Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 109


Địch Kỳ Dã ngồi xuống ghế tròn cách đó không xa, ban đầu cũng không tiếp lời.
“Không câu oán hận……”
Địch Kỳ Dã lặp lại bốn chữ cuối cùng của Mục Liêm, bình tĩnh hỏi: “Vậy tay ngươi run cái gì?”
Thanh phác đao run run rẩy rẩy đó rơi xuống mặt đất leng keng một tiếng.
Mục Liêm siết chặt tay, xấu hổ mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn đáp: “Ta sợ chết…… Ta không muốn chết.”
Hắn không phải kẻ tốt đẹp gì, hắn biết.
Hắn càng tỉnh táo, lại càng hổ thẹn, càng hổ thẹn, lại càng sợ hãi.
Hồi ức cuộc đời được chứa đựng hoàn chỉnh rõ ràng trong đầu hắn, Mục Liêm không thể chống chế.
Hắn nhớ rất rõ ràng mình bị Cao Vọng bắt đi như thế nào, tiếp thu dạy dỗ của Cao Vọng giống như những công tử thị tộc như thế nào, không chỉ có kinh nghĩa sách luận, còn có y dược cơ quan.

Có những thứ bản thân Cao Vọng cũng không quá tinh thông, hắn và Vi Bích Thần cũng học lơ mơ.
Nhưng sau khi trúng khiên cơ độc năm mười lăm tuổi, những ký ức ấy, mặc dù vẫn rõ ràng như thế, lại có vẻ có chút xa lạ.

Thật giống như năm mười lăm tuổi đó hắn rơi vào khoảng không nửa tỉnh nửa mộng, mãi cho tới những ngày qua bỗng nhiên bị một cây gậy thô đánh tỉnh, vừa tỉnh lại, đã là tấm thân mang tội.
Quãng thời gian mười ba năm trúng độc, hắn không phải hoàn toàn hồ đồ, cũng không phải hoàn toàn tỉnh táo.

Nếu nói những chuyện mình đã làm không phải bản tâm, đó chính là đang giảo biện; nếu nói những chuyện mình đã làm đều là bản tâm, đó cũng không phải sự thật.
Hoặc là nói, trước khi gặp được Địch Kỳ Dã, cho dù hắn cảm thấy thống khổ và hối hận, cũng vẫn chưa hiểu cách giáo dục của Cao Vọng có gì không đúng, vậy nên chẳng thể thức tỉnh, chẳng thể phản kháng.
Ngòi nổ là thái độ Địch Kỳ Dã dùng để đối đãi với hắn.
Là Địch Kỳ Dã bình đạm tự nhiên, không có chán ghét, chưa từng có một phân thương hại, thật giống như hắn không phải một con quái vật với khuôn mặt quái quỷ, mà là một người bình thường không hơn không kém.
Bắt đầu từ khi đó, Mục Liêm mới mơ hồ hiểu được, kỳ thật hắn hy vọng người khác đối tốt với mình.
Vậy nên lần đầu tiên trong đời hắn phản kháng sư môn, hắn tìm cho mình rất nhiều lý do phù hợp với dạy dỗ của Cao Vọng, cho dù lúc ấy hắn cũng không cảm thấy những điều đó là mượn cớ, nhưng từ đầu đến cuối hắn không có lựa chọn cái chết theo lời Cao Vọng, mà là liều mạng, muốn đi đến bên cạnh Địch Kỳ Dã.
Địch Kỳ Dã là ngọn lửa, không thuộc về hắn, nhưng là ánh sáng chiếu rọi hắn.

Vậy nên, cho dù có hổ thẹn hơn nữa, Mục Liêm trước sau vẫn không cho phép mình nhắm mắt, hay dời đi ánh mắt, hắn có hổ thẹn, cũng phải làm mình nhìn Địch Kỳ Dã.
Địch Kỳ Dã vẫn rất bình tĩnh.
Mục Liêm quỳ gối trước chân Địch Kỳ Dã, mặt hắn đã có thể thể hiện cảm xúc, hắn khống chế vẫn chưa tốt lắm, trong lòng nghĩ gì, liền lập tức hiện ra ngoài mặt.

Trước kia là một khuôn mặt chết cứng, hiện tại, Địch Kỳ Dã nhìn hắn một chốc khổ sở, một chốc hổ thẹn, một chốc thương tâm, một chốc quả thực như muốn khóc, y như đang xem kịch đổi sắc Tứ Xuyên.
“Như vậy chúc mừng ngươi.” Địch Kỳ Dã nhìn vào đôi mắt Mục Liêm, “Ngươi rốt cuộc đã sống thành một con người rồi.”
Mục Liêm ra sức cắn chặt hàm răng, kiềm chế, kiềm chế, nhưng hô hấp vẫn trào lên, cuối cùng không nhịn được nữa, quỳ gối trước chân Địch Kỳ Dã gào khóc.
Vẫn đang khóc.
Càng khóc càng dịch về phía trước.
Gân xanh trên thái dương Địch Kỳ Dã gồ thẳng lên: “Nếu ngươi dám bôi nước mắt nước mũi lên quần áo ta, ngươi đừng hòng tồn tại bước ra khỏi cái cửa này!”
Không dám dịch về phía trước, nhưng vẫn đang khóc.
“…… Sư phụ.”
“Oa…… Sư phụ.”
Im lặng tiếp tục khóc.
“…… Ừ.”
“Oa oa oa oa oa”
*
Trương lão chẩn bệnh tường tận cho Mục Liêm, nói dư độc trên người Mục Liêm đã được trừ sạch, có thể sống bao lâu, phải xem điều dưỡng và chăm sóc sau này.
Khương Duyên vẫn không tới, Mục Liêm tự mình gật đầu, cung kính thi lễ nói: “Ân cứu mạng, suốt đời khó quên.

Mục Liêm cảm tạ Trương Ngự y.”
Trương lão cười ha ha: “Mục đại nhân, lão phu cảm thấy ‘râu trắng’ nghe cũng không tồi.”
Mục Liêm vẫn chưa thể khống chế tốt vẻ mặt, thoáng chốc cháy đỏ bừng, làm Trương lão cảm giác như mình đang bắt nạt trẻ em.


Mục Liêm thanh thanh giọng, một lần nữa nói: “Cảm tạ Trương lão.”
Trương lão nhìn Mục Liêm bên trong đã thoát thai hoán cốt, cười xua xua tay, quay đi lo chăm sóc dược liệu của mình.
“Mục đại nhân.”
Mục Liêm vừa mới bước ra khỏi cửa lớn Thái Y Viện, đã nhìn thấy Phó Chỉ huy sứ Cẩm y cận vệ Trang Tuý đang chờ ngoài cửa.
“Theo ta đi một chuyến đi.”
Chuyện này là nằm trong dự kiến của Mục Liêm, đáy lòng Mục Liêm thấp thỏm, đối với Địch Kỳ Dã, hắn có sự ỷ lại từ trong xương cốt, cũng ít nhiều biết, Địch Kỳ Dã chung quy vẫn mềm lòng với thuộc hạ của mình, nên hắn dám khóc trước mặt Địch Kỳ Dã.
Nhưng đây là Cố Liệt, đế vương Đại Sở được xưng là bình tĩnh thiện mưu.
Mục Liêm gắt gao nắm chặt tay, đi theo Trang Tuý vào thư phòng lớn của Vị Ương Cung.
Nơi này so với lần trước Mục Liêm tới, không có bất cứ thay đổi nào, Mục Liêm không nhịn được suy nghĩ, Khương Duyên hiện tại đang làm gì? Hắn rốt cuộc nghĩ thế nào? Trước khi chết, mình còn có thể gặp lại Khương Duyên sao…… Không biết, hết thảy đáp án đều là không biết.
Cố Liệt bước vào thư phòng, Mục Liêm đã đang quỳ, lúc này rạp người bái: “Bệ hạ.”
“Lúc người của quả nhân sửa sang lại Thiên Hạ Tàng Tư Các, đồng thời, đã dọn sạch Thanh Giản.”
Cố Liệt chậm rãi mở miệng.
“Cũng chính là Quỷ Cốc trong miệng Cao Vọng, sư phụ của ngươi.”
Mục Liêm cúi đầu nghe.
“Cận vệ tìm ra hơn mười bộ hài cốt của trẻ nhỏ trong Quỷ Cốc, còn có chín bộ thi thể mặc quần áo đầy tớ, đều chết vì trúng độc.”
“Ngươi có biết không?”
Gương mặt Mục Liêm lộ ra vẻ kinh ngạc, khẽ lắc đầu: “Vi thần chưa bao giờ gặp đứa trẻ nào khác trong Thanh Giản, chỉ có hai người là vi thần và Vi Bích Thần.

Đầy tớ quả thật dần dần ít đi, Cao Vọng từng nói, chỉ cần là đầy tớ dùng mánh lới để lười biếng, lão đều sẽ đuổi ra khỏi cốc…… Đến khi vi thần xuất cốc, chỉ còn lại một lão bộc.

Vi thần chưa từng dâng lên lòng nghi ngờ.”
Hẳn là bởi bản thân Cao Vọng ngày càng già đi, làm nhiều chuyện xấu bệnh đa nghi quá nặng, sợ đầy tớ trẻ tuổi cường tráng hơn hại lão, nên đã bóp chết bọn họ.

“Đầy tớ hầu hạ, cẩm y ngọc thực, lão đối xử với ngươi và Vi Bích Thần, thật sự đều không tồi.” Cố Liệt bất động thanh sắc nói.
Lúc trước hắn và Địch Kỳ Dã nhặt được Cố Chiêu ở Thanh Giản, cần một bộ quần áo cho Cố Chiêu thay, Địch Kỳ Dã đi lục phòng ốc, tìm ra phục sức của trẻ nhỏ, mặc dù hình thức cũ xưa, nhưng đều là chất liệu tốt nhất, gia đình giàu có thông thường cũng không có điều kiện để mặc.
Cao Vọng một lòng muốn bồi dưỡng ra cao đồ có thể trà trộn vào kim đường ngọc mã*, dĩ nhiên phải bỏ vốn gốc nuôi dưỡng giàu có.
*Kim mã tức Kim-mã-môn là chỗ các bậc học sĩ chờ chiếu chỉ của vua đời Hán; ngọc đường là dinh thự của các quan hàn lâm
Lời này của Cố Liệt là vì ai, không thể rõ ràng hơn.

Mục Liêm nghĩ tới mười năm sống trong sơn động của Địch Kỳ Dã, nào dám cãi lãi, chỉ đành quỳ rạp dập đầu lần thứ hai.
Cố Liệt hỏi tiếp: “Có chuyện, quả nhân vẫn luôn không hiểu rõ lắm, thỉnh Hữu ngự sử đại nhân giải thích nghi hoặc cho quả nhân.”
“Tội thần hổ thẹn không dám nhận! Bệ hạ muốn hỏi chuyện gì, tội thần nhất định nói hết những điều mình biết, không giấu diếm nửa lời.”
Mục Liêm kinh sợ nói.
“Vi Bích Thần cả đời không có con,” Cố Liệt giống như đang vừa nói vừa hồi tưởng, đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, phát ra tiếng vang thanh thuý trên gỗ hổ phong sơn son tối màu, “Lúc hắn vừa mới chết, cận vệ trà trộn vào sân túc trực bên linh cữu, từng kiểm tra toàn thân, phần ngoài thân thể hắn không có khuyết tật, bên trong thận lại suy kiệt.”
“Sư môn các ngươi có quy định nghiêm khắc về việc này không? Vi Bích Thần vô thê khắc kỷ, vì sao thận lại hao tổn nghiêm trọng như thế? Theo ngươi biết, bản thân Cao Vọng, có con nối dõi không?”
Trừ cỏ phải trừ tận gốc, cái gọi là sư môn này, cần phải không chừa một người.
Mặt Mục Liêm trắng bệch.
Sau đó, Mục Liêm bái thật sâu, ngồi dậy, đối mặt với Cố Liệt trả lời: “Cao Vọng không có quy định nghiêm khắc về việc này, lão căn bản không đề cập tới những chuyện đó, tội thần vô tình phát hiện, Cao Vọng là kẻ yếu sinh lý, điều này, hẳn chỉ có một mình tội thần biết.”
Cố Liệt học Địch Kỳ Dã học nhiều lần quá, nghe cách nói như thế, không nhịn được hơi nhướng mày.
Sư môn này quả thực là thiên tàn xứng địa khuyết, trên đời không thể tìm thêm được ba kẻ điên tề tề chỉnh chỉnh như vậy nữa.
“Còn về Vi Bích Thần,” Mục Liêm khựng lại, rồi bất chấp tất cả nói ra hết, “Hắn thật sự coi Cao Vọng là phụ thân, hắn tới trước thần tới sau, thần lại hay được Cao Vọng khen là thông tuệ, hắn liền coi thần như kẻ địch cướp đi phụ thân hắn, ghi hận với thần.”
“Thần tuổi nhỏ khí thịnh, cũng đắc chí vì được Cao Vọng thiên vị, động chút là dùng khích lệ của Cao Vọng để khiêu khích hắn, dần dà, Vi Bích ỷ vào lớn hơn thần ba tuổi, luôn giáo huấn thần, bị Cao Vọng mắng không ít lần.”
“Lúc đó Cao Vọng đang dạy y độc cho thần và hắn, lão kỳ thật cũng không tinh thông, tội thần đoán do Công Tử Lịch gieo trồng dược thảo, khi sửa sang cất chứa độc vật, yêu cầu Cao Vọng hỗ trợ, nên lão mới hiểu được một ít y lý dược học.”
“Ngày ấy, Vi Bích Thần dùng hòn đá đập vỡ trán thần, bị Cao Vọng ra lệnh cưỡng chế đóng cửa ăn năn.

Thần chờ đầy tớ đưa cơm đến trước cửa phòng hắn, bỏ thêm độc nhện vào canh của hắn.”
“Cao Vọng từng nói, loại nhện độc này truyền đến từ Nam Vực, kịch độc vô cùng, nếu lúc dùng không cẩn thận dính vào tay, cũng sẽ trúng độc, khiến người sinh bệnh.”
“Thần chỉ là muốn làm Vi Bích Thần sinh bệnh, để Cao Vọng mắng hắn vụng về, mắng rằng rõ ràng lão từng dặn không được sờ chạm mà vẫn dính vào tay.

Nhưng Vi Bích Thần hỏng thận, không thể uống rượu, không thể làm chuyện nam nữ.”

“Vậy nên, khi tội thần nếm ra khiên cơ độc, vẫn uống hết chén canh đó.

Nhưng tội thần lại vẫn sợ chết, uống xong, lại liều mạng muốn nôn canh ra hết.”
Nói tới đây, Mục Liêm lại bái Cố Liệt một lần: “Tội thần hối hận bắt cóc Định Quốc Hầu vào núi, hại hắn bị nhốt mười năm.

Khi đó tội thần điên rồ ngu dại, chỉ coi Cao Vọng là người tốt, cho rằng bắt Định Quốc Hầu vào núi làm đồ đệ của Cao Vọng là chuyện tốt.”
Nhưng nếu mình không trúng khiên cơ độc, Mục Liêm không biết mình sẽ biến thành một người như thế nào, liệu có trở thành tín đồ kiên định bất di bất dịch cho cái lập luận quỷ quái của Cao Vọng giống như Vi Bích Thần, cho dù hại người, cũng không có nửa phân áy náy.
Thế gian này nhân quả tuần hoàn, Mục Liêm cũng phân không rõ rốt cuộc nhân gì sẽ kết quả gì, hắn chỉ có thể nhận lấy hết thảy những gì đã phát sinh, gánh lên hậu quả cho hành vi của mình.
Cố Liệt vỗ nhẹ bàn tay, Nguyên Bảo tiến vào theo tiếng, bày một chiếc án thấp trước mặt Mục Liêm, trên án là một chén thức ăn.
Một nửa là vài loại rau dại đã luộc qua, một nửa là tảng thịt đã nấu chín.
“Quả nhân hỏi Địch Kỳ Dã rất nhiều lần, hỏi hắn sống sót trong Quỷ Cốc bằng cách nào, hắn không chịu nói, chỉ nói có thể nấu chín rau thịt thì sẽ không đói chết.”
Cố Liệt thở dài.
“Đây là rau dại, thịt thú hoang dã mà cận vệ săn hái trong Quỷ Cốc.

Khi đó Địch Kỳ Dã chưa tròn mười tuổi, quả nhân cố ý dặn bọn họ đừng săn con mồi lớn, bởi vì nghĩ, lúc ấy Địch Kỳ Dã cũng không giết được loại thú lớn như lộc hoang hay lợn rừng.”
“Đều dùng nước lã nấu, không phải thứ ngon lành gì,” Cố Liệt lại gõ bàn một cái, “Hôm qua quả nhân đã ăn, khó có thể nuốt trôi, nhưng ai bảo Địch Kỳ Dã từng ăn thứ này suốt mười năm đâu.”
Cố Liệt đứng lên, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ: “Sắc trời đã tối, Mục đại nhân dùng bữa xong, tự mình về phủ đi.

Ngày mai, cũng nên quay lại Ngự sử đài làm việc?”
Mục Liêm khóc không thành tiếng.
“Tạ Bệ hạ ban thiện.

Nửa đời còn lại, tội thần nhất định nguyện trung thành với Bệ hạ, nguyện trung thành với Định Quốc Hầu, dốc hết tâm sức, khuynh tẫn khả năng.”
Cố Liệt không nhìn lại người đang không ngừng dập đầu, rời khỏi thư phòng.
Đêm đó Khương Duyên trực ca ở cửa cung, nghe cận vệ nói chuyện phiếm, nói Hữu ngự sử đại nhân thật là trung tâm, nghe đâu bệnh nặng mới khỏi, Bệ hạ đặc biệt ban thiện cho hắn ở Vị Ương Cung, lúc Hữu ngự sử đại nhân xuất cung, đôi mắt còn đỏ ấy.
Lòng Khương Duyên hoảng hốt..

Bình Luận (0)
Comment