Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 97


Bách quan thượng triều, nhìn thấy Đỗ Kha khiêng gông nặng khóc lóc thảm thiết, cùng với Chúc Bắc Hà đã tháo mũ quan, không đeo xiềng xích quỳ gối ở bên cạnh, không có ai dám dừng lại chào hỏi, đứng vào chỗ của mình chờ đợi Bệ hạ thượng triều.
Bệ hạ và Định Quốc Hầu cùng nhau tới.
Chúng thần chờ Định Quốc Hầu đi đến đứng ở vị trí đối diện Thừa tướng, rồi mới cùng thỉnh an hô vạn tuế.
Địch Kỳ Dã và Khương Dương vội vàng trao đổi một ánh mắt, chưa kịp giao lưu điều gì, Cố Liệt ở phía trên đã nện một quyển sổ con xuống dưới, bách quan nhất thời lại im lặng, ngay cả Đỗ Kha đang thút tha thút thít cũng đột nhiên ngừng lại.
Cố Liệt lạnh lùng nhìn gã, ra lệnh: “Đọc.”
Cẩm y cận vệ trong phiên trực thông minh tiến lên, đặt sổ con trên mặt đất trước mặt Đỗ Kha rồi mở ra.
Đây là sổ con mà Đỗ Kha dâng lên Cố Liệt sau khi giết hại cả nhà Hồ Đường, đẩy tội cho lưu dân, bên trong bày tỏ sự thương tiếc sâu sắc về thảm án Hồ Đường, sau đó còn bày tỏ lòng trung thành một hồi sâu sắc hơn nữa, thỉnh cầu Cố Liệt cho một cơ hội phục hồi chức quan.
Viết được thế này, cũng đã đủ vô liêm sỉ, nhưng hiển nhiên đây cũng không phải giới hạn vô liêm sỉ cao nhất của Đỗ Kha —— cuối sổ con, Đỗ Kha còn dùng lời thề son sắt bảo đảm, nhất định sẽ bắt được đầu sỏ gây tội trong thảm án Hồ Đường, băm đám lưu dân đó thành trăm mảnh, để an ủi Hồ Đạo đài linh thiêng trên trời.
Đỗ Kha run như cầy sấy, đọc một câu chính là tát mình một cái, Bệ hạ nghe chắc chắn là lửa cháy thêm dầu, sao gã dám đọc cơ chứ?
Đỗ Kha chỉ có thể kêu khóc: “Bệ hạ, tội thần biết sai, tội thần biết sai rồi!”
Cố Liệt không nhích một sợi lông mày, bình tĩnh hỏi: “Ngươi muốn kháng chỉ trên triều?”
Mặt Đỗ Kha tức khắc cắt không còn giọt máu, run rẩy như thể lá khô trên ngọn cây giữa gió lạnh mùa thu, kinh hồn táng đảm bắt đầu đọc sổ con của mình lên.
Đỗ Kha run run rẩy rẩy đọc, tầm mắt Cố Liệt dừng giữa gã và Chúc Bắc Hà, Chúc Bắc Hà đã xấu hổ đến không chỗ dung thân, bách quan cũng không nhịn được bắt đầu nhẹ giọng nghị luận, Cố Liệt càng nghe lửa giận trong lòng lại càng dày.
“Ha,” Định Quốc Hầu dường như cũng giống bách quan không thể chịu nổi nữa, không cố tình hạ giọng, cảm thán một câu bình thường: “Thật vô liêm sỉ.”
Địch Kỳ Dã vừa mở miệng, tự nhiên sẽ ngắt lời Đỗ Kha, Đỗ Kha vốn không dám tiếp tục đọc, lúc này quỳ rạp trên mặt đất thỉnh tội, lại kêu vài tiếng “Tội thần biết sai”.
Lửa giận trong lòng Cố Liệt, cũng không tiếp tục bốc cao hơn nữa.
Cố Liệt biết Địch Kỳ Dã cố ý ngắt lời Đỗ Kha, hẳn là không muốn thấy hắn quá tức giận, vì thế hắn chậm rãi thuận một hơi, hỏi Chúc Bắc Hà: “Ngươi có gì muốn nói không?”
Chúc Bắc Hà thi lễ thật sâu: “Thần thân mang ơn sâu của Bệ hạ, không cáng đáng được trọng trách, làm việc thiên tư trái pháp luật, tạo thành sai lầm to lớn, tội của thần như Đỗ Kha.”

Ai nấy đều nhìn ra được cõi lòng Chúc Bắc Hà đã tràn đầy áy náy, hắn không biện giải cho bản thân mình, Cố Liệt cũng đoán trước sẽ như thế.

Nhưng Chúc Bắc Hà nhất định không chịu giải thích thẳng thắn, ngọn lửa trong lòng Cố Liệt lại tạch tạch tạch bừng lên.
Cũng không phải nói nếu Chúc Bắc Hà giải thích thẳng thắn, Cố Liệt sẽ tha cho hắn một con ngựa.

Nhưng Chúc Bắc Hà dẫu sao cũng là trọng thần mà Cố Liệt gửi gắm tín nhiệm từ ngày mới khởi binh Kinh Tín, nếu trước khi phạm sai lầm, thậm chí là sau khi đã phạm sai lầm, Chúc Bắc Hà lập tức tỉnh ngộ, tìm tới Cố Liệt nói rõ ngọn nguồn, thì cơ sự sao có thể đến nông nỗi này?
Nói cách khác, vì cái gì Chúc Bắc Hà không nhanh chóng thú nhận với Cố Liệt? Là do không tín nhiệm, hay không dám?
Cố Liệt suy nghĩ thật nhiều mấy ngày nay, trừ thất vọng, vẫn là thất vọng.
Không nhìn Chúc Bắc Hà, Cố Liệt lạnh giọng hỏi các vị đại thần bên dưới: “Vụ án này đã đầy đủ tội phạm và chứng cứ, toàn bộ tiền căn hậu quả rõ ràng.

Các vị ái khanh cho rằng, nên kết án như thế nào?”
Lời này của Cố Liệt, như một giọt nước rơi vào chảo dầu, triều đình tức khắc ồn ào lên.
Đỗ Kha là công thần võ tướng ngoại lai, lại kết vài mối quan hệ thông gia với các gia thần, bọn họ không dám khuyên Cố Liệt giơ cao đánh khẽ một cách lộ liễu, nhưng hiên ngang lẫm liệt nói hai câu “niệm tình công lao lập Sở, tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha”, thì vẫn dám.
Còn về Chúc Bắc Hà, hắn là đại công thần, lại là dòng bên có tiền đồ của Chúc gia, có quan hệ tốt với những trọng thần như Khương Dương và Nhan Pháp Cổ là chuyện chúng thần đều biết, cũng là một trong những cận thần của Bệ hạ, vì vậy càng có nhiều tiếng nói xin tha hơn.
Sôi sôi nổi nổi xin khoan xin thứ, nhưng dần dần trọng thần phát hiện, Định Quốc Hầu nhắm mắt không nói, Thừa tướng Khương Dương cũng không nói…… Cả đám thầm nghĩ không xong, Phụng Thiên Điện lại dần quy về yên tĩnh nặng nề chết chóc.
“Sao không nói tiếp?” Cố Liệt bình tĩnh hỏi.
Không người dám đáp.
Cố Liệt nhìn về phía Mục Liêm: “Hữu ngự sử, ngươi nói xem.”

Mục Liêm có nề nếp đưa ra các điều khoản trong luật pháp Đại Sở, kết hợp với vụ án, bước đầu định ra hình phạt cho hai người: “Đỗ Kha sát hại đồng liêu, khi quân võng thượng, phải xét nhà vấn trảm, răn đe cảnh cáo.”
“Chúc Bắc Hà có tội danh không làm tròn trách nhiệm, tội không làm tròn trách nhiệm, nặng thì biếm trích, nhẹ thì phạt bổng.

Trong vụ án này, Chúc Bắc Hà bị người khác lừa gạt, hơn nữa bị mẫu thân uy hiếp, thật sự khó có thể giữ trọn trung hiếu, chiếu theo luật lệ, nên xử phạt nhẹ.”
Ngay vào lúc chúng thần cho rằng kẻ điên Mục Liêm này cũng đã học được suy xét tình người, Mục Liêm bẻ lái câu chuyện: “Nhưng, Chúc Bắc Hà thân là Đại lý tự khanh, biết pháp lại phạm pháp, nếu tiếp tục chấp chưởng hình ngục, sao có thể phục chúng? Chúc Bắc Hà thân là công thần nguyên lão, lại dung túng quan hệ thông gia, bị che mắt ủ thành đại hoạ, nếu không trừng phạt nghiêm khắc, Đại Sở ta sao có thể khiến vạn dân tin phục?”
Không nói tới trong lòng chúng thần căm hận Mục Liêm cỡ nào khi nghe xong một đoạn nói đỡ đầy vả mặt này, trong lòng Khương Dương đang sốt ruột như kiến bò trên chảo.
Khương Dương hiểu quá rõ tác phong làm việc của Bệ hạ, cũng một lòng nghĩ cho Bệ hạ cho Đại Sở, nên khi vừa biết việc này, hắn đã lập tức giận dữ mắng Chúc Bắc Hà hồ đồ, thúc giục Chúc Bắc Hà nhanh chóng thỉnh tội với Bệ hạ.
Nhưng từ khi Chúc Bắc biết thảm án toàn gia Hồ Đường, hắn đã hổ thẹn không còn chỗ dung thân.

Hắn có một nửa là không thể tha thứ cho bản thân mình, có một nửa là không còn mặt mũi nào đối diện với Cố Liệt, bởi vậy thành ra cứ kéo rồi kéo, cố ý chờ Bệ hạ phái người bắt hắn đeo lên gông xiềng.
Khương Dương nôn nóng đến độ muốn chết vì hắn, nhưng Khương Dương không thể nói thẳng với Cố Liệt, điều này ngang với bán đứng huynh đệ, hắn lại cũng không thể không nói tiếng nào, điều này ngang với khi quân man thượng.
Tình thế khó xử, Khương Dương quả thực không có biện pháp nào, nên mới đi ôn lại năm xưa với Cố Liệt.

Vừa muốn gợi lên hồi ức của Cố Liệt về quá vãng, biến tướng trước tiên xin tha cho Chúc Bắc Hà, vừa là dùng phương pháp này nhắc nhở Cố Liệt có chuyện không đúng.
Khương Dương hiểu Cố Liệt, Cố Liệt cũng biết Khương Dương, thế nên mới lập tức phái người đi tra.
Cố Liệt rất rõ ràng, kiếp trước trong số văn võ cả triều đình Đại Sở, duy độc chỉ có Khương Dương và Địch Kỳ Dã, có thể tự xưng là hoàn toàn trung quân, là đứng về phía mình từ đầu đến cuối.
Điều này vô cùng không dễ, không phải chỉ cần một tấm lòng trung thành là có thể làm được.


Hơn nữa kiếp trước Địch Kỳ Dã vì muốn tránh né triều đình, còn cố ý biến mình thành cô độc lẻ loi, cuối cùng không còn liên quan quá nhiều, huống chi kỳ thật trái tim Địch Kỳ Dã đã nghiêng về Cố Liệt.
So sánh với Địch Kỳ Dã, có thể tưởng tượng Khương Dương, thân ở trung tâm của mạng lưới quan hệ gia thần, gánh trên vai hưng suy của Khương gia, có thể làm được hoàn toàn trung quân, trong quá trình ấy đã phải chịu bao nhiêu bực bội, phải vắt kiệt đầu óc cân nhắc bao nhiêu điều.
Cố Liệt vốn không phải một quân chủ quá mức hà khắc với người khác, cũng rất hiểu phương pháp chế hành khi đối đãi với thần tử.

Nhưng mấu chốt ngay ở chỗ Chúc Bắc Hà chung quy là cận thần mà Cố Liệt tín nhiệm, kiếp trước chưa từng phạm sai lầm quá lớn, cộng thêm có Khương Dương và Địch Kỳ Dã ở bên cạnh để so sánh, thế nên hành vi của Chúc Bắc Hà trong vụ án này, có thể nói đã khiến Cố Liệt thất vọng tột đỉnh.
Cố Liệt trầm mặc, không có ai dám nói chuyện.
Không biết có phải Đỗ Kha đã bị không khí trầm mặc này doạ điên rồi, hay có lẽ là sợ chết, gã bất chấp tất cả, lôi chuyện cũ rích ra khóc lóc kêu la: “Bệ hạ, năm đó ở Tín Châu, thần chính là người đầu tiên hàng Sở mà Bệ hạ! Thần đã vì ngài và Đại Sở lập công lao hãn”
Cố Liệt quát khẽ: “Câm miệng!”
Vốn Cố Liệt đã bất mãn với hành vi xin tha thứ của quần thần, Đỗ Kha tự tay phạm vào thảm án cỡ này, mà còn dám nghĩ đến chuyện lấy tư cách công thần để xin tha cho mình, đây quả thực là quăng thêm một bó củi vào lòng Cố Liệt.
Vì tham dục của bản thân, sát hại cả nhà Hồ Dường, không những thế còn hành hung trong phủ Đạo đài Lương Truy Đạo, giết người diệt khẩu còn muốn huỷ thi diệt tích, một mồi lửa thiêu nha môn triều đình, vậy mà còn dám có can đảm dâng sổ con đòi làm quan!
Cố Liệt nghiến chặt răng.
Đây là coi thường luật pháp Đại Sở!
Những thần tử này, là không đặt giang sơn xã tắc Đại Sở trong lòng!
“Ngươi, một kẻ tội đồ độc ác,” Cố Liệt rốt cuộc mở miệng, khó nén giận dữ: “Trong mắt không có triều cương, nhiễu loạn luật pháp, tham ô hối lộ, nuôi dưỡng quan hệ thông gia, quả nhân không thể để lại ngươi, không thể để lại toàn tộc nhà ngươi! Không phải ngươi nói bừa nói bãi, muốn bắt được thủ phạm giết hại Hồ Đường, băm chúng thành trăm mảnh sao? Quả nhân cho ngươi như nguyện!”
“Truyền chỉ! Quả nhân muốn di toàn”
“Bệ hạ!”
Có người dám mở miệng ngăn cản.
Chúng thần đưa mắt nhìn, là Định Quốc Hầu.
Địch Kỳ Dã hạ một đầu gối, dùng sức quỳ xuống đất, lại hô một tiếng: “Bệ hạ!”
Địch Kỳ Dã không nhìn về phía Cố Liệt, mà là bái một lần thật sâu: “Kẻ này tội ác tày trời, chết chưa hết tội.


Gia quyến thông gia, đi đày theo luật pháp, răn đe cảnh cáo, cũng đã đủ rồi.”
“Nhưng nếu vận dụng khổ hình, hành động này chẳng những khiến lòng dân sợ hãi, mà còn trái với ước nguyện ban đầu của Bệ hạ, là thanh lọc triều chính, trừ hại cho dân.”
“Thần cả gan, xin Bệ hạ nghĩ lại.”
Đây nào phải là cả gan?
Đây rõ ràng là gan to bằng trời, Định Quốc Hầu chỉ thiếu không nói thẳng muốn Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban, đã bao giờ nghe nói miệng vàng lời ngọc có thể sửa chưa? Bệ hạ đang trong cơn thịnh nộ đấy!
Hơn nữa, vì thứ lòng lang dạ sói như Đỗ Kha mà chống đối Bệ hạ, đáng sao? Định Quốc Hầu đây là loè thiên hạ, hay thật sự bị Bệ hạ phủng đến không biết trời cao đất dày?
Chúng thần ngươi xem ta ta coi ngươi, trong lòng muốn xem trò cười của Định Quốc Hầu.
Khương Dương, Mục Liêm lo lắng nhìn Địch Kỳ Dã quỳ trên mặt đất, nhưng dù bọn họ vừa khó hiểu vừa lo lắng, cũng không dám tiếp tục lên tiếng chọc giận Cố Liệt vào thời điểm này.
Phụng Thiên Điện một lần nữa yên tĩnh không tiếng động.
Bệ hạ lại lên tiếng, ngoài dự đoán của gần như tất cả thần tử.
“Lời này của Định Quốc Hầu có lý,” Cố Liệt khôi phục giọng nói bất động thanh sắc ngày thường, “Truyền chỉ, tịch biên chém đầu Đỗ Kha, tài sản sung công, tộc nhân đày tới Tây Châu, đời sau không được phép về kinh.”
“Chúc Bắc Hà, tước chức vị Đại lý tự khanh, phạt một năm bổng lộc, đóng cửa ăn năn, không được phép rời phủ.”
*
Vị Ương Cung.
Cố Liệt vẫn ở Chính Sự Đường xử lý xong công việc của một ngày như thường lệ rồi mới trở về, vừa vào cung khuôn mặt đã cứng đờ, không nâng nổi tinh thần làm bất cứ cảm xúc gì, sau bữa tối hắn ngồi ở thư phòng nhỏ khổ đại cừu thâm.
Địch Kỳ Dã ngồi đọc sách sau một chiếc bàn khác, cũng không quấy rầy Bệ hạ nhà hắn tự kiểm điểm lại mình.
Cùng với nói là tự kiểm điểm, không bằng nói là đòi hỏi khắt khe với bản thân đến không có giới hạn thì đúng hơn.
Nghĩ như vậy, Địch Kỳ Dã thầm thở dài, cũng ngồi không yên nữa, đi đến bên Cố Liệt.
—————————————————-
*khi quân võng thượng, khi quân man thượng: đều là lừa dối vua, giấu diếm, gạt bề trên, tương tự khi quân phạm thượng.

Bình Luận (0)
Comment