Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ!

Chương 6



Edit & Beta by Thiên Bách Nguyệt
- -------????--------
Cơm nước xong xuôi, Quý Kỳ Sâm hỏi dự định của Cố Nguyên: "Phòng ở có thể lấy về nhưng cũng phải cần khoảng hai ngày, trước lúc đó, mẹ đã có chỗ ở chưa?"
Một câu này của Quý Kỳ Sâm nói trúng tâm sự của Cố Nguyên.

Cô chỉ có mỗi căn hộ kia đương nhiên giờ chẳng có chỗ nào để ở.

Về phần gia đình bạn bè, người thân cô thân nhất là bà ngoại mà bà thì đã qua đời, những người thân khác đã không liên hệ hơn 25 năm càng không thể nói tới, còn bạn bè? Cố Nguyên có chút mờ mịt.

Lúc trước cô vừa mới thi đậu vào Học viện điện ảnh được hơn một năm đã gặp phải bệnh nan y, căn bản là không có liên hệ gì với bạn bè, duy nhất chỉ có bạn trai cô Lục Chi Khiêm bồi ở bên, nhớ tới Lục Chi Khiêm, lông mi tinh tế đẹp đẽ của Cố Nguyên nhẹ nhàng nhíu lại, có chút buồn rầu mà nói: "Chỗ ở ta không có, cho nên ta tính là thuê tạm trước một căn phòng để ở, chờ nghĩ cách lấy lại được phòng của ta là tốt rồi."
Quý Kỳ Sâm gật đầu, dò hỏi: "Vậy mẹ ——"
Trên đời, hai người cùng chung một huyết thống là mối quan hệ thân thiết nhất nhưng dù gì cũng chỉ mới gặp, Quý Kỳ Sâm cân nhắc lời nói, nói sao để không đụng đến lòng tự trọng của Cố Nguyên: "Về phương diện tài chính ngài dư dả chứ?"
Cố Nguyên vội gật đầu: "Tiền? Ta không thiếu tiền, ta còn có không ít tiền đó! Cứ yên tâm, đủ để thuê nhà!"
Tuy cô bị tài xế bụng dạ độc ác lừa bịp tống tiền mất 120 tệ nhưng vẫn còn 880 tệ, từng này cũng đủ cho cô thuê một căn phòng ở tạm còn có thể làm một ít phí sinh hoạt cho vài ngày.

Quý Kỳ Sâm nhướng mày, hơi có chút nghi hoặc.

Cố Nguyên ăn đủ rồi, lau lau miệng, bày ra phong độ một trưởng bối, hào phóng mà nói: "Bữa cơm này để ta mời đi, hai mẹ con chúng ta lần đầu gặp mặt, để ta mời, con không cần khách sáo với ta!"
Đúng lúc người phục vụ đi tới, cô liền gọi: "Tính tiền tính tiền."
Quý Kỳ Sâm đang muốn ngăn cản, nhưng người phục vụ đã lễ phép mà đem hóa đơn đưa đến trước mặt Cố Nguyên.


Cố Nguyên nhìn Quý Kỳ Sâm nghiêng đầu cười: "Cứ để ta mời là được, nói như thế nào thì ta cũng là trưởng bối ——"
Nói đến một nửa, thanh âm cô liền nghẹn lại.

Cô đã nhìn thấy hóa đơn.

Khoảng khắc nhìn đến chữ trên tờ giấy kia, cả người cô đều không tốt.

Này này này, sao có thể đắt như vậy?
Chỉ là một bữa cơm mà thôi, đây là muốn mạng người??
880 tệ của cô còn xa thật xa mới đủ!!!
Cố Nguyên khiếp sợ xấu hổ đầy mặt cùng không thể tưởng tượng, đây là cửa hàng xã hội đen nào thế? Chủ quán là ai, thế quái nào lại đắt như vậy?!
Quý Kỳ Sâm lấy thẻ tín dụng ra: "Mẹ à, sao có thể để ngài tốn kém được, cứ để con trả."
Cố Nguyên cũng không khách sáo với anh.

Đắt như thế, cô có muốn khách sáo cũng không được, bán cô đi cũng không đủ tiền cho bữa ăn này.

Thời điểm Cố Nguyên ra khỏi nhà nhà, chân như vô lực.

Một lần nữa ngồi ở trên xe dài hơn chiếc Rolls-Royce kia, Cố Nguyên thở dài với con trai tiện nghi: "Đúng là lòng người khác xưa, đến xe cũng là xe cướp tiền, nhà hàng cũng thành nhà hàng xã hội đen, nơi nơi đều toàn thành phần lừa người!"
Quý Kỳ Sâm hơi có chút ngoài ý muốn nói: "Lừa người?"
Cố Nguyên nghĩ đến những gì mình đã trải qua, đếm đếm đầu ngón tay, kể khổ với con trai: "Ta bắt xe đi từ sân bay đến chung cư thế nhưng bị bóc lột tận 220 tệ, 220 tệ đó! Phí sinh hoạt của một tháng ở trước kia cũng chỉ có mỗi 100 tệ, còn có bữa ăn này càng đáng sợ hơn, thật sự đáng sợ, về sau đừng bao giờ tới nơi này ăn cơm nữa!"
Khóe miệng Quý Kỳ Sâm giật giật.

Anh liếc nhìn bộ dáng ảo não lên quyết tâm lớn của Cố Nguyên, yên lặng ước lượng mức sống cùng giá hàng của 25 năm trước, ngẫm một hồi, đại khái cũng hiểu được vì sao Cố Nguyên tức người đến vậy.

25 năm, kinh tế phát triển không ít, nhìn đến giá cả hiện tại hẳn trong lòng rất kích động.

Bây giờ, anh đã ước lượng được cái ta có tiền của Cố Nguyên là chừng nào.

Anh quyết định không hỏi đến ý kiến của Người, nhàn nhạt nói: "Thưa mẹ, con nghĩ ngài không cần thiết phải thuê phòng ở, căn hộ kia của ngày, tầm mấy ngài là con lấy về thôi, từng đó thời gian thuê phòng không đáng, ngài có thể--"
Anh đề nghị nói: "Ngài có thể ở tạm chỗ con vài ngày cũng được."
Cố Nguyên nghe xong lời này, đương nhiên ngượng ngùng, một đứa con lớn như vậy, đừng nói đến dưỡng, sinh cô còn chưa sinh qua, chỉ là cống hiến một cái trứng, vậy mà hiện tại liền được con trai phụng dưỡng? Sao có thể không biết xấu hổ như thế được!
Cô trộm nhìn anh một cái, có chút hổ thẹn mà nhỏ giọng nói: "Không cần, ta có thể tự tìm một chỗ để thuê ở."
Cô đang suy nghĩ đến Học viện Điện ảnh mình đi học lúc trước, không biết qua nhiều năm như vậy cô có thể đi học lại không, nếu là có thể, cô liền đến trường học ở, ở trường trừ phí chỗ ở thì chẳng những không cần nộp học phí, mỗi tháng còn có trợ cấp.

Quý Kỳ Sâm im lặng nhìn Cố Nguyên, nhắc nhở cô: "Mẹ có biết thuê một căn phòng bình thường cần bao nhiêu tiền không?"
Cố Nguyên nghe giọng điệu này của anh, trong lòng không nắm chắc nghi ngờ, chẳng lẽ bây giờ đến thuê chỗ ở cũng muốn chém tiền người ta, giá ở trên trời?
Quý Kỳ Sâm yên lặng mở ra di động, lướt vài cái, đưa tới trước mặt Cố Nguyên.

Cố Nguyên đã nhìn thấy vài người cầm vật có hình ảnh thu nhỏ ti vi như vậy lướt lên lướt xuống, trên máy bay cũng có, trong lòng cô tò mò chịu không nổi nhưng vẫn làm bộ rất hiểu biết mà nhích lại gần coi: "Để ta xem xem."
Cô vừa cầm lấy để nhìn, hình ảnh liền biến mất.


Lập tức hoảng sợ: "Hỏng rồi?"
Quý Kỳ Sâm vươn ngón tay khớp xương rõ ràng qua, linh hoạt nhấn vài cái, hình ảnh lại xuất hiện.

Cố Nguyên trong lòng âm thầm kinh ngạc cảm thán đồ vật công nghệ cao này, bên ngoài vẫn làm bộ bình tĩnh ngước mắt thăm dò nhìn.

Chỉ thấy trong hình vậy mà lại là giá thuê mấy căn phòng gần đây, vừa xem đã hiểu.

Giá cả đắt đến quá đáng, cao đến mức Cố Nguyên khó lòng thừa nhận.

Cố Nguyên trợn tròn mắt nhìn, chân mềm nhũn, miệng khẽ nhếch, không dám tin tưởng hỏi: "Đắt như vậy?"
Quý Kỳ Sâm bình tĩnh cất điện thoại: "Trong 25 năm ngài ngủ say này, tiền lương cùng giá cả tăng cao, không còn giống mức sống 25 năm trước nữa."
Nói rồi Quý Kỳ Sâm tóm tắt sơ lược kiến thức về giá cả bây giờ cho Cố Nguyên, Cố Nguyên nghe được sửng sốt, cả người như thấp xuống, sửng sốt lại thấp đi một tí, lại sửng sốt lại càng nhỏ bé.

(Ý là càng nghe càng sửng sốt càng cảm thấy mình nhỏ bé hèn mọn vì không biết gì và quá nghèo trong cái thời hiện đại này)
Cuối cùng cô cũng phải tiếp nhận một đống khiếp sợ này, ngồi phịch xuống sô pha, vẻ mặt mờ mịt, lẩm bẩm: "Hèn gì đi cái xe cũng đến 120 tệ."
Hóa ra do đây là giá cả bình thường, la tự mình oan uổng anh zai tài xế......!
Ngẫm lại 880 tệ trong tay cô, căn cứ theo trên ảnh mà ti vi nhỏ của Quý Kỳ Sâm tra được thì chỉ đủ cho cô ở khách sạn một đêm.

Nói cách khác cô chính là một người đáng thương nghèo túng không chút của cải, hai bàn tay trắng, tiếp theo phải ra đường cái ngủ.

Cô cẩn thận liếc nhìn con trai tiện nghi bên cạnh mình, vừa nhìn liền biết là hạng người giàu có.

Giờ còn có thể làm gì nữa, chỉ còn cách mặt dày đi ôm đùi.

Nghĩ đến quyết định này của mình, mặt Cố Nguyên hồng cả lên, rất không tự nhiên mà mở miệng: "Cái kia, cái kia, con, ta, ta..."
Không sinh người ta cũng chẳng từng nuôi dưỡng lại yêu cầu người ta phụng dưỡng mình thật sự là ném hết mặt mũi!
(Hai câu trên trong covert không có nhưng trong bản trung lại có nên mình nghĩ covert lấy từ nguồn thiếu vì mình check rất nhiều nguồn trung, chỉ có duy nhất một web đầy đủ, nên ai thấy không có trong covert thì cũng không phải mình tự thêm đâu nha:3)
Cô do dự rối rắm một phen, rốt cuộc cũng nghĩ ra cách, trước tiên cô có thể mượn tiền, tiền mượn con trai này, chờ cô có tiền liền trả lại!
Nghĩ đến đây, cô hưng phấn, lòng tràn đầy chờ đợi mà nói: "Kỳ Sâm, con—"
Quý Kỳ Sâm mặt vô cảm nhìn bộ dạng cô đầu tiên là do dự rối rắm sau đó lại vui vẻ phấn chấn hai mắt tỏa sáng, trực tiếp mở miệng: " Trước hết ngài cứ ở lại chỗ con đi."
Cố Nguyên lòng đầy pháo hoa nhưng lại ngượng ngùng khi trực tiếp chiếm tiện nghi lớn như vậy: "Thật sự có thể chứ? Có phiền phức gì không? Thật ra con có thể cho ta mượn ít tiền, chờ ta có sẽ trả, ta là học sinh của Học viện Điện ảnh, đợi ta xin được tiếp tục đi học lại, nhận được trợ cấp ở đó, ta lại vừa học vừa làm, kiểu gì cũng đủ tiền trả cho con."
Quý Kỳ Sâm nhìn Người lập ra kế hoạch nhỏ đầy tâm huyết, nhất thời không nỡ nói sự thật cho Người.

Bây giờ đã khác, sinh viên hiện tại chẳng những không có trợ cấp mà còn phải nộp học phí, đối với Người mà nói là một gánh nặng rất lớn.

Anh rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Ngài cứ ở lại chỗ con trước đi, chờ con lấy về được căn hộ kia rồi ngài hẳn rời đi."
Cố Nguyên nghe thấy cái này, mày đen nhíu lại, do dự, vẫn là nhịn không được hỏi: "Vậy trong con còn những người khác không?"
Theo thường lệ, thằng bé hẳn là còn có ba, bản thân cô nếu tùy tiện ở lại chỗ nó, mọi người lẫn nhau sẽ không được tự nhiên đi? Dù sao thì chỉ cùng chung có một đứa con, còn lại hoàn toàn là người xa lạ.

Quý Kỳ Sâm nhìn ra băn khoăn Cố Nguyên: "Trước mắt chỗ con chỉ có một người ở, ba con thi thoảng cũng sẽ qua nhưng rất ít."
Cố Nguyên: "Vậy được rồi......!Tạm thời ta sẽ ở chỗ con, chờ ta có nơi ở rồi sẽ dọn ra ngoài."

Nói như vậy, trong lòng thật ra lại nhẹ nhàng thở phào.

Rốt cuộc cũng không cần lưu lạc ngủ đầu đường dưới cầu, có con trai thật tốt.

Chiếc xe xa hoa khoa trương dài hơn cả chiếc Rolls-Royce nhưng trước cổng biệt thự,tuy là Cố Nguyên đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng mà vẫn bị căn biệt thự xa hoa này chấn kinh, cô hít sâu một hơi: "Kỳ Sâm, con có rất nhiều tiền đúng chứ?"
Quý Kỳ Sâm: "Còn tạm."
Cố Nguyên: "Hình như con là chủ một công ty?"
Quý Kỳ Sâm: "Đúng vậy."
Cố Nguyên: "Công ty gọi là gì?"
Quý Kỳ Sâm: "AK."
Cố Nguyên vừa nghe, đôi con ngươi trong suốt tức khắc trừng đến tròn vo: "AK phân bộ sao?"
Quý Kỳ Sâm liếc mắt nhìn Cố Nguyên một cái: "AK tập đoàn tổng bộ."
Cố Nguyên đột nhiên nhớ tới lời nói khi nãy của Kỳ Sâm, thằng bé nói là nó kế thừa sự nghiệp của ba? Sự nghiệp của ba? AK? Họ Quý?
Cố Nguyên thần sắc cổ quái mà nhìn Quý Kỳ Sâm, quả tim nhỏ bé run rẩy, thanh âm cũng kích động lên: "Con, ba con tên là gì?"
Họ Quý, AK, này này này......!
Quý Kỳ Sâm: "Ba con tên Quý Chấn Thiên."
Loảng xoảng một tiếng, dưới chân Cố Nguyên lảo đảo một cái, tự mình bẫy mình vấp ngã.

Quý Kỳ Sâm mau tay nhanh mắt, nhanh nhẹn cầm tay cô, đỡ cô, thành công giúp cô tránh một kiếp ngã dập mặt miệng đầy đất.

Cố Nguyên hoảng hồn cố bình tĩnh lại, trong miệng lẩm bẩm nhắc mãi: "AK, Quý Chấn Thiên......"
AK, Quý Chấn Thiên đó!!!
Ở thời đại của cô, cô đã biết đến cái tên Quý Chấn Thiên, đó là một truyền kỳ thương trường, một hơi thành lập nên tập đoàn AK, tạo ra giai thoại thương nghiệp bấy giờ, truyền thông khắp nơi ca ngợi lấy lòng, không biết bao nhiêu là nhà xí nghiệp vội vàng tâng bốc phỉnh nịnh Quý Chấn Thiên.

Quan trọng là Quý Chấn Thiên người ta tướng mạo xuất chúng anh tuấn bất phàm, còn trẻ! Mới hơn hai mươi tuổi!
Cố Nguyên tuy là có bạn trai, nhưng là nhìn dáng vẻ bất phàm trên báo chí của Quý Chấn Thiên, cũng sẽ đi theo các bạn cùng phòng cùng nhau liếm giấy, đọc chuyện xưa về truyền thuyết hắn tự mình gây dựng nên sự nghiệp, sùng bái nhà xí nghiệp trẻ tuổi nổi danh này.

Kết quả hiện tại nói cho cô, con trai hời này của cô lại là con của Quý Chấn Thiên.

Cố Nguyên tiểu tâm can run: "Ta đây là dẫm phải——"
Đang ở trước mặt con trai, cô không thể không biết xấu hổ nói.

Cô đây là dẫm phải cái vận cứt chó gì thế!!
_29/10/2020.


Bình Luận (0)
Comment