Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 479



“Thế nào rồi thằng nhóc, đã suy nghĩ kỹ chưa?” Tần Cương đại khái cũng nghe được nội dung trong điện thoại, mỉm cười hỏi Diệp Lăng Thiên.

Không có chứng cứ quan trọng nhất thì Diệp Lăng Thiên chẳng có lý lẽ nữa.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Tần Cương thôi.

Hai công ty của Diệp Lăng Thiên, bất kể công ty thực phẩm hay công ty bảo vệ, ngoài máy chủ giám sát ở mỗi cửa hàng, ở công ty còn có một phòng máy riêng để tiến hành kết nối.

Thật ra ban đầu làm cái này chỉ vì muốn phát huy một tác dụng đốc thúc hữu hiệu, nhắc nhở tất cả nhân viên, không chỉ người của các anh đang giám sát anh, người của công ty cũng đang nhìn, để mọi người có thể tập trung vào làm việc mà không phải mang tâm lý cầu may.

Công ty bảo vệ lại càng cần như vậy.

Vì để Trần Tuấn Lương có thể quản lý tốt hơn tổ dự án mấy mươi người này, trong căn cứ tuần tra có một phòng máy tiếp nhận dữ liệu từ máy chủ giám sát của các tiểu khu theo thời gian thực tế.

Chắc hẳn có đánh chết Tần Cương cũng không ngờ được điểm này.

“Các người chưa chắc đã có thể dẫn tôi ra khỏi đây được.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười.

“Vậy phải thử xem.” Tần Cương nói tiếp: “Dẫn người đi.”
Mấy người lính xông lên, dùng súng chỉ vào Diệp Lăng Thiên và nói: “Giơ tay lên, đi.”
“Các người làm gì vậy?” Lúc này, chợt nghe có một người phụ nữ nói.

Sau đó chỉ thấy Lý Yến đang đứng ở cửa nhìn.


“Sao cô tới đây?”
“Lão Vương nói cho tôi biết chuyện của anh nên tôi quay tới.

Các người tính làm gì vậy? Chỗ này là Cục công an chứ không phải trong đội của các người, lập tức bỏ súng xuống.” Lý Yến lạnh lùng nhìn Tần Cương nói.

Trong lúc cô ta đang nói, đội trưởng Vương đã dẫn theo mười mấy người cầm súng dứt khoát chặn ở cửa.

Thật ra ông ta vẫn luôn dẫn theo người đứng ở gần, đề phòng chuyện như vậy xảy ra.

Đội trưởng Vương vừa cầm súng chỉ vào, vừa gọi điện thoại cho Lý Đông Sinh.

Lý Đông Sinh mới đi chưa xa, sau khi nghe được đã lái xe quay về.

Ông ta đứng ở cửa nhìn tình hình như vậy thì lạnh lùng nói với Tần Cương: “Cho dù chúng tôi đồng ý cho các cậu phối hợp xử lý vụ án lần này, nhưng không phải để các cậu làm xằng làm bậy.

Bây giờ mời cậu giải thích cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?”
“Bí thư Lý, tôi chỉ dẫn cậu ta về trong đội để tiếp nhận điều tra thôi.” Tần Cương chậm rãi nói.

“Thật sao? Tôi nghĩ có phải các cậu quản quá rộng không? Chúng tôi đồng ý với các cậu là thả người của các cậu về, để cho các cậu tự điều tra.

Nhưng các cậu dường như còn chưa có quyền dẫn cậu ta về trong đội các cậu nhỉ? Mọi người đều nể mặt nhau, nhưng các cậu đừng làm quá đáng quá, đến lúc đó thành ra ai cũng khó coi.” Lý Đông Sinh giận thật rồi.

“Nếu Bí thư Lý nói vậy, tôi cũng nên cho Bí thư Lý chút mặt mũi.

Chúng ta đi thôi.” Tần Cương biết mình không thể dẫn người đi thì khẽ mỉm cười rồi đi ra ngoài.

Lúc đi qua bên cạnh Diệp Lăng Thiên, cười nói: “Thằng nhóc, chúng ta sẽ còn gặp lại.” Sau đó dẫn theo mấy người nghênh ngang rời đi.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? ông ta nói gì với cậu thế?” Lý Đông Sinh lạnh lùng hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Cho tôi sáu trăm triệu, bảo tôi không truy cứu chuyện này nữa, nhưng tôi không đồng ý.

Mặt khác, tôi vừa nhận được điện thoại nói phòng máy của chúng tôi bị người ta tấn công.

Một đám người đã chuyển hết tất cả thiết bị trong phòng máy của phòng bảo vệ chúng tôi đi.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.

“Đây không phải là người nữa, quả thật là cướp rồi.

Đầu óc thật ra không tệ, hủy chứng cứ, cho dù cậu có muốn làm ầm ĩ cũng không làm được gì.

Tốt, rất tốt.” Lý Đông Sinh cười lạnh.

“Bây giờ không có chứng cứ, bên phía chúng tôi sẽ càng bị động hơn.

Ý của chúng tôi là xử lý vụ án lần này theo quy định.

Người của bọn họ về đơn vị chờ điều tra xử lí.


Các cậu sẽ do chúng tôi tới điều tra xử lí.

Bây giờ không có chứng cứ, kết quả cuối cùng của vụ án này chỉ có thể giải quyết vụ này như một vụ tranh cãi bình thường.

Đây là nhận thức chung của hai bên.

Nếu cậu muốn làm gì, cậu phải nghĩ cách khác đi, tôi cũng đành bó tay rồi.

Dù sao, chúng tôi cũng không quản được bọn họ.

Cậu chú ý an toàn, tôi còn phải đi họp đây.” Lý Đông Sinh nói xong thì đi ra ngoài.

“Người của tôi có thể đi được chưa?” Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc và chậm rãi hỏi đội trưởng Vương.

“Có thể.

Thủ tục cần thiết đều đã xong, chuyện nên làm cũng đã làm.

Người của chúng tôi tính qua lấy video giám sát, bây giờ xem ra cũng chẳng lấy được gì rồi.

Hơn nữa, cấp trên có yêu cầu điều tra xử lý vụ án này.

Mặt khác, bản thân vụ án này thật sự không gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Ngài Diệp, tôi cũng không có cách nào giúp cậu được.” Đội trưởng Vương ăn ngay nói thật.

“Tôi biết, cám ơn anh.

Tôi cũng đi trước đây.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, lại gọi điện thoại cho Trần Tuấn Lương, bảo mọi người đến tập hợp trong sân của Cục công an, cho xe của công ty tới đón người.

“Sao có thể xảy ra chuyện như vậy được? Sao anh và người trong đội còn chưa dừng vậy?” Lý Yến bản thân cũng không có chuyện gì làm, cũng lại đi theo Diệp Lăng Thiên phía sau.

“Tôi cũng muốn biết sao tôi lại chưa dừng.

Nhưng nếu người ta tới, tôi cũng không thể khiếp sợ được, đúng không? Cô còn chưa có qua bên kia làm à?”
“Còn chưa.

Tôi vẫn chưa nghĩ xong.

Cứ nghỉ ngơi mấy ngày rồi nói sau.

Tôi hiếm khi được rảnh rỗi thế này.” Lý Yến lắc đầu.

Lúc này, mọi người của công ty bảo vệ đã đến đông đủ, rất nhiều người còn bị thương.

“Các anh em, lần này mọi người chịu bị uất ức rồi.


Cho dù chúng ta chưa chịu thiệt, nhưng chúng ta nhất quyết phải đòi lại công bằng.

Mọi người yên tâm, chuyện lần này, cuối cùng tôi cũng sẽ đòi lại công bằng cho mọi người.

Người bắt nạt chúng ta, bất kể đối phương là ai thì chúng ta chắc chắn phải bắt hắn trả giá đắt.

Như vậy đi, người bị thương sẽ do Chu Ngọc Lâm đưa tới bệnh viện để chữa trị.

Ai cần tiêm thì tiêm, ai cần uống thuốc thì uống thuốc.

Tất cả chi phí thuốc men sẽ do quỹ công ty trả.

Mặt khác, lần này công ty thưởng ba triệu cho tất cả anh em ở đây.

Sau này mọi người chú ý một chút.

Mặc dù chúng ta là bảo vệ nhưng chúng ta không hề thua kém bất kỳ kẻ nào.

Chúng ta làm việc phải tuân theo pháp luật, nghe theo quy định của công ty, nhưng nếu thật sự có người dám bắt nạt chúng ta, chúng ta không cần phải sợ.

Công ty và Diệp Lăng Thiên tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt mọi người.

Chúng tôi có thể không kiếm tiền, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho các anh em phải chịu uất ức.

Được rồi, chờ lát nữa xuống xe, người bị thương đi bệnh viện khám bệnh trước, người không bị thương thì quay về làm việc của mình.

Giải tán.” Diệp Lăng Thiên phát biểu ngay trong sân của Cục công an.

Khi xe tới, mọi người bắt đầu lục tục lên xe.

Chỉ có Trần Tuấn Lương ở lại với Diệp Lăng Thiên.

“Cô có chuyện gì không? Nếu không chuyện gì thì lái xe đưa chúng tôi trở về một chuyến đi.” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến nói.

“Cái này thì khó lắm, bởi vì tôi đã từ chức nên không có xe.

Tôi còn phải ngồi xe taxi tới đây đấy.

Để tôi gọi xe đưa mọi người về.” Lý Yến giang tay ra nói, sau đó lấy điện thoại di động ra


Bình Luận (0)
Comment