Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 474



“Mọi người làm gì thế này?” Phó Công an trưởng đi tới hỏi.

“Ở đây không có việc của bọn mày, đi ra đi.” Tên cầm đầu chẳng thèm nhìn phó Công an trưởng, chẳng hề nể mặt mũi gì nói.

Nói ra câu này, trên mặt phó Công an trưởng không nhịn nổi cơn giận, nhưng ông ta cũng không dám chống lại người ta, chỉ đành lúng túng đứng đó, không biết chuyện ra sao.

“Tao đếm đến mười, nếu bọn mày không thả người thì bọn tao sẽ nổ súng, đến khi đó nhóm người bọn mày sẽ chẳng còn lại ai.” Tên sĩ quan cầm súng lên chĩa vào đầu Diệp Lăng Thiên.

“Anh cảnh sát à, các anh cứ thế mà nhìn anh ta chĩa súng vào tôi ư? Thấy anh ta sắp giết người đến nơi mà không quản lý sao?” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nhìn phó Công an trưởng hỏi.


Trần Tuấn Lương vừa thấy thế thì nhíu mày, sau đó lập tức hành động, ra tay đánh lên người một binh sĩ ở sau lưng tên cầm đầu đó, cướp lấy súng rồi chĩa sau gáy tên sĩ quan.

Mấy người khác phản ứng lại, lập tức đổi đầu nòng súng và nhắm vào Trần Tuấn Lương.

Hiện trường trở thành một cảnh tượng kì lạ, mấy binh sĩ cầm súng chĩa vào Trần Tuấn Lương, Trần Tuấn Lương cầm súng chĩa vào tên cầm đầu, tên cầm đầu lại cầm súng chĩa về phía Diệp Lăng Thiên, mà Diệp Lăng Thiên thì lạnh nhạt đứng đó hút thuốc.

“Tôi khuyên anh đừng có lộn xộn, chỉ cần ngón tay của anh nhúc nhích một cái thì tôi cam đoan tôi có thể khiến đầu anh trở thành tổ ong vò vẽ.” Trần Tuấn Lương lạnh lùng nói.

“Tốt nhất là mày cũng đừng có động đậy, nếu mày dám ra tay thì cả hai đều phải chết.” Tên cầm đầu cũng lạnh lùng nói, nhưng bị Trần Tuấn Lương chĩa súng sau gáy nên thật sự không dám lộn xộn.

“Không sao, chúng ta có thể thử một lần cho biết ai càng không sợ chết hơn, anh dám cược không?” Trần Tuấn Lương cười hỏi.

Nghe Trần Tuấn Lương nói thế, tên cầm đầu không nói gì, trong lòng anh ta không dám chắc, có thể thấy được tên Diệp Lăng Thiên trước mắt và Trần Tuấn Lương này đúng là có vài đặc điểm nổi bật của dân liều mạng.

Đây gần như là lần đầu tiên mà anh ta nhìn thấy một người chẳng có tí sợ hãi nào khi bị chĩa súng vào gáy.

“Nếu các anh là bộ đội vậy tại sao các anh lại đến tiểu khu của chúng tôi rồi đánh bảo vệ của chúng tôi? Chúng tôi phạm phải tội ác gì to lắm sao?” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt hỏi.


“Vậy mày nói bây giờ phải làm sao? Cứ tiếp tục như thế thì có vẻ chẳng ích gì cho hai bên chúng ta.” Tên cầm đầu bị người khác chĩa súng vào gáy thấy cực kì khó chịu.

Diệp Lăng Thiên cười, hỏi phó Công an trưởng đứng bên cạnh hóng chuyện chứ chẳng dám đến gần: “Làm sao ư? Báo cáo chưa?”
“Tôi đã báo cáo lên cấp trên rồi.

Tôi nói này các anh đừng có động tí lại nóng nảy, như thế dễ nổi điên lắm, đừng… để xảy ra án mạng, đó không phải chuyện đùa.” Phó Công an trưởng vội vàng nói, ông ta chắc chắn không tiếp tay cho chuyện lần này, đã chơi cả súng thì chẳng sợ hãi gì một hai cảnh sát nhân dân như ông ta.

Bây giờ ông ta chỉ mong hai bên cứ duy trì như thế cho đến khi người cấp trên tới, ông ta ổn định bọn họ trước, đừng để tình hình tiếp tục diễn biến.

“Chúng tôi chờ, chờ đến một người có thể xử lí tới.

Hôm nay dù là ai tới thì đều phải cho tôi một câu trả lời hài lòng về chuyện này.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi hút thuốc, lạnh nhạt nói.

Người cầm đầu nghe thấy phó Công an trưởng nói chuyện đã đến tai cấp trên của thành phố A, trong lòng không dám chắc, cuối cùng thì nói với một binh sĩ sau lưng: “Trực tiếp gọi điện thoại cho cấp trên, báo cáo tình hình chỗ này.”
“Báo cáo thế nào ạ?” Một binh lính ở phía sau hỏi.

“Báo cáo thế nào ư? Tất nhiên là báo cáo đúng sự thật rồi, chuyện này có chỗ để lừa nữa hay sao?” Người của tên cầm đầu hét lên, sau đó nhìn một người trong nhóm người bên kia rồi cắn răng lạnh lùng nói: “Lâm Hiểu Thiên nhìn xem phiền toái mà cậu gây ra đi, cậu về mà chờ bị xử lí.”
Diệp Lăng Thiên nghe được cuộc nói chuyện như thế, trong lòng cũng hiểu được phân nửa, rồi khẽ mỉm cười.


Chẳng bao lâu sao thì bên ngoài vang lên tiếng còi mãnh liệt, sau đó thì thấy được rất nhiều chiếc xe đậu ở cổng, sau đó thì một nhóm người vũ trang đầy đủ tràn xuống, cầm súng rồi lập tức vây quanh mọi người, vô số nòng súng đen ngòm, tất cả đều nhắm vào bên này.

“Tất cả bỏ súng xuống, bỏ súng xuống.” Lúc này một đám người cầm súng lục xông vào.

Diệp Lăng Thiên nhìn người dẫn đội rồi cười, là lão Vương.

Vốn dĩ chuyện thế này là do Lý Yến đứng ra, nhưng bây giờ Lý Yến nghỉ việc rồi nên đổi thành anh ta, người còn lại Diệp Lăng Thiên cũng biết, đó là đội trưởng, coi như có quen biết Diệp Lăng Thiên.

Lão Vương thấy Diệp Lăng Thiên thì rất ngạc nhiên hỏi: “Anh Diệp, sao lại là anh vậy?”
“Đội trưởng Vương, chào anh.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, lạnh nhạt nói.

“Rốt cuộc là sao thế? Dù có chuyện gì đi nữa thì bỏ súng xuống trước rồi nói sau.” Lão Vương nói, thật ra anh ta cũng biết khó mà xử lí chuyện này êm đẹp, mối quan hệ của nhóm người hai bên đều không bình thường, với vị trí của anh ta thì rất khó xử lí chuyện này.

“Bảo bọn họ bỏ súng xuống cho tao, nghe không hả?” Tên cầm đầu phách lối nói với đội trưởng Vương


Bình Luận (0)
Comment