Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 18


Khương Dương thực sầu.
Chủ Công quá bận rộn với nghiệp lớn phục Sở, ngày đêm vất vả, lại giữ mình trong sạch, chưa bao giờ sa vào tửu sắc.

Thậm chí dưới sự trị vì của Chủ Công, Sở quân cũng trở thành binh tướng có đạo đức nhất thiên hạ, không cưỡng ép bắt bớ dân nữ, ức hiếp dân chúng.
Đây vốn nên là chuyện tốt, mà không phải phiền não.
Thẳng đến khi bị việc Cố gia Trung Châu muốn hiến mỹ nhân nhắc nhở, Khương Dương mới kinh ngạc phát hiện Chủ Công nay đã hai mươi tám, bên người đến cả tì thiếp hầu hạ cũng không có, chứ chưa đề cập tới con nối dõi, chuyện này liền không thể nào nói nổi.
Mấy năm nay, Khương Dương tuy không coi việc này trở thành vấn đề, cũng đứt quãng nhắc tới với Chủ Công vài lần, nhưng Chủ Công đều lấy lý do “Nghiệp lớn chưa thành” để chống đẩy, lúc ấy không cảm thấy thế nào, lần này Chủ Công lại tiếp tục tránh không nói tới, Khương Dương bắt đầu thật thật sự sự mà lo lắng.
Khương Dương sầu đến cái quạt lông trong tay dường như cũng trọc mất một khoảnh, còn nhất thời không chú ý, đã quên đề phòng Nhan Pháp Cổ, bị Nhan Pháp Cổ túm được đúng lúc.
“Khương huynh,” Nhan Pháp Cổ vung phất trần, thân mật mà khoác cổ người ta, “Đi, bần đạo tính cho ngươi một quẻ xịn, không thu tiền.”
Khương Dương vung một chân đá bay hắn: “Ngươi cút đi! Tháng sau là đại thọ bốn mươi của ngươi rồi, còn không biết xấu hổ xưng ‘Khương huynh’ với ta, lão tử nhỏ hơn ngươi bảy tuổi đấy, Nhan huynh, ngươi sao có thể không biết xấu hổ mọi lúc mọi nơi?”
Nhan Pháp Cổ biết nghe lời, đổi đường ngay: “Đệ đệ tốt, vì sao mặt mày lại tràn đầy u sầu, nói cho ca nghe, ca tính tính giúp ngươi.”
Khương Dương đảo mắt xem thường.
“Ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng, không chừng kể cho ta nghe một chút, ngươi tự nhiên lại rộng mở thông suốt ấy,” Nhan Pháp Cổ từng bước dụ dỗ, cuối cùng còn nhẫn tâm nhỏ máu, “Cho ta tính một lần, lần tới ta sờ bài ma tước với ngươi.”
Khương Dương là cao thủ xuất thiên, dần dà chúng tướng Sở quân đều không thích chơi với hắn.

Sờ bài với hắn, tương đương với việc chạy tới cúng tiền cho hắn.
Khương Dương lắc lắc cây quạt, làm bộ làm tịch thở dài: “Nhan huynh cố ý muốn chia sẻ u sầu, mọi người đều suy nghĩ vì Chủ Công, ta cũng không đạo lý đi giấu giếm.”
Nhan Pháp Cổ nịnh hót: “Khương huynh lo lắng hết lòng cho Chủ Công, đúng là mẫu mực của quân ta.”
Hai người ngươi khen ta ta khen ngươi, thổi phồng lẫn nhau, hoà thuận vui vẻ mà đi đến ổ đoán mệnh của Nhan Pháp Cổ, Khương Dương mới đi vào chủ đề chính, nói cho Nhan Pháp Cổ nghe chuyện Chủ Công không muốn thực hiện chung thân đại sự.
Nhan Pháp Cổ hừ hừ hai tiếng: “Bần đạo còn nói cái gì? Lần trước ngươi nhất định lấy Địch tiểu ca để bịt miệng ta, nếu là thành thành thật thật để bần đạo tính, nói không chừng Chủ Công giờ đã đang ôm mỹ nhân rồi.”
Việc gấp ứng biến, Khương Dương cũng không đi đả kích hắn, phát sầu nói: “Nam nhân dưới bầu trời này, bao gồm ngươi ta, phần lớn đều có cái tò mò thiên nhiên trên con đường đó, ngay cả nam nhân thủ lễ nhất, cũng không tới tuổi này rồi mà vẫn không có tí ham muốn nào đi.


Chủ Công cũng không giống người không hiểu chuyện, sao lại bài xích như vậy?”
Nhan Pháp Cổ ngược lại không đến mức nóng vội như Khương Dương, trấn an nói: “Bần đạo không phải gia thần, không quen thuộc quá vãng của Chủ Công bằng ngươi, nhưng Chủ Công dù sao cũng là người trọng hiếu, từ nhỏ trên lưng đã cõng mối thù diệt tộc, hắn không muốn phân tâm, ngày đêm mưu toan cho Sở quân, tính thế nào cũng không phải chuyện xấu.”
“Cũng không đúng, nếu vì kế hoạch của Đại Sở, Chủ Công càng nên thu một vài mỹ nhân, lưu lại con nối dõi, kéo dài hương khói của Sở Cố chứ.”
Khương Dương đào ra hết nghi hoặc dưới đáy lòng: “Từ trước đến nay Chủ Công đều coi trọng lý lẽ, đặc biệt là về hưng vong của Đại Sở, chỉ cần có ba phần lý, Chủ Công đều chịu nghe người khác khuyên nhủ.”
“Năm ấy Chủ Công mới mười bảy mười tám tuổi, ta đầy bụng ngờ vực, bị phái tới bên người Chủ Công, đúng lúc thấy dưỡng phụ của Chủ Công dạy hắn bơi lội.”
“Chủ Công hình như trời sinh đã sợ nước, dưỡng phụ của hắn là người nghiêm túc chính trực, phân tích lợi và hại về hưng vong của Đại Sở cho hắn, Chủ Công nghe xong liền nhảy xuống, hơn nữa không cần thầy dạy cũng hiểu, bơi thật sự rất tốt.

Nếu không phải dưỡng phụ của Chủ Công ép hắn học, nào có Chủ Công tinh thông thuỷ chiến ngày hôm nay?”
“Ngươi nghĩ xem, chỉ cần mấy ngày đã có thể khắc phục sợ nước bẩm sinh, như thế nào chỉ là tìm một cô nương cho hắn thôi lại khó như vậy?”
Việc tư quá khứ của Chủ Công, tướng lãnh sau này mới gia nhập Sở quân như Nhan Pháp Cổ rất khó có cơ hội được nghe.
Bởi vậy Nhan Pháp Cổ nghe xong, hiếm lạ mà nhìn Khương Dương: “Khương Dương, hài tử Khương gia nhà các ngài, cũng khắt khe như vậy hả? Sợ nước bẩm sinh còn mắng bắt học? Cái này còn may không xảy ra chuyện gì…… Làm người nghiêm túc chính trực cái khỉ gì, đây là cầm lông gà coi như lệnh tiễn bắt nạt trẻ con đi?”
Khương Dương nhíu mày thật chặt, phản bác nói: “Dưỡng phụ của Chủ Công liều mạng cứu Chủ Công từ hoạ diệt tộc, dẫn Chủ Công lưu lạc đào vong mấy năm, thê nhi đều chết vì Đại Sở, là anh hùng hoàn toàn xứng đáng với Đại Sở ta.

Một đại nam nhân như hắn, có lẽ không dùng nhiều ôn nhu dạy dỗ Chủ Công, nhưng rốt cuộc trên lưng Chủ Công đeo thù diệt tộc, thực sự không thể cưng chiều, nếu không làm sao bồi dưỡng thành tài được?”
Lời lẽ hắn nói ra chính đáng, nhưng càng nói càng thêm khó chịu, giống như nhớ tới chuyện gì đó ngày xưa, năm đó Nhan Pháp Cổ đi khắp nơi đoán mệnh lừa tiền đã luyện ra một đôi hoả nhãn kim tinh, chỗ nào sẽ không nhìn ra sự khác thường của hắn, lập tức sáp tới hỏi: “Thế nào? Ngươi nhớ ra chuyện gì? Có lời này bần đạo đặt trước ở đây, tự ngươi ngẫm lại đi, tính tình như của Chủ Công, là cái tính ham chơi không chịu học sao? Hài tử ngoan như vậy các ngươi còn ép hắn, làm bậy nha, ngươi nhìn xem, bó buộc người ta đến mức giờ mất cả ham muốn bình thường.”
Khương Dương bị Nhan Pháp Cổ chọc đến phiền lòng tức giận, đẩy ra hắn: “Ngươi không phải muốn đoán mệnh? Ngươi tính con nối dõi của Chủ Công coi, nếu không phải trong mấy năm nay, ta còn ép hắn làm cái gì.”
Nhan Pháp Cổ há mồm tròn mắt: “Ta chán sống rồi chắc?”
“Trời biết đất biết ngươi biết ta biết, đều là vì nghĩ cho Chủ Công, ngươi tính cái thì có làm sao, dù sao cũng không chuẩn.” Khương Dương vỗ quạt tép một cái lên bàn, thúc giục Nhan Pháp Cổ.
Nhan Pháp Cổ cầm ống thẻ lắc lắc, bị Khương Dương khơi dậy ý chí chiến đấu: “Tới, dù sao cũng có ngài giấu thay bần đạo.”
Vì thế Nhan Pháp Cổ đại khai đại hợp mà bắt đầu tính, rút rút cái này, vái vái cái kia, lắc lắc ống thẻ, dạo quanh mệnh bàn, cuối cùng tổng kết, trầm mặc không hé răng.
“Thế nào?” Khương Dương cho rằng hắn cố ý tỏ ra nguy hiểm.
Nhan Pháp Cổ rũ mi khép mắt, héo héo mà ôm ống thẻ: “Này, trời sắp mưa, bần đạo nên thu quán, quẻ này không thu tiền của ngài.”

“Nói!”
“Mọi người huynh đệ một hồi, lưu cho ta cái mạng đi!”
Khương Dương nhìn bộ dáng này của hắn, nóng nảy: “Ngươi không nói ta không nói ai sẽ biết được, nhưng ngươi thật ra nói coi!”
Nhan Pháp Cổ suy nghĩ rất tỉnh: “Ta không nói, mọi người đều không biết, như vậy càng tốt.”
“Nhan Pháp Cổ!”
“Mệnh trung vô tự!”
Bốn chữ này vừa nói ra, Khương Dương ngây người.
Chính bản thân Nhan Pháp Cổ cũng ngây người.
Hắn sờ sờ cổ mình, đau lòng nghĩ, cái đầu rất tốt này, cũng không thể chém chỉ vì đoán mệnh lung tung nha.
Sấm sét chợt loé nơi chân trời.
Trời mưa.
Khương Dương cũng không bung dù, không biết đang nghĩ gì, cứ như vậy bước vào màn mưa.
*
Năm ấy Khương Dương cũng mới hai mươi hai, nhưng nói là mới hai mươi hai, cũng đã hai mươi hai rồi.
Tuy rằng bởi vì là gia thần của Sở Vương nên phải lưu lạc tha hương, nhưng rốt cuộc căn cơ của Khương gia rất dày dặn, đặc biệt là loại tiểu thần đồng trước khi chạy nạn cũng đã đọc xong sách chuẩn bị khảo công danh như Khương Dương.
Nam tử tuổi Khương Dương, đều đã lập gia lập nghiệp, một vai nâng lên gánh nặng gia đình, trở thành trụ cột.

Nhưng Khương Dương lại ở cái tuổi này, bị phái đi chăm sóc Sở Vương tôn chạy nạn bên ngoài.
Đối với chuyện này, không phải Khương Dương không có tí ý kiến nào.


Từ góc độ của Khương Dương, năng lực của hắn đủ để tích luỹ thế lực bên ngoài, mà không phải đi coi chừng một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, dù cho nhóc con vắt mũi chưa sạch này trên danh nghĩa là chủ tử tương lai của hắn.
Nhưng gia tộc có lệnh, Khương Dương không thể không theo.
Khi mới gặp mặt lần đầu, Khương Dương đã định liệu người này nhất định sẽ thành một nhân vật.
Một tiểu tử mười bảy tuổi, đúng là thời điểm bướng bỉnh phản nghịch, đến chó cũng ghét, nếu là đứa cá tính mạnh một tí, không biết có thể đẻ ra bao nhiêu chuyện nhọc lòng.

Đường đệ của Khương Dương chính là một đứa bướng bỉnh, Khương Dương mắt lạnh bàng quan, đường đệ của hắn không phải đang quỳ ở từ đường, chính là đang trên đường đến từ đường để quỳ.

Có thể thấy được đây không phải là một tuổi tác dễ chọc.
Cố Liệt lại hoàn toàn không phải như vậy.
Khương Dương có thể nhìn ra được hắn thật sự sợ nước, dù cho Cố Liệt cố sức che dấu, nhưng thân thể cứng đờ không thể lừa được người luyện võ.
Khi dưỡng phụ nghiêm khắc dạy dỗ, trong mắt Cố Liệt không có cái hận ý quật cường của người thiếu niên đối mặt với người lớn, đôi mắt hắn cực kỳ bình tĩnh, chứng minh dù hắn đang trong trạng thái sợ hãi, vẫn có thể nghe lời dạy vào tai.
Sợ nước, lại có thể dũng cảm nhảy vào sông, hơn nữa chỉ một lát sau đã có thể bơi ra dáng ra hình, càng chứng minh đó là thiên tư thông tuệ.
Cộng thêm Cố Liệt thân cao chân dài, tướng mạo oai hùng, vừa nhìn đã biết là hạng người bất phàm.

Khương Dương xem đến trào dâng cảm xúc, chạy tới bên bờ sông, thi lễ với Cố Liệt vừa ra khỏi nước: “Gia thần Khương Dương, tham kiến thiếu chủ.”
Đây là quân thần lần đầu mới gặp.
Lúc ấy bản thân tuổi của Khương Dương cũng không lớn, còn chưa làm cha, tất nhiên không chú ý đến một cậu bé mười bảy tuổi biểu hiện như vậy là không bình thường đến cỡ nào.
Hiện giờ nhớ lại, đặc biệt là bị Nhan Pháp Cổ chọc ngoáy, Khương Dương mới bắt đầu hoài nghi, dưỡng phụ của Chủ Công có phải hơi nghiêm khắc quá mức rồi không.
Nghĩ ngợi như vậy, hằn liền nhớ tới một sự kiện.
Cũng là Khương Dương sau khi vừa tới bên cạnh Cố Liệt không lâu, Khương Dương gánh vác trọng trách dạy dỗ binh thư cho Cố Liệt, mỗi ngày đều vui sướng không thôi vì thiếu chủ vừa dạy đã hiểu.
Ngày ấy sau giờ ngọ trời mưa, người trong thôn vội vàng thu thóc phơi ngoài sân, Cố Liệt cùng Khương Dương chạy sang hỗ trợ, giúp đỡ thu xong, phát hiện ở góc sân có một con mèo đen nhỏ vừa mở mắt.
Có nông phu nói đó là do Trịnh Đại Hộ ở cửa thôn ném ra, mèo mẹ của Trịnh gia sinh ba con mèo con, chỉ có con này màu đen.

Mèo đen tượng trưng không may mắn mà, cũng không trách được nhà Trịnh Đại Hộ, người già trẻ nhỏ nhà hắn đều đang sinh bệnh, thương cảm ước chừng, đều do mèo đen xui rủi.
Bọn họ định cư ở trong thôn, không thể không tôn trọng tập tục của thôn.
Qua mấy ngày Khương Dương mới phát hiện, Cố Liệt lặng lẽ nuôi con mèo đen ấy, bản thân ăn cái gì liền chừa lại một chút đút cho mèo.

Con mèo đen đó cũng rất thông minh, không có việc gì liền trốn trong hốc cây Cố Liệt trải rơm rạ, chờ Cố Liệt đến đưa cơm cho nó, mới meo meo chạy ra, ngồi xổm trên đùi Cố Liệt, dẫm lên lòng bàn tay hắn, ăn cứ như hổ đói xuống núi.
Tình cảnh ấy, đáng yêu ghê.
Khương Dương cảm thấy thú vị, thì ra thiếu chủ cũng có lúc có tâm tính thiếu niên.

Lúc về, hắn thuận miệng nói một câu với dưỡng phụ của thiếu chủ.
Mấy ngày sau, Khương Dương không thấy Cố Liệt đi cho mèo ăn, còn tưởng Cố Liệt chơi chán rồi không muốn nuôi nữa, liền hỏi con mèo kia đâu rồi?
Khương Dương nhớ rõ thiếu chủ ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại cúi đầu.
“Dưỡng phụ nói, nuôi sủng vật là chuyện phu nhân tiểu thư mới làm để giết thời gian, lưng ta cõng thù diệt tộc, không thể hao phí tinh lực vì súc vật, đánh mất tâm chí.”
“Cái này, dưỡng phụ quả thực nghiêm túc chính trực.

Vậy mèo đâu? Về sau nên thế nào cho phải, có cần ta ra ngoài thôn tìm nhà nào gửi nuôi không?”
“…… Không có.”
“Không có?”
“Nó chạy rồi.”
*
Khi Khương Dương đang nhọc lòng Cố Liệt, Nhan Pháp Cổ đang nhọc lòng mạng nhỏ của mình, Cố Liệt nghĩ về Địch Kỳ Dã.
Hắn bỗng nhiên nhớ đến, thời gian này Địch Kỳ Dã từng bị thương.
Không phải thương nặng, mà là mấy vết thương võ tướng khó tránh khỏi phải chịu, nhưng vì Địch Kỳ Dã không để ý tới, miệng vết thương thật lâu vẫn không lành, sau khi về Kinh Châu phải nằm hơn một tháng.
Cố Liệt cũng không biết nên làm như thế nào, nếu như viết thư nhắc nhở một chút đi, giống như quá mức cẩn thận, Địch Kỳ Dã hắn là một tướng quân, lại không phải công chúa cần người khác phải ẵm trên lòng bàn tay che chở.
Nếu như không viết thư đi, vậy có tính Địch Kỳ Dã bị thương vì hắn không?
Ngoài mành mưa róc rách.
Cố Liệt nhận mệnh mà trải giấy bút, suy nghĩ nửa ngày, viết tám chữ: Chớ nên khinh địch, cẩn thận an nguy.
————————————————————–
Điều tui phục nhất ở Cố thần là sau bao nhiêu chuyện ảnh không hận đời, không oán trách, không tự kỷ, không biến thái.

Bình Luận (0)
Comment