Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 195



“Mình bảo này, cậu nhập vai bà chủ lắm đó nha.” Lý Vũ Hân nhìn Hứa Hiểu Tinh đếm từng đơn hàng rất cẩn thận, đối xử rất lịch sự với mọi khách hàng, nhịn không nổi lại đùa.

“Nhập vai gì chứ hả, bộ mình đang giả vờ sao? Mình đang tự coi mình là bà chủ chỗ này đó, cậu hiểu không hả?” Hứa Hiểu Tinh đắc ý nói.

“Kìa kìa, xem cậu đắc ý kìa. Lại còn tự xem mình là bà chủ ở đây nữa chứ. Vậy lúc trước mình bảo cậu là bà chủ, cậu hoảng cái gì hả?” Lý Vũ Hân không nhịn được nói.

“Ai bảo cậu nói trước mặt anh ấy chứ? Biết mình ngại không hả.” Hứa Hiểu Tinh liếc xéo Lý Vũ Hân.


“Ô ô ô, cậu cũng biết xấu hổ à, mình thấy cậu muốn dính vào người ta luôn rồi ấy. Cậu xem giờ cậu cả ngày ở trong tiệm, còn lo lắng hơn cả ông chủ người ta nữa.” Đúng vậy. Làm bao nhiêu năm mới được ít tiền tiết kiệm, vậy mà đưa cho người ta hết không giữ lại đồng nào. Nói cho cậu biêt, nếu mà ba mẹ cậu biết chuyện này chắc hai người đau lòng lắm luôn đó.” Lý Vũ Hân tiếp tục khịa Hứa Hiểu Tinh.

“Mình thích thế đấy, cậu quản được chắc. Đời này có thể gặp được người khiến cậu nguyện cho đi cả trái tim và tâm hồn mà không đòi hỏi bất cứ báo đáp gì là một điều vô cùng hạnh phúc đó.” Lúc Hứa Hiểu Tinh nói điều này, cô trong cứ như một thiếu nữ.

Lúc Hứa Hiểu Tinh nói những lời này, trong lòng Lý Vũ Hân đột nhiên cảm thấy đau đớn vô cùng, cô nghĩ đến bạn trai cũ, cô cũng đã từng đối xử với anh ta giống như cách của Hứa Hiểu Tinh hiện giờ, thế nhưng kết quả cuối cùng lại là sự phản bội. Nghĩ đến đây, Lý Vũ Hân bỗng dưng hết muốn tiếp tục nói chuyện, cô có hơi cụt hứng.

“Thực ra, đôi khi mình cũng không hiểu Diệp Lăng Thiên rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể khiến đại tiểu thư Hứa mặt dày bám dính đến vậy á. Cậu ấy quả thực có chút năng lực, nhưng mà năng lực thì năng lực chứ, tướng tá trông cũng được, nhưng xã hội bây giờ không phải cứ có năng lực là có thể dẫn đầu được. Nhìn trước mắt cũng thấy, tiền thì không có, địa vị cũng không luôn. Đến cả nhà cũng không có nổi, vậy tại sao cậu lại dốc lòng với cậu ấy vậy chứ?”

“Cái người tên Văn Vũ đang theo đuổi cậu gần đây hơn cậu ấy về mọi mặt, đúng không? Tại sao cậu lại hững hờ với người ta vậy hả? Dù người ta sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy nhưng lúc nào cũng luôn nhớ đến cậu. Vừa về nước, việc đầu tiên là đến gặp cậu, lại còn tỏ tình và tặng hoa. Thêm cả thân phận bạn học cũ vào nữa thì cậu chẳng có lý do gì mà thờ ơ với người ta cả.” Lý Vũ Hân khó hiểu hỏi.

“Cậu khen Văn Vũ dữ vậy, hay là mình nhường cậu ta lại cho cậu nhé? Để cậu ta theo đuổi cậu được không nè?” Hứa Hiểu Tinh cười nói.

Lý Vũ Hân không kìm được, vỗ một xấp hóa đơn vào đầu Hứa Hiểu Tinh: “Nghiêm túc chút đi nào, mình nói chuyện đàng hoàng với cậu mà. Anh chàng Văn Vũ này lúc còn đi học là học sinh xuất sắc của lớp mình đó, nhà có tiền của, ba cậu ta là ông chủ của tập đoàn Vincent, trị giá hàng tỷ đô la luôn đó.”


“Người ta đi du học ở nước C, học nghiên cứu sinh xong thì học lên tiến sĩ rồi làm việc trong một tập đoàn lớn của nước ngoài mấy năm sau khi tốt nghiệp tiến sĩ. Bây giờ về nước để tiếp quản tập đoàn của ba cậu ta. Cậu ta lại còn đẹp trai, phong độ trẻ trung nữa chứ. Đàn ông như thế cậu tìm khắp thế giới cũng không được mấy người đâu nhé. Giờ người ta ôm hoa theo đuổi cậu mà cậu lại không cần, chỉ một lòng hướng về Diệp Lăng Thiên, mình nói cho cậu biết, mình sẽ kể chuyện này cho ba mẹ cậu nghe, nói là cậu không chịu làm bà chủ nhỏ mà lại định cả đời đi bán thịt nướng, mà hơn nữa cái người bán thịt nướng kia còn chưa biết là có thích cậu không nữa chứ, phỏng chừng ba mẹ cậu sẽ xách dao đuổi từ thành phố Y đến tận đây mất.”

Lý Vũ Hân cũng tự thấy buồn cười khi nói đến câu cuối cùng.

“Mình đã nói rồi, cậu tâng bốc Văn Vũ dữ như vậy thì sao không tự đi mà đối xử tốt với anh ta?” Hứa Hiểu Tinh vẻ mặt lãnh đạm.

“Mình muốn chứ, nhưng mà người ta lại trao trái tim cho cậu cả rồi, mình có muốn người ta cũng chưa chắc cần ý chứ.” Lý Vũ Hân cố ý thở dài.

“Đâu ra vậy trời. Nói về ngoại hình, tuy rằng cậu kém hơn mình một chút nhưng cũng đâu kém là bao nhiêu đâu nào. Còn về điều kiện thì cậu hơn mình quá nhiều luôn ấy, là tiểu thư cành vàng lá ngọc, người kế nhiệm của tập đoàn Tam Nguyên, thân phận thật oách ghê luôn. Về học thức, mình chẳng qua chỉ là một nghiên cứu sinh đã trải qua ngần ấy năm ở trong nước, còn cậu thì lại khác, cậu tốt nghiệp từ một trường nước ngoài danh tiếng, cũng là một sự trở lại hoành tráng đàng hoàng. Đổi lại là ai thì cũng đều sẽ chọn cậu chứ không chọn mình, cậu ta sao lại không muốn cậu chứ, cậu cứ thử xem xem.”

Hứa Hiểu Tinh nói đến đây thì cầm một hóa đơn lên và bấm máy tính tiền, sau đó mỉm cười nói với khách hàng: “Xin chào, tổng cộng là 768,000 ạ. Tiệm chúng tôi khai trương nên đang giảm giá 30%, quý khách chỉ cần thanh toán 537,000 thôi ạ.”

Sau khi nhận tiền, Hứa Hiểu Tinh nhanh chóng cất vào rồi thối tiền lại cho khách, mỉm cười hẹn gặp khách lần sau.


“Nãy nói tới đâu thế? Đúng rồi, điều kiện của cậu tốt hơn mình nhiều vậy, đương nhiên cậu chủ Văn Vũ sẽ chọn cậu thay vì mình rồi. Chắc là vì cậu lạnh lùng quá nên người ta không dám nói chủ động tán tỉnh cậu. Lần sau cậu cười với người ta xem sao, chắc chắn người ta sẽ lập tức từ bỏ suy nghĩ với mình mà quỳ sụp dưới chân cậu ngay ý.” Hứa Hiểu Tinh tính hóa đơn xong thì cười nói tiếp chuyện dang dở với Lý Vũ Hân.

“Hứa Hiểu Tinh, mình đang nói chuyện nghiêm túc với cậu mà, cậu đừng đổ lên người mình vậy chứ. Người cậu ta thích là cậu, cậu gán vào mình làm gì. Rau hay củ cải gì cũng đều có tình yêu riêng cả, người ta chỉ thích kiểu của cậu thôi. Đừng gán cho mình nữa.” Lý Vũ Hân bực mình nói.

“Chính cậu cũng nói rồi đó, rau hay củ cải gì cũng đều có tình yêu của riêng chúng. Hứa Hiểu Tinh mình từ khi sinh ra đã có số phận nghiệt ngã rồi, mình cứ thích người bán thịt nướng này đó. Còn cái người ở trời tây kia mình cứ không thích đó thì biết làm sao hả? Con người mà, có số cả. Cũng như chuyện ăn uống vậy, ai cũng biết ăn thịt nướng nhiều thì không tốt cho sức khỏe, nên ăn nhiều những thứ dưỡng sinh hơn một chút. Nhưng mà mình thì chỉ khoái kiểu này, không bỏ được.”

“Cậu cũng đừng có nói mình, cậu cũng không khá hơn đâu nha, có khi rốt cuộc rồi cậu cũng có khẩu vị nặng giống mình thôi, nếu không thì tại sao bao nhiêu công tử con nhà giàu như vậy mà cậu vẫn không ngó tới, cứ ôm khư khư cái tên bạn trai cũ chết tiệt đã làm câu tổn thương kia vậy chứ? Giờ đã chia tay lâu thế rồi mà cũng chưa thấy cậu thích thêm ai nữa. Thế đó, cậu cũng giống mình thôi, cậu vốn không thích những người giàu có và quyền lực chút nào. Mình thích một người bán thịt nướng, không chừng một ngày nào đó cậu còn không bằng mình, đi thích một kẻ khố rách áo ôm.” Hứa Hiểu Tinh cười toe toét rủa.

“Đi chết đi, cái miệng cậu đúng là không thể nói được một lời tử tế.” Lý Vũ Hân không nhịn được, co chân đá Hứa Hiểu Tinh một cái.




Bình Luận (0)
Comment