Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 303



“Cô nhìn kỹ cách người này bước đi. Cho dù anh ta đi hơi tập tễnh, nhưng chỉ cần anh ta dừng lại, anh ta sẽ đứng thẳng, cơ thể rất thẳng tắp. Đây là điều người bình thường có thể làm được sao? Người không được rèn luyện thì bất kể là bước đi hay đứng thẳng, cả người đều sẽ thả lỏng. Mà khi người này bước đi thoạt nhìn như thả lỏng, nhưng chỉ cần dừng lại, cơ thể sẽ tự nhiên đứng nghiêm, đây là một loại phản ứng bản năng của người được rèn luyện trong thời gian dài. Cho nên mới nói, bản lĩnh ngụy trang của người này có thể lừa gạt được người bình thường, nhưng không lừa được cao thủ thật sự. Bản lĩnh ngụy trang của anh ta vẫn chưa tới mức chuyên gia. Sau này cô lại cẩn thận tìm một chút. Anh ta đi từ đầu đường tới chỗ này. Cô có thể tìm được video giám sát hình ảnh anh ta đi qua đầu đường vào trong này không?” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.

“Ngược về trước, tua nhanh đi, xem có thể tìm được hình ảnh anh ta từ đầu đường đi vào không?” Lý Yến lập tức nói. Cô ta nửa tin nửa ngờ về lời Diệp Lăng Thiên. Đây chính là điểm khác nhau giữa một người cảnh sát như cô ta và Diệp Lăng Thiên. Làm cảnh sát, cô ta quen cái gì cũng phải chú ý tới chứng cứ. Mà Diệp Lăng Thiên nói những điều này đều là suy đoán chủ quan của bản thân anh, vốn không tính là chứng cứ gì. Nhưng Diệp Lăng Thiên căn bản không nói tới chứng cứ. Phần lớn thời gian, anh chỉ tin tưởng, dựa vào thực lực và sức phán đoán của mình. Bởi vì trong cuộc chiến đấu căn bản không có chứng cứ gì đáng nói, khả năng phán đoán nhạy bén quyết định xem anh có thể sống tiếp hay không.

“Đội trưởng Lý, đây đã là năm giờ sáng rồi.” Bọn họ tua thật lâu, nhân viên kỹ thuật mới nhắc nhở Lý Yến.

“Được rồi, dừng đi.” Lý Yến đã bắt đầu hơi tin tưởng vào phán đoán của Diệp Lăng Thiên, nhưng vẫn không phục hỏi: “Có lẽ… Có lẽ anh ta đi từ đầu đường khác vào.”


“Cô đi chợ mua thức ăn, có đầu đường cách nhà cô gần nhất mà cô không đi, còn có thể cố ý vòng qua một đầu đường khác xa hơn để về sao? Cô phải biết rằng, đổi một đầu đường cũng có nghĩa là đổi cả tuyến đường, muốn vòng lại phải đi qua hai con phố. Đương nhiên, cũng không loại bỏ khả năng này. Cô có thể cẩn thận kiểm tra video giám sát ở đầu đường khác, xem có người này không.” Diệp Lăng Thiên nói xong lại nhìn đồng hồ. Đã hơn chín giờ tối, anh nên về thôi.

“Anh chờ đã, chờ tôi kiểm tra xong những video này rồi anh hãy đi.” Lý Yến thấy Diệp Lăng Thiên đứng dậy, biết anh muốn đi. Cô ta kéo Diệp Lăng Thiên lại, nói.

Diệp Lăng Thiên có phần bất đắc dĩ, nói thẳng: “Muốn chứng minh có đúng là anh ta hay không thì rất đơn giản. Cô cứ in ảnh của anh ta ra, gọi tất cả người của cô vào xem. Sau đó bảo bọn họ đi kiểm tra video giám sát khu vực gần mấy hiện trường vụ án trong mấy ngày gần đây. Tôi dám cam đoan, tuyệt đối có thể tìm được hình ảnh của người này. Nếu mấy hiện trường vụ án đều có anh ta xuất hiện trong thời gian gần đây nhất, vậy có thể xác định 100% là anh ta. Bởi vì trên thế giới không có chuyện trùng hợp như vậy.”

“Anh nói đúng, Tiểu Lưu, tìm mấy tấm ảnh rõ nhất về anh ta rồi in ra, gửi qua cho tất cả mọi người, bảo mọi người tìm người này trong các video giám sát. Một khi tìm được thì lập tức báo cáo cho tôi.” Lý Yến gọi thẳng nhân viên kỹ thuật ra ngoài.

“Bây giờ tôi có thể về được chưa?” Diệp Lăng Thiên lại hỏi.

“Không thể, anh phải ở lại đây cho tới khi xác định được thân phận và nơi ở của kẻ tình nghi. Nếu không anh không thể đi được. Đây là điều anh đã hứa với tôi.” Lý Yến nói.

“Tôi chỉ nói sẽ qua giúp cô tìm ra hung thủ, chứ chưa từng nói sẽ bắt anh ta.” Diệp Lăng Thiên có phần bất đắc dĩ.

“Nhưng bây giờ anh còn chưa tìm ra, cho dù có thể xác định là anh ta, mà chỉ có một hình ảnh thì làm sao bắt anh ta được? Ngay cả anh ta là ai, đang ở đâu, làm những gì còn không biết, vậy đi bắt thế nào chứ? Anh vội về như vậy để làm gì? Anh chỉ là một kẻ độc thân, vội về làm gì? Anh vừa không có vợ, lại chẳng có con ở nhà chờ anh, anh gấp cái gì?” Lý Yến trừng mắt nhìn Diệp Lăng Thiên.


“Quán tôi mới vừa khai trương hôm qua, tôi đập nồi bán sắt để đầu tư vào đó. Mấy ngày đầu tôi phải về trông chừng, xem tình hình thế nào, lời hay lỗ. Nhỡ nhân viên lười biếng thì làm thế nào? Có người vào trong quán gây sự thì làm thế nào? Hơn nữa, mức doanh thu một ngày gần trăm triệu. Tôi không quay về mở két an toàn, tiền mất thì làm sao?” Diệp Lăng Thiên mượn cớ.

“Vậy thì dễ giải quyết thôi.” Lý Yến nói xong, lấy điện thoại di động ra gọi, bảo người đến phòng họp. Không bao lâu, một cậu thanh niên khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đi đến, hỏi Lý Yến: “Đội trưởng Lý, có chuyện gì sao?”

“Cậu dẫn hai người tới quán nướng nướng Doanh Địa Lão Binh ở quảng trường Xuân Thiên. Tất cả đều mặc trang phục cảnh sát, đeo súng, tới quán này làm nhiệm vụ trực gác. Nếu phát hiện có người gây sự trong quán thì đưa thẳng tới đồn công an địa phương. Mặt khác, bảo vệ tốt doanh thu trong quán, bảo thu ngân trong quán giao tiền cho cậu. Cậu và người ta nhớ kỹ sổ sách. Đợi đến khi quán đóng cửa, cậu mang về không thiếu một đồng giao cho ngài Diệp. Không được thiếu một đồng nào đâu đấy. Trong quán người ta bán được bao nhiêu tiền một ngày đều có ghi sổ, thiếu một đồng, cậu lại phải tự mình bù vào. Có nghe được không? Đương nhiên, các cậu qua là trông quán giúp ngài Diệp, không cho phép làm ảnh hưởng tới chuyện buôn bán của người ta. Nếu nhân viên phục vụ người ta bận không làm xuể, các cậu lại làm giúp một tay, biết không? Nếu làm ảnh hưởng tới việc kinh doanh của quán người ta, cậu xem trở về tôi trị cậu như thế nào.” Lý Yến dặn dò một hồi.

“Vâng, đội trưởng Lý, em bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Người trẻ tuổi nói xong thì đi luôn.

“Vậy anh yên tâm rồi chứ? Tôi nghĩ, đám trộm cướp không dám có ý xấu với cảnh sát đi? Tôi nói cho anh biết, số tiền này còn được bảo đảm hơn cả để trong ngân hàng đấy. Bây giờ anh lại yên tâm ở đây giúp tôi phá án đi.” Lý Yến đắc ý nói với Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ, nhìn Lý Yến nói: “Cô muốn tôi ở lại đây cũng được. Thuốc lá của tôi hết rồi, cô đi mua một bao thuốc giúp tôi đi.”

“Sao anh hút thuốc nhiều thế? Hút hết điếu này tới điếc khác. Để tôi nhờ người đi mua cho anh.” Lý Yến vừa nói vừa gọi điện thoại.

“Tôi bảo là cô đi mua, người khác mua thì tôi không cần.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói. Thật ra anh làm vậy chỉ để đáp lại hành động của Lý Yến vừa rồi, đương nhiên cũng chỉ là đang đùa một chút thôi.


“Cái gì? Anh bảo tôi đi mua thuốc lá cho anh à?” Lý Yến trợn tròn mắt nhìn.

“Sao vậy? Không được à?” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.

“Được, được. Anh là đại gia, tôi đi mua cho anh, tôi đi ngay bây giờ đây.” Lý Yến hận đến nghiến răng nghiến lợi, đứng dậy đi ra ngoài luôn.

Diệp Lăng Thiên thấy dáng vẻ Lý Yến tức giận thở hổn hển lại mỉm cười, lấy điện thoại ra gọi cho Vương Lực, hỏi thẳng Vương Lực xem tình hình kinh doanh buổi tối trong quán thế nào. Anh phải hiểu rõ tình hình kinh doanh trong quán tối nay, bởi vì điều này rất quan trọng tới sự phát triển của quán sau này.

Vương Lực nói cho Diệp Lăng Thiên biết, việc kinh doanh buổi tối trong quán rất tốt, khách rất đông. Nhân viên cũng có phần làm không xuể. Diệp Lăng Thiên bảo Vương Lực đi tới chỗ thu ngân xem doanh thu tổng cộng được bao nhiêu rồi. Sau đó Vương Lực nói cho Diệp Lăng Thiên biết, lúc anh gọi tới, tổng doanh thu trong quán là hai trăm lẻ bốn triệu.




Bình Luận (0)
Comment