Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 661



“Không...!không...!không phải là anh ghen đó chứ?” Cả nửa ngày sau, Hứa Hiểu Tinh bỗng nhiên lại hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Ghen hả?”
“Đúng rồi đó, chẳng lẽ anh làm như vậy không phải là ghen à? Bình thường anh là người xúc động như vậy hả, anh sẽ so đo uống rượu đến độ không muốn mạng với một người anh không quen biết? Nói thật đi, có phải là anh ghen rồi không?” Hứa Hiểu Tinh bỗng nhiên lại cười ha hả nói.
“Nhàm chán, để tôi đi trả tiền.” Diệp Lăng Thiên hoàn toàn không biết phải trả lời câu hỏi của Hứa Hiểu Tinh như thế nào, nhưng mà lại không thể không thừa nhận hình như là mình thật sự bởi vì ghen tuông cho nên mới tức giận, cho nên mới làm ra loại chuyện không có lý trí như thế.
“Hôm nay là sinh nhật của tôi, tôi cần anh trả tiền làm cái gì, tôi có tiền mà.” Hứa Hiểu Tinh giữ chặt Diệp Lăng Thiên.
“Vậy tại sao cô lại muốn đến cửa hàng của tôi chứ, đã đến cửa hàng của tôi rồi thì tôi có thể để cô trả tiền được à? Được rồi, cô ở đây chờ tôi một lát đi, để tôi đi thanh toán.” Diệp Lăng Thiên phất phất tay, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
“Diệp tổng.” Mở cửa đi ra, Diệp Lăng Thiên phát hiện ở cửa có mấy người đang đứng đó, có cửa hàng trưởng, cũng có nhân viên phục vụ, hiển nhiên đều đang đứng ở đây đợi Diệp Lăng Thiên.
“Tổng cộng coi bao nhiêu tiền, thanh toán đi.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi đi đến quầy tiếp tân.

“Không cần không cần đâu, Diệp tổng, làm gì có chuyện ngài đến đây dùng cơm mà còn phải trả tiền.” Cửa hàng trưởng vội vàng nói.
“Sao vậy, tôi ăn cơm không cần phải trả tiền hả, vậy thì sổ sách trong máy vi tính phải làm sao bây giờ?” Diệp Lăng Thiên cười cười.
“Diệp tổng, tôi đã thanh toán tiền rồi.” Cửa hàng trưởng nói.

Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Ông đã thanh toán cho tôi rồi hả?” Diệp Lăng Thiên tò mò nhìn cửa hàng trưởng.
“Đúng đúng đúng, cũng không có nhiều tiền, với lại ngài có thể dẫn bạn đến cửa hàng chúng tôi dùng cơm, đó là vì xem trọng cửa hàng Xuân Thiên của chúng tôi.” Cửa hàng trưởng cười nói.
“Bao nhiêu tiền vậy, ông đã thanh toán tổng cộng bao nhiêu tiền?” Diệp Lăng Thiên cười hỏi.
“Diệp tổng, không có nhiều tiền đâu, chỉ là một số tiền nhỏ thôi.”
“Không nhiều tiền thì cũng phải có con số chứ, nếu không thì ông giúp tôi trả tiền tôi cũng không biết là rốt cuộc mình thiếu ông bao nhiêu ân tình, ông không thấy lỗ hả? Nói đi, ông đã thanh toán giúp tôi bao nhiêu tiền?” Diệp Lăng Thiên cười hỏi.
“Năm triệu bốn trăm nghìn, cộng thêm tiền rượu là hơn mười lăm triệu sáu trăm.” Rốt cuộc cửa hàng trưởng vẫn phải nói thật.
“Không giảm giá hả?”
“Giảm giá chứ, giảm giá dành cho hội viên vip, giảm 50%.”
“Hơn mười lăm triệu mà còn nói là một số tiền nhỏ, tiền bạc của ông có hơi lớn đó nha.” Diệp Lăng Thiên cười cười, sau đó mở ví tiền của mình ra lấy một tấm thẻ đưa cho nhân viên thu ngân đứng ở quầy tiếp tân: “Cứ quẹt mười sáu triệu hai trăm nghìn từ trong cái thẻ này đi, sau đó cô lấy mười sáu triệu hai trăm nghìn tiền mặt từ trong khoảng thu ngân của các người trả lại cho cửa hàng trưởng của các người.”
“Không không không, Diệp tổng, tôi đã nói rồi, hóa đơn này cứ để tôi thanh toán cho, sao có thể để ngài đến đây dùng cơm mà còn phải để tự ngài trả tiền chứ, nếu để cho Hứa tổng biết được thì sẽ mắng tôi chết.” Cửa hàng trưởng gấp gáp.
“Ông ta có mắng ông thì cứ để ông ta mắng đi, tôi nói quy định ở đây nha, sau này mặc kệ là ai đến cửa hàng dùng cơm thì cũng phải lấy tiền như bình thường, đây là quy định, không thể phá vỡ được.

Được rồi, tôi xin nhận ý tốt của ông, nhưng mà tiền vẫn nên để tôi trả.


Không tồi, tất cả các phương diện ở cửa hàng đều không tệ, tôi rất hài lòng, hi vọng là ông không ngừng cố gắng, lần sau tôi lại đến đây ăn cơm, tôi sẽ kiểm tra một lần nữa.” Diệp Lăng Thiên cười nói, sau đó quẹt thẻ, vỗ bả vai của cửa hàng trưởng rồi sau đó đi ra ngoài.
Hứa Hiểu Tinh đứng ở đó đợi Diệp Lăng Thiên.
“Tổng cộng bao nhiêu tiền vậy, để tôi trả tiền lại cho anh.” Hứa Hiểu Tinh vẫn cảm thấy không nên để Diệp Lăng Thiên thanh toán.
“Không có đưa tiền, có thấy chưa, cửa hàng trưởng đã thanh toán tiền giúp cho tôi rồi.

Được rồi, đi thôi.” Diệp Lăng Thiên cười cười đi xuống lầu cùng với Hứa Hiểu Tinh.
“Anh đi chậm một chút, còn nói là không có chuyện gì, đi đường đều lắc lư.” Hứa Hiểu Tinh vội vàng đỡ Diệp Lăng Thiên có hơi lão đảo.
“Thật sự là có hơi say, uống một ngụm hết cả bình rượu đúng là bị tổn thương, nếu không thì chút rượu này cũng không đến mức bị say.” Diệp Lăng Thiên vịn lan can, cười nói, vừa nói vừa đốt một điếu thuốc.
“Được rồi, anh cũng đừng có cậy mạnh ở đây nữa, tôi đỡ anh đi xuống, xe của anh cứ để ở đây đi, ngày mai anh tới đây lái về, tôi đưa anh về.

Anh như thế này, thiệt tình.” Hứa Hiểu Tinh để tay của Diệp Lăng Thiên lên vai mình, sau đó đỡ Diệp Lăng Thiên đi về phía xe của mình.
Đặt Diệp Lăng Thiên ngồi trên vị trí ghế tài xế, mình đi vòng qua lái xe chuẩn bị đưa Diệp Lăng Thiên trở về.
“Có thấy khó chịu không, có muốn nôn không, nếu như cảm thấy buồn nôn thì kêu tôi dừng xe.” Hứa Hiểu Tinh vừa lái xe vừa hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Đến mức đó thì không có đâu, không tới mức độ đó, cô chạy chậm một chút là được rồi, chạy nhanh rất choáng váng, choáng váng thì trong bụng khó chịu.” Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa dựa đầu vào ghế, anh biết rõ ràng tình huống của mình, anh đã có hơi say rồi, ít nhất là bị choáng váng, đầu nặng chân nhẹ, trong bụng cũng đang nhộn nhạo nhưng mà cũng không tới mức muốn nôn, ít nhất vẫn có ý thức.
“Ai kêu anh cậy mạnh làm cái gì, anh cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi mà còn cậy mạnh với thanh niên như anh ta, anh không chết là đã tốt lắm rồi.” Hứa Hiểu Tinh nhịn không được mà mắng.
Diệp Lăng Thiên cười cười, sau đó lại nói: “Con người mà, dù sao thì trong cuộc đời này cũng phải làm một vài chuyện táo bạo chứ, có đúng không nào? Nói chung thì tôi cũng phát tiết được tâm trạng, nhưng mà tóm lại thì ngày hôm nay tôi vui lắm.” Diệp Lăng Thiên có hơi say, mở miệng nói.
“Vui cái gì chứ? Vui vì anh đã đuổi anh ta chạy đi, sau đó lại cướp tôi trở về có đúng không? Anh ngây thơ không cơ chứ!” Hứa Hiểu Tinh cười.
“Không có gì, cậu ta không xứng với cô.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu.

“Sao anh biết là anh ta không xứng với tôi? Tôi cảm thấy anh ta rất tốt, đối xử với tôi cũng tốt, ít nhất là còn tốt hơn một vài người.” Trên mặt của Hứa Hiểu Tinh ửng đỏ, mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng mà trong lòng lại đang nở hoa.
Diệp Lăng Thiên nửa tỉnh nửa say, cũng không biết là Hứa Hiểu Tinh nói như vậy là đang nói ai, cười cười, trong lòng chua chát, thật lâu sau mới chậm rãi hút thuốc rồi nói: “Hiểu Tinh, mặc dù là tôi uống rượu, đầu óc không tỉnh táo cho lắm, nhưng mà trong lòng tôi nghĩ như thế nào tôi vẫn biết rất rõ.

Nói thật thì người mà tôi cảm thấy có lỗi nhất chính là cô, quen biết với cô rất sớm, gần như là lúc tôi trở lại Đông Hải quen biết với Vũ Hân thì cũng quen cô, hơn nữa khi đó tôi không thân thiết với Vũ Hân cho lắm, mà lại thân thiết với cô.

Tôi nhớ là trước đó cô đã từng hỏi tôi rốt cuộc là tôi có từng thích cô không, tôi vẫn không có câu trả lời chính xác cho cô, ngày hôm nay tôi uống rượu tôi cũng chỉ là nói năng lộn xộn mà thôi, tôi thích cô chứ, sao có thể không thích được.

Cô đối xử tốt với tôi, trong lòng tôi từng giây từng phút đều luôn nhớ kỹ, trong lòng của tôi rất rõ ràng, cả đời này người phụ nữ mà tôi thích cũng chỉ có hai người, một người là cô, một người khác là Vũ Hân.

Nhưng mà đối với phương diện tình cảm, nhiều năm như thế tôi vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác, tới hiện tại cũng như vậy, thật ra tôi cũng không biết rốt cuộc là tôi đang làm cái gì và suy nghĩ cái gì, rốt cuộc là tôi muốn cái gì.

Tôi cũng đã từng hẹn hò với cô một khoảng thời gian, cũng đã từng hẹn hò với Vũ Hân, lại kết hôn với lý yến rồi cuối cùng lại ly hôn, tôi lại trở về điểm xuất phát.

Đi cả một vòng tròn, cuối cùng tôi cũng không hiểu là trong lòng mình muốn cái gì, về phương diện tình cảm, tôi là một tay mơ ngu ngốc.”.


Bình Luận (0)
Comment