Editor: Miri
---------------------------------
Khoan nói việc này sao có thể truyền nhanh như vậy, chưa tới một canh giờ mà mọi người đều biết cả rồi, người trong cái phủ này.....đều điên hết rồi sao?
Chẳng lẽ mọi người tin thật?
Lũ gia tướng và hạ nhân này vì mỗi ngày đều phải nghe lệnh Úc Xá làm chuyện như tháo bánh xe người ta, nên cũng si ngốc theo rồi sao?
Đừng nói là Úc Xá đã lén lút thỉnh đạo sĩ làm phép rồi nhé?
Vậy tức là...... Úc Xá khi nãy cũng tin sao?
"Tử Hựu hắn rốt cuộc có biết không đây..... Nam tử không mang thai được đâu." thanh âm Chung Uyển phát run, "Hắn lại có biết hay không......Dù ta thật có thể mang thai, thì trước đó một ngày cũng phải bị hắn đè chứ......"
Nghĩ vậy rồi, Chung Uyển không khỏi có chút khó chịu, Úc Xá dựa vào cái gì!? Bản thân hắn không xuất chút lực nào lại đòi y sinh tiểu hài tử cho hắn!?
"Ta muốn hài tử, chính ngươi sinh một cái đi."
Úc Xá phỏng chừng là có thể nói ra được lời như vậy.
Nhưng mình có tài cán gì mà có thể lấy nam tử chi thân này để mang thai, dùng chính sức mình để kéo dài hương khói cho hắn đây?
Chỉ là có tình cảm với hắn mà thôi, sao lại đột nhiên còn phải gánh vác trách nhiệm lớn lao này cho hắn?
Ngoài cửa sổ, nhóm gia tướng cùng tôi tớ càng bàn càng xa, Chung Uyển nghe được thì trong lòng không khỏi run sợ, sợ tới mức phải né tránh cửa sổ, đi ngồi ở nơi khác.
Bên kia, trong cung của Úc Phi.
Tuyên Quỳnh đứng ngồi không yên, đứng dậy đi vài vòng, nóng nảy nói: "Rốt cuộc mẫu thân vẫn chưa nghĩ ra?"
Úc Phi đan chặt mười ngón tay, vò khăn tay tới tràn đầy lỗ thủng, ánh mắt lập loè, "Ta, ta muốn hỏi cữu cữu ngươi một chút......"
"Nhưng người vừa bảo cữu cữu sẽ không dám!" Tuyên Quỳnh xoay người, lo âu nói, "Nếu hắn biết thì coi như hết làm được chuyện này, mẫu thân thấy rồi đó, bây giờ phụ hoàng nể trọng Úc Xá nhiều biết bao nhiêu. Mỗi ngày ngài đều đem hắn tới ngồi tại nội các nghe bẩm tấu và định chính sự. Từ khi Tam ca đi rồi, thân mình phụ hoàng càng ngày càng không tốt. Phụ hoàng không còn sức xử lý, nhưng lại không đem nửa phần chính sự nào phó thác cho ta. Này là có ý tứ gì, người còn chưa rõ sao?"
Mặt mày Tuyên Quỳnh tái xanh, " Án tham ô của Giang Nam, nguyên bản nên giao cho bên Hình Bộ chúng ta, nhưng không biết phụ hoàng nghĩ cái gì lại đem án tử này đưa sang Đại Lý Tự, còn phái quan tra xét đi hỗ trợ, rõ ràng là đang muốn rèn luyện Úc Xá! Sau khi kết án tham ô, Giang Nam bên kia sẽ bị chính tay Úc Xá dọn dẹp sạch sẽ một lần, người lưu lại tất nhiên đều là nhân thủ của hắn, lại nói, người được thay vào chính là thân tín do hắn một tay nâng đỡ! Chuyện còn chưa đủ lớn sao!"
"Cữu cữu thì sao? Chỉ biết kinh sợ tạ ơn thay cho Úc Xá, nửa câu cũng không dám nói, quay đầu trấn an ta nhưng thật ra chỉ là một bộ nhún nhường, nói cái gì mà không cần so đo được một mất mười. Không so đo, lại không so đo, cứ thế thì Úc Xá sẽ được phong thành Thái Tử luôn đấy!"
Úc Phi bất an nói: "Nhưng Hoàng Thượng vẫn chưa nhận hồi hắn còn gì? Ngươi muốn ép hắn xuất chinh, thì khác gì để hắn lập tức phải nhận tổ quy tông!"
"Luyến tiếc hài tử thì không thể bắt sói*
! Dù ta không đẩy, thì phụ hoàng sớm muộn gì cũng sẽ nhận hồi hắn. Đến lúc đó rồi thì cũng như nhau cả thôi." Tuyên Quỳnh sốt ruột nói, "Mẫu thân, người còn chưa rõ ràng sao? Phụ hoàng đã có tâm tư nhận hồi hắn, chỉ là đang lo không có cái cớ nào, ta đây cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi!"
*Luyến tiếc hài tử thì không thể bắt sói: Trong lịch sử, câu ban đầu là "Luyến tiếc giày thì không thể bắt sói", nhưng âm giày và hài tử giống nhau, từ từ thành thế này. Câu này có ý nếu không trả cái giá nào đó thì không thể làm nên đại sự."Nhận hồi Úc Xá, phái hắn đi Bắc cương, chuyện thuận buồm xuôi gió như vậy, phụ hoàng sẽ không thể nào không động tâm. Chỉ cần Úc Xá tiến lên Bắc cảnh, muốn hắn chết khi nào thì chỉ cần một câu của ta." Tuyên Quỳnh nói, "Bắc Địch Vương đã hứa hẹn ta, chỉ cần Úc Xá đến Bắc cương, hắn nhất định có thể an bài tội danh thông đồng phản quốc cho Úc Xá. Nếu ta lại có thể thay hắn truyền lại tin tức của quân ta, hắn còn có thể có tới bảy phần nắm chắc trực tiếp làm thịt luôn Úc Xá trên chiến trường, vậy thì ta còn gì để lo lắng? Lo lắng ai? Tuyên Cảnh sao? Kẻ thừa thải như hắn có cái gì để tranh với ta?"
Úc Phi đứng dậy, đi một vòng trong phòng, thanh âm phát run, "Nhưng ta vẫn lo, muốn động thủ với Úc Xá cũng không dễ như vậy, phía sau hắn còn có An Quốc trưởng công chúa! Cữu cữu ngươi cũng từng nói, chỉ cần Hoàng Thượng không nhận hồi Úc Xá, thì hắn sẽ vĩnh viễn không danh chính ngôn thuận, vô pháp thật sự làm được gì chống lại ngươi, ta sợ ngươi đây là đang thả hổ về rừng, bằng không......bằng không ngươi vẫn nên chọn Tuyên Cảnh đi! Dùng chuyện Bắc Địch để trừ khử hắn không phải cũng tốt sao?"
"Giết gà cần gì dao mổ trâu!" miệng Tuyên Quỳnh khoác to ra, "Hơn nữa Tuyên Cảnh không thể chết bây giờ được! Hắn chết rồi, trong mắt Úc Xá cũng chỉ còn ta! Vậy thì tình thế của ta càng gian nan!"
Úc Phi sợ hãi, "Nhưng......Nhưng lời tên Bắc Địch kia nói, có thể tin sao?"
"Tất nhiên có thể tin!" mắt Tuyên Quỳnh lóe lên hung quang, "Thứ mật thám đưa tới là huyết thư của Bắc Địch Vương, mạng của hắn bây giờ đã thoi thóp, chỉ có thể dựa vào ta tương trợ hắn!"
Màn đêm buông xuống, tại biệt viện Úc Vương phủ, vẻ mặt Úc Xá nghiền ngẫm nhìn người xa lạ quỳ trên mặt đất, mỉm cười, "Sao ta lại có được thể diện lớn như vậy, dù chưa gặp lần nào nhưng lại được Bắc Địch Vương tín nhiệm, thật là vinh hạnh."
Chung Uyển đứng ở sâu trong phòng, ôm cánh tay dựa vào tường, lẳng lặng nghe.
Y và Úc Xá cũng không ngờ cái tên Bắc Địch Vương này dù có nhiều lựa chọn khác, lại vẫn là tìm tới Úc Xá.
Người xa lạ tháo khăn che mặt trên cổ ra, từ trong lòng ngực móc ra một phong huyết thư, tiến vài bước quỳ xuống, trong mắt rưng rưng, vẻ mặt túc mục chắp tay với Úc Xá.
Úc Xá dùng khăn che lại miệng mũi, hơi nhích xa xa ra một chút, "Ta ghét máu, ngươi lấy thứ này cách xa ta ra."
Người xa lạ: "......"
Chung Uyển ở bên trong hung hăng nhéo mình một cái mới nhịn xuống được, không cười ra tiếng.
Người xa lạ chỉ có thể thu hồi huyết thư lại vào lòng ngực, nói: " Đại Vương chúng ta từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh của Úc tiểu Vương gia, nhiều năm trước đã muốn kết giao với tiểu Vương gia, nhưng Nam Bắc đường trường ngàn dặm, không được như nguyện. Bây giờ Đại Vương ngày ngày đều bị dày vò trong tình thế nước sôi lửa bỏng, tình cảnh gian nan, điều đầu tiên ngài nhớ tới chỉ có một mình bằng hữu là ngài."
Úc Xá cúi đầu giấu đi ánh mắt châm chọc, không nói chuyện.
Người xa lạ nói: "Tình cảnh Đại Vương chúng ga, chắc chắn Úc tiểu Vương gia cũng rõ ràng. Khốn cảnh của Úc tiểu Vương gia, Đại Vương chúng ta cũng nghe được vài nội tình. Đại Vương chúng ta nguyện ý khuynh tẫn toàn lực hoàn thành tâm nguyện to lớn của Úc tiểu, chỉ hy vọng là sau khi nguyện vọng trong lòng của ngài đã đạt thành, còn có thể nhớ tới bằng hữu nơi thảo nguyên xa xôi, xuất chút viện quân tương trợ."
Úc Xá ung dung cười: "Ta có khốn cảnh gì?"
Người xa lạ chần chờ một lát, nói: "Cái này......"
Úc Xá cũng không làm khó dễ gã, lại hỏi, "Đại Vương các ngươi muốn tương trợ ta thế nào?"
Người xa lạ vội lấy lời hứa hẹn với Tuyên Quỳnh trước đó lặp lại lần nữa với Úc Xá, Úc Xá nghe không khỏi âm thầm cảm thán.
Chung Uyển vậy mà đoán trúng tới tám, chín phần, chẳng xa mười bao nhiêu.
Người xa lạ dâng cho Úc Xá một tấm lam đồ giang sơn như họa, tràn đầy xúc động cùng tin tưởng nói, "Tiểu Vương gia chỉ cần đưa Ngũ hoàng tử điện hạ ra chiến trường, Đại Vương chúng ta lập tức khiến hắn không thể trở về được! Như thế......"
Người xa lạ trịnh trọng dập đầu, "Tiểu Vương gia đạt thành ước nguyện, Đại Vương chúng ta không dám cầu gì xa xôi, chỉ cầu tiểu Vương gia sau khi đã cầm quyền thì trích ra một chút binh lực, trợ Đại Vương đoạt lại đồ vật của ngài."
Úc Xá nhẹ nhàng đùa nghịch ngọc bội treo bên hông, nói, "Đạt thành ước nguyện...... Ta có nguyện vọng gì ư?"
Người xa lạ vô pháp, cố hết sức không đắc tội Úc Xá: "Về chuyện liên quan tới thân thế tiểu Vương gia, Đại Vương chúng ta cũng có nghe qua một ít lời đồn đãi......Nếu đó là sự thật, vậy thì tiểu Vương gia từng nếm trải qua đau khổ tranh đoạt ngôi vị, chắc cũng có thể thấu hiểu sự bất đắc dĩ của Đại Vương chúng ta bây giờ."
Trên mặt Úc Xá vẫn nhàn nhạt như cũ, "Các ngươi biết nhiều đấy."
" Đại Vương chúng ta rất ngưỡng mộ Trung Nguyên, từ lâu đã rất thích nghe các thương nhân từ Trung Nguyên kể lại chuyện xưa, cho nên......" Người xa lạ ngước mắt nhìn lướt qua, thử thăm dò nói, "Sẽ biết một ít việc, biết Úc tiểu Vương gia vốn là cành vàng lá ngọc, vốn nên thừa kế tên họ hoàng tộc, vốn nên......"
Úc Xá quay đầu đi, "Đủ rồi."
Người xa lạ sợ chọc Úc Xá tức giận, vội đổi đề tài, "Không nhắc tới cái này nữa, là Đại Vương chúng ta cảm thấy không cam lòng cho tiểu Vương gia, nguyện ý thay tiểu Vương gia dọn sạch chướng ngại, tiểu Vương gia......"
Người xa lạ ngẩng đầu, nhìn Úc Xá trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ ngài không hận họ sao?"
"Thiên hạ này vốn phải dâng cho ngài, thế nhưng bọn họ lại cướp lấy vật của ngài, còn muốn bức bách ngài tới bước đường này, đây là đạo lý gì?" Người xa lạ nói, "Chúng ta ở thảo nguyên cũng đã nghe qua diễm tình bi thương của ngài và sao Văn Khúc. Tiểu Vương gia, nếu không phải tại những người đó tàn nhẫn độc ác, nếu không phải trong tay ngài nắm chưa đủ quyền lực......thì nào có chuyện ngài và người thương phải xa cách nhiều năm như vậy?"
Sắc mặt Úc Xá khẽ biến.
Người xa lạ thừa cơ tiến lên, "Tiểu Vương gia, chỉ cần ngài sau này có thể kế vị, thì không còn người nào có thể ngăn trở ngài đoàn tụ với người thương."
Chung Uyển đứng bên trong, thầm nghĩ không ổn rồi.
Không lẽ Úc Xá cũng bị lũ Bắc Địch này mê hoặc rồi sao?
Úc Xá híp mắt, đột nhiên nói, "Hoàng Thượng hiện giờ cũng không tính xuất binh, các ngươi làm sao giải quyết chuyện này?"
Người tới thấy Úc Xá bắt đầu động tâm, vội vàng nói, "Sợ không kịp truyền tin với tiểu Vương gia, nên chúng ta cũng không dám quấy nhiễu quá mức! Chỉ chờ tiểu Vương gia gật đầu một cái, chúng ta lập tức sẽ cử binh tiếp cận, tiến một trăm dặm lên hướng Nam! Năm ngoái, tuy không ít trai tráng ở Bắc cương đã di dân về phía Nam Trung Nguyên, nhưng sẽ luôn còn các lão già bệnh tật sót lại. Chúng ta sẽ giải quyết bọn họ sạch sẽ. Nếu hoàng đế của các ngươi vẫn không động binh, chúng ta có thể lại đi thêm ba trăm dặm về hướng Nam! Mọi chuyện đều tùy tiểu Vương gia phân phó!"
Úc Xá nói: "Tuyên Quỳnh đi Bắc cương thì sao? Nếu hắn tham công liều lĩnh......"
Người xa lạ nói: "Chúng ta sẽ đi bắt sống người Trung Nguyên để cải trang họ thành người của chúng ta, ra lệnh bọn họ nghênh địch! Chờ tới khi Ngũ hoàng tử điện hạ báo tình hình chiến sự về triều, tiểu Vương gia trực tiếp tham tấu lên hoàng đế bảo Ngũ hoàng tử điện hạ mạo lĩnh quân công*! Đây là trọng tội ở Trung Nguyên các ngươi, Ngũ hoàng tử điện hạ lại không biết những người đó là người Trung Nguyên, hắn hết đường chối cãi."
*Mạo lĩnh quân công: Dẫn quân chiến đấu mê muội chỉ vì muốn lập côngÚc Xá lại hỏi, "Vậy nếu hắn hèn nhát không dám nghênh chiến?"
"Vậy càng đơn giản, chúng ta chỉ cần tiếp tục hành quân lên phía Nam, giết hết một trăm dặm này rồi lại tiếp tục tàn sát trăm dặm khác, tất cả chuyện xảy ra đều là do Ngũ điện hạ sợ địch! Chúng ta có thể lại đưa chút "tang chứng" cho tiểu Vương gia để chứng minh Ngũ điện hạ là được bọn ta hứa hẹn, cho nên mới không dám trực tiếp giao chiến với địch." Người xa lạ cười tự tin với Úc Xá, "Tội thông đồng với địch nghiêm trọng tới mức nào, tất nhiên tiểu Vương gia còn rõ ràng hơn ta."
Con ngươi Úc Xá khẽ động, "Tử lộ lẫn sinh lộ, đều bị hủy....."
Trong phòng, Chung Uyển nghe ra được Úc Xá đang động tâm, túa ra một thân mồ hôi.
Người xa lạ hạ giọng, "Tiểu Vương gia không cần làm gì hết, cứ yên lặng chờ tin Ngũ hoàng tử điện hạ bị nhốt chết ở Bắc cương là được."
Úc Xá lầm bầm trong miệng, "Chỉ cần ta có thể khiến hắn dẫn quân đi Bắc cương, là ta có thể vĩnh viễn giải quyết thứ phiền toái này."
Người xa lạ nói: "Đúng vậy!"
Úc Xá im lặng hồi lâu, ngước mắt: "Sau khi xong chuyện, Bắc Địch Vương chỉ cần một ít binh lực thôi?"
Người xa lạ đại hỉ, vội khiêm tốn nói, "Đúng thế! Sau khi ngài đạt thành tâm nguyện, chúng ta chỉ muốn ngài có thể hồi báo một chút thôi! Chỉ cần ngài cho Đại Vương chúng ta một chút binh lực, chúng ta sẽ vĩnh viễn là bằng hữu trung thành nhất của ngài."
Úc Xá đứng dậy, chậm rãi dạo bước đến cửa sổ, nhẹ giọng nói: "Có một chút chuyện ta vẫn chưa yên tâm, Bắc Địch Vương......tại sao lại tin tưởng ta nhất định sẽ giao thủ với hắn?
Trong mắt người xa lạ lóe lên một mạt huyết sắc, nảy sinh ác độc nói: "Bởi vì Đại Vương chúng ta nói, kẻ trong lòng mang đại hận mới thật sự có thể làm nên đại sự. Mấy năm nay, tiểu Vương gia đã bị thế gian này cho nếm trải bao nhiêu khổ sở, tư vị bị từng người chí thân liên tiếp phản bội, ngài chắc chắn hiểu hơn ai hết. Cảm giác bị ép phải chia lìa với người trong lòng, ngày ngày bất lực nhìn người thương chịu khổ mà không thể làm gì, ngài cũng là người hiểu rõ nhất."
"Mấy năm nay, tiểu Vương gia bị người thân luôn kề cận cắm một đao rồi lại một đao vào lòng, ngài phải trải qua những ngày tháng thế nào, quả thật thường nhân khó có thể tưởng tượng được." Người xa lạ đơn giản nói thẳng, "Huyết thống của tiểu Vương gia tuy không thuần khiết như Ngũ hoàng tử điện hạ, nhưng Đại Vương chúng ta có một câu nói rất đúng, kẻ mang huyết mạch dơ bẩn mới càng có thể làm nên đại......khụ......khụ......"
Úc Xá nhanh tay gỡ xuống bội kiếm treo trên tường, xoay người, nhất kiếm xuyên tâm, từ sau lưng đâm xuyên qua người xa lạ.
Người xa lạ vẫn còn ngỡ ngàng, cúi đầu nhìn lưỡi kiếm thọc ra từ ngực mình, miệng trào máu tươi, "Tiểu......tiểu Vương gia......"
Mặt Úc Xá vẫn vô biểu tình, lại đẩy mạnh kiếm về phía trước, một tấc lại một tấc, thấp giọng lặp lại, "Để cho các ngươi tàn sát lão niên, nữ nhân và hài tử ở biên cương?"
"Dung túng cho các ngươi xâm phạm xuống Nam?"
"Để các ngươi bức bách con dân Bắc cương nghênh chiến với đại quân Bắc phạt?"
Úc Xá trở nhẹ cổ tay, khiến kiếm xoay một vòng, khoét rộng cái lỗ trên ngực người xa lạ đang thoi thóp. Người xa lạ như một con heo bị người mổ xẻ, la lên một tiếng.
Úc Xá buông tay, xoay người xé mở áo chòang của người xa lạ, lấy phong huyết thư ra, nhàn nhạt nói: "Huyết mạch ta dơ bẩn, nhưng dù ta có dơ có ghê tởm thế nào, cũng không đến mức cẩu thả với dị tộc......"
Úc Xá chán ghét nhìn tên Bắc Địch đã chết kia, "Các ngươi là thứ rác rưởi gì."
Bên trong, Chung Uyển thả lỏng người ngồi xuống giường, hoàn toàn yên tâm.