Editor: Miri
---------------------------------------
Cho tới khi đến cửa phủ, Úc Xá mới kịp phản ứng lại, hắn xuống xe trước, nhéo nhéo cổ tay Chung Uyển, thấp giọng nói: "Vừa nãy là cố tình giở trò với ta, giả vờ đáng thương để xin cho Tuyên Cảnh đấy à?"
Chung Uyển bị Úc Xá chọc trúng tâm sự, cũng không giấu giếm nữa, cười, "Giận rồi?"
Úc Xá không nói không rằng.
Chung Uyển thành thật khai, "Đúng là ta giả vờ đáng thương xin cho hắn, nhưng chuyện hắn quá ngu xuẩn cũng là thật."
Úc Xá mỉm cười, đem áo choàng của mình ném cho Chung Uyển: "Khoác vào rồi xuống."
Vãn thiện còn chưa chuẩn bị xong, nên Úc Xá sai người kêu thái y tới trước, muốn để lão nhìn ngực Chung Uyển xem có phải đã bỏng hay không.
Chung Uyển kêu khổ không ngừng, "Ta chỉ là bất cẩn ngủ quên, để nó bên trong nên mới có hồng ấn, căn bản không sao cả. Ngươi đừng để người khác lại nói ta đỏng đảnh! Hai tháng nay ta không cách nào ra cửa được nên cũng đâu biết gì, ai ngờ bây giờ bên ngoài đồn đãi ta cái gì cũng có, thanh danh hoàn toàn huỷ hoại."
Úc Xá vô tội nói, "Nói bừa, ta bôi nhọ thanh danh ngươi khi nào?"
Chung Uyển giận mà không dám nói gì, thuở thiếu niên y cũng tung không ít lời đồn đãi về Úc Xá, hiện tại bị báo ứng đến phiên mình khó chịu, y kỳ thật không có tư cách gì để chất vấn Úc Xá. Hôm nay xuất môn, trong cung Tuyên Cảnh có lão thái giám kia nghe được không ít lời đồn liên quan tới y, kể cho Chung Uyển nghe khiến y hết sửng sốt tới ngỡ ngàng, nếu không biết trước mấy lời này là nói về y thì chắc y cũng tin luôn.
Chung Uyển thật sự không muốn lại truyền ra lời đồn kỳ quái nào nữa, tỏ vẻ vô cùng đáng thương, "Ngươi không yên tâm thì tự ngươi nhìn cho ta là được."
Úc Xá nhíu mày, "Ta không biết y thuật."
Nói là nói như vậy, nhưng Úc Xá ngó ngó bên ngoài, nhân lúc thái y chưa tới, đứng dậy thả màn trướng bên trong xuống, đến trước mặt Chung Uyển. Sau một thoáng do dự, hắn bắt đầu giải khai vạt cổ áo Chung Uyển.
Chung Uyển hơi hơi ngẩng đầu để tiện cho Úc Xá hành sự hơn.
Úc Xá cởi áo Chung Uyển ra, nhìn nhìn lần nữa, cảm thấy màu đỏ của hồng ấn vừa nãy càng lúc càng đậm, "Vậy mà còn bảo không bỏng?"
Chung Uyển ngẩng đầu nhìn Úc Xá, hầu kết hơi hơi động, "Chỉ có chỗ này? Còn phía dưới thì sao?"
Úc Xá mới vừa rồi vẫn chưa xem ở dưới, nghe vậy thì nhíu mày, "Bụng cũng bỏng?"
Úc Xá lại tiếp tục cởi xiêm y Chung Uyển thêm chút nữa, nhìn tỉ mỉ phần bụng lành lặn của y, "...... Phía dưới không có hồng ấn, ngươi còn đau chỗ nào?"
Chung Uyển cắn môi, thì thầm, "Xuống chút nữa......Ngươi nhìn giúp ta đi."
Ngón tay Úc Xá khựng lại như đang suy nghĩ lại cái gì.
Úc Xá bình tĩnh nhìn vào mắt Chung Uyển, tâm bình khí hòa hỏi, "Quy Viễn, bánh táo đỏ vừa rồi, nguyên lai là ngươi kẹp vào giữa hai chân giấu đem về cho ta? Vì sao phải mang nó ra ngoài kiểu đó?"
Chung Uyển đùa giỡn Úc Xá không thành công, xấu hổ ho một tiếng, "Tất nhiên không phải."
Úc Xá lại không lưu tình chút nào, "Không phải thì phía dưới ngươi đau cái gì?!"
Thái y bên ngoài xách theo thùng dược tới, Úc Xá buông Chung Uyển ra, xốc màn trướng lên, lệnh cho thái y xem qua Chung Uyển.
Úc Xá không có chút nào giấu bệnh sợ thầy, còn rất phối hợp, kể lại rõ ràng cho thái y nghe, nào là hồng ấn trên ngực Chung Uyển là bị bánh táo đỏ làm bỏng, nào là bánh táo đỏ là do y muốn đem cho hắn ăn.
Thái y chửi thầm trong lòng, lặng lẽ nghĩ mặc kệ cái bánh táo đỏ này là mang cho ai, bị bỏng tức là bị bỏng.
"Còn ổn, chưa nổi bọt nước, thoa cao trị bỏng lên là được rồi." Thái y xem qua xong thì nghiêm túc nói, "Đừng để dính nước, để qua mấy ngày cho nó tróc một tầng da là được."
Úc Xá gật đầu, lệnh cho thái y để dược lại.
Khi đang dùng vãn thiện, Chung Uyển vừa ăn vừa nói, "Kế hoạch Úc Phi không thành, có khi nào sẽ lại làm phiền ngươi không?"
Úc Xá gắp đồ ăn cho Chung Uyển, nói, "Có lẽ, bất quá nàng lăn qua lộn lại cũng chỉ có bao nhiêu thủ đoạn vụn vặt đó, cùng lắm chỉ làm người khác ghê tởm ta, không làm được gì khác."
Chung Uyển trầm ngâm một lát, "Trong tay nàng không nắm thực quyền, lại có Thang Khâm nhìn chằm chằm, sẽ không tạo ra sóng to gió lớn. Hiện tại chỉ phải lo về Úc vương bên kia, Úc vương......nhiều ngày nay hắn đang làm gì? Ngươi biết không?"
"Ẩn nhẫn ngủ đông." Úc Xá nói, "Bị hai ta lừa gạt, hắn ăn hai lần oan ức chắc cũng đã mệt, sẽ không lại dễ dàng bị lừa. Hiện giờ Hoàng Thượng không cho bất luận kẻ nào gặp Tuyên Quỳnh, hắn cũng không có biện pháp nào khác, vậy thì hai ngày nay...... Nếu ta đoán không sai thì hắn đang lặng lẽ thu thập nhân chứng vật chứng năm đó, muốn lật lại bản án cho phủ của ngươi."
Chung Uyển cứng họng, "Phủ của ta? Ngươi nói Chung phủ hay là Ninh vương phủ?"
"Ninh vương phủ." Úc Xá nói, "Hắn đã có suy nghĩ muốn âm thầm nâng đỡ Tuyên Thụy làm con rối, vậy thì phải giúp Ninh vương lật lại bản án, khiến tông thân cùng các triều thần tin phục rằng tiên đế năm đó xác thật là muốn lập Ninh vương làm Thái Tử."
"Người họ Tuyên đồng trang lứa không ít, nếu muốn chứng minh Tuyên Thụy mới là người thuận theo mệnh trời thì đây là biện pháp đơn giản và hợp lý nhất." Úc Xá cười tự giễu, "Bất quá hắn nghĩ cũng không sai, năm đó nếu không có bọn họ mưu triều soán vị, Ninh vương thuận lợi kế vị, thì kẻ hiện giờ nên đăng cơ quả thật là Tuyên Thụy."
Úc Xá nhìn Chung Uyển, "Quy Viễn, ngươi có muốn giúp Tuyên Thụy tranh ngôi không? Ta không phải nói hiện tại, nhưng trước kia thì sao? Lúc ngươi và hắn vẫn còn có chút tình nghĩa thì sao?"
Chung Uyển nuốt cơm trong miệng xuống, nhẹ nhàng cười, "Không có."
"Tuyên Thụy nguyên bản có khả năng kế vị, nhưng cũng không phải bởi vì hắn hơn người khác." Chung Uyển nhàn nhạt nói, "Mà là bởi vì Ninh vương thiên tư thông minh, khiến cho tiên thượng hài lòng."
"Hắn chỉ là hưởng phúc của Ninh vương thôi."
Chung Uyển thở dài, "Ninh vương còn chưa kế vị được thì sao hắn lại có nổi cái phúc khí đó? Hơn nữa, ta lúc ấy chỉ hy vọng bọn họ có thể giữ được mạng, nào có sức nghĩ tới chuyện này."
"Không đúng." Chung Uyển suy nghĩ rồi nhíu mày, "Tuyên Thụy hiện tại coi như còn nằm trong tay ngươi, sao Úc vương lại đổi chiều nhanh như vậy? Tuyên Quỳnh bên này vẫn còn hy vọng, vậy thì hắn phí thời gian cho Tuyên Thụy làm gì?"
Úc Xá uống một ngụm canh, một hồi lâu nói: "Ai biết được? Có lẽ...... Hắn cảm thấy Tuyên Thụy chỉ cần tồn tại thì sẽ còn khả năng làm con rối, bất quá là muốn nắm được người thì phải tốn chút thời gian. Hắn đây là đang chắc chắn rằng ta đến chết cũng sẽ không giết Tuyên Thụy? Cho nên hắn mới yên tâm như vậy."
Chung Uyển nghĩ lại, cảm thấy cũng hợp tình hợp lý.
Người khác hiểu lầm Úc Xá, nhưng trong lòng Úc vương tất nhiên rõ ràng, dù Úc Xá có biểu hiện thô bạo gì thì hắn vẫn không phải là kẻ vô cùng hung ác, sẽ tùy tiện đi giết người.
Úc Xá nhẹ giọng nói: "Cứ để cho hắn chịu cực một phen, như thế còn không quá tốt sao?"
Chung Uyển bật cười, "Ngươi đây là đang mượn tay Úc vương thay chúng ta lật lại bản án sao?"
Úc Xá không chút để ý cười.
Chung Uyển suy nghĩ, yên tâm, "Vậy thì thời gian sau ngươi chắc sẽ được an ổn hơn ít nhiều."
Úc Xá nhướng mày, "Tại sao?"
"Nếu Úc vương có cái tâm tư này, vậy thì tất nhiên sẽ muốn thu liễm mũi nhọn, âm thầm trù tính." Chung Uyển nói, "Giả vờ an phận thì tất nhiên sẽ không thể lại đối chọi gay gắt với ngươi, còn phải làm ra tư thái kẻ bại trận."
Chung Uyển sở liệu không tồi, nửa tháng sau, Úc vương ngoài mặt thu liễm mũi nhọn, bị Sùng An Đế ám chỉ khiển trách vài lần hắn đều thành thành thật thật chịu tội, không giải thích cho mình nửa phần. Mặc kệ là chuyện Tuyên Quỳnh hay là chính sự vụn vặt khác, chỉ cần hỏi han trách cứ là Úc vương lập tức đáp lại, còn đáp rất thành khẩn, hết tấu chương thỉnh tội này tới tấu chương thính tội khác được đưa, bộ dáng càng ngày càng luồn cúi, tựa hồ như đang thật sự chịu khuất phục, nhịn xuống chuyện Sùng An Đế nhận hồi Úc Xá, không dám có nửa câu oán hận.
Nhưng mặt khác, Úc vương cũng đang âm thầm xuất lực. Chuyện năm đó vốn là do hắn cùng Sùng An Đế hợp mưu, ngày đó hắn còn để lại một tay. Ngoại trừ cung nhân hầu hạ tiểu Chung phi thì các loại nhân chứng vật chứng khác đều còn rất nhiều, loại sự tình này hắn làm tiện hơn nhiều so với bất cứ ai.
Sùng An Đế có bị mê hoặc hay không thì không rõ ràng lắm, nhưng Úc Xá và Chung Uyển tất nhiên trăm triệu không tin hắn. Chung Uyển chơi xấu, bày mưu đặt kế bảo Úc Xá mượn tay nội các để khiến Úc vương gặp rắc rối.
Dù sao hắn cũng đang muốn giả vờ chịu thiệt, lúc này không khi dễ hắn thì biết khi dễ lúc nào?
Tất nhiên Úc Xá vô cùng thuận theo ý y.
Từ ngày đó, ngoại trừ chuyện nghiêm túc nghĩ cách làm phiền Úc vương, Chung Uyển còn có thêm một chuyện: Mỗi ngày đi đón Úc Xá hồi phủ.
Mưa gió cũng đi, làm không biết mệt.
Úc Xá cũng từng nói với y vài lần là không cần y nhọc công tới đón, Chung Uyển không nghe.
Trước đó hai người nói chuyện có nhắc đến lúc còn đọc sách cùng nhau, Úc Xá vô tình nói qua là hắn đố kỵ với mệnh tốt của Tuyên Thụy, hận Tuyên Thụy mỗi ngày đều có thể cùng Chung Uyển như hình với bóng.
Trong lòng Chung Uyển cũng hiểu, Úc Xá không phải là đố kỵ Tuyên Thụy, hắn chỉ là đang hối hận.
Hắn hối hận rằng thuở còn thiếu niên đồng môn với nhau lại không thể sớm quen biết, không thể làm thanh mai trúc mã cùng lớn lên.
Thật ra Chung Uyển cũng không cam lòng. Nếu lúc hơn mười tuổi ấy y và hắn bên nhau, âm thầm dưới tầm mắt của Sử lão thái phó mà truyền nhau thư tình, ở nơi không có ai mà vụn trộm thân mật một chút, thì không phải sẽ rất thú vị sao.
Dù sao quá khứ cũng đều đã qua, bây giờ cả y lẫn hắn chỉ còn biết cách cố gắng bù đắp cho nhau.
Hôm nay y đi đón Úc Xá như thường lệ, xe ngựa mới vừa dừng ổn định lại thì bên ngoài đã có một tiểu thái giám chạy một mạch đuổi theo.
Đây là thái giám mỗi ngày đi theo Úc Xá vào cung, thấy Chung Uyển tới thì vội tiến lên thỉnh an, nói, "Thiếu gia, thế tử nói, hôm nay nội các có nhiều việc, sợ là phải bận đến tối mới về, bảo ngài về phủ trước."
Mỗi ngày, sau khi nội các xử lý hết công văn đệ trình lên thì mới có thể tan, lúc có nhiều việc thì quả thật không về được, Chung Uyển gật gật đầu, "Được, ngươi đi đi."
Tiểu thái giám truyền lời xong thì lập tức trở về, nhưng Chung Uyển vẫn không đi.
Hồi phủ cũng không có việc gì làm, chi bằng cứ chờ ở cửa cung.
Thời tiết càng ngày càng ấm áp, vào chiều cũng không lạnh, Chung Uyển xuống xe ngựa, dựa lưng vào xe ngựa híp mắt một chút. Chỉ một lát sau, lão thái giám tặng người từ trong cung hôm bữa tiến lên vài bước, thỉnh an với Chung Uyển.
Chung Uyển cười nói, "Không dám, công công làm gì vậy?"
"Làm ban sai, vừa khéo lại thấy Chung thiếu gia." hỏi rõ ràng xong lý do Chung Uyển đến, lão thái giám mới cười nói, "Chung thiếu gia không phải người bên trong nên đành đợi ngoài nội các cũng là lẽ thường tình, nhưng vừa lúc lão nô lát nữa muốn tới nội các đưa cho Úc tiểu vương gia trà bánh Hoàng Thượng ban thưởng, thiếu gia có muốn đi cùng không?"
Chung Uyển do dự, lão thái giám vẫn kiên quyết muốn lấy lòng Úc Xá, thấp giọng nói, "Thiếu gia chỉ cần nói là người trong phủ cần đưa đồ cho Úc tiểu vương gia là được."
Quả thật Chung Uyển cũng muốn nhìn bộ dáng làm việc ngày thường của Úc Xá một chút, cười, "Đa tạ công công."
Lão thái giám ân cần mang Chung Uyển đi.
Bên trong nội các, muốn ra vào cũng không dễ dàng như vậy, sau khi lão thái giám đem người tới thì cung kính nói: "Các đại nhân bên trong hẳn là đang dùng vãn thiện, thiếu gia đứng chờ ở đây một chút, lão nô đi vào báo cho tiểu vương gia một tiếng."
Chung Uyển gật đầu, quy quy củ củ đứng ở cửa đại sảnh.
Chung Uyển ngước mắt nhìn quanh bốn phía, cười nhạt một cái.
Lúc còn chưa hiểu chuyện, Sùng An Đế từng hỏi y có muốn làm bí thư cho thiên tử hay không, y từng buông một câu mạnh miệng, khiến cho Sùng An Đế chờ năm đại hỉ khi y đỗ đạt vào đây.
Rốt cuộc đều thành một trận nói suông.
Chung Uyển không thể vào nội các, nhưng thật ra vẫn khá tò mò.
Y đứng ở cửa đại sảnh, bên trong có động tĩnh gì, Chung Uyển đều nghe được rõ ràng.
Có chút âm thanh của chén tách, còn có tiếng sàn sạt do tiểu thái giám sửa sang lại tấu chương.
Chung Uyển không biết Úc Xá khi nào sẽ ra tới, nín thở nghe......
Trong phòng, mọi người vội vàng dùng vãn thiện, chờ ăn xong lại tiếp tục bận rộn.
Nhóm thần tử lão các không còn là thiếu niên ăn nhiều ăn mạnh, hấp tấp ăn không vào được bao nhiêu đồ, chỉ ăn mấy đũa rồi thôi, lúc chờ những người khác ăn thì nhìn món ăn được đưa lên, nói chuyện phiếm vài câu.
Một các lão thở dài nói, "Mấy năm nay ngực ta thấy không thoải mái, thái y nói là phải ăn ít đồ mặn lại, người trong phòng quản ta cực nghiêm, không cho chạm vào, đồ ăn này kia chỉ có thể xem, không thể ăn."
Một đại nhân khác có vẻ cũng xúc động theo, tâm sự, "Phải phải, mấy năm nay thái y bảo ta kiêng rượu, nguyên bản là do ta nhịn không được, khiến cho phu nhân sau đó bắt đầu canh chừng cho ta."
Tôn các lão cũng hùa theo cười một tiếng, "Tiện nội mấy ngày gần đây không biết nghe ai nói gì, không cho ăn đồ ăn có gừng, nói lão xương cốt chịu không nổi, cũng không cho đụng vào nữa."
Úc Xá ngồi ở một bên lẳng lặng dùng bữa, ngẩng đầu nhìn hai vị đại nhân nói chuyện phiếm, trong lòng có chút hâm mộ.
Nhưng thân thể hắn khoẻ mạnh, cũng không có đồ ăn gì phải kiêng dè, Chung Uyển cũng chưa từng quản thúc hắn ăn cái gì, cho nên không thể tham gia nói về đề tài này.
Nhưng nếu đã nói về người trong phòng thì hắn lại rất muốn nói hai câu.
Một đại nhân khác lại nói, "Tiện nội bảo ta ăn ít thịt luộc, nói sẽ thương gan tụy."
Một đại nhân khác như nhớ tới cái gì, nói thêm, "Nàng bảo ta ăn ít rau ngâm, nói thương thận."
Úc Xá muốn nói lại thôi, vài lần muốn xen vào nhưng đều không thuận lợi.
Chờ mọi người rốt cuộc đã nói xong một vòng, khi các tử an tĩnh rồi thì Úc Xá mới buông đũa, cố gắng vân đạm phong khinh mà nói với các lão đầu trong nội các hôm nay một câu, "Nội tử bảo ta ăn ít Hàn Thực Tán, bảo ăn vào sẽ chết."
Chúng các lão: "......"
Chung Uyển đứng nghe bên ngoài: "......"