Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 57


Trận chiến đánh thành Bình Xuyên của Lục Dực, không nhận đầu hàng, không lưu một binh một tốt của quân thủ thành, binh sĩ thủ hạ khuân vác hết sạch toàn bộ tài phú lương thực có thể cướp đi từ toà thành này, thoáng chốc hung danh lan xa.
Ngay lúc đại quân vừa nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, sắp tiếp tục tấn công toà thành trì tiếp theo, tạp binh bỗng nhiên tới báo, có người muốn gặp hắn, nói là muốn làm phụ tá cho hắn.
Lục Dực thập phần tò mò.
Hiện giờ hung danh của hắn lan xa, đại danh có thể ngăn trẻ con khóc đêm, sao vẫn còn có người của Bắc Yến xung phong nhận việc, làm phụ tá cho hắn?
Suy tư một lát, Lục Dực ra lệnh: “Dẫn tới.”
Một lát, binh sĩ dẫn tới một vị văn sĩ trung niên mặc áo vải thô, vẻ mặt của hắn kiêu căng, tuy quần áo trên người thô lậu, nhưng không bẩn thỉu, sạch sẽ hơn dân chúng Bắc Yến chạy nạn mà Lục Dực hay chứng kiến rất nhiều.
Điều này nói lên hai điểm: “Một, người này có tự tôn cực cao, đang trên đường chạy nạn còn nỗ lực duy trì thể diện của bản thân; hai, người này là thư sinh yếu đuối, lại có thể duy trì thể diện trong lúc chạy nạn, nói vậy có một bộ phương pháp hữu hiệu để ứng đối lưu dân, lừa dối cướp bóc, không phải thư sinh bình thường.
Suy đoán theo hướng xấu, nói cách khác, người này coi trọng hư vinh, hơn nữa không phải người tốt.
Lục Dực lại càng cảm thấy hứng thú.
“Cao danh quý tính của tiên sinh?” Lục Dực cười hỏi.
Người nọ thi lễ, đáp: “Tạ Phù Trầm.”
Lục Dực thử: “Nhân sĩ Tạ gia? Cái tên Phù Trầm này, ngược lại giống như tên giả.”
Người nọ lại thi lễ, đáp: “Tại hạ vốn là con cháu chi thứ Tạ gia, chi chính Tạ gia sợ hãi uy danh của Đại Sở, co đầu rút cổ bo bo giữ mình, không màng sống chết của chi thứ, ta cảm thấy nhục nhã vì làm người của Tạ gia, nên đã tự phản bội gia tộc, bỏ tên không dùng.

Nhân sinh cảnh ngộ hoạ phúc khó dò, cố ý lấy tên Trầm Phù để tự mình cố gắng.”
Lý do này nghe tới còn rất đường hoàng.
“Như vậy, Tạ Trầm Phù tiên sinh,” Lục Dực làm đủ dáng vẻ chiêu hiền đãi sĩ, “Ngươi không tiếc gia nhập tướng quân Đại Sở ta, là có kế gì muốn hiến?”
Tạ Trầm Phù bắt đầu cười hê hể đầy nham hiểm, đôi mắt nhỏ của gã tụ quang, những lúc nhìn chằm chằm người khác, giống như một con chuột to đang điên cuồng tìm kiếm thức ăn trong đêm tối: “Vậy phải xem chí hướng của Lục tướng quân to lớn đến mức nào!”
Ánh mắt tuỳ tiện của kẻ này khiến lòng Lục Dực sinh ra không vui, nhưng nụ cười trên mặt hắn lại càng sâu hơn: “Ồ? Nguyện nghe kỹ càng.”
Tạ Trầm Phù thi cái lễ thứ ba: “Thỉnh tướng quân cho người lui hết.”
Tâm tư Lục Dực dao động, chần chừ một lúc lâu, ra lệnh: “Các ngươi đều đi ra ngoài, thủ vệ cách năm bước ngoài cửa lều! Không được đi lại!”
“Rõ!”
Chờ đến khi trong lều tướng quân chỉ còn lại hai người họ, Lục Dực không tự giác lộ ra một nụ cười dữ tợn, hắn đã quyết định, nếu kế mà tên Tạ Trầm Phù này dâng lên không thể làm hắn vừa lòng, hắn nhất định sẽ bầm thây gã thành vạn đoạn.
“Tạ tiên sinh, hiện tại có thể chỉ giáo rồi chứ?”
Tạ Trầm Phù lập tức sửa lại vẻ mặt tuỳ tiện, cung cung kính kính hành đại lễ, quỳ trên mặt đất, nói: “Nếu tướng quân có chí hướng cao xa, bằng tài trí của tại hạ, dám nói nhật nguyệt đổi tân thiên!”
Lục Dực lập tức làm ra dáng vẻ tức giận, gầm lên một tiếng: “Tặc tử lớn mật! Dám xúi giục bản tướng quân đại nghịch bất đạo!”
Tạ Trầm Phù không kinh không sợ, yên phận quỳ rạp trên mặt đất.
Trong lều tướng quân nhất thời không người nói chuyện.
Qua thời gian nửa chén trà nhỏ, vẫn là Lục Dực mở miệng trước, nói:”Nếu như chí hướng của bản tướng quân không cao xa như vậy thì sao?”

Tạ Trầm Phù cười.
Gã nhìn thảm nỉ quý giá đẹp đẽ trải trong lều tướng quân của Lục Dực, cười đến dương dương tự đắc, phảng phất hết thảy đều nằm trong sự khống chế của mình.
Tạ Trầm Phù ngẩng đầu lên, trên mặt là vẻ cô đơn mang theo chút không cam lòng, gã trầm ngâm nói: “Ngay cả như vậy, tại hạ cũng có thể giúp tướng quân giành một cái vạn hộ phong Hầu!”
Lục Dực cười nhạo: “Bản tướng quân nam chinh bắc chiến, chiến công hiển hách, Chủ Công đăng cơ khai quốc, tất nhiên sẽ thưởng, còn cần ngươi tới giành một cái phong Hầu chắc?”
“Lời này của tướng quân sai rồi,” Tạ Trầm Phù cười ha ha, “Nếu không có ta tương trợ, chờ đến ngày Sở Vương đăng cơ, đó cũng chính là ngày Địch Kỳ Dã được phong Hầu! Mà bất luận là tướng quân ngươi, hay gia thần Sở Cố, càng không cần nhắc tới công thần ngoại hệ như tướng quân Ngao Qua, đều sẽ tuyệt đối không có cơ hội được phong Hầu!”
Ánh mắt Lục Dực nhảy dựng, suy nghĩ một lúc lâu, rồi đi vòng ra từ sau án, nâng Tạ Trầm Phù dậy, thành khẩn nói: “Tiên sinh trợ ta.”
Trong lòng Tạ Trầm Phù mừng như điên, trên mặt lại vẫn đang nhẫn nại, gã chỉ cười cao thâm khó đoán, đáp lễ với Lục Dực, nói: “Ơn tri ngộ của tướng quân, Tạ Trầm Phù nhất định máu chảy đầu rơi, khuynh lực báo đáp!”
Từ giờ khắc này, Tạ Trầm Phù rốt cuộc bước lên võ đài chính trị mà gã hằng mơ ước.
Gã thay hình đổi dạng, không bao giờ còn là con cháu vô năng, tự cho có tài nhưng không gặp thời của chi thứ Tạ gia, không bao giờ còn phải mang theo vết nhơ bị trục xuất khỏi Tạ gia vì rình rập sàm sỡ chất nữ.
Hiện tại tên gã là Tạ Trầm Phù, phụ tá của tướng quân Đại Sở Lục Dực.
Gã nhất định có thể hung hăng dạy dỗ Tạ gia, làm mấy lão già thông thái rởm của chi chính Tạ gia đó, làm ả đàn bả không chịu phục tùng gã đó, phải trả một cái giá thật thảm thiết.
*
Hiếm khi Cố Liệt không ở lều chủ soái, Địch Kỳ Dã không tìm thấy người ở trong lều, hỏi cận vệ, nghe rằng Chủ Công vừa mới nói muốn đi dạo trong doanh một chút, không cho người đi theo.
Vì thế lúc trước còn chê cười Mục Liêm lượn lung tung đi bắt mật thám, Địch Kỳ Dã nay đã bước lên vết xe đổ.

Địch Kỳ Dã đi trong Sở doanh, nghĩ đến việc này, trong lòng xấu hổ, đây chẳng lẽ chính là báo ứng.
Đại doanh Sở quân không còn bận rộn như khi Phong Tộc chưa đi, dáng vẻ trật tự rõ ràng, Địch Kỳ Dã đi một đường không tìm thấy Cố Liệt, đi tới phòng bếp được dựng cho đội ngự trù.
Đôi mắt ngự trù đang ngập tràn vui vẻ mà nhìn một chú cún con bụ bẫm.
Chó giỏi hơn người nha, ăn cái gì cũng thơm.
Hắn đã tìm được ý nghĩa tồn tại trên người con chó con này, tìm được cảm giác thành tựu, tìm được hạnh phúc.
Địch Kỳ Dã cố nhịn cười, đi qua xem, một tay xách cún con lên.
Cún con màu nâu, béo lùn chắc nịch, dưới sự cưng chiều của ngự trù, gần như sắp đem mình ăn đến dài rộng bằng nhau, đầu tròn vẫn luôn run rồi run, không biết là do tứ chi không chống đỡ được trọng lượng của cái đầu bụ bẫm, hay là cảm thấy trời lạnh.
Đời trước Địch Kỳ Dã chưa từng nuôi chó mèo, hắn nào có thời gian rảnh rỗi đi hầu hạ mấy thứ này, hơn nữa ở thời đại của hắn, chó mèo là hàng hoá xa xỉ tuyệt đối chỉ dành cho xã hội thượng lưu.

Tiền lương hắn liều sống liều chết kiếm được cũng không dùng để tiêu pha mua hàng xa xỉ, có cái tiền đó còn không bằng mua thêm thuốc dinh dưỡng vị ngon một chút, loại cơ bản thật sự có thể làm người uống ói ra.
Vì thế khi cún con xoạch xoạch liếm tay hắn, Địch Kỳ Dã không có ngăn cản được thế công của hệ đáng yêu này, tạm thời cũng không chê bẩn, ôm cún con vào lòng —— ôm xong rồi lát đi tắm rửa thay quần áo.
“Tên nó là gì?” Địch Kỳ Dã hỏi ngự trù.
Ngự trù vốn đang treo vẻ mặt đau lòng, vừa rồi Địch tướng quân xách cún cưng của hắn lơ lửng giữa không trung, làm cho cún cưng sợ quá trời quá đất.


Hiện tại Địch tướng quân cẩn thận ôm cún, vẻ mặt của ngự trù cũng lập tức hoà hoãn rất nhiều, kiêu ngạo nói: “Gọi là A Phì.”
Nghe thấy chủ nhân gọi mình, cún con ngoan ngoãn ngoao một tiếng.
Mặt ngự trù thoáng chốc cười nở hoa.
Địch Kỳ Dã cảm thán: “Chó cũng như tên nha!”
A Phì lại bắt đầu xoạch xoạch liếm tay Địch Kỳ Dã.
Ngự trù chợt thấy đôi mắt đẹp của Địch tướng quân xoay xoay, ôm cún cưng của hắn đi mất.
“Ta ôm nó đi dạo, lát nữa lại đưa về cho ngài nhé.”
Ngự trù bị tướng quân cưỡng chế cướp mất cún cưng, vẻ mặt bi thương quay về phòng bếp rửa tay.
A Phì, ngươi phải bảo trọng nhé A Phì!
*
Thời gian đại quân xuất phát ngày một gần hơn, Cố Liệt lại vẫn đang do dự một vấn đề.
Kiếp trước lúc này, hắn và Khương Dương đang cùng toạ trấn Tần Châu, thẳng đến khi có tin hoàng cung Yến Triều đã phá, mới xuất phát đi Lôi Châu.
Nhưng gần đây hắn luôn có một loại trực giác, trực giác này nói cho hắn, có lẽ nên thân chinh đi theo Nhan Pháp Cổ hoặc Địch Kỳ Dã.
Trực giác này không có căn cứ, cũng không nói nên lời lý lẽ là như thế nào, Cố Liệt cũng không hề mù quáng đi theo cái gọi là trực giác, nhưng lần này lại làm hắn suy xét thật lâu.
Phân tích cẩn thận ra, thân chinh theo Nhan Pháp Cổ, có lẽ có thể tiến thêm một bước đảm bảo an nguy tính mạng cho Nhan Pháp Cổ.

Nhưng hắn đã phái cận vệ đi theo Nhan Pháp Cổ rồi, đồng thời đã bố cục cẩn thận ở đô thành Yến Triều, kỳ thật không cần thiết phải đi cùng Nhan Pháp Cổ.
Mà thân chinh theo Địch Kỳ Dã, lại càng là ngoại trừ làm vật trang trí thì không còn việc gì khác để làm.
Cho nên, hắn cũng không thể phân tích ra một lý do đứng được vững.
Thế nhưng ý niệm này vẫn cứ không ngừng quấn lấy hắn, cơ hồ khiến hắn bắt đầu tự trách, hoài nghi có phải bản thân mình vẫn còn quyến luyến chiến trường hay không, giả vờ lấy trực giác làm lý do để phóng túng mình ra ngoài đánh giặc.
Hắn bị ý niệm của mình quấy nhiễu đến bực bội, dứt khoát rời lều chủ soái, đi dạo trong đại doanh, rồi ngồi dưới một mái hiên không người, nhìn rừng thông xanh biếc bên ngoài doanh trại, không nhịn được lại bắt đầu phân tích.
Mãi đến khi Địch Kỳ Dã đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
Trong lòng Địch Kỳ Dã còn ôm một con chó con bụ bẫm.
Cố Liệt bật cười: “Trêu mèo chọc chó, tướng quân thật có nhã hứng.

Đây là chó nhà ai thế?”
Địch Kỳ Dã làm bộ muốn nhét cún con vào ngực Cố Liệt, Cố Liệt lại nghiêm mặt kiên quyết ngăn chặn.


Địch Kỳ Dã nhướng mày, mới trả lời: “Ngự trù nấu cơm vất vả, không có ai cổ vũ, may mà có chó con cứu vớt hắn khỏi thung lũng nhân sinh, vì thế đã nuôi.”
Cố Liệt cảm thấy khá là cạn lời.
“Ngươi xem,” Địch Kỳ Dã giơ chó con lên trước mắt Cố Liệt, “Đều do ngươi không chịu ăn cơm tử tế, nhìn nhóc đáng thương này coi, bị ngự trù đút cho béo thành vậy rồi.”
Cố Liệt không tự giác nở nụ cười, cũng không ngại Địch Kỳ Dã nói hắn.
Địch Kỳ Dã bỗng nhiên giật mình kêu lên, tay vừa trượt, cún con ngoao một tiếng rớt xuống dưới, tim Cố Liệt ngừng đập, vội vã vươn tay đón lấy cún con.
Chờ đến xác nhận cún con nóng hầm hập đã nằm trong tay mình, không có rơi xuống đất, hiếm khi Cố Liệt mới đen mặt với Địch Kỳ Dã, tức giận mắng: “Sao ngươi lại không cẩn thận như thế hả!”
Địch Kỳ Dã tắm tắc bảo lạ, ngồi xuống bên cạnh Cố Liệt, nhắc nhở nói: “Vừa rồi ta giơ nó ở trước mắt ngươi, kể cả ngươi không đón, nó cũng sẽ chỉ lọt vào lòng ngươi thôi.

Cao có tí như thế, ngươi gấp cái gì.”
Hắn sờ sờ cún con đang rúc trong lòng Cố Liệt, “Chủ Công, A Phì rất thích ngươi đó.”
Cún con không quá muốn để ý tới ngươi xấu mạo hiểm ném vật này, rầm rì hai tiếng, từ trong lòng Cố Liệt đứng lên, trốn tránh bàn tay Địch Kỳ Dã, ý đồ chui vào vạt áo hắn.
Cố Liệt vốn không có chạm vào nó nữa, thấy vậy không thể không duỗi tay đỡ lấy nó, tránh cho nó thật sự chui vào trong vạt áo mình.
Thân mình chó con bụ bẫm rất nóng, run run rẩy rẩy, mang theo một loại sức sống mạnh mẽ, ngốc nghếch.

Cố Liệt đỡ nó thật cẩn thận, cảm nhận rõ ràng được một vật sống đang nằm trong lòng mình.
Địch Kỳ Dã khó chịu mà xoa bóp sau cổ nó: “Còn biết đùa giỡn lưu manh nha vật nhỏ.”
Đây chính là người ông đây đính trước rồi đó.
Tuy rằng còn chưa theo đuổi được.
Cố Liệt nhẹ nhàng chụp bay tay hắn: “Ngươi đừng làm nó sợ nữa.”
“Chủ Công,” Địch Kỳ Dã nửa nghiêm túc nửa nói giỡn, “Ngươi như vậy không được đâu, chỉ nghe người mới cười, không thấy người xưa khóc.”
Cố Liệt sắp bị hắn tức cười: “Ngươi tự đi so mình với nó?!”
Địch Kỳ Dã cười nheo mắt nhìn hắn, chớp chớp mắt: “Nói đùa thôi mà, ngươi làm gì phải cẩn thận nâng niu nó thế, cứ như đang cầm thuốc nổ, ngươi xem nó liếm tay ngươi kìa, đang kêu ngươi xoa nó đó.”
Cố Liệt bị cún con liếm đến giật mình một cái, rút tay về, cún con đứng không vững trong lòng hắn, ngoao ngoao nghiêng người ngã lăn, sau đó thật vất vả giãy dụa đứng lên, tủi thân kêu ngoao ngoao tiếp.
Cố Liệt còn đang do dự, Địch Kỳ Dã đã nhân cơ hội bắt lấy tay hay, mơn trớn cái đầu to tròn không sợ lạnh của cún con.
A Phì được ngự trù đút cho ăn đến bóng loáng trơn mịn, bộ lông mượt mà trượt qua lòng bàn tay Cố Liệt, lưu lại xúc cảm dịu ngoan, hơi rung.
“Ngươi thích nó không?” Địch Kỳ Dã nhẹ giọng lấy đi sự chú ý của Cố Liệt, “Nó tên là A Phì.”
“A Phì?”
Chó cũng như tên à!
Cố Liệt cũng không nhịn được cười.
“Chủ Công,” Địch Kỳ Dã tò mò hỏi, “Ngươi đã từng nuôi chó mèo bao giờ chưa? Ta cho rằng ở nơi này chó mèo rất thường thấy.”
Cố Liệt nhìn cún con, trả lời đơn giản: “Từng nuôi một con mèo.”
“Tên là gì?”
“Tiểu Hắc.”

“Là mèo đen à? Thế mèo đâu rồi?”
“…… Chạy rồi.”
Chạy rồi? Địch Kỳ Dã quan sát thần sắc của Cố Liệt, vẻ mặt này, không giống như chạy mất.

Hắn suy đoán, chó mèo đều không sống lâu, có lẽ con mèo đó già, đã mất rồi.
Vì thế Địch Kỳ Dã gác xuống con mèo đó, quay qua hỏi: “Ngươi có muốn nuôi một con nữa không?”
Không biết trong thiên hạ, mèo ở châu nào là đẹp nhất nhỉ? Có lẽ có thể đi hỏi Nhan Pháp Cổ một chút.
Cố Liệt lắc đầu, cười cười có lệ: “Nào có sắp ba mươi rồi còn trêu mèo chọc chó nữa.”
Dừng một chút, hắn nhìn về phía Địch Kỳ Dã, cố ý nói: “Ngươi cho ta là ngươi chắc?”
Địch Kỳ Dã cãi lại nói: “Chó mèo đáng yêu, nhìn thấy sẽ vui vẻ, đây là nhân chi thường tình mà.”
Cố Liệt hỏi ngược lại: “Nói như vậy, Địch tướng quân đã từng nuôi chó mèo rồi à?”
“Chưa từng.”
“Không phải ngươi nói là nhân chi thường tình sao?”
“Hai cái này làm sao giống nhau được,” Địch Kỳ Dã giải thích nói, “Ở chỗ của bọn ta, chó mèo là sủng vật xa xỉ, một tháng tiền lương của ta còn không đủ nuôi chúng nó ăn, hơn nữa ta hàng năm ở trong quân, biết nuôi thế nào?”
Cố Liệt không tự giác vuốt ve A Phì đang ngoan ngoãn ghé vào ngực hắn, hồi tưởng một lát, hỏi tiếp: “Ngươi nói, ngươi lớn lên ở ‘cô nhi viện’.

Ý của từ ‘cô nhi’, nếu bổn vương không hiểu sai, hẳn là cũng giống như bây giờ, như vậy, ngươi lớn lên ở một nơi cô nhi sống tập trung?”
Địch Kỳ dã có chút kinh ngạc: “Ngươi vẫn nhớ rõ?”
Cố Liệt gật đầu.
Địch Kỳ Dã cười nói: “Chủ Công thông minh, đúng là nơi cô nhi sống tập trung, ‘triều đình’ của bọn ta có ngân sách chuyên dụng, nuôi dưỡng trẻ sơ sinh bị người ta vứt bỏ, cũng cung cấp giáo dục cơ sở miễn phí.”
Nói xong, Địch Kỳ Dã vốn tưởng rằng Cố Liệt sẽ muốn hỏi cặn kẽ chế độ nuôi dưỡng cô nhi, nhưng hắn không dự đoán được sẽ nghe thấy Cố Liệt hỏi rằng: “Bọn họ đối xử với ngươi có tốt không?”
Người này.
Địch Kỳ Dã nhìn Cố Liệt, ông nói gà bà nói vịt mà trả lời: “Chủ Công đối tốt với ta.”
Cố Liệt nói hắn: “Hỏi một đằng trả lời một nẻo.”
Địch Kỳ Dã cười không nói.
Cố Liệt không làm gì được hắn, chỉ có thể ra vẻ ngạc nhiên: “Ngươi vậy mà còn biết bổn vương đối tốt với ngươi cơ à.”
“Lời này liền oan uổng cho ti chức rồi,” Địch Kỳ Dã ra vẻ oan ức, “Tấm lòng ti chức dành cho Chủ Công có thể soi sáng nhật nguyệt, sao có thể không biết cảm ơn?”
Cố Liệt thở dài.
Nói chuyện với tên này, còn không bằng sờ chó.
————————————————————————–
Người không bằng chó =))))
Chương ngược chương ngọt.

Bình Luận (0)
Comment