Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 298



Diệp Lăng Thiên nghe đến đây, lúc này mới nhớ ra hôm nay là thứ sáu, cũng cảm thấy cô gái nhỏ này nói rất có lý, cho nên lập tức mỉm cười với cô gái rồi bảo cô ta tiếp tục công việc.

Sau đó gọi Vương Lực, Chu Ngọc Lâm và Vương Hân đến phòng làm việc của mình. Khi vào phòng, ba người cùng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc quần áo cảnh sát đang nằm ngủ trên ghế sofa thì đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Vốn dĩ mấy người họ khi vào phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên thì đều ngồi trên ghế sofa, dù sao trong phòng này, ngoại trừ chỗ đó thì cũng không có chỗ nào có thể ngồi được nữa. Nhưng bây giờ ghế sofa lại bị Lý Yến chiếm mất rồi, vì thế ba người họ chỉ còn cách đứng.

“Một người bạn, vì quá mệt, cho nên ăn xong đã lăn ra ngủ.” Diệp Lăng Thiên nhìn ánh mắt lộ vẻ khó hiểu của ba người thì giải thích sơ qua. Thật ra, Chu Ngọc Lâm và Vương Hân đã từng gặp Lý Yến rồi, nhưng cũng mới chỉ có một lần.

“Gọi ba người đến đây là để nói một chuyện mà trước đấy chúng ta đã bỏ quên. Hôm nay là thứ sáu, theo kế hoạch, tôi dự đoán việc kinh doanh tối nay có lẽ sẽ tốt hơn ngày thường. Theo lẽ thường, tối thứ sáu và thứ bảy là hai ngày cửa hàng chúng ta buôn bán tốt nhất. Bây giờ tôi cũng không biết còn xuất hiện tình huống như vậy nữa không, nhưng đúng là chúng ta vẫn nên dự phòng một chút.”


“Mọi người đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng hôm nay bởi vì không chuẩn bị trước cho nên nhân viên không dễ điều chỉnh. Nhưng các cậu vẫn phải để lại mấy người làm việc ca tối, ngoài ra thời gian kết thúc ca làm tối nay, trì hoãn thêm nửa tiếng, đến hai giờ thì nghỉ. Nếu tối nay dòng người đông đúc vậy thì tối mai nhất định cũng sẽ như vậy. Cho nên, sau này khi xếp ca thì thêm một quy định, chuyển một số người làm vào thứ năm và chủ nhật sang làm ca tối thứ sáu và thứ bảy. Ngoài ra, ngoại trừ từ thứ hai đến thứ tư có thời gian nghỉ ngơi thì ba ngày từ thứ sáu đến chủ nhật, không sắp xếp thời gian nghỉ ngơi.”

“Sắp xếp ca làm cụ thể như thế nào thì các cậu tự mình điều chỉnh theo thực tế, nhưng tôi chỉ có duy nhất một yêu cầu, đó là khách hàng không thể quá nhiều bởi vì nhân viên của chúng ta ít, không thể tiếp đón hết được. Ngoài ra, làm như thế nào để ứng phó với mấy vị khách cao cấp thì các cậu tự mình chuẩn bị, bởi vì công việc cụ thể là do các cậu làm, các cậu biết rõ hơn tôi nhiều. Hết tuần này, các cậu hãy nói lại những gì đã trải qua cho tôi nghe, nếu chứng minh những gì tôi nói là đúng, đến lúc đó chúng ta sẽ lập quy định. Chiều nay tôi có chút chuyện phải ra ngoài, nếu cửa hàng xảy ra chuyện gì thì Vương Lực, cậu hãy gọi điện thoại cho tôi.” Diệp Lăng Thiên dặn.

Sau khi ba người đi ra ngoài, Diệp Lăng Thiên nhìn thời gian, hơn hai giờ bốn mươi phút rồi. Anh hút một điếu thuốc rồi đi đến khẽ đẩy Lý Yến.

“Làm gì thế? Buồn ngủ chết đi được, đừng làm ồn nữa được không? Khi nào anh xong việc thì gọi tôi.” Lý Yến vô cùng bực bội nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Cô có đi không? Nếu không đi thì để tôi đi làm việc khác.” Diệp Lăng Thiên tức giận nói.

Lý Yến nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói vậy, lập tức ngồi bật dậy, hỏi Diệp Lăng Thiên: “Anh xử lý xong việc của mình rồi à? Có thể đi được rồi ư?”

“Đi thôi.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì đi ra ngoài. Lý Yến vội vàng đứng dậy, áo khoác của Diệp Lăng Thiên lập tức rơi xuống, lúc này Lý Yến mới để ý trên người mình vẫn luôn đắp một chiếc áo khoác. Dùng gót chân để nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Lý Yến nhìn chiếc áo khoác rơi trên mặt đất, lập tức ngây người, ngay sau đó mặt khẽ ửng hồng, cười nhẹ một tiếng rồi nhặt áo khoác của Diệp Lăng Thiên lên, treo lên móc. Xong xuôi, cô ta chạy ra ngoài, đi theo sau Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên đi xuống tầng trước, lấy xe máy điện của mình ra chuẩn bị đi.

“Anh làm gì đấy?”


“Lái xe máy điện đi.”

“Anh điên rồi à? Anh đi cái xe máy này thì bao giờ mới tới nơi? Từ đây đến đội cảnh sát hình sự của chúng tôi, ít nhất cũng phải mất hơn một tiếng. Bây giờ chúng tôi đang rất gấp, bên tổ chuyên án không biết đã sốt ruột đến mức nào rồi! Lúc nãy khi ngủ tôi đã tắt điện thoại, vừa mới mở lên, hai mươi tư cuộc gọi nhỡ. Xin anh đấy, ngồi xe của tôi đi, thật sự thời gian rất gấp.” Lý Yến kéo Diệp Lăng Thiên đến xe của mình.

“Lát nữa cô đưa tôi về nhé.” Diệp Lăng Thiên cũng không nói gì nữa, đi theo Lý Yến rồi ngồi lên xe cảnh sát của cô ta.

Lý Yến nói không sai, thành phố A vô cùng lớn, mà từ đây đến đội cảnh sát hình sự quả thật rất xa. Nếu đi xe máy điện qua đó, cho dù đường thông thoáng, có thể đi với tốc độ bốn mươi cây số, thì cũng phải bốn mươi đến năm mươi phút mới tới nơi.

Sau khi ngồi lên xe của Lý Yến, cô ta lấy một chiếc còi báo động ra đặt lên trên mui xe, rồi lái xe rời đi. Vừa bật đèn xe, vừa bật còi báo động, khiến những chiếc xe khác không ngừng nhường đường.

Lý Yến cũng không đợi đèn đỏ, cứ thế lái thẳng, Diệp Lăng Thiên nhìn thấy vậy khẽ cau mày. Đang đi, điện thoại của Lý Yến lại đổ chuông, Lý Yến nhìn điện thoại, nhíu mày, mắng: “Lại giục, không phải tôi đang về rồi hay sao?”

Sau đó cô ta nhận điện thoại: “Alo, Cục trưởng Vương, ông đừng giục nữa được không hả? Bây giờ tôi đang trên đường về cục, sắp đến nơi rồi. Sao cơ? Thư Ký Vu đích thân đến ư? Anh ta qua đó là chuyện của ông mà, làm gì đến lượt một đội trưởng nhỏ bé như tôi đón tiếp chứ. Báo cáo? Báo cáo như thế nào cơ?”

“Cục trưởng Vương, cho dù bây giờ ông có muốn giết tôi, tôi cũng không có gì để báo cáo cả. Mỗi ngày ông đều canh chừng, kè kè bên cạnh chúng tôi, nào ai được nghỉ ngơi đâu cơ chứ? Nhưng đến giờ vẫn chưa có manh mối gì cả. Tôi ở đây đảm bảo với ông, tôi đã tìm được vũ khí bí mật, tìm được người tài đến giúp chúng ta rồi, chúng tôi sắp đến đồn cảnh sát rồi. Ông cố gắng tranh thủ thêm bảy ngày, không chỉ cần năm ngày thôi, nếu trong vòng năm ngày, chúng tôi vẫn không bắt được người thì Lý Yến tôi sẽ chủ động từ chức. Là ai thì đến lúc đó ông sẽ biết. Được rồi, tôi đã lái xe với tốc độ nhanh nhất rồi, cứ như vậy đi, không nói nữa, cúp điện thoại nhé.” Lý Yến nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại, sau đó thở dài một hơi.


“Năm ngày? Tôi không dám đảm bảo trong năm ngày có thể giúp cô bắt người được đâu.” Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc, chậm rãi nói.

“Không cần, anh chỉ cần giúp tôi tìm ra người đó là được, việc bắt người là của chúng tôi, tuyệt đối sẽ không để anh mạo hiểm.” Lý Yến cam đoan nói.

“Chỉ sợ là cho các cô biết đối phương đang ở đâu, các cô cũng không bắt được.” Diệp Lăng Thiên lãnh đạm nói.

“Anh có ý gì? Làm sao có thể chứ? Tôi biết đối phương chắc chắn không phải là người thường nhưng lần này không phải là trò đùa, mức độ nghiêm trọng của lần này còn cao hơn nhiều so với lần trước giải cứu cô Lý. Chỉ cần xác định chính xác đối phương đang ở đâu, chúng tôi nhất định sẽ điều động toàn bộ cảnh sát hình sự của chúng tôi đến đó, cho dù hắn có là “thần tiên hạ phàm” thì cũng không thể chạy thoát được. Vấn đề duy nhất bây giờ chỉ là chúng tôi hoàn toàn không tìm được người đó, ngay đến cả đối phương là ai chúng tôi cũng không biết.” Lý Yến tràn ngập tự tin nói.”

“Hi vọng là như vậy.” Diệp Lăng Thiên vẫn lãnh đạm nói.

Lý Yến lái xe phi như bay trên đường, không bị cản trở, lao thẳng xe đến trước cổng đồn cảnh sát. Sau đó dẫn Diệp Lăng Thiên vào tầng làm việc bên trong, rồi đi vào một căn phòng làm việc rất lớn. Bên trong toàn là người, hơn nữa còn có rất nhiều máy tính, ai nấy cũng đang rất bận rộn.




Bình Luận (0)
Comment