Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 161



“Diệp Sương, sao em lại đến đây?” Diệp Lăng Thiên hơi bối rối hỏi.

“Anh, anh đang làm gì thế?” Diệp Sương đứng trước quầy hàng của Diệp Lăng Thiên, sắc mặt xanh mét hỏi anh.

Diệp Lăng Thiên nhìn Diệp Sương, thở dài đi đến bên một cái bàn ngồi xuống, nói với cô ấy: “Tới đây, anh có một vài chuyện muốn nói với em.”

Diệp Sương không nói một lời, đi đến bên bàn, ngồi xuống cạnh Diệp Lăng Thiên.

“Diệp Sương, thật ra anh vẫn luôn lừa em, anh nghỉ việc rồi.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói với Diệp Sương.


“Cho nên mấy ngày nay anh không ngừng nghe ngóng chuyện đồ nướng, còn tự mình nướng để ăn, thật ra chính là vì đi bày sạp đồ nướng này phải không?” Diệp Sương hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Đúng, anh nói thật với em. Anh mắc phải sai lầm ở công ty, một sai lầm rất lớn, một sai lầm không thể đền bù được. Tuy chị Vũ Hân của em giữ anh lại tiếp tục đi làm ở công ty, nhưng anh không muốn, cho nên anh đã từ chức rồi.”

“Còn nữa, vì sai lầm của anh mang đến tổn thất rất lớn, dựa theo quy định của hợp đồng lúc trước, anh phải bồi thường gấp hai lần giá cả bên trên hợp đồng, lúc trước anh lấy một tỷ rưỡi của công ty chữa bệnh cho em, cho nên anh phải bồi thường cho công ty ba tỷ. Tuy Vũ Hân không cần anh bồi thường, nhưng em cũng biết tính anh mà, đã làm sai chuyện thì nhất định phải nhận phạt, dám làm thì dám gánh vác, cho nên cuối cùng anh từ chức, dùng chín trăm triệu trên người bồi thường cho công ty, còn cầm một tấm giấy nợ hai tỷ một trăm triệu trở về nữa.”

“Anh sợ em lo lắng, cho nên vẫn không nói với em. Mấy ngày nay anh suy nghĩ cẩn thận, lúc đầu cũng ra ngoài tìm công việc, nhưng công việc tìm thấy đều có lương rất thấp, thấp đến không thể chấp nhận được, cho nên quyết định ra ngoài bày hàng đồ nướng.” Diệp Lăng Thiên bình tĩnh nói.

“Anh, sao anh không nói chuyện này với em? Nếu không phải hôm nay em ra ngoài ăn gì đó, có phải anh vẫn cứ lừa em như thế không?” Khóe mắt Diệp Sương ửng đỏ nói với Diệp Lăng Thiên.

“Con nhóc ngốc, không phải anh cố ý lừa em, anh chỉ là không muốn em lo lắng vì việc này thôi. Nhiệm vụ của em là chịu trách nhiệm bồi dưỡng sức khoẻ và học tập thật giỏi, những chuyện còn lại đều là của anh, em không cần phải quan tâm. Được rồi, em muốn ăn gì? Anh làm cho em, em ăn chút gì đó rồi trở về thư viện đọc sách đi, bên này anh dọn quán xong sẽ đến thư viện đón em.” Diệp Lăng Thiên sờ đầu Diệp Sương nói.

“Anh, anh bán được chứ?” Diệp Sương hỏi anh.

“Tàm tạm.” Diệp Lăng Thiên trả lời qua loa, thật ra quan trọng là không muốn Diệp Sương lo lắng vì chuyện tiền bạc.

“Tàm tạm là cái gì? Chỗ của anh quá vắng vẻ, em thấy hoàn toàn là không có ai, nếu không chú ý cũng không nhìn thấy bên này, lúc trước em đi qua đây cũng không nhìn thấy, trở về mới nhìn thấy đấy. Anh đợi đó.”

Diệp Sương ngồi tại chỗ nhìn một hồi, sau đó thấy cô ấy đứng lên chạy đến chỗ ngã tư đường, gặp người liền hỏi: “Bạn học, ăn đồ nướng không? Bên này, hương vị chắc chắn ngon”


Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Sương, Diệp Lăng Thiên hoảng sợ, vội vàng đi qua kéo cô ấy lại, quát to: “Em làm gì thế? Có thấy mất mặt không, mau kiếm gì ăn, ăn xong rồi thì đi thư viện, sau này không có chuyện gì thì đừng tới đây.”

“Mất mặt?” Diệp Sương trợn to mắt nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó hỏi lại anh: “Vậy anh, anh ra ngoài bày sạp đồ nướng anh có thấy mất mặt không?”

“Không trộm không cướp, kiếm tiền bằng bản lĩnh thật sự của mình, có cái gì mất mặt chứ?”

“Vậy không phải là đúng rồi sao, em cũng đang buôn bán, buôn bán kéo khách là chuyện rất bình thường, có gì phải mất mặt chứ?” Diệp Sương hỏi lại.

“Diệp Sương, em khác anh, anh vốn đã là người không có văn hoá, cũng không có tương lai, hơn nữa cũng không quen biết ai. Còn em thì khác, em là sinh viên, hơn nữa rất nhiều người ở đây đều là bạn học của em, nếu để người khác biết em có một anh trai bày sạp đồ nướng ở đây người khác sẽ nhìn em thế nào? Sẽ khinh thường em, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống ở trường của em sau này. Anh bán đồ nướng rất đắt, không cần kéo khách. Nghe lời anh, ăn xong thì đến thư viện đi.” Diệp Lăng Thiên thành khẩn nói với Diệp Sương.

“Anh, anh không ít lần nói với em làm người không được ham hư vinh, làm chuyện gì cũng phải làm đến nơi đến chốn, chỉ có thứ thuộc về mình mới là chân thật nhất. Nhưng anh đang làm gì đây? Bán đồ nướng thì thế nào? Không trộm không cướp, kiếm tiền bằng bản lĩnh thật sự, có gì mà mất mặt chứ? Bọn họ dựa vào cái gì mà khinh thường em?”

“Anh, thật ra người khác khinh thường em cũng không sao cả, quan trọng nhất là chúng ta không thể xem thường chính mình, có đúng không? Anh là anh trai em, em là em gái anh, trong nhà chỉ có hai người, em cũng phải ăn cơm, còn phải đi học, uống thuốc, chẳng lẽ em không cần kiếm tiền sao? Chẳng lẽ em không cần giúp đỡ sau? Người ta nói ra trận phụ tử binh, đánh hổ anh em ruột* đó, bây giờ cho dù anh bảo em đến thư viện đọc sách anh cảm thấy em có thể đọc được không?”

*Ra trận phụ tử binh, đánh hổ anh em ruột: Ý là trong lúc đánh hổ huynh đệ ruột phải đồng tâm hiệp lực, ra trận đánh giặc, chỉ có cha con đồng thời ra trận mới có thể đánh thắng trận.

“Hơn nữa, em có một người anh bán đồ nướng chẳng những không phải chuyện mất mặt gì, ngược lại còn là một chuyện rất đáng để khoe khoang đó, em có một người anh trai vì nuôi em cho em ăn học mà không làm sĩ quan trở về bán đồ nướng, bọn họ ai có chứ? Được rồi, anh chuẩn bị nướng đi. Người ta là đánh hổ anh em ruột, chúng ta là bán đồ nướng anh em ruột.” Diệp Sương nói xong thì cười ngây ngô với Diệp Lăng Thiên, sau đó chạy ra ngoài tiếp tục kéo khách.

Diệp Lăng Thiên nghe thấy lời nói và nụ cười của Diệp Sương, hốc mắt không nhịn được hơi ươn ướt, sau đó đi đến sạp nướng đợi bán.


Không thể không nói, chiêu kéo khách bằng gái xinh rất có tác dụng, sau khi quầy nướng vốn không ai chú ý được Diệp Sương liên tục giới thiệu đã lập tức hấp dẫn được mọi người, từ từ cũng có người mua.

Diệp Lăng Thiên đang nướng, Diệp Sương chạy đến lấy điện thoại ra chụp anh.

“Làm gì đó?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Đăng lên tiktok, nói cho mấy bạn học em quen biết anh em bán đồ nướng ở đây, cho sau này bọn họ ăn đồ nướng chỉ có thể ăn của chúng ta.” Diệp Sương cười hì hì nói, vừa nói vừa không ngừng ấn lên điện thoại, sau khi đăng xong lại ra ngoài kéo khách.

“Ông chủ, cho tôi mười cái chân gà, mười xâu thịt sườn, bỏ đi, mỗi loại trong tiệm của anh đều lấy mười xâu đi.”

Diệp Sương lại kéo tới một khách hàng, khách hàng này không phải học sinh mà là người đàn ông trung niên ba mươi mấy tuổi, đi vào sạp nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cực kỳ hào phóng nói với Diệp Lăng Thiên.

“Anh muốn đóng gói mang đi sao?” Diệp Lăng Thiên cực kỳ ngạc nhiên hỏi. Nói thật, đêm nay sau khi được Diệp Sương kéo khách anh đã bán được bảy đơn hàng rồi, nhưng một đơn hàng chỉ có mấy xâu, chắc được chừng ba mươi mấy nghìn. Đây là lần đầu tiên gặp được người mua nhiều thế.




Bình Luận (0)
Comment