Editor: Miri
------------------------------
Động thủ như vậy cũng không xem như trực tiếp ra tay hại Tuyên Quỳnh, dù sao nội các hiện giờ đã có Úc Xá tọa trấn, khi xong việc lỡ như có người mang tâm tìm tòi tra xét thì đều có Úc Xá chịu trách nhiệm, tôn các lão cũng sẽ không bị tị hiềm, gật đầu đáp ứng.
Úc Xá nghĩ nghĩ, lại kêu người của mình tới, âm thầm phân phó. Hắn sai cung nhân nghĩ cách truyền lời lại cho cái lão già Thang Khâm kia.
Tiền triều còn dốc sức vì Tuyên Quỳnh, hậu cung hẳn cũng không thể nhàn rỗi.
Tuyên Quỳnh cấm túc đã một thời gian, Úc Xá không tin cô mẫu dễ bị lợi dụng kia của hắn sẽ không sốt ruột.
Ba ngày sau, hậu cung Úc Phi, đảng phái Ngự Sử Đài tận trung với Tuyên Quỳnh, cùng với người trong triều của Úc Xá và Chung Uyển, mấy phương thế lực cứ như là đã ước định với nhau, đồng thời xuất lực, tấu chương như bông tuyết mà tuôn trào vào nội các.
Nhóm các lão thở dài nhẹ nhõm một hơi, này cũng không phải là do bọn họ cố tình lợi dụng chức vị để tạo thế lực cho hoàng tử. Nhiều người cầu tình cho Tuyên Quỳnh như vậy, ồn ào náo động không ngừng, có muốn không coi trọng cũng không được. Nhóm các lão đem tấu chương mới lẫn cũ phê chuẩn chỉnh chu, sau đó gom góp lại cùng đưa đến Ngự Tiền.
"Hắn đây là đang ăn năn hối cãi đấy à?!!"
Sắc mặt Sùng An Đế tái xanh, dùng một tay đẩy chồng tấu chương đang xếp thành núi nhỏ ra, "Trẫm chỉ là lo lắng hắn không đầu óc, bị mẫu phi hồ đồ của hắn mê hoặc, chịu sự bài bố của cữu cữu hắn. Trẫm không tin những chuyện trước đó đều là do hắn làm, cho nên mới giam lỏng hắn ở trong cung! Lại còn cho các cung nhân tâm phúc nhiều năm của trẫm canh chừng hắn! Trẫm sợ hắn mắc thêm lỗi lầm, lún sâu vào vũng lầy, sau này có muốn bảo hộ hắn cũng không được. Vậy mà tiểu tử này...... Khụ......"
Sùng An Đế ho khan, một tay của hắn đỡ trên án thư, lồng ngực như một chiếc rương chứa đồ bị chém làm đôi. Hắn hổn hển không ngừng, mặt mày tái nhợt một lát rồi bắt đầu tím lên.
Úc Xá mặt vô biểu tình đứng ở một bên, cứ như không thấy gì.
Nhóm lão thái giám vội vã đi lên, lấy tay vỗ vỗ sau lưng, rót trà liên tục, bận rộn một hồi lâu mới khiến cho Sùng An Đế thuận khí.
Úc Xá không mặn không nhạt nói: "Hoàng Thượng bảo trọng long thể."
Sùng An Đế thất thần nhìn một đống chiết thư trước mặt, thấp giọng nói, "Ngươi trách trẫm vẫn luôn che chở Tuyên Quỳnh, đúng không?"
Úc Xá không nói một lời.
Sùng An Đế đột nhiên nhận ra điều gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Úc Xá, chậm rãi nói, "Đống tấu chương này là ngươi sai nhóm các thần cùng dâng lên một lúc?"
Sùng An Đế còn chưa tới mức hồ đồ, bất quá phải tốn một chút thời gian mới nhận ra mờ ám trong đó. Úc Xá cũng không trông cậy vào chuyện này có thể lật đổ Tuyên Quỳnh, hắn thản nhiên nói, "Vâng."
Vẻ mặt Úc Xá bình tĩnh: "Các triều thần đều đã thay nhau lên tiếng, nội các tất nhiên không thể bỏ mặc. Về công, đây là chức trách của thần, về tư......Thần tất nhiên không muốn cho hắn yên ổn."
Úc Xá thẳng thắn nói ra lại khiến cho Sùng An Đế không thể tức giận nổi.
"Oan nghiệt......"
Sùng An Đế lắc đầu, "Trẫm thật sự đã già rồi, cũng bắt đầu do dự, lo trước lo sau."
"Úc Phi một lòng muốn trẫm thả Tuyên Quỳnh ra, nhưng thả hắn ra làm gì?" Sùng An Đế mỏi mệt nói, "Thả hắn ra để cùng ngươi huynh đệ tương tàn sao?"
"Tuyên Quỳnh rốt cuộc vẫn chưa làm gì có thể coi là phạm tội lớn không dung, trẫm nhốt hắn ở trong cung là vì không muốn hắn bị người khác lợi dụng, thì tương lai......" Sùng An Đế nhìn về phía Úc Xá, thanh âm khàn khàn, "Trẫm mới có thể làm chủ, bảo ngươi phóng cho hắn một con ngựa, đúng không?"
"Trẫm là thiên tử, cũng là phụ thân." Sùng An Đế thở dài một hơi, "Trẫm cũng muốn giữ được tất cả nhi tử của mình, tâm nguyện này, tại sao những người đó không thể hiểu?"
Lời Sùng An Đế nói động lòng người, nhưng trong lòng Úc Xá lại không nổi chút gợn sóng nào.
Úc Xá tin những lời Sùng An Đế đang nói đều là thật, nhưng cũng tin lão lưu trữ Tuyên Quỳnh là để khống chế hắn, lưu thêm một quân cờ để chọn, là thật.
Mấy năm nay Úc Xá nghe Sùng An Đế nói quá nhiều lời hư tình giả ý, sớm đã thành thói quen, không còn như trước kia mở miệng chế giễu nữa.
"Tâm tư của Úc Phi, trẫm tất nhiên minh bạch. Nhưng nàng là một phụ nhân, bàn tay không thể vươn đến tiền triều." Sùng An Đế thấp giọng nói, "Bút tích lần này......chẳng lẽ lại là của phụ vương hiền từ của ngươi?"
Sùng An Đế nhìn về phía Úc Xá, "Tử Hựu, ngươi nói đi?"
Sùng An Đế đã sinh nghi ngờ, Úc Xá không lại bỏ đá xuống giếng nữa, cứ theo lý do thoái thác đã thương nghị tốt với Chung Uyển trước đó mà bình tĩnh nói, "Không biết."
Sùng An Đế nhíu mày, Úc Xá lạnh lùng nói, "Việc này thần cũng chịu hiềm nghi, không dám lại dính líu tới người khác."
"Tiểu tử này!" Sùng An Đế nhíu mày, "Sao bây giờ lại còn hồ nháo? Trẫm vừa rồi bất quá chỉ là thuận miệng hỏi, nếu trẫm thật sự nghi ngờ ngươi, còn có thể để ngươi tự do xử lý chính sự tại nội các ư?"
Úc Xá lại không nói.
Sùng An Đế bật cười, "Thôi......tính tình ngươi xưa giờ đã vậy rồi."
Sùng An Đế lẩm bẩm tự nói, "Trẫm kỳ thật cũng thích tính tình ngươi như vậy, vui giận rõ ràng, sẽ không nói lời hư tình giả ý lừa gạt trẫm."
Sùng An Đế tùy tay cầm lấy một phần chiết thư, nhỏ giọng nói, "Úc vương trước đó vài ngày giả vờ ngủ đông, sau lưng lại động thủ hết lần này tới lần khác, cấu kết Tư Thiên Giám không thành thì lại quấy loạn chuyện này, hiện giờ trẫm còn có thể ứng phó, nhưng tương lai thì sao?"
Sùng An Đế nhìn kỹ sắc mặt Úc Xá, hỏi, "Tử Hựu, nếu chuyện này để cho ngươi liệu lý, ngươi muốn xử trí Úc vương thế nào?"
Trong lòng Úc Xá khẽ động, cố gắng áp xuống câu "Nhổ cỏ tận gốc" để không nói ra khỏi miệng, trầm mặc.
Úc Xá ngày xưa chung quy cũng là như vậy, hỏi ba câu đáp một câu, nhưng Sùng An Đế hôm nay lại không có ý buông tha hắn, truy vấn nói, "Tử Hựu, ngươi muốn thế nào?"
Lồng ngực Úc Xá phập phồng, trong lòng đột nhiên thanh minh là mình đã bắt được quan khiếu.
Sùng An Đế đang do dự, không biết nên giải quyết phiền toái này ngay bây giờ hay là vẫn nên để lại cho mình lo liệu.
Lưng Úc Xá thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Hầu kết Úc Xá hơi hơi khẽ động, nhưng vẫn không mở miệng.
Sắc mặt Sùng An Đế tối sầm, nhíu mày nói, "Đây là cái tật xấu gì?! Trẫm đang hỏi ngươi! Nói!"
Úc Xá cắn chặt khớp hàm, một lát sau lại thẳng tắp quỳ xuống.
Sùng An Đế thả lỏng, trong nội điện nhất thời yên tĩnh vô cùng, nhóm lão thái giám liếc nhau, đồng loạt lui xuống.
Sùng An Đế đã quá già rồi, trên mặt mấy năm nay đã nổi đốm, sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng lại trở nên có chút đáng sợ, da mắt hắn ngấn lại, lạnh lùng nói, "Sao? Bây giờ ngươi đại diện trẫm xử lý chính sự, chúng các lão đều nguyện ý nghe lời ngươi sai khiến, thay ngươi dẫm đạp Tuyên Quỳnh. Ngươi có bản lĩnh lớn như vậy mà còn không biết nên liệu lý Úc vương thế nào sao?"
Úc Xá nín thở, một lát sau nói, "Năm mười tuổi, trưởng công chúa đưa thần ra cung."
Sùng An Đế ngẩn ra.
"Trưởng công chúa vốn muốn dưỡng thần ở phủ công chúa, nhưng Úc vương lại nói, ngọc không mài không sáng. Hắn sợ công chúa cưng chiều thần nên mới tự mình đưa thần về Úc vương phủ."
"Từ đó tới lúc thần thành niên, hơn phân nửa thời gian đều lưu tại Úc vương phủ. Người dạy thần làm người chính là Úc vương, khảo dạy việc học của thần cũng chính là Úc vương. Mỗi khi thần bị bệnh, người cực nhọc ngày đêm, không thể an tâm nghỉ ngơi mà chăm sóc thần, liên tục mấy ngày không ngủ không nghỉ, cũng là Úc vương."
Sắc mặt Sùng An Đế cứng lại, ngữ khí không còn tự nhiên, "Đó là do hắn......"
"Thần biết, hắn đối tốt với thần là vì có mưu đồ lợi dụng thần." Úc Xá nhàn nhạt nói, "Thần có ích lợi cho hắn thế nào, chắc không cần phải nói cho ngài nghe?"
Ánh mắt Sùng An Đế né sang nơi khác, "Đừng nói nữa."
Úc Xá cũng không để ý, hắn nhìn Sùng An Đế, "Nhưng mấy năm nay có ai đối tốt với thần mà không mang mưu đồ sao?"
Sùng An Đế cả giận nói, "Hồ ngôn loạn ngữ!"
Úc Xá bình tĩnh nói, "Thần chỉ ăn ngay nói thật thôi."
Điều Sùng An Đế kiêng kị nhất chính là nghe Úc Xá nhắc lại chuyện xưa, trong nháy mắt tự tin của Sùng An Đế đều biến mất, hắn không vui nói, "Nhắc chuyện này để làm gì?"
Úc Xá nhàn nhạt nói: "Hoàng Thượng hỏi thần sẽ xử trí Úc vương thế nào, đây là đáp án của thần."
"Thần hiện giờ nguyện ý phũ bỏ tất cả, không cần biết trưởng công chúa đối với thần thế nào, không cần biết Hoàng Thượng đối với thần thế nào, đối với Úc vương......Chỉ cần hắn không hại thần thì thần cũng sẽ không lại mua dây trói mình."
Sùng An Đế nổi cơn thịnh nộ, "Trẫm đối đãi ngươi thế nào ư!? Nếu ngươi vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện cũ, truy cứu trẫm năm đó đối với ngươi thế nào, vậy không phải trẫm đã uổng phí một phen tâm huyết sao?!"
Úc Xá cười lạnh trong lòng, cúi đầu không nói.
Sùng An Đế chính là kẻ như vậy, hắn tự mãn với bộ dáng "quy thuận" của Úc Xá bây giờ, cảm thấy mình và Úc Xá máu mủ tình thâm, đã nhận hồi hắn rồi thì Úc Xá hẳn là phải mang ơn đội nghĩa với mình. Đủ loại sự tình trước kia, chỉ cần không ai nhắc tới là có thể rơi vào quên lãng.
Hắn một mặt tưởng rằng Úc Xá đã thật sự mở lòng với hắn, một mặt lại muốn cho Úc Xá và Úc Mộ Thành tiếp tục thủy hỏa không dung, cả đời không qua lại với nhau.
Hắn nghĩ cứ mơ hồ cho qua như vậy là có thể chứng minh mấy việc xấu xa năm đó là chẳng can hệ gì tới hắn.
Sùng An Đế im lặng một hồi lâu, Úc Xá đột nhiên nhớ tới một câu mà mật thám đã thuật lại cho mình từ Úc Mộ Thành.
"Lòng tham không đáy."
Các ngươi xem, kẻ bây giờ lòng tham không đáy rốt cuộc là ai?
Trong nội điện, hai người đều không nói tiếng nào, ước chừng cứ như vậy an an tĩnh tĩnh suốt một chén trà nhỏ.
Sùng An Đế mệt mỏi dựa trên lưng ghế, "Thôi, đứng lên đi."
Sùng An Đế cười khổ, "Tính tình này của ngươi rốt cuộc là giống ai đây?"
Úc Xá không nói tiếp, Sùng An Đế tự vấn tự đáp, "Thôi, trẫm nể trọng ngươi vốn cũng là vì thích ngươi trọng tình nghĩa như vậy...... Trẫm hiểu là có một số việc, ngươi làm không được."
Sùng An Đế nhìn về phía Úc Xá, ánh mắt hiền hoà nhưng không hiểu sao lại người khác hãi hùng khiếp vía, hắn nhẹ giọng nói, "Chuyện ngươi làm không được, phụ hoàng giúp ngươi làm."
"Vì ngươi, cũng vì Quỳnh Nhi."
Úc Xá âm thầm thở ra một hơi, chậm rãi đứng lên.
Úc Xá cũng tự hiểu ra rằng hắn không có cách nào soán vị, cũng không dám chắc mười phần là có thể lật đổ được Úc Mộ Thành.
Cho nên hắn cùng Chung Uyển chỉ có thể tá lực đả lực, bọ ngựa bắt ve thì hắn muốn làm hoàng tước. Hiện tại hắn nhất định phải từng bước cẩn thận, làm một ít chuyện hắn vốn không bao giờ muốn làm.
Chẳng hạn giống như vừa, diễn vở tuồng phụ tử tình thâm với Úc Mộ Thành.
"Vừa lúc có cảnh xuân......" Sùng An Đế thấp giọng nói, "Trẫm đột nhiên muốn ra khỏi thành một hồi lâut."
Trong lòng Úc Xá lập tức lướt qua nhiều ý niệm khác nhau, cẩn thận không nói nhiều.
Sùng An Đế tiếp tục nói: "Đã rất lâu rồi trẫm chưa tới hành cung lưu lại một thời gian."
Sùng An Đế cảm thán cười, "Hơn nữa, hành cung ở phía Nam kinh thành còn là do Úc vương thời niên thiếu xây cất lên cho tiên đế."
"Trẫm muốn qua bên kia trụ một đoạn thời gian......" sát khí trong mắt Sùng An Đế chợt hiện lên rồi phụt tắt, hắn lẩm bẩm nói, "Đưa Tuyên Quỳnh, Tuyên Cảnh, các công chúa, còn có......còn phải đưa An Quốc trưởng công chúa đi theo, đưa hết ít ỏi thân nhân của trẫm tới đó ở một thời gian."
Úc Xá đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Sùng An Đế đang muốn lưu Úc vương lại trong kinh, động thủ ở đó, triệt để giải quyết hắn.
Trù tính hết mấy tháng, Sùng An Đế cuối cùng cũng chính thức ra tay với Úc Mộ Thành.
Sùng An Đế nhìn về phía Úc Xá, trong mắt ánh lên thêm vài phần hiền hoà, "Hài tử ngoan, ngươi yên tâm, trẫm sẽ không để ngươi ở lại kinh thành, khiến ngươi khó xử. Ngươi bồi trẫm tới đó, được không?"
Úc Xá trầm mặc một lát, gật đầu, "Được."
Sùng An Đế vừa lòng gật gật đầu, hắn thảm đạm cười, "Ngươi đến bây giờ vẫn không chịu kêu trẫm một tiếng phụ hoàng, nhưng trẫm đối đãi với ngươi thế nào? Trẫm sợ ngươi mềm lòng, sợ ngươi sau này bị người khác kiềm chế, kéo cái thân tàn này dọn dẹp sạch sẽ đường phía trước cho ngươi. Trẫm đối với ngươi, xem như là cũng đã tận tâm tận lực đi."
Môi Úc Xá khẽ nhúc nhích, muốn nói cái gì đó nhưng lại nhịn xuống.
Sùng An Đế nhìn nhi tử mình đang nể trọng nhất lúc này, trong lòng đột nhiên nổi lên vài phần mong đợi, hắn giật giật thân mình, "Ngươi muốn nói gì?"
Úc Xá rũ mắt, còn đang do dự. Hắn có một câu quan trọng cần phải nói. Tuy hắn không đọc hiểu được ánh mắt người khác, nhưng cũng cảm thấy trong không khí phụ tử từ hiếu thế này, nói ra câu đó thì không đúng lắm.
Sùng An Đế nhịn không được thúc giục, "Ngươi nói đi!"
Úc Xá bối rối do dự một lúc, sau đó lại quỳ xuống thêm lần nữa.
Ngón tay khô gầy của Sùng An Đế phát run, ánh mắt chờ mong nhìn Úc Xá.
Úc Xá nghiêm túc nói, "Hoàng Thượng, thần phải mang Chung Uyển đi hành cung."
Sùng An Đế: "......"
Úc Xá cũng biết lời của mình nghe thật mất hứng, nhưng cái gì nên nói thì nhất định phải nói, "Hoàng Thượng hẳn cũng biết, y không rời xa thần được, lần này đi không biết phải đi bao lâu. Thần sợ Quy Viễn tương tư thành tật, thân mình của y vốn đã không tốt, nếu lại bởi vì nhớ nhung thần mà lại xảy ra chuyện thì thần thật không......"
Sùng An Đế không kiên nhẫn, "Được rồi, được rồi. Ta biết rồi, mang y đi theo!"
Úc Xá dập đầu, "Tạ chủ long ân."