Phó nấu nướng rất ngon, nói chuyện nhỏ nhẹ.

Đặc biệt là lúc tụi nó bướng bỉnh phạm lỗi, dì Phó tức giận phạt tụi nó, bà Phó nhất định sẽ chớp chớp mắt che chở tụi nó, thế nên tụi nhỏ lại càng yêu thích bà Phó hơn.
Sửa về họ mẹ, Phó Lâm được tụi nhỏ gọi là dì Phó, có khi ngẫm lại hai mươi năm từng sống ở đô thành Bắc Yến, đặc biệt là ký ức bất kham khi trở thành Vương hậu của Dương Bình, cảm giác như mình mơ một giấc mộng hoang đường kỳ dị.
Sau khi Sở đế đăng cơ, cho nàng hai con đường, một là cho các nàng tiền tài đủ để sống giàu có suốt quãng đời còn lại, đưa mẹ con nàng đi an cư ở một toà thành nhỏ không biết tên.

Nhưng hai nữ tử sống một mình, khó tránh sẽ gặp phải nguy hiểm, nếu nàng muốn tái giá, tìm nơi nương tựa, Cố Liệt cũng có thể tìm người sắp xếp một đối tượng thích hợp.
Hai là các nàng ở lại kinh thành làm việc cho Cố Liệt, nhưng ở lại kinh thành, Cố Liệt nhất định phải phái cận vệ tuần tra, là giám thị hai người, cũng là bảo vệ an toàn cho hai người.
Phó Lâm nghĩ trái nghĩ phải, chọn con đường thứ hai.
Nàng cũng không chọn sai.

Phải biết rằng, thời điểm vừa mới nghe thấy lựa chọn thứ hai, Phó Lâm hoàn toàn không nghĩ tới mình có thể có cuộc sống sinh hoạt như hiện tại ở Thiệm Ấu Viện, nàng chỉ là tận lực muốn bảo toàn tính mạng của mình và mẫu thân mà thôi.

Phó Lâm ngắm cây bạch quả trong sân, khâu đính sổ sách đã tính xong, chuẩn vị giao cho cận vệ, trình lên chỗ Bệ hạ.
“Dì Phó! Bà đã về rồi!”
Hai đứa nhỏ chạy vào, đứa sau nối đứa trước nói cho nàng.
Phó Lâm cầm sổ sách ra ngoài, quả nhiên thấy mẫu thân nhà mình cười tủm tỉm xách theo một rổ đồ ăn, cận vệ bất đắc dĩ đi theo phía sau bà.
“Nói bao nhiêu lần rồi, ngài đừng kéo người ta đi mua đồ ăn!” Phó Lâm xụ mặt nói, cúi người thi lễ với cận vệ, “Cận vệ đại nhân, mẹ ta lại quấy rầy ngài.”
Cận vệ liên tục xua tay, lấy sổ sách đi rồi.
Phó Lâm quay đầu nhìn mẹ mình.
Mẹ nàng nhẹ nhẹ nhàng nhàng nhỏ giọng phản bác: “Đám lái buôn thức ăn đó bán đắt bắt nạt ta thì làm thế nào.

Năm nay được mùa, giá đồ ăn rõ ràng đều đang rẻ, dẫn bọn họ đi cùng, không có ai dám bắt nạt ta nữa.”
Nói xong câu cuối, còn chống eo rất đúng tình hợp lý.

Cơ thiếp sấu mã Dương Châu mềm yếu năm ấy, hiện tại đã trở thành một bà lão phố phường hoạt bát, đầy sức sống.
Phó Lâm bất đắc dĩ: “Được rồi.

Bọn nhỏ nói muốn ăn bánh củ cải, nhưng con nói trước, ngài không được làm nhiều.”
Đôi mắt mẹ nàng sáng lên, rõ ràng là tính trổ hết tài năng, một bên gấp không chờ nổi đi vào nhà bếp, một bên nhỏ giọng nói ba láp: “Ai da, ta biết rồi mà.”
Phó Lâm thở dài, lắc đầu nở nụ cười.
“Dì Phó, dì Phó, con viết xong rồi!”
Phó Lâm đi qua chỗ tụi nhỏ, cầm lấy bút son.
———————————————————————-
Chú thích:
(1) Vắt chanh bỏ vỏ: nguyên văn ‘Điểu tẫn cung tàng’, chim hết rồi sẽ cất cung tên, ý chỉ vô ơn, qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát, vắt chanh bỏ vỏ,…
———————————————————————-
Ôi anh tôi, lại còn so với Vô Song, ngủ chưa tỉnh hả ba, dại thế chứ =)))))))))))))).

Bình Luận (0)
Comment