Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 595



Sau khi Diệp Lăng Thiên cúp điện thoại thì bỏ điện thoại di động xuống, điện thoại lại vang lên, người gọi tới chính là Vương Lực, câu hỏi của anh ta căn bản cũng giống như Trần Tuấn Lương, cũng không dám tin tưởng, cho là Diệp Lăng Thiên đã tải một tấm ảnh ở trên mạng xuống rồi đùa ác với bọn họ.

Nguyên nhân là do trước đó Diệp Lăng Thiên không lộ ra một chút tin tức nào, đột nhiên lại gửi thiệp mời tới, gần như là mọi người không dám tin tưởng.

Diệp Lăng Thiên lại kiên nhẫn giải thích một lần nữa, sau đó dứt khoát nói rõ ràng trước với từng người gọi điện thoại.

Gọi liên tiếp tám chín cuộc điện thoại, ở bên phía Diệp Lăng Thiên làm xong rồi Lý Yến cũng sắp xong.
“Gọi hết rồi hả?” Diệp Lăng Thiên hỏi Lý Yến.
“Xong rồi, nên thông báo thì cũng đã thông báo rồi, anh thì sao? Anh đã làm xong chưa?” Lý Yến gật đầu nói.

“Bên chỗ anh cũng đã xong rồi, ngày mai là cuối tuần, em xem xem trong nhà còn có cần cái gì không, nên mua thì đều mua đi.

Mặt khác, cũng cần phải bố trí lại một chút, những chuyện còn lại hình như là cũng không có quá nhiều.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói.
“Ừ được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, em nên đi về thôi.”
“Ai nha, em nói này chị dâu, ngày hôm nay chị trở về ngày mai lại phải đến đây, chị không cảm thấy mệt mỏi hả? Hai người đều đã làm giấy đăng ký kết hôn rồi, bên cạnh đó qua mấy ngày nữa còn đã kết hôn, nơi này chính là nhà của chị, chị đi về làm cái gì chứ? Chị ở lại đây đi.” Diệp Sương chen vào nói.
Diệp Sương nói như vậy, mặt của Lý Yến lập tức đỏ lên.
“Đúng vậy, không cần phải trở về đâu, cứ ở đây đi, ngày mai cũng đi mua đồ luôn.” Diệp Lăng Thiên ngẩn người, sau đó nói.
“Ừ, vậy được rồi.” Cuối cùng Lý Yến vẫn nhẹ gật đầu, trên thực tế mọi người đều biết đây là chuyện đương nhiên, hai người bọn họ đều đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận, ở đâu thì hình như cũng là chuyện đúng.
“Được rồi, em buồn ngủ quá đi thôi, hai người nên ngủ thì ngủ đi, em đi trước đây.” Diệp Sương ngáp một cái, nói, sau đó đi thẳng vào trong phòng ngủ của mình.
“Em đi rửa mặt đi, không còn sớm nữa, chúng ta cũng đi ngủ thôi.” Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Yến rồi nói, trên thực tế anh cũng rất xấu hổ, mặc dù hai người bọn họ đều đã là vợ chồng, nhưng mà loại chuyện này dù sao thì vẫn là lần đầu tiên.
Lý Yến cũng xấu hổ, nhẹ gật đầu ừm một tiếng, sau đó ngoan ngoãn đi vào trong phòng tắm rửa mặt.
Một mình Diệp Lăng Thiên ngồi ở trên ban công hút thuốc, nói thật thì trong lòng của anh vẫn có phần không yên tĩnh, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Lý Yến chính thức ngủ lại đây, có ý nghĩa tượng trưng rất lớn.

Đối với Diệp Lăng Thiên mà nói, cũng đại biểu rất nhiều thứ.
Diệp Lăng Thiên đi vào phòng ngủ chính, phòng ngủ chính vốn dĩ thuộc về Lý Vũ Hân, nhưng mà Lý Vũ Hân cũng đã dọn hết toàn bộ vật phẩm cá nhân của cô ra bên ngoài, Diệp Sương cũng đã sắp xếp trong phòng lại một lần nữa hồi mấy ngày trước, chuẩn bị để lại làm phòng tân hôn cho Diệp Lăng Thiên và Lý Yến.

Bây giờ tủ treo quần áo ở trong phòng cũng trống rỗng, trên giường được phủ thêm một lớp chăn, mặc dù đã hoàn toàn không có bất cứ vết tích gì liên quan đến Lý Vũ Hân, nhưng mà đối với Diệp Lăng Thiên mà nói căn phòng này khắp nơi đều có bóng dáng của Lý Vũ Hân.
Mở cửa sổ ra đứng ở ban công của phòng ngủ, Diệp Lăng Thiên tiếp tục hút thuốc, trong lòng không có cách nào kiềm chế được mà nhớ đến Lý Vũ Hân.


Cho dù anh có muốn hay là không, có thừa nhận hay không, trong lòng của anh, Lý Vũ Hân mãi mãi là người phụ nữ mà anh yêu nhất.

Giống như Diệp Lăng Thiên đã nói, anh có thể khống chế lại bản thân mình, nhưng mà cũng không khống chế được lòng của mình, anh có thể khống chế được mình nên làm cái gì nên nói cái gì, nhưng mà không có cách nào kiểm soát được mình suy nghĩ cái gì, cũng giống như là giờ phút này anh không muốn suy nghĩ những chuyện có liên quan đến Lý Vũ Hân, nhưng mà trong đầu của anh vẫn luôn đang quanh quẩn bóng dáng của Lý Vũ Hân, âm thanh và nụ cười của Lý Vũ Hân.
Diệp Lăng Thiên lặng yên hút hai điếu thuốc trên ban công, sau đó liền nhìn thấy Lý Yến đi đến, Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó nói: “Anh có muốn đi rửa mặt không?”
“Ừm, được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó đi ra khỏi phòng đi vào trong phòng tắm, từ đầu đến cuối giữa hai người đều không nói gì nhiều với nhau.

Có lẽ bởi vì xấu hổ, với lại cả hai đều cảm thấy mất tự nhiên, bởi vì mối quan hệ của hai người lại thay đổi quá nhanh.
Lúc Diệp Lăng Thiên đi ra khỏi phòng tắm bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Lý Yến đã nằm ngủ ở trên giường, đã cởi áo ngoài.

Diệp Lăng Thiên có thể nhìn thấy được khuôn mặt của Lý Yến đỏ lên, rất rõ ràng, cô ta đang xấu hổ.
Diệp Lăng Thiên đi ra ngoài tắt hết đèn trong phòng khách, sau đó lại trở vào trong phòng ngủ một lần nữa, đóng cửa phòng ngủ, lại đi đến một bên khác của chiếc giường, mặc đồ ngủ vén chăn lên chui vào trong, hai người mỗi người nằm ở một bên, cả hai đều không nói lời nào, cũng không tiếp xúc với nhau, khác một trời một vực với hành vi của những cặp vợ chồng bình thường.
Diệp Lăng Thiên do dự một chút, suy nghĩ ở trong lòng, anh biết như thế là không đúng, nếu như mình trông có vẻ quá lạnh lùng, có lẽ là sẽ làm tổn thương Lý Yến.
Diệp Lăng Thiên xoay người lại vươn tay ôm Lý Yến, thân thể Lý Yến cứng ngắc, sau đó mềm nhũn nằm ở trong ngực của Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên hiểu là chồng nên có quyền lực của người làm chồng, đồng thời cũng có nghĩa vụ của mình, ví dụ như là một cái ôm, ví dụ như là chút chuyện nên làm giữa đôi vợ chồng.
“Có một chuyện muốn thương lượng với em, hỏi ý kiến của em.” Diệp Lăng Thiên nói với Lý Yến.
“Có chuyện gì? Có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng là được rồi.” Lý Yến nói.
“Hiện tại em đi làm không thể đi xe buýt được, không tiện lắm, như thế nào thì mình cũng phải có một chiếc xe.


Tình huống là như thế này, trong công ty của anh có một chiếc xe để đó không dùng tới, đặt ở đó cũng bị rỉ sét, rất đáng tiếc, xe cũng không tính quá kém, cũng tạm được, có điều là xe này có một vấn đề chính là trước đó chiếc xe này vẫn luôn do Lý Vũ Hân lái, anh không biết là em có để ý không nữa.

Nếu như em không ngại thì ngày mai anh sẽ gọi công ty cho người lái xe đến đây, dù sao thì thủ tục gì cũng đều đã được làm đầy đủ, trực tiếp lái là được rồi, rất thuận tiện.

Đương nhiên nếu như em để ý thì cũng bình thường thôi, theo lý thuyết bất kể là ai cũng sẽ để ý, nếu như em cũng để ý thì ngày mai hai người chúng ta đi đi đến cửa hàng 4S một chuyến, mua một chiếc xe.

Chỉ có điều là từ lúc mua xe đến lúc hoàn thành tất cả các thủ tục xong, cho dù em có bạn bè trong đội cảnh sát giao thông, vậy thì nếu như muốn sử dụng xe thì cũng phải đợi một đoạn thời gian.

Nếu như không được nữa thì em cứ lái xe của anh đi, anh lái chiếc xe kia.” Diệp Lăng Thiên cũng là một người nói chuyện không thích lòng vòng, không thay đổi biện pháp nói mà là trực tiếp ăn ngay nói thật cho Lý Yến, để Lý Yến tự mình chọn lựa.
Lý Yến nghe thấy lời nói của Diệp Lăng Thiên, hơi kinh ngạc, nhưng mà lập tức lắc đầu xoay người ôm Diệp Lăng Thiên rồi nói: “Nếu như nói không ngại thì đó là chuyện không có khả năng, trong lòng của em biết rất rõ ràng, cô ấy là bạn gái của anh, là người phụ nữ mà anh yêu nhất, mà bây giờ em là vợ của anh, xuất phát từ góc độ của em, đương nhiên là em hi vọng anh bỏ hết tất cả những chuyện liên quan đến cô ấy ở bên cạnh anh ra ngoài.

Nhưng mà em biết rằng làm như vậy thật ra chẳng qua chỉ là lo sợ không đâu mà thôi, chỉ cần là trong lòng anh còn có cô ấy, cho dù em có làm như thế nào thì cũng không thể loại bỏ được cô ấy ra khỏi trong cuộc sống của anh, đối với em mà nói thật ra cũng không quan trọng, chỉ cần anh là chồng của em, anh có thể yêu em, như vậy là đủ rồi.

Em cũng không có yêu cầu gì với xe cộ, có xe cũng được, có thể thuận tiện một chút, không có xe cũng được, chỉ là chiếc xe đó,thật ra Lăng Thiên, anh cũng không cần phải quá mức, cưỡng cầu mình làm cái gì đâu, hai người chúng ta ở bên nhau là do nguyên nhân đặc biệt, em không bắt buộc anh phải quên đi cô ấy, anh cũng càng không phải cưỡng cầu bản thân mình, tất cả cứ để thuận theo tự nhiên, quan trọng nhất chính là không cần phải để mình quá khó chịu, có biết chưa? Có phải là lúc nãy trong lòng của anh đang nhớ cô ấy không, em nhớ là trước kia căn phòng này là do cô ấy sử dụng, có đúng không?”.


Bình Luận (0)
Comment