Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 468

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Cháu ngồi đi, Thiên.

Cái cúi người này không những đại biểu cho bản thân dì, cũng đại biểu cho cả nhà dì, cháu không những cứu mạng của nó, cũng cứu mạng của dì, đã cứu được mạng của cái nhà này.

Nếu như nó xảy ra chuyện gì, dì chắc chắn cũng không sống tiếp được.

Thiên, đứa con gái duy nhất của dì không có năng lực gì, nhưng phần ân tình cứu mạng này của cháu, dì khó mà quên được.” Mẹ của Lý Yến nói rất nặng.

“Dì, thật sự nặng lời rồi.


Cháu và Lý Yến là bạn bè, cháu cứu cô ấy là điều nên làm, hơn nữa bất luận là Lý Yến hay là chú, đều đã giúp cháu rất nhiều.” Diệp Lăng Thiên hoảng hốt nói.

Mẹ của Lý Yến ngoảnh mặt nhìn Lý Yến: “Mẹ muốn con từ chức con đã từ chức chưa?”
Lý Yến nhìn mẹ của mình, muốn nói lại thôi.

“Tôi đã tạm đình chức của nó rồi, qua khoảng thời gian nữa điều nó đến bên phía đội cảnh sát giao thông.” Lý Đông Sinh tiếp lời.

“Vẫn là cảnh sát?” Mẹ của Lý Yến rất không vui.

“Tuy đều là cảnh sát, nhưng tính chất công việc đã hoàn toàn khác nhau rồi, cảnh sát giao thông không có nguy hiểm, hơn nữa, nó qua đó làm lãnh đạo, không cần ra ngoài, chỉ cần làm ở văn phòng là được, không có bất cứ nguy hiểm nào.

Nó cũng 29 tuổi rồi, lại không có khả năng gì khác, bà thật sự muốn nó từ chức bà kêu nó đi đâu làm việc? Nó tóm lại không thể cả đời đều không đi làm?” Lý Đông Sinh giải thích.

“Cho dù là ở nhà ăn không uống không chuyện gì làm cũng tốt hơn làm cảnh sát, cùng lắm tôi không nghỉ hưu, tôi làm đến 80 tuổi tôi cũng nuôi được nó.

Lần này tôi nhượng bộ một bước, Lý Đông Sinh, nhớ lời ông hôm nay từng nói với tôi, ông rõ ràng đã nói với tôi, công việc đó của nó không có nguy hiểm, nếu như còn có chuyện lần trước nữa, tôi nhất định với ông không xong đâu.” Mẹ của Lý Yến rất nghiêm nghị nghiêm túc nói với Lý Đông Sinh.

Lý Đông Sinh bị vợ của mình nói như thế thì có hơi không qua được, rất xấu hổ nói: “Nói linh tinh vớ vẩn cái gì thế, Thiên còn ở đây đó.”
“Thiên, không phải con người này của dì không thấu tình đạt lý, dì chính là vì trước đây quá thấu tình đạt lý rồi, mới bị cặp ba con này lừa, mới có loại kết quả như ngày hôm nay.

Hai đứa con, đứa lớn bị cưỡng chế đưa đi làm lính, cả năm không nhìn thấy mặt một lần, hơn 30 tuổi còn chưa kết hôn.


Đứa nhỏ, một đứa con gái bị đưa đi làm cảnh sát.

Một đứa làm lính, một đứa làm cảnh sát, đây là nghề nghiệp ổn định sao? Dì mỗi năm đều phải đi chùa thắp hương, cầu xin đừng đánh trận, cầu xin xã hội hòa bình, dì không phải là người tham chức cao gì cả, dì chỉ là hy vọng hai đứa con của dì có thể bình an là được, dì cũng không phải là một người phong kiến, dì đi cầu xin Quan Âm chỉ là vì để bản thân an lòng một chút, cho bản thân tìm chút phó thác, bởi vì trừ điều này ra, dì không có bất cứ cách nào, nói đến con nhỏ này, làm cảnh sát, gần như mỗi ngày đi sớm về muộn, lần nào về nhà cơ bản là sau 0 giờ sáng, có khi cả đêm không về, mấy ngày không về nhà cũng là chuyện bình thường.

Nó còn là cảnh sát hình sự, mỗi ngày đều là đánh đánh giết giết với mấy tên giết người gì đó, là một người mẹ, ai có thể hiểu những chuyện trải qua dì đã buồn bã lo lắng bao nhiêu chứ? Chỉ cần nó không về, dì không ngủ được, lòng luôn lo lắng, lần nào cũng phải đợi nghe thấy âm thanh nó bước vào cửa thì trái tim này của dì mới có thể buông xuống, mới có thể ngủ.

Ngày tháng lo lắng sợ hãi này dì đã sống đủ rồi, nhưng dì cái gì cũng không nói, dù sao đây là công việc của con bé, cố gắng làm việc đây là chuyện tốt.

Nhưng, cái dì muốn là công việc, không phải đi bán mạng, mạng đều không còn còn cần công việc làm gì? Dì nếu như chết rồi dì cái gì cũng không biết vậy dì không nhọc lòng nữa rồi, vấn đề là dì còn sống, dì không thể tiếp tục sống trong những ngày tháng lo lắng bất an sợ hãi này nữa, dì cũng không muốn bản thân có một ngày người tóc bạc tiễn người tóc đen.

Hôm nay dì ở đây nói một câu, nhà chúng ta, bắt đầu từ thế hệ của Lý Yến, tất cả mọi người đều không được làm lính, cũng không được làm cảnh sát nữa.” Mẹ của Lý Yến rất nghiêm túc nói.

“Con bé tôi đã điều nó đến tuyến hai rồi, qua vài ngày nữa lệnh điều động sẽ gửi xuống, nó có thể đến cục cảnh sát giao thông làm việc, bà yên tâm đi, không cần tiếp tục lo lắng cho nó nữa.” Lý Đông Sinh từ từ nói.

“Thiên, hôm nay dì gọi cháu đến vẫn còn có chuyện thứ hai.” Mẹ của Lý Yến không có để ý tới Lý Đông Sinh, nhìn thẳng Diệp Lăng Thiên nói.

“Dì nói đi.”
468-1-1.jpg
468-2-1.jpg
468-3.jpg
“Mẹ!”

“Dì!”
Lý Yến và Diệp Lăng Thiên đều gần như cùng lúc nói.

Vào lúc này, trên chân của Lý Yến và trên chân của Diệp Lăng Thiên đều giẫm một cái, cuối cùng nhìn thấy Lý Đông Sinh ra dấu với hai người.

“Tôi cảm thấy khá tốt, có điều bà cũng không thể vừa tới đã trực tiếp kêu hai đứa nó kết hôn, Thiên người ta cũng không có chuẩn bị có phải không? Tôi thấy như này đi, để hai chúng nó quay về từ từ tính toán chuyện này, dù sao người trẻ tuổi tụi nhỏ có suy nghĩ của người trẻ, không thể cái gì cũng dựa theo cách nghĩ của chúng ta mà làm được, có đúng không?” Lý Đông Sinh chen lời.

“Không phải là tôi ép tụi nó kết hôn, dì cũng không phải là người như thế, Thiên, cháu cũng nhìn thấy rồi, con bé này một ngày không kết hôn lập gia đình trái tim này của dì mãi mãi không yên được.

Lập gia đình, bản thân có gia đình, có trách nhiệm, nó biết mình chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, nó cũng biết trách nhiệm lớn nhất của một người phụ nữ là gì, hạnh phúc lớn nhất là gì.

Được, dì cũng không ép hai đứa, có điều chuyện kết hôn không thể tiếp tục kéo dài nữa, hai đứa nếu đã yêu nhau rồi vậy thì kết hôn cũng đều là chuyện sớm muộn, hai đứa tuổi tác cũng không nhỏ nữa, sớm ngày kết hôn tóm lại tốt hơn kết hôn muộn.

Như này đi, hai đứa tự mình thương lượng chuyện này, lần sau chúng ta tiếp tục cùng bàn bạc, có được không?” Mẹ của Lý Yến nói thẳng.




Bình Luận (0)
Comment